̣. (1)
Đa Mai minh hoàng nói tới đây, chắp tay nói:
- Lão thân xin cáo lui.
Nói xong Đa Mai minh hoàng phiêu nhiên rời đi.
Giang Trần nhìn qua bóng lưng Đa Mai minh hoàng đang biến mất, trong lòng có cảm giác khác thường.
Hắn không thể tưởng tượng được, Đa Mai minh hoàng gần đây lạnh như băng, không ngờ lại tìm hắn nói những lời này. Đối với loại người tính tình lạnh nhạt như Đa Mai minh hoàng mà nói, lời này không thể nghi ngờ là những lời tâm huyết của nàng.
Đối với Đa Mai minh hoàng mà nói, đây là chuyện cực kỳ khó mở miệng.
Nhân tâm có thể dùng hay sao?
Giang Trần có thể biết rõ thâm ý trong lời nói của Đa Mai minh hoàng, không thể không thừa nhận, nàng nói rất có đạo lý. Đại hội chư hầu sắp tới cho nên chư hầu khắp nơi có lẽ đã sắp tới đông đủ.
Nếu như lần này hắn luôn ở trong Thiếu Chủ phủ mà không xuất hiện, chư hầu khắp nơi chỉ sợ trong lòng sẽ có chút suy nghĩ. Hoặc là cảm thấy vị Thiếu chủ Khổng Tước thánh sơn như hắn đang khiếp đảm, đối mặt với loại cục diện này có cách nhìn khác.
Hoặc là cảm thấy vị Thiếu chủ Khổng Tước thánh sơn là hắn quá tự cao.
- Đúng vậy, một vị thượng vị giả hợp cách, thu nạp nhân tâm là điều không thể thiếu.
Điểm này Giang Trần không có chút nghi ngờ nào.
Kiếp trước phụ thân Thiên Đế vì sao có thể yên ổn ngồi trên chức vị Thiên Đế Chư THiên, căn cơ luôn luôn kiên cố, đó là vì sao?
Cũng bởi vì phụ thân Thiên Đế không những có thủ đoạn cao siêu, khống chế nhân tâm càng tinh diệu tới mức không thể nào chê được.
Hoặc là lôi kéo, hoặc là chèn ép, hoặc là trấn án, hoặc là chấn nhiếp.
Tổng thế mà nói, vừa có ân, vừa có uy. Khiến cho người ta vừa nhìn thấy thủ đoạn lôi đình của hắn, lại khiến cho người ta nhìn thấy hắn có một mặt hào phóng.
Như vậy, người bướng bỉnh chưa hẳn đã dám phản ngươi, người trung hậu càng không dám phản ngươi.
- Trần ca, đề nghị của Đa Mai minh hoàng rất có đạo lý.
Hoàng Nhi không có mở miệng, lúc này lại bỗng nhiên mở miệng nói.
- Hoàng Nhi, ta và nàng cùng đi tới đây, ta cũng đang tự hỏi vấn đề này.
Giang Trần cũng cười nói:
-Trước kia ta luôn không quá chú ý tới chuyện này, hiện tại góc độ bất đồng, có lẽ nên phải xuy xét thật kỹ phương diện này.
Trước kia Giang Trần không phải là thiếu chủ Khổng Tước thánh sơn, tuy rằng đã làm một chút chuyện thu nạp nhân tâm, nhưng mà cũng không phải là chủ động đi làm.
Chỉ là sau khi làm những chuyện kia, tự nhiên đã thu phục được tâm tư của một nhóm người.
Thế nhưng mà, hiện tại đứng ở góc độ thiếu chủ, hắn đã là thượng vị giả. Có chút chuyện mà trước kia hắn khinh thường đi làm, hiện tại nhất định phải làm.
- Trần ca, kỳ thực phương diện này huynh đã có căn cơ. Hiện tại nhân tâm Lưu Ly vương thành dao động, nguyên nhân rất lớn là bởi vì tin đồn. Nếu như huynh có thể ra mặt, tuyệt đối có thể làm tan rã một bộ phận tin đồn.
Tính tình của Hoàng Nhi tuy rằng không màng danh lợi, thế nhưng góc độ nàng nhìn vấn đề, chiều sâu của vấn đề luôn siêu nhiên, nhất đẳng, có rất nhiều chuyện nàng nhìn rất thấu triệt.
- Ha ha, lão đệ, cuối cùng ngươi cũng lộ diện. Nếu như không lộ diện, lão ca ta đang định đi ra ngoài tìm ngươi a.
Vô Song đại đế nhìn thấy Giang Trần, thoải mái cười lớn.
Có thể nhìn ra được, Vô Song đại đế và Vận phu nhân ở trong Thiếu chủ phủ vô cùng vui vẻ. Thương thế của Vận phu nhân trải qua Tùng Hạc đan khôi phục, còn có Mộc Linh chi tuyển tẩy lễ, đã gần khỏi hẳn.
Thời gian giống như thần tiên như vậy, làm cho Vô Song đại đế và Vận phu nhân đều vô cùng quý trọng.
Từ khi bọn họ tự định chung thân tới nay, Vận phu nhân cơ hồ bị thương, thương thế kia vẫn là tâm bệnh trong lòng hai người, làm cho bọn họ ở chung thì ít, mà cách xa thì nhiều.
Trên cơ bản, Vô Song đại đế bôn ba bốn phía, tìm kiếm phương pháp chữa thương cho Vận phu nhân.
Nhiều năm bôn ba như vậy rốt cuộc cũng được Giang Trần giải quyết. Chuyện này khiến cho Vô Song đại đế vô cùng cảm kích với Giang Trần.
Vô Song đại đế và Vận phu nhân đều là người trọng tình trọng nghĩa.
Bọn họ nhận đại ân của Giang Trần, lại vô cùng thân cận với Giang Trần, hơn nữa bọn họ quả thực thích Lưu Ly vương thành, cho nên trong lòng bọn họ có suy nghĩ muốn định cơ ở Lưu Ly vương thành.
- Mạch lão ca, thương thế của tẩu tử trên cơ bản đã khỏi hẳn, từ nay về sau, hai người có thể thống thống khoái khoái làm thần tiên quyến ữ.
- Hắc hắc, đây là phúc duyên mà lão đệ đưa tay chắp nối a. Lão ca ta không có gì báo đáp, lời khách khí cũng không cần phải nói. Ta nghe nói thế cục Lưu Ly vương thành gần đây không tốt lắm, có người muốn khiêu chiến uy quyền, địa vị của ngươi, rốt cuộc là có chuyện gì?
Vô Song đại đế trầm giọng hỏi.
Giang Trần biết rõ loại chuyện như thế này không dấu được nhân vật như Vô Song đại đế.
Hắn than nhẹ một tiếng:
- Cho dù bọn chúng nhảy nhót thế nào thì cuối cùng cũng chỉ là tôm tép nhãi nhép.
- Tốt, ta thích cảm giác tự tin này của lão đệ. Nếu như người khác nói loại lời này, lão ca nhất định sẽ cảm thấy hắn là cuồng đồ. Nhưng mà lão đệ ngươi quả thực có tư cách nói lời như vậy.
Vô Song đại đế cảm thán nói:
- Tuy rằng ta còn chưa từng thấy qua Tu La đại đế, nhưng mà cũng coi như có nghe thấy. Thực lực võ đạo của hắn không có vấn đề, nhưng mà khí độ và tâm cảnh, phách lực, thủ đoạn, đều không bằng Khổng Tước đại đế. Mà theo lão ca thấy, tiềm lực của lão đệ ngày sau còn hơn xa Khổng Tước đại đế. Cho nên chỉ cần người Lưu Ly vương thành không ngốc, cuối cùng nhất định sẽ chọn lão đệ, mà không phải là Tu La đại đế.
Vận phu nhân cũng góp lời:
- Loại cường giả cấp bậc như Tu La đại đế, ở trên bát vực cũng đều có. Không có gì là hiển hách. Lưu Ly vương thành sở dĩ có thể trở thành một trong những thế lực hiển hách nhất bát vực không phải là vì Tu La đại đế, mà là vì Khổng Tước đại đế.
Điểm này cho dù là đứng ngoài xem, cũng nhìn thấy rõ ràng.
Tu La đại đế ở Lưu Ly vương thành bất quá chỉ là đại đế thứ ba, xếp hạng ở trước hắn còn có một Niêm Hoa đại đế a.
Niêm Hoa đại đế ít xuất hiện, rất ít tham dự phân tranh. Cho nên Tu La đại đế được coi là đại đế có danh vọng viễn siêu Niêm Hoa đại đế.
Thế nhưng mà xem ra, Lưu Ly vương thành sở dĩ hiển hách như vậy hoàn toàn là có một Khổng Tước đại đế siêu nhiên tọa trấn, nếu không mà nói, Lưu Ly vương thành nhiều lắm chỉ là tồn tại không sai biệt lắm với những tông môn nhất phẩm kia.
- Lão đệ, ta cảm thấy đề nghị của đệ muội không tệ. Đại hội chư hầu, các lộ chư hầu đều tề tụ lại Lưu Ly vương thành. Lão đệ tuy rằng là thiếu chủ, nhưng căn cơ cuối cùng vẫn nông một chút. Lúc này có lẽ nên đi lại nhiều một chút, thu nạp nhân tâm. Tốt nhất là có thể làm ra được một ít chuyện lớn, làm cho mọi người biết rõ thiếu chủ Khổng Tước thánh sơn như lão đệ không phải chỉ là trang trí.
- Mạch lão ca nói cực kỳ đúng.
Giang Trần cũng tán thành.