Giang Trần thu hai gốc Thiên cấp Linh Dược trong miệng Phệ Kim Thử Vương. Lập tức vỗ một đạo ấn phù lên trên người Phệ Kim Thử Vương.
Phệ Kim Thử Vương giống như bị chạm điện, toàn thân có chút run rẩy, liền không còn sức phản kháng, mềm nhũn ghé vào bên chân Giang Trần, vô lực giãy dụa.
Giang Trần làm xong hết thảy, như có điều suy nghĩ nhìn lại trận pháp phía trước. Dùng Thiên Mục Thần Đồng của hắn, tự nhiên nhìn ra được sau biên giới trận pháp có trốn một người.
Trên thực tế, Giang Trần làm tất cả, đều là làm cho người này xem. Bất đắc dĩ người này quá bảo trì bình thản, ở trước mặt Thiên cấp Linh Dược cùng Lục Triết Sâm quái, lại có thể khắc chế tham lam, một tấc cũng không rời biên giới trận pháp, làm cho tất cả tính toán của Giang Trần, hoàn toàn không sử dụng được.
Hắn và Phệ Kim Thử Vương diễn cái này, là hoàn toàn thành lập trên cơ sở đối phương tham lam. Nhưng nếu như đối phương có thể khắc chế tham lam, một chiêu dẫn xà xuất động này của hắn, sẽ hoàn toàn mất đi hiệu lực.
Giang Trần thấy người ở trong trận pháp hoàn toàn không có động tĩnh, trong lòng cũng có chút buồn bực.
Bất quá hắn vẫn bất động thanh sắc, ở biên giới trận pháp đưa mắt nhìn một lát, cuối cùng nhất vẫn buông tha ý niệm xông vào.
Xích Ly Tông Cao lão nhìn xem một màn này, trong lòng cũng hiện lên hàng trăm ý niệm, nhưng cuối cùng những ý niệm này đều bị hắn cưỡng ép áp chế xuống.
Rất hiển nhiên, Cao lão này cũng hiểu được một màn trước mắt thập phần quỷ dị.
Tuy hai người trong trận ngoài trận lẫn nhau đều không có lên tiếng, nhưng đều là lòng dạ biết rõ.
Giang Trần đấu trí không thành, trong nội tâm lo lắng, nhưng không để lại dấu vết.
Rời khỏi trăm dặm, Giang Trần lại thả Phệ Kim Thử Vương ra, chán nản cười khổ nói:
- Lão Kim, chúng ta xuất diễn có thất bại như vậy sao?
Phệ Kim Thử Vương vội vàng nói:
- Cái xuất diễn này chúng ta đã làm đủ rồi. Bất quá ta cảm giác, đối phương đã động tâm tư. Chỉ là, hắn làm việc này khẳng định còn có đồ vật trọng yếu hơn Thiên cấp Linh Dược.
Giang Trần đối với Phệ Kim Thử Vương phán đoán, vẫn tương đối tán thành.
Trên thực tế, hắn ở ngoài trận cũng có thể phát giác được, người trong trận tuyệt đối là động tâm tư. Đối phương khắc chế như thế, tuyệt đối là có nguyên nhân trọng yếu hơn.
Ngay thời điểm Giang Trần vô kế khả thi, bỗng nhiên Phệ Kim Thử ở ven đường truyền đến tin tức.
- Trần thiếu, những tử tôn của ta ở ven đường phát hiện dị thường.
- Cái gì?
Giang Trần nghe vậy, trong mắt khẽ động.
- Có rất nhiều cường giả, thông qua tuyến đường bất đồng, không ngừng tới gần phương vị này.
- Tại sao có thể như vậy?
Giang Trần cảm thấy ngoài ý muốn, theo lý thuyết, Thúy Hoa Hiên chủ này cẩn thận từng li từng tí như thế, không phải là vì tránh đi những người khác sao?
Như thế nào đột nhiên có nhiều cường giả tới gần bên này?
Chẳng lẽ nói, Thúy Hoa Hiên chủ tân tân khổ khổ làm công tác giữ bí mật, lại có trăm ngàn chỗ hở. Trong vòng một đêm ngắn ngủn, đã bị người điều tra ra được?
Nếu như Thúy Hoa Hiên chủ chỉ có chút trình độ ấy, vậy cũng quá kém a?
- Chẳng lẽ nói, trong Thúy Hoa Hiên có phản đồ?
Giang Trần suy nghĩ, thế nhưng mà nghĩ lại, lại cảm thấy không có khả năng
- Sự tình Thúy Hoa Hiên chủ đột phá cơ mật hạng gì, ngay cả Vệ Hạnh Nhi là Thiếu nãi nãi cũng hoàn toàn không biết gì cả. Người của Thúy Hoa Hiên, sao có thể biết cơ mật bực này? Người biết rõ cơ mật này, lại có ai sẽ để lộ bí mật?
- Chẳng lẽ những hộ pháp Thúy Hoa Hiên chủ mời kia? Thế nhưng mà Thúy Hoa Hiên chủ đã tin được những hộ pháp này, làm sao có thể bán đứng hắn? Nhân vật như Thúy Hoa Hiên chủ, sẽ không nghĩ tới điểm này sao?
Giang Trần nghĩ tới nghĩ lui, nhưng vẫn là trăm mối không có cách giải.
Chuyện này khắp nơi lộ ra quỷ dị, để cho người nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng mà Giang Trần cũng không chậm trễ, lập tức gọi Phệ Kim Thử Vương, liên hệ tử tôn Phệ Kim Thử, phân tích tuyến đường tiến lên của những người này.
Muốn thông qua trận pháp này, xông vào là tuyệt đối không thể được. Hiện tại chủ ý duy nhất có thể đánh, là những người đằng sau rồi.
Giang Trần quyết định, trước trảo một người hỏi một chút.
Đã có Phệ Kim Thử nhất tộc cung cấp tình báo, rất nhanh Giang Trần đã tìm được địa điểm phục kích phù hợp. Không bao lâu, liền có một cường giả Hoàng cảnh nhị trọng, tốc độ bay nhanh đi tới bên này.
Giang Trần bố trí tốt trận pháp, sớm chờ đã lâu, người nọ vừa bước vào trận pháp, liền phát giác được không ổn. Nhưng mà ở trong trận pháp của Giang Trần, cho dù là Hoàng cảnh nhị trọng, cũng không có thể chạy thoát.
Bản thân Giang Trần hiện tại là nửa bước Hoàng cảnh, nhưng tu vi, cho dù là đối kháng Hoàng cảnh Trung giai, phần thắng cũng vượt qua năm thành.
Hoàng cảnh Sơ giai, đừng nói Giang Trần vận dụng trận pháp, dù không sử dụng trận pháp, dùng át chủ bài tầng tầng lớp lớp kia, cũng có thể nhẹ nhõm chém giết Hoàng cảnh nhị trọng.
Chỉ là, hiện tại Giang Trần muốn là người sống, cho nên mới vận dụng trận pháp, phối hợp Băng Hỏa Yêu Liên bắt giữ đối thủ.
Hoàng cảnh nhị trọng này tuyệt đối không thể tưởng được, ở trong Xích Đỉnh Trung Vực, mình vậy mà sẽ bị người bắt giữ, một thời ba khắc cũng là hoảng loạn.
Giang Trần mượn Băng Hỏa Yêu Liên, một mực tiến vào đến sâu trong lòng đất.
Hoàng cảnh nhị trọng kia mở mắt ra, nhìn qua khuôn mặt xa lạ, ngữ khí phức tạp nói:
- Bằng hữu rốt cuộc là thần thánh phương nào? Có phải có hiểu lầm gì hay không? Tại sao bắt tại hạ tới đây?
Giang Trần cười nhạt một tiếng:
- Ta không có thời gian vô nghĩa với ngươi. Hiện tại ở trong tay ta có một lọ độc dược kiến huyết phong hầu, hoặc là hiện tại ngươi ăn nó vào, hoặc là ngoan ngoãn trả lời vấn đề của ta.
Ánh mắt Hoàng cảnh nhị trọng kia lộ ra một tia kinh hoảng:
- Các hạ muốn hỏi điều gì?
- Ngươi thực chỉ là đi ngang qua?
Giang Trần cười lạnh một tiếng.
Hoàng cảnh nhị trọng kia còn muốn nói quanh co, nhưng mà Thiên Mục Thần Đồng của Giang Trần đột nhiên bắn định hắn, lấy tay trảo một cái, liền từ bên hông đối phương cầm ra một tấm lệnh bài.
Lệnh bài kia rõ ràng là một tấm hoàng thất mật lệnh.
- A? Ngược lại là thất kính, các hạ dĩ nhiên là người của hoàng thất Xích Đỉnh Trung Vực?
Trong giọng nói của Giang Trần mang theo một tia trào phúng.
Sắc mặt của Hoàng cảnh nhị trọng kia đại biến:
- Ngươi... Các hạ rốt cuộc là ai?
Ngữ khí của Giang Trần phát lạnh:
- Xem ra ngươi còn chưa hiểu tình cảnh của mình. Đã như vậy, chai độc dược này chỉ có thể cho ngươi nhấm nháp một chút.
Giang Trần đang khi nói chuyện, liền muốn rót độc dược qua.
Sắc mặt người nọ đại biến, vội nói:
- Chậm đã, chậm đã, các hạ muốn hỏi điều gì, cứ việc đặt câu hỏi. Chỉ xin hạ thủ lưu tình.
Bất kể là cường giả hay kẻ yếu, muốn sống là bản năng của bất luận sinh linh gì.
Cho dù là Hoàng cảnh nhị trọng, cũng không ngoại lệ.
- Ngươi thật là đi ngang qua sao?
Giang Trần đặt độc dược ở bên miệng người nọ, ngữ khí lại tăng thêm rất nhiều, hỏi một vấn đề đồng dạng.