̀ng Tiêu tôn giả.
Càng hiếm thấy hơn đó là hắn lại lĩnh ngộ tấm lưu ly bia thứ chín, tiến vào Lục cung truyền thừa. Lại thông qua cung thứ nhất đi tới Đan Tiêu cung thứ hia này. Đây là chuyện không thể nghi ngờ khiến cho thủ hộ giả Đan Tiêu cung cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn.
- Ngươi có thể thông qua cung thứ nhất đi tới nơi này, ít nhất chứng minh ngươi và Lục cung truyền thừa có duyên. Lão phu gọi là Trùng Tiêu tôn giả, là thủ hộ giả cung thứ hai. Thiếu niên, hãy nói tên ngươi ra đi.
- Vãn bối gọi là Giang Trần.
Giang Trần ở cung thứ nhất cũng không che dấu thân phận của mình, cho nên ở cung thứ hai là Đan Tiêu cung này, hắn càng không có lý do gì che dấu.
Dù sao nói tới xâu sa, hắn quả thực có một chút quan hệ sâu xa với vị Trùng Tiêu tôn giả của Đan Tiêu cung này.
- Rất tốt, rất tốt. Giang Trần, lúc trước là lão phu hiểu lầm ngươi. Ngươi dùng tu vi bán bộ Hoàng cảnh đối kháng với Ma Đế Ma tộc, có thể toàn thân trở ra đúng là khó có được. Thiên tài bực này đúng là người mà lục cung truyền thừa tìm kiếm. Nhưng mà tuy rằng lão phu thưởng thức ngươi, thế nhưng không vì vậy mà thiên vị ngươi. Ngươi muống thông qua Đan tiêu cung, đạt được truyền thừa ở cung này, vậy thì cũng phải hoàn thành ba phần khảo hạch.
Trong thanh âm của Trùng Tiêu tôn giả này không chút che dấu sự thưởng thức của mình đối với Giang Trần. Loại thưởng thức này so với Thiên Côn thượng nhân lúc trước có chút tương tự.
Giang Trần cũng biến người trấn thủ Lục cung truyền thừa đều là nhân vật thời kỳ thượng cổ. Chỉ là người kiến tạo Lưu Ly vương tháp, thực lực thần thông so với mấy người này còn mạnh hơn, mới khiến cho những người này trấn thủ lục cung truyền thừa.
Từ thượng cổ tới nay đã không biết qua bao nhiêu vạn năm, trải qua vô tận tuế nguyệt cũng khiến cho những người này vô cùng tịch mịch, cô đơn. Cách lần gần nhất có người tiến vào lục cung truyền thừa cũng đã là chuyện mấy vạn năm trước.
Từ đó có thể thấy được, những thủ hộ giả của Lục cung truyền thừa này đối với bất luận một thiên tài nào đi vào bên trong đều tràn ngập chờ mong.
Chỉ cần những thiên tài này không quá kém, trên cơ bản đều có thể nhận được hảo cảm của bọn họ.
- Trùng Tiêu tôn giả, trước đó vài ngày vãn bối du dịch ở bát vực, có một tông môn gọi là Kim Thiền cổ viện, bọn họ từng cho ta xem một phần trận đồ, nghe nói là truyền thừa của Đan Tiêu cổ phái thượng cổ. Vãn bối cả gan hỏi một câu, Tôn giả người...
Trong lúc nhất thời Giang Trần cũng không có nói toàn bộ tin tức ra, mà chỉ hỏi thăm dò.
- Cái gì?
Quả nhiên thanh âm của Trùng Tiêu tôn giả trở nên nặng nề, hỏi:
- Kim Thiền cổ viện? Đan Tiêu cổ phái? Thiếu niên, ngươi từ đâu biết được Đan tiêu cổ phái?
Giang Trần nghe thanh âm của người này dồn dập, vô cùng lo lắng, trong lòng hắn lúc này càng thêm vài phần chắc chắn.
- Đan tiêu cổ phái chính là tông môn thượng cổ, mặc dù không có văn tự ghi lại, nhưng lại có tin đồn truyền miệng. Vãn bối ngẫu nhiên nghe qua được một ít tin tức. Hiện tại người nói tới trận pháp, nói tơi trận pháp thượng cổ hơn phân nửa đều nói tới Đan Tiêu cổ phái.
Giang Trần nói những lời này có chút lấy lòng Đan Tiêu cổ phái, trên thực tế tông môn thượng cổ, chính thức truyền thừa tới nay đã ít càng thêm ít.
Như Đan Tiêu cổ phái vậy, ở thời kỳ thượng cổ cũng không tính là tông môn siêu nhất lưu, nhiều lắm chỉ là tông môn nhất lưu. Nếu nói lực ảnh hưởng cũng không thể nói là kinh người được.
Nhất là từ thượng cổ tới bây giờ, từ khi cường giả thượng cổ di cư tới Vạn Uyên đảo, truyền thừa võ đạo của cương vực nhân loại xuất hiện tình trạng đứt gãy, rất nhiều hương khói truyền thừa từ thượng cổ bị dập tắt.
Mà Đan Tiêu cổ phái trước khi trải qua tai kiếp Ma tộc cũng đã phong bế cả tông môn, cho nên càng không có truyền thừa gì lưu lại.
Cho dù có chút truyền thừa còn sót lại, đoná chừng cũng chỉ là đóa hoa tàn le lói, khó mà tìm kiếm được.
- Thiếu niên, những lời này là Thiên Côn thượng nhân dạy ngươi nói sao?
Thanh âm của Trùng Tiêu tôn giả đột nhiên phát lạnh, thanh âm mang theo vài phần thưởng thức lúc trước cũng có chút lạnh nhạt.
Giang Trần biết rõ Trùng Tiêu tôn giả hiểu lầm, cũng không giải thích, hắn chỉ cười nhạt:
- Tôn giả hiểu lầm rồi, vãn bối cũng chỉ muốn xác nhận một chút, liệu tiền bối có phải là tới từ Đan Tiêu cổ phái thượng cổ hay không.
- Đúng thì như thế nào? Không phải thì thế nào?
Thanh âm của Trùng Tiêu tôn giả có chút đông cứng.
- Nếu như tiền bối thực sự là tiền bối của Đan Tiêu cổ phái, vậy vãn bối vừa vặn có một kiện đồ vật cho vãn bối nhìn xem. Nếu như không phải, vậy cũng chỉ là vãn bối tự mình nghĩ nhiều mà thôi.
- Cái gì?
Trùng Tiêu tôn giả kia đột nhiên lạnh nhạt nói:
- Lấy ra cho ta nhìn một chút.
Giang Trần cũng không chậm trễ, tay lật một cái, Đan Tiêu lệnh hắn nhận được từ tháp truyền thừa trong Đan Tiêu cổ phái xuất hiện, đột nhiên thình lình hiện lên trong tay hắn.
- Mời tiền bối xem qua.
Giang Trần ném Đan Tiêu lệnh lên trên hư không, Đan Tiêu lệnh này được một cỗ khí lưu nâng lên, trôi nổi trong hư không.
Trùng Tiêu tôn giả tuy rằng không có cách nào hành động tự nhiên, thế nhưng thần thức bao trùm cả Đan Tiêu cung, liếc mắt đã nhìn thấy Đan Tiêu lệnh này, thoáng cái khiến cho hắn trợn mắt há hốc mồm.
- Đan Tiêu lệnh?
Trùng Tiêu tôn giả nghẹn ngào kêu lên:
- Thiếu niên, ngươi từ nơi nào nhận được vật này?
- Di chỉ Đan Tiêu cổ phái trong Huyễn Ba sơn.
Giang Trần cũng không nói điêu.
- Cái gì?
Trùng Tiêu tôn giả kia lớn tiếng nói:
- Ngươi.... Ngươi tiến vào cấm địa Huyễn Ba sơn? Tìm được di chỉ của Đan Tiêu cổ phái ta? Như vậy nói... Ngươi... Ngươi chẳng lẽ nhận được truyền thừa của Đan Tiêu cổ phái ta?
Giang Trần cũng nghiêm túc đem trận bàn Đan Tiêu cổ phái ném lên trên không trung.
- Ba vật truyền thừa của Đan Tiêu cổ phái, Đan Tiêu lệnh, Đan Tiêu trận bàn lúc này đều ở đây. Chỉ là Đan Tiêu trận kỳ được ta dùng vào việc khác, cho nên không có mang theo bên người.
Đan Tiêu trận kỳ có hai bộ một chính một phụ. Một bộ phụ kia Giang Trần dùng ở cửa vào Man hoang.
Mà bộ chính kia Giang Trần khi bố trí Cửi Vi Phi Hoa trận ở Khổng Tước thánh sơn đã dùng tới.
Sau mấy vạn năm Trùng Tiêu tôn giả nhìn thấy mấy vật này, lần nữa nhìn thấy tín vật tông môn, trong lúc nhất thời khó giữ được bình tĩnh, hắn thở dài nói:
- Là thật, không ngờ lại là thật? Không thể tưởng tượng được Đan Tiêu cổ phái lại có ngày nhìn thấy ánh mặt trời, trời không quên truyền thừa của Đan Tiêu cổ phái ta a.
Thanh âm của Trùng Tiêu tôn giả hết sức kích động, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại được, miệng hỏi:
- Thiếu niên, ngươi gọi là Giang Trần đúng không?
- Bẩm tiền bối, vãn bối quả thực gọi là Giang Trần.
- Không, không, không được. Ngươi không thể gọi ta là tiền bối. Ngươi có được Đan Tiêu lệnh, ngươi bây giờ chính là tông chủ của Đan Tiêu cổ phái, tuy rằng ta là trưởng lão từ thời thượng cổ, thế nhưng từ xưa trưởng lão trong môn luôn coi tông chủ làm người đứng đầu. Hiện tại ngươi là tông chủ, ta chỉ là trưởng lão, không đảm đương được hai chữ tiền bối của ngươi.