Trong đầu vang lên ông ông ông, trong lúc nhất thời lại có chút mơ hồ.
- Thanh Tuyền Thánh Nữ, Nguyệt Thần Giáo đệ nhất Thánh Nữ. Chỉ không biết, ta cái làm huynh trưởng này, ngươi có thể nhận hay không?
Giang Trần cười nhạt nói.
- Cái gì? Ngươi...
Trong đầu Từ Thanh Tuyền giống như bị chạm điện, hiện lên một đạo ánh sáng.
Huynh trưởng? Thiệu Uyên này... Hắn... Hắn là huynh trưởng của ta?
Từ Thanh Tuyền nhìn phụ thân mới xuất hiện, lại nhìn Giang Trần. Trong lúc nhất thời, nàng cũng triệt để ngây dại.
Lúc này, bên cha mẹ kia cảm xúc cũng chậm rãi ổn định. Giang Phong hết sức cao hứng nắm tay Từ Mộng:
- Mộng nhi, hôm nay thật sự là ngày ta vui nhất trong vài chục năm qua. Không đơn thuần là vợ chồng chúng ta gặp nhau, càng là một nhà chúng ta gặp nhau. Trần Nhi, còn không mau tới bái kiến mẫu thân?
Giang Trần không dám lãnh đạm, hướng Từ Thanh Tuyền cười cười, bước đi đến trước mặt Từ Mộng, quỳ xuống đất nói:
- Hài nhi Giang Trần, bái kiến mẫu thân.
Từ Mộng nguyên bản đã chậm rãi ổn định cảm xúc, lập tức lại kích động, vành mắt đỏ hồng:
- Giang Trần? Ngươi... Ngươi là Trần Nhi?
Từ Mộng bỗng nhiên một tay đánh tới, ôm lấy Giang Trần, phóng trong ngực hôn rồi lại hôn.
Trong nháy mắt, Từ Mộng hoảng hốt về tới hơn hai mươi năm trước, khi đó, Trần Nhi vẫn còn trong tã lót, còn ăn sữa, còn không biết nói chuyện, chỉ biết y y nha nha.
Hơn hai mươi năm thời gian, phảng phất ngược lại trở về.
- Trần Nhi, hài nhi số khổ của ta. Những năm này, mẫu thân thật đúng là xin lỗi phụ tử các ngươi rồi. Đến, Trần Nhi, để cho mẫu thân nhìn ngươi.
Từ Mộng ôm đầu Giang Trần, vừa khóc vừa nói.
Lúc này Giang Trần cũng không tiện dịch dung, lộ ra tướng mạo sẵn có.
Dung mạo của Giang Trần, ba phần như Giang Phong, ba phần như Từ Mộng, càng có vài phần là Hậu Thiên miêu tả.
Mày kiếm mắt sáng, có góc có cạnh, hơn nữa bản thân hắn khí độ bất phàm, ẩn ẩn đã vượt qua thiên tài kiệt xuất nhất của Thượng Bát Vực.
Từ Thanh Tuyền trợn mắt há hốc mồm, chứng kiến dung mạo của Giang Trần, lờ mờ có vài phần cùng mình tương tự.
Người này, thực chính là ca ca của mình? Giang Trần?
- Nguyên lai, ca ca của ta, lớn lên vậy mà suất khí như vậy? Có phong độ như vậy? Xem tu vi của hắn, hoàn toàn không giống như là Đông Phương Vương Quốc có thể bồi dưỡng ra được a...
Trong đầu Từ Thanh Tuyền hoàn toàn hỗn loạn.
Từ Mộng trong cười mang nước mắt, không ngừng gật đầu:
- Hảo hài tử, hảo hài tử, có tư thế oai hùng như cha ngươi, so với cha ngươi càng suất khí nha.
Giang Phong cười ngây ngô:
- Đúng vậy đúng vậy, nhi tử của Giang Phong ta, cái kia còn phải nói sao? Mộng nhi, ngươi khả năng còn không biết, nhi tử này của chúng ta, là không kém hơn... Không kém hơn...
Giang Phong nhìn Từ Thanh Tuyền, trong mắt cũng tràn đầy tình thương của cha.
Lúc này Từ Mộng mới chợt hiểu, ngoắc nói:
- Tuyền Nhi, sao ngươi còn ngốc đứng đấy, không đến bái kiến phụ thân?
Từ Thanh Tuyền đến cùng không phải người không có tim không có phổi, đỏ mặt đi tới, hướng Giang Phong quỳ xuống:
- Phụ thân, những năm này, ta là mỗi ngày đều ăn dấm chua của ngươi. Bởi vì mẫu thân luôn nghĩ đến ngươi. Thế nhưng mà, thấy dáng vẻ hạnh phúc của nàng hôm nay, con gái cũng rất vui vẻ.
- Ha ha, tốt, tốt, Giang Phong ta nằm mộng cũng không nghĩ đến, ta có nhi nữ ưu tú như vậy. Mộng nhi, những năm này, chúng ta chịu khổ, cũng là đáng rồi.
- Trần Nhi, ngươi làm ca ca, về sau nên chiếu cố muội muội một chút.
Giang Phong quát.
Giang Trần khẽ cười nói:
- Tiểu muội lợi hại như vậy, có lẽ ta còn cần nàng chiếu cố một chút a.
Từ Thanh Tuyền hừ nhẹ một tiếng:
- Nào có làm huynh trưởng như ngươi, miệng lưỡi trơn tru. Cũng đừng nói ta không gọi ngươi ca ca, muốn ta gọi ngươi ca ca, ngươi phải thắng ta mới được.
Giang Trần cười cười:
- Cái này tự nhiên. Muốn so như thế nào?
- Đừng hy vọng ta so đan dược với ngươi, chúng ta luận võ.
Từ Thanh Tuyền biết rõ, so đan dược mình khẳng định không sánh bằng xú ca ca rồi.
Từ Mộng nghiêm sắc mặt:
- Tuyền Nhi, không nên hồ đồ. Sao nói chuyện cùng ca ca như vậy?
Từ Thanh Tuyền cười hì hì:
- Mẹ a, ngươi vừa cùng nhi tử quen biết, liền bất công. Hừ, ta cũng mặc kệ, muốn ta gọi hắn là ca ca, hắn nhất định phải thắng ta mới được. Bằng không thì ta chính là con dế, trong nội tâm phải thêm một chữ xú, gọi hắn xú ca ca.
Từ Mộng có chút thẹn đỏ mặt, nói với Giang Phong:
- Phong lang, Tuyền Nhi bị ta làm hư rồi. Tâm tư của nàng, nhưng lại không xấu, chỉ là ngoài miệng không buông tha người.
Giang Phong cười ha ha:
- Nữ hài tử a, không có một chút tính tình như thế nào thành tài? Trần Nhi, ngươi phải cố gắng lên, cái ca ca này cũng không dễ làm như vậy.
Từ Mộng liếc nhìn Giang Phong:
- Nào có làm cha như ngươi, khơi mào hài tử mâu thuẫn.
Giang Phong cười không ngậm miệng được:
- Mộng nhi, ta là nói giỡn đấy. Ngươi cũng đừng lo lắng cho Trần Nhi, tuy Tuyền Nhi là Thánh Nữ, cũng không khi dễ được Trần Nhi. Trần Nhi còn có một tầng thân phận, là Lưu Ly Vương Thành Khổng Tước Thánh Sơn Thiếu chủ Chân Đan Vương.
- Cái gì?
Lần này, Từ Thanh Tuyền triệt để ngây ngẩn cả người.
- Cha, ngươi nói cái gì đó?
Giang Phong sờ lên mũi:
- Trần Nhi, vẫn là chính ngươi giải thích cho mẫu thân cùng muội muội a.
Giang Phong bắt đầu vung tay làm chưởng quầy.
Giang Trần cười khổ nói:
- Nói rất dài dòng. Những thân phận này, tạm thời không thể bạo lộ. Bởi vì trước đây ta phải đi Đan Hỏa Thành làm một ít sự tình. Mà Lưu Ly Vương Thành cùng Đan Hỏa Thành lại là tử địch. Cho nên mới có thân phận Thiệu Uyên hiện tại.
- Ngươi thật sự là Chân Đan Vương?
Từ Mộng nghiêng cái đầu nhỏ nhìn Giang Trần.
- Xú ca ca của ta, dĩ nhiên là Chân Đan Vương đánh bại Kê Lang Đan Vương kia?
- Không thể giả được.
Giang Trần trêu ghẹo nói.
Giang Trần cũng không có ra vẻ thâm trầm, mà đơn giản giảng thuật một ít kinh nghiệm của mình. Đến chỗ tại sao mình có thiên phú cường đại như vậy, Giang Trần vẫn là thiện ý gắn cái nói dối, chuyển ra "Lão sư" căn bản không tồn tại kia.
Câu chuyện nửa thật nửa giả, kinh nghiệm càng hấp dẫn người. Từ Thanh Tuyền rất nhanh đã bị kinh nghiệm truyền kỳ của Giang Trần hấp dẫn.
- Ca ca, ngươi nói thuở nhỏ có một lão nhân thần bí truyền cho ngươi võ đạo đan đạo? Là đến từ Vạn Uyên đảo sao? Trên đời này, thật sự có Vạn Uyên đảo?
- Có, khẳng định có.
Điểm này Giang Trần lại có thể khẳng định. Bởi vì Hoàng Nhi là đến từ Vạn Uyên đảo.
Trong mắt Từ Thanh Tuyền, toát ra một tia hướng về:
- Một ngày kia, nếu như có thể đi chỗ thần bí đó nhìn xem, đó mới không uổng công một hồi tu hành.
Giang Trần cười nói:
- Cái này không cần cảm khái, một ngày nào đó sẽ thực hiện.
- Thật sự sao? Sư phụ ngươi đã đáp ứng mang ngươi đi?
Đôi mắt của Từ Thanh Tuyền lộ ra vẻ chờ đợi.
- Không cần hắn mang, chờ thực lực của chúng ta đủ rồi, tự mình cũng có thể đi. Trên thế giới không có địa phương đi không đến được, chỉ có thực lực không đạt tới.
Giang Trần nói, trong lúc bất tri bất giác, liền chinh phục Từ Thanh Tuyền, để nàng cam tâm tình nguyện gọi hắn là ca ca.