́n cố nảy sinh. (1)
Tử Mẫu Lưu Hỏa đan cũng là đan dược mà kiếp trước Giang Trần biết rõ. Khỏa đan dược này mặc dù không dùng chữ văn làm tên, thế nhưng cũng coi như một trong những loại đan dược dùng đan văn tạo pháp trận.
Chỉ là khi Hồng Đan Vương nghe được năm chữ này, đầu ông ông như nổ tung. Tên đan dược này khiến cho hắn có trực giác mình chưa từng nghe qua.
Loại đan dược tên như vậy, nếu như hắn biết trong đầu nhất định sẽ chủ động hiện lên loại đan dược đó.
Trong lúc nhất thời trên trán Hồng Đan Vương có mồ hôi chảy xuống.
Tử Mẫu Lưu Hỏa đan, tên đan dược này tại sao lại nghe thấy kỳ quái như vậy?
Hồng Đan Vương nhịn không được nói:
- Loại đan dược này thực sự là đan dược dùng đan văn khắc trận phpas sao? Không có một chữ nào liên quan, sau có thể là đan dược lĩnh vực này? Ngươi xác định loại đan dược này là tác phẩm của lưu phái đan dược kia chứ?
Trên mặt Giang Trần nở nụ cười ranh mãnh, thanh âm vô cùng quái khí:
- Ngươi vừa nói như vậy đã triệt để bại lộ bản chất thầm thường của ngươi. Tên đan dược này mặc dù không có một chữ nào liên quan, thế nhưng khỏa đan dược này quả thực là một loại đan dược thuộc lưu phái này. Muốn trách thì chỉ có thể trách ngươi kiến thức quá ít, nội tình quá nhỏ bé. Ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, ngươi rốt cuộc có trả lời được hay không? Nếu như không trả lời, ngươi thua cả hai ván, đổ ức này ngươi cũng sẽ thua.
Sắc mặt Hồng Đan Vương trắng bệch, thoáng cái trở nên uể oải vô cùng.
Cứ như vậy buông tha? Cứ như vậy mà nhận thua hay sao? Nói ra người sai khiến mình tới quấy rối?
Hồng Đan Vương không cam lòng.
Người xem náo nhiệt bốn phía thấy Hồng Đan Vương không nói một lời, hoàn toàn không có phong độ như khi giảng bài vừa rồi, tất cả mọi người đều có chút thất vọng.
Biểu hiện trước và sau này tương phản quá lớn.
Trước đó còn có ít người ủng hộ Hồng Đan Vương, hiện tại rốt cuộc cũng dao động.
Ánh mắt Giang Trần điện xẹt bắn về phía Hồng Đan Vương, nói:
- Nhiều người ở đây như vậy, ngươi không thể thống khoái một chút sao?
Khí thế của Giang Trần càng thêm kinh người, ép Hồng Đan Vương kia liên tiếp lui lại.
Mà người phía dưới đối với biểu hiện của Hồng Đan Vương cũng vô cùng thất vọng, nhao nhao kêu lớn:
- Biết thì kêu biết, không biết thì kêu không biết. Kéo dài thời gian như vậy là có ý gì?
- Ta thấy hắn không biết a. Nếu như biết rõ đã sớm mở miệng rồi.
- Hừ, xem ra thực sự là loại người mua danh chuộc tiếng.
- Loại người này cũng xứng ở nơi này giảng bài sao? Loại người này nên xéo đi a.
Không thể không nói chúng nhân là người vô cùng dễ bị kích động. Đại đa số người dưới biểu hiện tương phản của Giang Trần và Hồng Đan Vương, cán cân tâm lý đều nhao nhao hướng về phía Giang Trần, bắt đầu có thanh âm bất mãn, chỉ trích Hồng Đan Vương.
Khuôn mặt Hồng Đan Vương trắng bệch, thoáng cái trở nên giống như không có một chút máu nào.
Loại đan dược này quả thực hắn chưa từng nghe qua, chứ đừng nói là trả lời. Chẳng lẽ lại nói bừa? Trước đó khi đoán màu sắc, có lẽ còn có chút hy vọng mù mờ nói ra đáp án chính xác.
Thế nhưng mà đáp án này, căn bản không có cách nào dựa vào đoán bừa.
Giang Trần một lúc lâu không nói gì, miệng âm trầm cười, thanh âm bỗng nhiên trở nên nghiêm khắc vô cùng:
- Ngươi không trả lời tương đương với việc ngươi chủ động nhận thua. Đã như vậy, báo ra kẻ sai bảo ngươi làm như vậy đi.
Hồng Đan Vương còn muốn vùng vẫy một chút, nói:
- Ai nói ta chủ động nhận thua? Loại đan dược này tổng cộng có tám chín bảy mươi hai đạo pháp văn.
Trên mặt Giang Trần nở nụ cười châm chọc:
- Xem ra quả nhiên là mù mờ. Tử Mẫu Lưu Hỏa đan sở hữu tám trăm đạo pháp văn, đâu chỉ có bảy mươi hai đạo?
Thua rồi.
Sắc mặt Hồng Đan Vương thoáng cái trở nên u ám vô cùng, hắn biết rõ mình đã thua.
- Ta cũng không ép ngươi, ngươi có thể không nói, cũng có thể nói dối. Nếu như ngươi nguyện ý để cho lời thề tâm ma của mình thôn phệ thì có thể nói bừa một chút.
Giang Trần không chút hoang mang, giống như tất cả thắng lợi đã sớm nằm trong dự liệu của hắn.
- Nói mau, nói mau.
- Nguyện đánh cuộc thì nguyện chịu thua, thua thì phải nói.
- Ngươi không nói thì trong lòng mình có quỷ. Nếu như trong lòng không có quỷ thì có gì không thể nói cơ chứ?
Thế giới võ đạo mọi người đối với cường giả có niềm tin mù quáng. Trước đó rất nhiều người ở chỗ này nghe giảng bài, ủng hộ Hồng Đan Vương này là bởi vì cảm thấy thứ hắn giảng có trình độ, cảm thấy hắn dám khai đàn giảng bài ở trước cửa Thái Uyên các, làm cho Thái Uyên các cũng không dám có ai nghênh chiến.
Chuyện này khiến cho mọi người có nhận thức, có cảm giác dường như Hồng Đan Vương này có lẽ thực lực mạnh hơn Thái Uyên các.
Nhưng bây giờ vậy, biểu hiện của Giang Trần như vậy, giống như thoáng cái đánh Hồng Đan Vương về nguyên hình, làm cho mọi người thoáng cái hiểu rõ, hóa ra tên này chỉ là mặt hàng bất nhập lưu mà thôi.
Khi mọi người minh bạch điểm này, vốn vô cùng sùng bái và thưởng thức hắn thoáng cái biến thành phẫn nộ và thống hận, đều cảm giác tình cảm của mình bị lừa gạt.
- Lừa đảo.
- Nhất định là người từ thế lực bên ngoài phái tới Lưu Ly vương thành chúng ta làm loạn.
- Hừ, ta thấy người Thái Uyên các không phải là không có thực lực nghênh chiến, mà là Thái Uyên các căn bản khinh thường nghênh chiến.
- Ta cũng cảm thấy như vậy, Thái Uyên các là địa bàn của Chân Đan Vương, Chân Đan Vương tôn quý ra sao, sẽ chấp nhặt với loại tiểu nhân vật như vậy sao?
- Nhất định là có lẽ đám người này quá kiêu ngạo, hung hăng càn quấy tới mức Thái Uyên các cũng không nhịn được, cho nên tùy tiện phái ra cường giả đan đạo, đánh cho đám người này hiện nguyên hình.
Hồng Đan Vương lúc này trong lòng vô cùng hối hận, hắn luôn rất cẩn thận, đều rất cẩn thận. Nhưng Giang Trần liên tục không ngừng dùng phép khích tướng, cuối cùng vẫn lọt vào trong cạm bẫy.
Hiện tại hắn đã thua lần đánh cuộc này, nếu không nói ra lai lịch của bản thân, không nói ra người sai khiến mình. Như vậy lời thề tâm ma của hắn sẽ phát tác, nói không chừng sẽ thôn phệ hắn tại chỗ.
Thế nhưng mà, Hồng Đan Vương hắn rất rõ ràng, mình tới nơi này chỉ là một con cờ mà thôi. Nếu như bởi vì quân cờ như hắn xuất hiện chuyện không may, như vậy cả kế hoạch sau đó có lẽ đều đổ xuống sông xuống bể. Như vậy, Hồng Đan Vương hắn sẽ trở thành tội nhân.
Cho dù hắn tránh được lời thề tâm ma công kích, cũng không nhất định có quả ngọt để ăn.
Bầu không khí ở hiện trường khiến cho Hồng Đan Vương tiến thoái lưỡng nan. Hắn rất muốn đi, thế nhưng nếu như không nói ra lai lịch mà nói, lời thề tâm ma cũng có thể tùy thời bộc phát.
Giang Trần dường như cũng biết tâm tư của Hồng Đan Vương này, ánh mắt lạnh lẽo, gắt gao nhìn chằm chằm vào Hồng Đan Vương này, phảng phất như muốn nhìn xuyên thấu linh hồn đối phương.
- Ngươi có thể nói hoặc là không, chuyện này, ta sớm muộn cũng điều tra ra được. Nhưng mà, nếu như ngươi không nói, lời thề tâm ma bộc phát, ngươi nhất định sẽ phải chết không thể nghi ngờ. Khi mở miệng nhất định phải suy nghĩ kỹ.