̀i chọn lựa ai cũng không thể tưởng tượng nổi. (1)
- Nhị vị cũng giống như Mạch lão ca, làm thái thượng trưởng lão khách khanh, được không?
- Không dám, không dám. Chúng ta không đảm nhận nổi chứ thái thượng này. Chỉ là trưởng lão khách khanh là được rồi, cũng đủ rồi.
Canh Thiên Trượng vội vàng nói.
Tu vi bọn họ dù sao còn chưa tiến vào Đế cảnh, thái thượng trưởng lão nhất định không thể nhận được. Vị trí trưởng lão khách khanh bọn họ cũng cảm thấy mỹ mãn rồi.
Lại nói, bọn họ muốn đi theo Vô Song đại đế, cũng bởi vì tín nhiệm Giang Trần, cứ không phải truy cầu vị trí gì đó.
Vô Song đại đế cũng nói:
- Chân thiếu chủ, hai huynh đệ bọn họ đối với quyền thế không có bao nhiêu hứng thú, như vậy là được rồi. Thiếu chủ có thể cho bọn họ một danh hiệu trưởng lão khách khanh là bọn họ đã thỏa mãn rồi a.
- Đúng đúng, hai huynh đệ chúng ta hoàn toàn bội phục Chân thiếu chủ, tín nhiệm Mạch lão ca.
Canh Ngàn Thước lớn tiếng nói.
Vô Song đại đế và huynh đệ Canh gia gia nhập làm cho bên Khổng Tước thánh sơn thoáng cái sĩ khí đại chấn. Ngay cả Tứ đại hoàng giả cũng cảm thấy hạnh phúc tới quá nhanh, trong lòng tràn ngập vui sướng.
Cường giả đã gia nhập, cũng không uy hiếp được địa vị của Tứ đại hoàng giả bọn họ, loại chuyện tốt này đi đâu tìm đây? Cũng chỉ có Chân thiếu chủ mới có thể khiến cho nhân vật truyền kỳ của giới tán tu gia nhập Khổng Tước thánh sơn bọn họ.
Điểm này cho dù khi Khổng Tước đại đế còn, chỉ sợ cũng không làm được. Tuy rằng mặt mũi của Khổng Tước đại đế lớn, thế nhưng muốn nói để cho Vô Song đại đế tự nguyện gia nhập Khổng Tước thánh sơn, hơn nữa một chút lợi ích cũng không cần tới, chuyện này không có bao nhiêu khả năng.
- Được, Mạch lão ca đã gia nhập Khổng Tước thánh sơn, Mạch lão ca chiếm một danh ngạch, mọi người không có ý kiến gì chứ?
Ánh mắt Giang Trần mang theo ý tứ dò hỏi, nhìn về phía tất cả người của Khổng Tước thánh sơn.
- Không có ý kiến.
Vân Trung Minh Hoàng là người đầu tiên tỏ thái độ.
- Ta cũng không có ý kiến.
Nhân vật lạnh lùng như Đa Mai minh hoàng lúc này cũng không có khả năng đưa ra ý kiến phản đối.
Tính cách nàng chỉ lạnh nhạt, thế nhưng cũng không phải là kẻ ngu. Vô Song đại đế tham chiến, không thể nghi ngờ là tăng thêm một phần thắng cho Khổng Tước thánh sơn, trừ phi là đầu óc nàng có vấn đề thì mới đi phản đối.
Giang Trần thấy tất cả mọi người không phản đối, cười nói với Vô Song đại đế:
- Mạch lão ca, hai chữ tùy tùng này huynh sẽ không phản cảm đó chứ?
Vô Song đại đế cười ha hả:
- Chân thiếu chủ, ngươi cảm thấy ta là người chú ý tới những tiểu tiết nhỏ nhặt kia hay sao? Đừng nói là tùy tùng, cho dù là tôi tớ thì sao? Dù sao chỉ là một cách xưng hô mà thôi. Thiếu chủ đối đãi với ta thế nào, trong lòng của ta há có thể không biết cơ chứ?
Vô Song đại đế lúc nói ra những lời này trong lòng cũng có chút kích động. Nhớ tới Giang Trần đưa cho hắn huyết mạch Thiên Côn thì trong lòng hắn lập tức có cảm giác nóng bỏng hừng hực. Làm cho hắn cảm thấy toàn thân nóng lên, phát sốt, chỉ hận không thể đem cả tấm thân già này báo đáp, tùy ý để Giang Trần sai bảo.
Hắn biết rõ là Giang Trần chính thức tín nhiệm hắn, như vậy mới có thể đưa cho hắn huyết mạch úy giá bực này. Bằng không mà nói, bên người Giang Trần có vô số bằng hữu đại đế, vì sao lại đưa cho Mạch Vô Song hắn?
Chính là bởi vì cảm nhận được loại tín nhiệm này cho nên Vô Song đại đế mới đưa ra yêu cầu này, chủ động yêu cầu gia nhập Khổng Tước thánh sơn.
Vô Song đại đế là người kiêu ngạo, nhưng hắn kiêu ngạo cũng không có nghĩa là hắn không coi ai ra gì, cũng không có nghĩa là hắn cũng không biết báo đáp ân tình.
Chính là bởi vì hắn kiêu ngạo, cho nên khi hắn phát hiện ra Giang Trần cường đại mới có thể bội phục từ tận đáy lòng. Chính là bởi vì hắn kiêu ngạo, cho nên sau khi nhận đại ân của Giang Trần hắn mới có thể can tâm tình nguyện để cho Giang Trần sai bảo.
Đây là một loại biểu hiện của Vô Song đại đế.
Hắn không cảm thấy lựa chọn gia nhập Khổng Tước thánh sơn của hắn là xúc động nhất thời. Trái lại, thời gian ở chung với Giang Trần lâu như vậy, càng làm cho hắn cảm thấy trên người trẻ tuổi thần bí này ẩn chứa tiềm năng vô hạn.
Vô Song đại đế có một loại trực giác, hắn cảm thấy đi theo người trẻ tuổi kia lăn lộn, nói không chừng ngày sau sẽ nhận được tạo hóa mà bản thân hắn không có các nào tưởng tượng nổi.
Cho dù sau này không có chỗ tốt gì, chỉ riêng huyết mạch Thiên Côn, cũng đã có thể cải biến nhân sinh của Mạch Vô Song hắn, làm cho hắn can tâm tình nguyện để cho Giang Trần sai bảo.
Dù sao cơ duyên Thiên Vị, tại thế giới này là thứ chỉ có thể ngộ mà không thể cầu.
Mạnh như Khổng Tước đại đế, Đan Cực đại đế kia, thành danh mấy ngàn năm chẳng phải còn chưa đột phá Thiên Vị hay sao?
Bởi vậy có thể thấy được, cảnh giới Thiên Vị này muốn đột phá khó tới cỡ nào.
Chính là bởi vì biết rõ khó khăn tới nhường nào, cho nên Vô Song đại đế mới biết được một giọt huyết mạch Thiên Vị có ý nghĩa thế nào, đây chính là ân tình to lớn không có cách nào tả xiết a.
Nhìn thấy Vô Song đại đế kiên quyết như vậy, trong lòng mọi người đều cảm thấy ấm áp. Trong lòng càng nhiều thêm mấy phần kính nể với Vô Song đại đế.
Bọn họ cảm thấy, Vô Song đại đế này thực sự là một hán tử tốt.
- Mạch lão ca chiếm một danh ngạch, còn có một danh ngạch khác, chư vị cảm thấy ai xuất chiến phù hợp hơn?
Giang Trần đảo mắt nhìn qua Tứ đại hoàng giả, huynh đệ Canh gia, còn có Bộ Đan Vương, Lữ Phong Đan Vương.
Dù sao, danh ngạch thứ hai nhất định phải chọn lựa từ trong những người này.
Vân Trung Minh Hoàng xung phong, nói:
- Thiếu chủ, Vô Song đại đế đã xuất chiến, lại để cho huynh đệ Canh gia xuất chiến mà nói, mấy người chúng ta cũng băn khoăn không yên a. Danh ngạch thứ hai này mong thiếu chủ chọn ra từ trong bốn người chúng ta. Vân Trung nguyện ý xuất chiến.
- Đúng, tứ đại hoàng giả chúng ta là do một tay Khổng Tước đại đế bệ hạ cất nhắc. Hiện tại cho dù có thịt nát xương tan thì cũng phải bảo vệ vị trí của Khổng Tước thánh sơn.
Lữ Phong Đan Vương cười hắc hắc:
- Sư tôn, nếu không thì chọn con đi nha. Phương diện võ đạo con không có gì nắm chắc, thế nhưng phương diện đan đạo, con tự tin vẫn có thể mang về cho Khổng Tước thánh sơn một trận thắng.
Lữ Phong Đan Vương đi theo Giang Trần nhiều năm như vậy cũng học được không ít bổn sự. Mặc dù Giang Trần không có thời gian tự mình chỉ điểm bọn họ, thế nhưng Giang Trần lại đưa cho bọn họ rất nhiều điên tịch đan đạo, ở những điểm mấu chốt lại chỉ điểm rất nhiều cho bọn họ, khiến cho nhận thức đan đạo của bọn họ lại tăng lên thêm một tầng nữa.
Giang Trần ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Danh ngạch thứ hai này vẫn là chọn một trong Tứ đại hoàng giả. Nếu không trong lòng bọn họ sẽ khó yên, tin đồn bên ngoài cũng khiến cho bọn họ thừa nhập áp lực cực lớn.
Đây là lời nói thật.