̀ng thế san bằng tỉ số. (2)
Nhìn tư thế của Vô Song đại đế, hắn có thể nhìn ra được, Vô Song đại đế cũng không có ý định tới điểm là ngừng. Thậm chí hắn còn có thể cảm nhận được sát ý của Vô Song đại đế.
Nếu không phải Vô Song đại đế yêu quý thanh danh của mình, nói không chừng vừa mới lên đài đã dùng tuyệt chiêu, trực tiếp diệt sát hắn.
Hắn đã chủ động nhận thua, Vô Song đại đế muốn hạ sát thủ cũng không được nữa.
Vô Song đại đế lạnh lùng cười:
- Lâm trận nhận thua, là Tu La đại đế dạy ngươi hay sao? Hay là Đan Cực đại đế kia dạy ngươi?
Vô Song đại đế hiển nhiên đã nghe Giang Trần nói qua, có khả năng Huy Đan Vương và Sách Đan Vương này là người do Đan Cực đại đế bồi dưỡng, phái tới trợ giúp Tu La đại đế a.
Đối với người của Đan Cực đại đế, Vô Song đại đế tự nhiên không thích. Dù sao Đan Cực đại đế có thể nói là địch nhân cả đời hắn.
Huy Đan Vương chật vật không chịu nổi, miệng thở hồng hộc, trán đầy mồ hôi, cảm thấy giống như mình mới đi qua quỷ môn quan một lần.
Cho nên đối mặt với lời trào phúng của Vô Song đại đế, hắn không dám tranh luận nửa câu, trực tiếp chắp tay nhận thua.
Như vậy khiến cho Vô Song đại đế tức giận không có chỗ phát tác. Nhưng mà rốt cuộc Vô Song đại đế vẫn chú ý phong độ, đã thắng, đối phương lại chủ động nhận thua, hắn cũng không thể làm quá mức.
Dù sao Vô Song đại đế cũng rõ ràng, hiện tại hắn đại biểu cho Khổng Tước thánh sơn xuất chiến. Hoặc ít hoặc nhiều cần phải cân nhắc tới thể diện của Khổng Tước thánh sơn.
Thấy Huy Đan Vương kia chủ động nhận thua. Niêm Hoa đại đế tuyên bố:
- Ván thứ mười, Vô Song đại đế Khổng Tước thánh sơn thắng.
Vô Song đại đế gật gật đầu, thu được thắng lợi vốn là chuyện đương nhiên, cho nên cũng không có gì đáng để ăn mừng.
Cho nên Vô Song đại đế chỉ cười nhạt một tiếng, không có làm bất kỳ động tác ăn mừng nào mà trực tiếp từ trên lôi đài đi xuống.
- Thiếu chủ, không làm nhục sứ mạng. Chỉ tiếc không có nắm lấy cơ hội tiêu diệt tiểu tử kia.
Trong lòng Vô Song đại đế vẫn còn canh cánh chuyện này, để cho đối phương có cơ hội nhận thua. Chuyện này khiến cho trong lòng hắn rất không thoải mái.
Giang Trần cũng không quá để ý, chỉ cười nói:
- Trận đầu thắng lợi, trợ giúp sĩ khí bên ta. Mạch lão ca huynh có công đầu a.
Cái gọi là trợ giúp sĩ khí cuối cùng chỉ là một loại an ủi. Trên võ đài, vẫn dựa vào thực lực, dựa vào thực lực chân chính mà chiến thắng.
Sĩ khí cho dù đầy đủ cũng không thể nào chèo chống cho thực lực, vậy sĩ khí căn bản cũng không thể làm nên chuyện gì.
Nhưng mà Vân Trung Minh Hoàng nhìn thấy Vô Song đại đế chiến thắng, trong lòng tăng thêm chút tin tưởng. Giang Trần nói với Vân Trung Minh Hoàng:
- Huy Đan Vương kia luận thực lực võ đạo mạnh hơn Sách Đan Vương một chút. Có lẽ hắn cho rằng bên ta phái ngươi đánh trận đầu. Hiện tại đối thủ trận thứ hai của ngươi đã định, nhất định chính là Sách Đan Vương kia.
Vân Trung Minh Hoàng gật đầu nói:
- Thiếu chủ, người yên tâm đi. Vân Trung vẫn nói câu kia, ván này ít nhất thuộc hạ cũng có thể nắm chắc hòa, bất phân thắng bại, cố gắng dành chiến thắng.
Vân Trung Minh Hoàng cũng không dám quá lạc quan, dù sao Sách Đan Vương và Huy Đan Vương kia lai lịch không rõ ràng, ai cũng không biết hắn ta có át chủ bài gì.
Cố gắng tranh thủ hòa, bất phân thắng bại, trên cơ sở này tranh thủ trận thắng.
Vân Trung Minh Hoàng mang theo niềm tin này, trong lòng không có tạp niệm đi lên lôi đài.
- Ván thứ mười một, Vân Trung Minh Hoàng của Khổng Tước thánh sơn đấu với Sách Đan Vương của Tu La đạo tràng.
Niêm Hoa đại đế tuyên bố.
Vân Trung Minh Hoàng ở trong các chư hầu vẫn còn có người ủng hộ. Hắn đi theo Khổng Tước đại đế, vẫn là nhân vật giống như quản gia của Khổng Tước thánh sơn vậy.
Chư hầu khắp nơi khi tới bái phỏng Khổng Tước đại đế đều phải đi qua cửa Vân Trung Minh Hoàng.
Cho nên rất nhiều chư hầu đối với Vân Trung Minh Hoàng đều vô cùng thưởng thức, lúc này thấy hắn ra trận, không ít người vỗ tay lên.
Những tiếng vỗ tay này cũng đem thêm cho Vân Trung Minh Hoàng chút lòng tin.
- Khổng Tước thánh sơn quả nhiên không còn người, không ngờ lại phái người như ngươi đi lên?
Trong mắt Sách Đan Vương tràn ngập vẻ giễu cợt. Vẻ mặt khinh thường đánh giá Vân Trung Minh Hoàng trước mắt.
Vân Trung Minh Hoàng rốt cuộc cũng là người từng trải, biết rõ đối phương đang muốn chọc giận mình, hắn chỉ cười lạnh một tieesng:
- Ta là một trong tứ hoàng của Khổng Tước thánh sơn, đại biểu Khổng Tước thánh sơn xuất chiến là việc thiên kinh địa nghĩa. Ngược lại, các hạ lén lén lút lút, ai biết là mặt hàng từ nơi nào xuất hiện nha?
- Hừ, hay cho một câu thiên kinh địa nghĩa, vậy để ta cho ngươi biết, cái gọi là Tứ đại minh hoàng của Khổng Tước thánh sơn các ngươi yếu tới cỡ nào.
Sách Đan Vương kia kỳ thực thực lực kém hơn Huy Đan Vương, nhưng mà thủ đoạn công tâm không kém một chút nào.
Sách Đan Vương là người thông minh, hắn cũng từng nghe ngóng qua, Vân Trung Minh Hoàng này thực lực tổng hợp là người mạnh nhất Tứ đại hoàng giả của Khổng Tước thánh sơn, là người nổi bật nhất.
Tuy rằng thực lực bản thân Sách Đan Vương không kém, thế nhưng nhất định không hơn tứ đại hoàng giả của Khổng Tước thánh sơn, cho nên muốn thắng hiển nhiên cũng là chuyện không có khả năng.
Thực lực giữa song phương nhiều lắm chỉ ngang nhau mà thôi.
Khi thực lực sàn sàn nhau, thứ so chính là tâm lý võ giả. Sách đc kỳ thực muốn từ trên phương diện tâm lý chấn nhiếp đối phương, làm cho đạo tâm của đối phương xuất hiện vết rách.
Cho dù là một vết rách nhỏ, chỉ cần xuất hiện, Sách Đan Vương hắn nhất định có thể nắm bắt được.
Có lẽ thực lực Sách Đan Vương không phải là mạnh nhất, nhưng mà với tư các là thiên tài đan đạo, hắn có thiên phú và mẫn cảm với việc nắm bắt cơ hội chiến đấu.
Đây là một loại khứu giác của cường giả.
Chỉ là Vân Trung Minh Hoàng căn bản không thèm quan tâm tới hắn.
Lúc trước hắn cũng nghe Giang Trần nói qua, Sách Đan Vương này thực lực kém hơn Huy Đan Vương kia một ít. Tuy rằng hắn không biết Chân thiếu chủ căn cứ nơi nào mà nói vậy, thế nhưng dùng sự tín nhiệm xưa nay của hắn đối với Giang Trần, tự nhiên hắn không chút hoài nghi nào về lời của Chân thiếu chủ.
Cho nên đối mặt với Sách Đan Vương đang lớn tiếng dọa người này, Vân Trung Minh Hoàng cũng không có tự loạn trận cước.
Hắn đã định sẵn sách lược của mình, đó là trước tiên nắm chắc kết quả hòa, sau đó trên cơ sở đó, tùy thời truy cầu cơ hội thắng.
Loại suy nghĩ này tuy rằng bảo thủ một chút, thế nhưng cũng làm toát lên tính cách của Vân Trung Minh Hoàng. Hắn xưa nay không phỉa là loại người vô cùng cấp tiến.
Không thể không nói, suy nghĩ của hắn vô cùng ổn thỏa. Cũng vừa vặn khắc chế suy nghĩ của Sách Đan Vương kia.
Sách Đan Vương biết rõ, mình ở phương diện võ đạo không có bất kỳ ưu thế nào, cho nên hắn định lớn tiếng dọa người, vừa mới lên đã dùng miệng lưỡi tấn công, khua môi múa mép.