̣p Khổng Tước thánh sơn. (1)
Thấy Giang Trần không có ý kiến phản đối, Niêm Hoa đại đế thuận thế nói:
- Nếu như vậy mỗi một ván võ đạo ước định tối đa là hai thời thần, nếu như trong hai thời thần không phân ra thắng bại, sẽ được coi là bất phân thắng bại mà tính, được không?
- Bổn đế không có ý kiến.
Tu La đại đế sảng khoái nói.
- Ta cũng không có ý kiến.
Giang Trần mặt không biểu tình, trong lòng xuất hiện cảm giác vui vẻ.
Hắn không biết Tu La đại đế này cân nhắc, suy nghĩ thế nào, nhưng mà ước định hai thời thần, đối với Giang Trần hắn mà nói tuyệt đối là chuyện tốt.
Hiện tại thực lực võ đạo của hắn nhất định không đánh bại được Tu La đại đế, thế nhưng muốn nói hai thời thần, hắn vẫn có biện pháp có thể vượt qua.
Thấy song phương không có ý kiến, Niêm Hoa đại đế lại nói:
- Tốt rồi, hiện tại song phương các ngươi bắt đầu chọn lựa ra người xuất chiến. Nhớ kỹ, sau khi chọn ra bốn, mặc kệ tình huống thế nào cũng không thể thay đổi, thay thế người chọn lựa khác. Hơn nữa trên nguyên tắc, mỗi một người ít nhất phải xuất chiến một lần. Mỗi một lĩnh vực cũng không thể tiếp tục xuất chiến nữa. Hơn nữa hai người Tu La đại đế và Chân thiếu chủ, với tư cách là người đứng đầu song phương, mỗi một lĩnh vực đều phải xuất chiến một lần. Nhiều lắm chỉ có thể xuất chiến một lần.
Tuyển chọn bốn người, đối với người song phương mà nói, đều là một lần khảo nghiệm.
Tu La đại đế và Giang Trần với tư cách là thủ lĩnh song phương, tự nhiên đều phải xuất chiến một lần. Hơn nữa mỗi một lĩnh vực đều phải xuất chiến.
Như vậy, mười ba ván, Giang Trần và Tu La đại đế phải xuất chiến năm ván, cũng chỉ có thể xuất chiến năm ván mà thôi.
Bảy ván khác, là do ba người còn lại kia xuất chiến.
- Tốt, song phương các ngươi thương nghị một chút xem ai xuất chiến. Nhớ kỹ, hai tùy tùng, một đệ tử thân truyền. Những quy tắc này nhất định phải tuân theo, không được thay đổi, thay thế người chọn lựa.
Bên trận doanh của Khổng Tước thánh sơn, kể cả người của Tịch Diệt đại đế và Bàn Long đại đế cũng tụ tập về phía này.
- Thiếu chủ, Vân Trung thỉnh cầu xuất chiến.
Vân Trung Minh Hoàng tiến lên đề cử mình.
- Thiếu chủ nếu cần dùng lão thân, lão thân cho dù thịt nát xương tan cũng xin tham chiến.
Đa Mai minh hoàng cũng chủ động đề cử mình.
Trấn Tuế Minh Hoàng và Dã Hồ Minh Hoàng cũng không cam lòng chịu yếu thế.
Ánh mắt Giang Trần đảo qua tất cả mọi người.
Bỗng nhiên một đạo thanh âm vang vọng:
- Chân thiếu chủ, cho lão phu một chân.
Người mở miệng này không ngờ lại là Vô Song đại đế.
Bình thường hắn gọi Giang Trần, cũng gọi lão đệ, giờ phút này lại gọi là Chân thiếu chủ.
Vừa mới nói ra, những người khác ngạc nhiên. Bọn họ biết rõ Vô Song đại đế là huynh đệ kết nghĩa của Giang Trần, lần này là tới hộ tống, trợ uy cho Giang Trần.
Thế nhưng mà lần này người xuất chiến phải là tùy tùng.
Vô Song đại đế cũng không phải là tùy tùng của Chân thiếu chủ, thậm chí ngay cả người Khổng Tước thánh sơn cũng không tính a.
Danh ngạch xuất chiến có rất nhiều hạn chế, có quy tắc chọn người nghiêm khắc.
Trừ hai người đứng đầu là Giang Trần và Tu La đại đế ra, ba nhân tuyern khác phải là hai tùy tùng và một đệ tử thân truyền. Hơn nữa đệ tử thân truyền phải là người trẻ tuổi. Lữ Phong Đan Vương và Bộ Đan Vương Giang Trần thu đều là người thế hệ trước,cũng không thể xuất chiến.
Trên thực tế, chuyện này đối với bên Khổng Tước thánh sơn có hạn chế rất lớn. Dĩ nhiên đối với Tu La đạo tràng cũng có hạn chế nhất định.
Cho nên theo như quy tắc mà nói, Vô Song đại đế chỉ là bằng hữu giang hồ của Giang Trần, tuy rằng mới tới trợ trận, thế nhưng hắn không được tính là người Khổng Tước thánh sơn, hắn thỉnh cầu xuất chiến là không phù hợp với quy củ a.
Cho nên hắn xung phong xin xuất chiến làm cho mọi người cảm thấy ngoài ý muốn, lại cảm thấy tim đập thình thịch. Nhưng nghĩ cẩn thận lại, lại cảm thấy chuyện này căn bản không có khả năng.
Nói trắng ra đây là tranh giành giữa song phương Khổng Tước thánh sơn và Tu La đạo tràng.
Ngay cả Bàn Long đại đế và Tịch Diệt đại đế cũng tuyệt đối không thể xuất chiến.
Đương nhiên bên Tu La đạo tràng cũng vậy, Thương Hải đại đế nhảy nhót lên xuống thế nào thì cũng không thể xuất chiến.
Bầu không khí ở hiên trường có chút ngưng trọng, Bàn Long đại đế cũng biết uy danh của Vô Song đại đế, biết rõ đại đế truyền kỳ của giới tán tu này, thời gian thành danh so với hắn và Tịch Diệt đại đế còn sớm hơn, tu vi một thân chỉ sợ còn mạnh hơn bọn hắn một bậc.
- Vô Song đạo huynh, ngươi và Chân thiếu chủ là huynh đệ, đây là một đoạn giai thoại. Thế nhưng quy tắc xuất chiến còn đó. Chúng ta cũng hy vọng Vô Song đạo huynh đại phát thần uy, thế nhưng bất đắc dĩ...
Tịch Diệt đại đế cũng nhẹ nhàng gật đầu nói:
- Vô Song đạo huynh thanh danh hiển hách, luận thực lực, luận danh khí, Lưu Ly vương thành ta chỉ sợ cũng chỉ có Khổng Tước đại đế mới có thể nổi danh cùng huynh. Chúng ta vô cùng hy vọng Vô Song đạo huynh có thể xuất chiến, thế nhưng chỉ tiếc quy tắc đã đề ra.
Nói như vậy ít nhiều cũng nâng Vô Song đại đế lên, Vô Song đại đế cũng biết danh khí của mình mặc dù lớn, thế nhưng so với Khổng Tước đại đế vẫn kém nửa trù.
Nhưng mà trong Lưu Ly vương thành này trừ Khổng Tước đại đế ra, Vô Song đại đế quả thực không kiêng kỵ ai. Cho dù là Tu La đại đế cũng thế.
Khi hắn biết rõ Tu La đại đế muốn soán vị, muốn gây bất lợi với Giang Trần, Vô Song đại đế cũng giận dữ không thôi. Trong mắt hắn, chuyện của Giang Trần chính là chuyện của hắn.
Vô Song đại đế khẽ gật đầu, ánh mắt kiên nghị cực kỳ, bỗng nhiên cười nhạt một tiếng:
- Ta biết rõ, muốn xuất chiến thì phải là người Khổng Tước thánh sơn đúng không?
- Ài, đúng là như vậy.
Bàn Long đại đế cũng thở dài.
- Vậy thì Mạch mỗ từ khoảnh khắc này thỉnh cầu Chân thiếu chủ gia nhập Khổng Tước thánh sơn, Mạch Vô Song ta phiêu đãng trên giang hồ nhiều năm như vậy, không biết có bao nhiêu thế lực đã từng lôi kéo ta. Thế nhưng mà bọn họ chưa từng khiến ta động tâm qua. Thế nhưng mà Khổng Tước thánh sơn, nhất là Chân thiếu chủ chinh phục được ta. Hiện tại ta thành tâm thỉnh cầu gia nhập Khổng Tước thánh sơn. Trận chiến này coi như là đầu danh trạng ta dâng lên Khổng Tước thánh sơn.
Vô Song đại đế đại danh đỉnh đỉnh lúc này gia nhập Khổng Tước thánh sơn?
Lần này tất cả mọi người đều cảm thấy đầu óc mình trì trệ, không dùng được.
Cả đám đều cả kinh vô cùng, nhao nhao nhìn qua Vô Song đại đế. Hiển nhiên đang đoán xem lời này của hắn rốt cuộc là vui đùa hay là thành tâm thành ý?
Mọi người nhìn một hồi, hoan toàn không nhìn ra được trên mặt Vô Song đại đế có ý tứ nói giỡn.
Chẳng lẽ...
Vô Song đại đế này thực sự muốn gia nhập Khổng Tước thánh sơn?
Trong lúc nhất thời hai mắt Bàn Long đại đế và Tịch Diệt đại đế đều sáng lên. Nếu như Vô Song đại đế gia nhập mà nói, sự trống vắng mà Khổng Tước đại đế để lại, cho dù không thể hoàn toàn tu bổ, vậy thì ít nhất cũng có thể bổ sung được tám chín thành a.