́ng ta không có ý định cho ngươi cơ hội. (1)
- Khổng Tước đại đế bệ hạ trước mắt đang đột phá Thiên Vị, ngươi dùng bí pháp liên hệ với người, như vậy không phải ngươi đang gây thêm phiền phức cho bệ hạ hay sao?
Giang Trần xì mũi coi thường.
Hắn hiện tại vô cùng càn quấy, loại trường hợp này cũng cần càn quấy.
- Chân thiếu chủ, bổn đế có chút hoài nghi ngươi đang che dấu tin tức của Khổng Tước đại đế, rốt cuộc ngươi có ý đồ gì?
Tu La đại đế bỗng nhiên lại làm khó dễ.
Giang Trần lại không nghĩ rằng Tu La đại đế này lại cắn ngược lại một cái như vậy.
Thương Hải đại đế lúc này cũng đứng lên nói:
- Chư vị, Khổng Tước đại đế mất tích lâu như vậy, lúc ấy ta muốn hỏi Chân thiếu chủ hắn đang ở đâu?
- Chư vị, ta thấy tất cả mọi người đều hiếu kỳ, Chân thiếu chủ danh chấn thiên hạ của chúng ta là yêu nghiệt xuất hiện ở đâu? Khổng Tước thánh sơn từ trước tới nay dường như chưa thu đệ nào gọi là Chân thiếu chủ a? Tại sao đột nhiên hắn lại xuất hiện ở Lưu Ly vương thành, đột nhiên hắn trở thành thiếu chủ Khổng Tước thánh sơn? Các ngươi không biết sự xuất hiện của hắn có chút ngoài ý muốn hay sao?
Thương Hải đại đế mở miệng, không ngờ lại trực tiếp công kích Giang Trần.
Bàn Long đại đế lúc này tại sao lại rớt lại phía sau, hắn đứng lên, phẫn nộ quát:
- Chân thiếu chủ là truyền nhân mà Khổng Tước đại đế bệ hạ âm thầm bồi dưỡng. Cùng với Phiền thiếu chủ năm đó một sáng một tối, hai vị thiếu chủ cùng tồn tại. Những chuyện này ta là tâm phúc của Khổng Tước đại đế cho nên đã sớm biết. Ngươi đối với Khổng Tước thánh sơn mà nói chỉ là một người ngoài, không ngờ lại quan tâm chuyện bên trong Khổng Tước thánh sơn như vậy a. Ngươi không cảm thấy mình đã quá rảnh rỗi hay sao
- Đúng vậy, Chân thiếu chủ là thiên tài mà Khổng Tước đại đế bệ hạ chúng ta âm thầm bồi dưỡng. Số mệnh của thiếu chủ cuối cùng chiến thắng Phiền thiếu chủ, trổ hết tài năng, tất chuyện này Tứ đại hoàng giả chúng ta đều biết rõ.
Lần này người đứng ra là Vân Trung Minh Hoàng.
Thương Hải đại đế khinh thường cười lạnh:
- Trong lúc đại đế nói chuyện, một Hoàng cảnh nho nhỏ như ngươi có tư cách mở miệng sao?
Vân Trung Minh Hoàng không kiêu ngạo không siểm nịnh nói:
- Chuyện Khổng Tước thánh sơn ta, ta so với ngươi còn có tư cách mở miệng hơn.
Sắc mặt Thương Hải đại đế trầm xuống:
- Làm càn, một Hoàng cảnh nho nhỏ cũng dám khiển trách đại đế, làm càn trong đại hội chư hầu?
Vân Trung Minh Hoàng còn chưa nói thì Đa Mai minh hoàng bên cạnh Vân Trung Minh Hoàng cười lạnh nói:
- Thương Hải đại đế, đừng có dùng cái giá đỡ đại đế của ngươi để dọa người. Ta chỉ hỏi một câu, năm đó lúc Khổng Tước đại đế bệ hạ ở đây, ngươi có dám giáo huấn khiển trách chúng ta nửa câu hay không? Hiện tại Khổng Tước đại đế chỉ tạm thời không có mặt, ngươi liền trở mặt như vậy? Ta chỉ có thể nói ngươi bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh a.
Đại hội chư hầu vừa mới bắt đầu mà đã đấu võ mồm, không ai chịu thua, tia lửa văng khắp nơi.
Tu La đại đế bỗng nhiên khoát tay, ngăn không cho Thương Hải đại đế nói tiếp, ánh mắt sâu xa nhìn chằm chằm vào Giang Trần nói:
- Chân thiếu chủ, bổn đế chỉ có câu nói kia. Ngươi toàn lực che dấu tin tức của Khổng Tước đạo huynh, rốt cuộc là có mục đích gì?
Giang Trần khinh thường nói:
- Ta càng hiếu kỳ, ngươi rốt cuộc là tận mắt nhìn thấy hay là tự mình tham dự, làm sao mà ngươi lại biết Khổng Tước đại đế bệ hạ vẫn lạc? Ta không hiểu được, chẳng lẽ những tin đồn kia là do ngươi cố ý rải ra?
- Ngậm máu phu người.
Tu La đại đế bình tĩnh nói.
- Người làm, trời nhìn.
Giang Trần chỉ vào ngực mình, lại chỉ lên trên trời, nói:
- Tu La đại đế, tâm tư của ngươi ta hiểu. Hành vi của ngươi ra sao ngươi hiểu. Ta dám chỉ lên trời thề, ngươi có dám hay không? Nếu như ngươi dám chỉ lên trời thề việc của Khổng Tước đại đế không có liên quan tới ngươi, ta sẽ không nói hai lời, hiện tại lập tức tuyên bố Khổng Tước thánh sơn rời khỏi Lưu Ly vương thành. Quyền khống chế Lưu Ly vương thành này toàn bộ giao cho Tu La đại đế ngươi.
Giang Trần không có nói nhảm, cũng lười nói nhảm, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Hiện tại hắn đã không còn suy đoán mà là chắc chắn tin tưởng, sự mất tích của Khổng Tước đại đế tuyệt đối có quan hệ với Tu La đại đế. Cho dù tên này không có trực tiếp tham dự, nhưng nhất định cũng âm thầm bày ra.
Tu La đại đế lạnh nhạt, vẻ mặt khinh thường nói.
- Quả nhiên là tiểu nhi miệng còn hôi sữa, chuyện trong thiên hạ này nếu như chuyện gì cũng dựa vào việc thề thốt, vậy thì thiên hạ này cũng không có phân tranh. Bổn để chỉ có thể nói, ngươi quá ngây thơ rồi. Loại người không biết tiến thoái như ngươi tại sao lại trở thành thiếu chủ Khổng Tước thánh sơn được chứ?
Giang Trần cười ha hả:
- Tu La đại đế, mặc kệ ngươi nói lảng sang chuyện khác thế nào, đều không thể che đấu được trong lòng ngươi đang chột dạ. Ngươi đã dám làm cũng không dám nhận. Khó trách năm đó Khổng Tước đại đế bệ hạ nói với ta, người luôn chờ ngươi gây khó dễ, chờ ngươi đứng ra nói cho người biết ngươi muốn kế vị. Thế nhưng mà ngươi ở trước mặt bệ hạ ngay cả dũng khí lên tiếng cũng không có. Người nói ngươi có dã tâm, thế nhưng lại không có phách lực như vậy. Quả thực những lời này vô cùng chính xác. Trong mắt Chân mỗ mà nói, ngươi chính là một kẻ nhu nhược, ngay cả một lời thề đơn giản cũng không dám lập, không phải là người nhu nhược thì là cái gì?
Lúc này Trảm Không đại đế từ đầu không nói gì lại đột nhiên mở miệng nói:
- Chân thiếu chủ, những chuyện tranh phong nhỏ nhặt này ta thấy cũng không cần nhắc lại a. Chúng ta còn nghe nói ngươi là huyết mạch Ma tộc, là do Ma tộc phái tới Lưu Ly vương thành nằm vùng. Mê hoặc Khổng Tước đại đế bệ hạ, cho nên bệ hạ mới lập ngươi làm thiếu chủ a. Loại tin đồn này chẳng lẽ chúng ta cũng dùng phương thức thề để nghiệm chứng hay sao? Nực cười.
Giang Trần lại cười nhạt nói:
- Nếu như ngươi cần thề, ta tự nhiên sẽ can tâm tình nguyện phụng bồi.
- Hoang đường.
Trảm Không đại đế dùng vẻ mặt khinh thường nói:
- Chân thiếu chủ, ta khuyên ngươi một câu, đây là đại hội chư hầu, ngươi càng ngây thơ sẽ chỉ càng làm cho mọi người cảm thấy ngươi không đảm đương được trách nhiệm.
Không thể không nói, Trảm Không đại đế nói những lời này tuy rằng là giải vây cho Tu La đại đế, thế nhưng cũng có đạo lý của nó.
- Niệm Hoa đạo huynh, Trấn Nhạc đạo huynh, nhị vị cảm thấy thế nào?
Trảm Không đại đế cười hỏi.
Niêm Hoa đại đế than nhẹ một tiếng:
- Những tin đồn này đều quá mờ ảo. Bổn đế cho rằng đây là có người cố ý rải ra lời đồn, muốn làm phân rã nội bộ Lưu Ly vương thành chúng ta. Để cho chúng ta đấu tranh nội bộ. Ta đề nghị, những tin đồn không có căn cứ này mọi người không nên đề cập tới. Mà là nên nhìn thẳng vào hiện trạng của vấn đề, đem vấn đề của Lưu Ly vương thành hiện tại giải quyết mới là việc nên làm.