̣t phá Hoàng cảnh. (1)
Thanh âm của Trùng Tiêu tôn giả vô cùng chăm chú, cũng vô cùng mừng rỡ.
- Tông chủ, người không cần khẩn trương, cũng không cần câu nệ. Người có thể tiến vào cấm địa Đan Tiêu cổ phái, có thẻ thông qua nhiều khảo nghiệm như vậy, có thể tiến vào tháp truyền thừa, lại còn có thể nhận được ba đại truyền thừa, như vậy có nghĩa rằng ngươi được tất cả người trong Đan Tiêu cổ phái chấp nhận. Những khảo nghiệm kia là do toàn thể cường giả Đan Tiêu cổ phái tạo nên. Ngươi thông qua những khảo nghiệm kia, cũng có nghĩa rằng người chính là tông chủ mà toàn bộ Đan Tiêu cổ phái bổ nhiệm.
Trùng Tiêu tôn giả giống như sợ Giang Trần không chấp nhận cho nên nhanh chóng giải thích.
Đối với một cường giả thượng cổ mà nói, tin tức tốt lớn nhất không có gì bằng tin tức về tông môn. Trùng Tiêu tôn giả năm đó cũng tham gia trận chiến kháng Ma tộc của Đan Tiêu cổ phái.
Cơ hồ tất cả người Đan Tiêu cổ phái, toàn quân bị diệt. Nhưng mà trong chiến tường, Trùng Tiêu tôn giả được chủ nhân Lưu Ly vương tháp cứu, mang tới nơi này.
Trùng Tiêu tôn giả ngay từ đầu khi tới nơi này cũng mất hết can đảm. Dù sao tông môn bị nghiền nát, đồng môn bị chết hết, loại đả kích này đối với người có lòng trung thành rất lớn với tông môn như Trùng Tiêu tôn giả mà nói, tuyệt đối là thứ không thể thừa nhận được, so với việc mất mạng còn nặng nề hơn.
Nếu như không phải chủ nhân Lưu Ly vương tháp dùng mưu kế lừa gạt hắn, có lẽ Trùng Tiêu tôn giả đã sớm tự sát tuẫn tông rồi.
Những năm này trải qua vô tận tuế nguyệt khiến cho tâm tính của Trùng Tiêu tôn giả chậm rãi bình ổn lại, khiến cho hắn dần dần thích ứng với thân phận thủ hộ giả.
Nhưng mà nhiều năm trôi qua như vậy, sự thống hận với Ma tộc của hắn chưa bao giờ giảm, sự tưởng niệm đối với tông môn chưa từng giảm.
Đột nhiên Giang Trần không có một chút dấu hiệu nào xuất hiện, thoáng cái mang tới tin tức tông môn, bảo sao Trùng Tiêu tôn giả không mừng rỡ được cơ chứ?
Vốn hắn vô cùng thưởng thức Giang Trần, hiện tại lại nghe nói Giang Trần nhận được truyền thừa của Đan Tiêu cổ phái, sự thưởng thức này lại hóa thành cảm giác thân thiết nồng đậm.
Giang Trần không sợ người khác làm phiền, hắn đem tất mọi chuyện trong đan đấu Huyễn Ba sơn nói ra cho Trùng Tiêu tôn giả nghe, tất cả đều nói chi tiết.
Trùng Tiêu tôn giả sau khi nghe xong cũng thở dài:
- Trận pháp ngoài Huyễn Ba sơn là do ta xếp đặt, thiết kế. Mới đầu khi ta xếp đặt, thiết kế độ khó vô cùng lớn. Về sau tông chủ nói vơi ta, nếu như trận pháp bên ngoài đã khó như vậy, thì làm sao người ta có cơ hội tiến vào cấm địa Đan Tiêu cổ phái cơ chứ?
Ngoài Huyễn Ba sơn, dược viên thượng cổ, tế đàn thần thánh kia kỳ thực mỗi một bộ phận đều là những chi tiết đan xen nhau.
Đương nhiên điều kiện tiên quyết đó chính là chuôi bảo đao vô danh kia. Chỉ có chuôi bảo đao vô danh này mới là chìa khóa chính thức mở ra cấm địa Đan Tiêu cổ phái.
Nếu không mà nói, cho dù là người hữu duyên, nhiều lắm chỉ tới dược viên thượng cổ kia. Tuyệt đối không thể tiến vào di chỉ Đan Tiêu cổ phái.
Từ trong miệng Giang Trần, Trùng Tiêu tôn giả biết được quá trình Giang Trần thu được bảo đao vô danh kia.
Bảo đao vô danh kia là ban đầu khi Giang Trần còn ở Đông Phương vương quốc, thu được từ trong tay người phụ trách Tiềm Long hội kia.
Lúc ấy Giang Trần thuần túy chỉ cảm thấy chuôi đao này không tệ, cho nên mới thuận tay cầm lấy. Thế nhưng không ngờ sau đó lại có liên quan sâu xa như vậy.
Không thể không nói, tạo hóa trên thế gian vô cùng thần kỳ.
Trùng Tiêu tôn giả nghe thấy Giang Trần nói những chuyện này cũng cảm khái liên tục.
Nhất là trong cấm địa Đan Tiêu cổ phái Giang Trần nhiều lần gặp nguy cơ, nhưng mà đều bị hắn may mắn tránh đi.
- Tông chủ, những cơ quan kia đều đánh vào nhân tâm. Nếu là người tâm thuật bất chính, tiến vào cấm địa Đan Tiêu cổ phái, nhất định sẽ không thể thông qua được những khảo nghiệm kia. Cũng không có cách nào đạt được những truyền thừa kia. Người có thể nhận được truyền thừa, có thể nói người đã thật tâm.
Trùng Tiêu tôn giả nói tới chuyện tông môn, vô cùng đồng tình.
Sau khi cung kính hỏi Giang Trần về chuyện Đan Tiêu cổ phái, Giang Trần đem những chuyện mình biết không chút dấu giếm nói hai năm rõ mười cho Trùng Tiêu tôn giả nghe tiếp.
Trùng Tiêu tôn giả thở dài:
- Đan Tiêu cổ phái có thể lại thấy ánh mặt trời, lão phu không uổng sống tới bây giờ. Tông chủ, hiện tại ta là thủ hộ giả của Lục cung truyền thừa, có ước định với chủ nhân Lưu Ly vương tháp. Cho nên ở Đan Tiêu cung này, thuộc hạ cũng không có cách nào làm việc tư. Mong tông chủ thông cảm.
Giang Trần cười nói:
- Ta tiến vào Lưu Ly vương tháp vốn cũng không phải có ý đó. Nếu như là dựa vào loại thủ đoạn này mà thông qua, vậy cũng mất đi ý nghĩa của khiêu chiến.
- Đúng vậy.
Trùng Tiêu tôn giả nghe Giang Trần nói như vậy, càng cảm thấy Giang Trần quang minh lỗi lạc. Hảo hán tử, là tông chủ đáng để môn nhân phó thác hy vọng.
- Nhưng mà ba đạo trận pháp này khi người đi thông Đan Tiêu cổ phái cũng đã thông qua. Tuy rằng độ khó ở đây gấp bội. Nhưng theo ta phỏng đoán, đối với người mà nói, có lẽ không có bất kỳ khó khăn nào.
Giang Trần ngạc nhiên:
- Không phải là Tiểu Vô Tướng trận và U Cổ Thất sát trận cùng với Đại Mộng Xuân thu trận, ba đại trận pháp này đó chứ?
- Tiểu Vô Tướng trận tăng lên tới mức Đại Vô Tướng trận. U Cổ Thất sát trận cũng là độ khó cao nhất. Đại Mộng Xuân Thu trận, cấp bậc cũng tăng lên không ít. Nhưng mà trước khi người phá trận, Đan Tiêu cung cũng có vô số áo nghĩa trận pháp, người có thể tham ngộ một phen, thời gian là ba tháng.
Giang Trần suy nghĩ một lát, lại nói:
- Tôn giả, ta muốn trước khi trùng kích Đan Tiêu cung củng cố tu vi một chút. Ta muốn trùng kích Hoàng cảnh trước đã.
- Đương nhiên là được.
Kỳ thực Giang Trần đã sớm có thể đột phá cảnh giới Hoàng cảnh, chỉ là hắn luôn áp chế bản thân mình. Hiện tại sau khi đạt được hạt châu thuộc tính Thổ từ trong Băng Vân sơn mạch kia, bảo vật thuộc tính ngũ hành của Giang Trần đã được tập hợp đầy đủ. Như vậy, mọi sự đã chuẩn bị xong.
Thuộc tính ngũ hành đã được chuẩn bị đầy đủ, trùng kích Hoàng cảnh đối với Giang Trần mà nói, tuyệt đối là lựa chọn hoàn mỹ nhất.
Đem hạt châu từ trong nhẫn trữ vật ra, cảm nhận thuộc tính thổ nồng đậm, khí tức cường đại đập vào mặt, làm cho Giang Trần nhịn không được có chút say mê.
Khỏa hạt châu này tuyệt đối không phải là phàm vật.
Ngẫm lại uy lực đáng sợ của nhịp đập mặt đất kia, ngẫm lại khỏa hạt châu này chịu tải vận hành cả thế giới dưới lòng đất là có thể biết được hạt châu này vô cùng bất phàm.
Lấy hạt châu này đi, thế giới dưới lòng đất lập tức bị sụp đổ, bởi vậy có thể thấy được hạt châu này nghịch thiên ra sao.
- Ồ? Tông chủ, hạt châu trong tay người rất bất phàm a.
Ngay cả cường giả thượng cổ như Trùng Tiêu tôn giả cũng có chút rung động.
Giang Trần đem lai lịch của hạt châu này nói ra một chút, Trùng Tiêu tôn giả thất thanh nói:
- Chiếu theo tông chủ nói, hẳn hạt châu này là Địa Tàng nguyên châu a. Năm đó là bảo vật trấn tông của Địa Tàng tông.