̃ khí tăng lên. (2)
Bởi vì một màn Chân Long hiển thánh vừa rồi đối với mọi người đã tạo thành trùng kích tâm lý quá lớn. Cơ hồ trong khoảnh khắc đó tẩy não những người có mặt này, lưu lại ấn tượng không thể xóa nhòa tỏng lòng mọi người. Làm cho Giang Trần giờ phút này nhận được rất nhiều người ủng hộ đáng tin.
Dưới loại tình huống này, cho dù Tu La đại đế nói rát cả cổ họng sẽ có ai đi để ý tới hắn cơ chứ?
Thú chiến khế ước đấu với nhau, cũng không kéo dài quá lâu. Đầu Hắc Dực Long liêu kia dưới sự giáo huấn của Long Tiểu Huyền, không bao lâu đã bị đánh tới mức ngoan ngoãn, nằm bẹp trên mặt đất giả chết, không thể đứng dậy.
Cũng may Long Tiểu Huyền không có tiếp tục truy kích mà ngẩng đầu lên một cách cao ngạo, xoay quanh trong hư không, hiển nhiên tiểu tử này làm vậy là phô trương thanh thế cho Giang Trần.
- Long huynh, được rồi.
Giang Trần vẫy tay với Long Tiểu Huyền trên không trung.
Long Tiểu Huyền lập tức hóa thành một đạo quang mang, bắn về phía Giang Trần, đảo mắt cái đã biến mất tại chỗ, không còn tung tích. Thần thông ẩn giới tàng hình này cũng khiến cho tiếng kinh hô vang vọng không ngừng tại hiện trường.
Giang Trần sớm đã nhìn thấy phản ứng của tất cả mọi người ở hiện trường. Tất cả chuyện này đều nằm trong dự liệu của hắn. Chân Long nhất tộc ở thế giới này cơ hồ chưa từng xuất hiện qua, cho nên phản ứng của những người này cho dù khoa trương một chút, Giang Trần cũng có thể hiểu được.
Vô luận là ai, khi nhận thức của bản thân hoàn toàn bị phá vỡ, đầu óc chung quy khó tránh khỏi trống rỗng trong khoảng thời gian ngắn, cần phải có thời gian để tiêu hóa tất cả chuyện này.
- Tu La, còn muốn tiếp tục so nữa không?
Giang Trần như cười như không nhìn qua Tu La đại đế.
Tu La đại đế trợn mắt há mồm nhìn qua Hắc Dực Long liêu đang nằm trên mặt đất. Hắn cũng nhìn ra được, trên thân thể Hắc Dực Long liêu này cũng không có bị đả kích trí mạng.
Nhìn tư thế này của Hắc Dực Long liêu, hiển nhiên bị dọa không nhẹ. Nói không dễ nghe một chút, đó chính là tâm thần bị dọa, ý chí chiến đấu cũng không có.
Hắc Dực Long liêu xưa nay hung hãn vô cùng, chuyên hù dọa người khác, hôm nay bị Chân Long nhất tộc dọa cho sợ hãi, hoảng sợ nằm rạp trên mặt đất giả chết, cũng không dám tiếp tục giao chiến.
Nhìn điệu bộ như vậy, ván này hiển nhiên hắn đã thua rồi.
Khuôn mặt Tu La đại đế đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào Giang Trần nói:
- Họ Chân kia, hiện tại mọi người đều bị ngươi tẩy não rồi. Nhưng mà bổn Đế vẫn chỉ nói câu kia, lai lịch của ngươi không minh bạch, ai biết ngươi tới Lưu Ly vương thành ta có phải có dụng tâm kín đáo hay không?
Giang Trần cười ha hả:
- Tu La, đây là khí độ của ngươi sao? Khó trách Khổng Tước đại đế bệ hạ nói khí độ của ngươi nhỏ, tầm mắt quá ngắn. Lúc này mới ván thứ tư, ngươi đã thua không nổi rồi sao? Ta thấy thi đấu lần này ngươi cũng không cần phải tiếp tục nữa đâu.
Tu La đại đế hừ lạnh:
- Bàng môn tà đạo, cho ngươi may mắn thắng một ván ngươi đắc ý cái gì? Thi đấu mười ba ván, hiện tại mới là hai thắng hai thua một hòa, bất phân thắng bại, Khổng Tước thánh sơn các ngươi cũng không có chiếm được ưu thế gì.
- Chậc chậc, nghe khẩu khí của ngươi dường như Tu La đạo tràng của ngươi chiếm được ưu thế sao?
Giang Trần trả lời lại một cái mỉa mai, song phương đã thi đấu năm ván, hai hòa hai thua một hòa. Ai cũng không chiếm được thượng phong.
Lúc này Niêm Hoa đại đế cũng từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần lại. Ánh mắt nhìn qua Giang Trần cũng bắt đầu trở nên ý vị thâm trường.
- Ván thứ năm, Chân thiếu chủ của Khổng Tước thánh sơn thắng.
Niêm Hoa đại đế tuyên bố kết quả.
Hiện trường lập tức vang lên tiếng vỗ tay như sấm. Giờ phút này người vỗ tay không đơn thuần là người ủng hộ Chân thiếu chủ, ủng hộ Khổng Tước thánh sơn trước đó.
Cho dù là người trung lập, thậm chí vốn là người trước đó ủng hộ Tu La đại đế, giờ phút này cũng không nhịn được mà vỗ tay, bọn họ hiển nhiên cũng bị thủ đoạn cường đại của Giang Trần khuất phục.
Một thiên tài trẻ tuổi của Khổng Tước thánh sơn, liên tục ở lĩnh vực đan đạo và ngự thú nhất đạo khuất nhục Tu La đại đế, thủ đoạn như vậy đã đủ để khiến cho hắn dương danh, đã được tất cả mọi người tôn trọng.
Đã đấu tới nước này, cho dù cuối cùng Tu La đại đế thắng thì thế nào?
Tu La đại đế cũng có phần thắng trên phương diện võ đạo, phương diện khác, tất cả mọi người vô cùng hoài nghi, phương diện khác, liệu Tu La đại đế này có phải là đối thủ của Chân thiếu chủ hay không?
Nếu như nói đan đạo là lĩnh vực sở trường nhất của Chân thiếu chủ, cũng là lĩnh vực mà Chân thiếu chủ dựa vào nó để thành danh. Vậy hiện tại ở ngự thú nhất đạo, Chân thiếu chủ cũng khiến cho tất cả mọi người mở rộng tầm mắt.
Thu phục được Chân Long nhất tộc, đây không chỉ đơn thuần là dùng hai chữ số mệnh có thể giải thích được. Nhìn xem lực điều khiển của Chân thiếu chủ với Chân long kia tuyệt đối là vô cùng thuần tục.
Triệu hồi là xuất hiện, thắng bảo đi là đi.
Loại độ phù hợp, nhẹ nhàng như vậy mới chính thức là thú chiến khế ước. Nhìn Hắc Dực Long liêu của Tu La đại đế mà xem, lúc này vẫn còn đang nằm gục ở mặt đất ra vẻ đáng thương.
So giữa hai người với nhau, cao thấp lập tức được phân.
Ngự thú nhất đạo, song phương một thắng một thua.
Như vậy, sau khi chấm dứt năm ván, song phương vẫn bất phân thắng bại, không có phân ra được thắng bại.
Nhưng mà bầu không khí ở hiện trường lúc này vẫn đắm chìm trong màn Chân Long hiển thánh kia, thật lâu không có cách nào phục hồi tinh thần lại được. Hiển nhiên cảnh này đã khiến cho tất cả mọi người rung động quá sâu.
Tất cả mọi người khi nhìn về phía Giang Trần, ánh mắt hoàn toàn trở nên bất đồng.
Cho dù là người của Khổng Tước thánh sơn, ánh mắt nhìn qua hắn cũng tràn ngập kính nể, kính ngưỡng, thậm chí là bị khuynh đảo.
Kể cả là Tứ đại hoàng giả kia, giờ phút này ánh mắt bọn họ nhìn Giang Trần giống như ánh mắt như nhìn thần nhân khi bọn họ nhìn Khổng Tước đại đế bệ hạ năm đó. Trong mắt rõ ràng tràn ngập sùng bái.
Có thể nói, rung động hiện tại Giang Trần mang tới cho mọi người viễn siêu rung động mà năm đó Khổng Tước đại đế mang tới cho bọn họ.
Thủ đoạn Khổng Tước đại đế siêu quần, đây là điều bọn họ đã sớm biết rõ.
Thế nhưng mà dù vậy Khổng Tước đại đế cũng chưa bao giờ cho mọi người nhiều kinh hỉ như vậy, nhiều rung động như vậy a.
Chân thiếu chủ này còn trẻ tuổi như vậy đã khiến cho Lưu Ly vương thành không ngừng rung động, từng lần, từng lần, loại rung động này càng thêm kích động nhân tâm, càng khiến cho không ai có thể quên được.
Bên Tu La đại đế thì sĩ khí giảm đi nhiều. Ngay cả Thương Hải đại đế lạc quan nhất dường như thoáng cái cũng giảm đi tự tin, ánh mắt bắt đầu trở nên phức tạp.
Nhưng mà thi đấu vẫn nên tiếp tục.
Tu La đại đế bây giờ đâm lao phải theo lao. Mặc kệ thế nào, thi đấu vẫn phải tiếp tục.
Đan đạo và ngự thú nhất đạo chấm dứt, lĩnh vực tiếp theo chính là thi đấu trận pháp nhất đạo.