̣i sao lại thua? (1)
Cho dù là người lạc quan nhất cũng không dám tưởng tượng loại cục diện trước mắt này.
Cho nên, hiện trường im ắng trong vài hô hấp, sau đó mới có từng tiếng vỗ tay của các chư hầu không ngừng nối tiếp nhau vang lên.
Đúng vậy, trận chiến này xứng đáng nhận được tiếng vỗ tay của mọi người.
Tình hình biến đổi quá nhanh, cơ hồ đã phá vỡ tất cả nhận thức của mọi người. Phá vỡ suy đoán của tất cả mọi người. Trận chiến này, coi như người lạc quan nhất cũng chưa từng dám nghĩ tới kịch bản như vậy.
Xu thế này quả thực là biến đổi một trăm tám mươi độ a.
Tại thời khắc Hoàng Nhi ném Lý Kiến Thành xuống lôi đài, tâm tư nặng nề của Tứ đại hoàng giả Khổng Tước thánh sơn lúc này cũng không nhịn mà hung hăng co thắt một cái.
Sau đó bọn họ giống như những người khác, đều lâm vào trong trạng thái hóa đá trong giây lát. Khi những tiếng vỗ tay vang lên, bọn họ mới giật mình tỉnh lại, mới biết ván này Khổng Tước thánh sơn bọn họ thắng.
Đúng vậy, thắng.
- Chân thiếu chủ, lão ca ta thực sự có chút hâm mộ ngươi. Đạo lữ của ngươi quả thực không phải tầm thường a.
Vô Song đại đế tán thưởng.
Biểu hiện của Hoàng Nhi quả thực đã chinh phục Vô Song đại đế.
Giang Trần cười hắc hắc, hắn không biết nên trả lời thế nào. Hắn cũng không ngờ tới, Hoàng Nhi không ngờ lại nhẹ nhàng như vậy đã đánh bại được Lý Kiến Thành.
Hạnh phúc tới thường đột nhiên, bất ngờ như vậy.
- Thiên tài Vạn Uyên đảo quả nhiên không tầm thường.
Trong lòng Giang Trần sợ hãi, lại có thán phục:
- Hoàng Nhi không hổ là người từ Vạn Uyên đảo đi ra. Người không biết sẽ không cảm nhận được trường tiên của nàng lợi hại. Thế nhưng nào đâu biết rằng, tu vi của Hoàng Nhi chỉ sợ cao hơn Lý Kiến Thành không chỉ một cấp độ.
Đây là áp đảo trên phương diện thực lực.
Lý Kiến Thành chật vật từ dưới lôi đài bụi bặm xoay người đứng dậy, trên mặ thắn giờ phút này đã biến thành màu gan heo, trong mắt tràn ngập sự phẫn nộ, khuất nhục, thậm chí là khó có thể tin được.
Phanh.
Trên lôi đài, Hoàng Nhi cuốn Tu La thần thương của Lý Kiến Thành, trực tiếp ném xuống trước mặt Lý Kiến Thành, bụi bặm lại bốc lên.
Lý Kiến Thành nhìn thấy thanh binh khí mà hắn vẫn lấy làm tự hào, lại bị người ta khinh miệt ném xuống dưới chân hắn như vậy, giống như là một phú vào khinh miệt vứt bỏ vài đồng tiên vào chiếc bát mẻ của những người ăn mày vậy.
Giờ phút này quả thực tâm tư tự sát Lý Kiến Thành cũng có.
Xấu hổ và giận dữ tràn ngập lồng ngực hắn.
- Ván thứ mười hai, Hoàng Nhi tiểu tỷ của Khổng Tước thánh sơn thắng.
Niêm Hoa đại đế cũng ngây người một lát mới kịp phản ứng lại, hắn là người chủ trì đại cục cho nên phải công bố kết quả.
Nghe thấy kết quả này, ngực Tu La đại đế giống như bị búa tạ nặng nề đập vào, sắc mặt vô cùng khó coi.
Lại nhìn dáng vẻ ủ rũ của Lý Kiến Thành, nhìn bộ dáng chật vật không chịu nổi của hắn. Tu La đại đế đột nhiên có cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Mà Thương Hải đại đế sau lưng Tu La đại đế, Trảm Không đại đế giờ phút này biểu hiện trên mặt vô cùng kinh ngạc, tràn ngập không thể tưởng tượng nổi.
Hiển nhiên, trận đấu đột nhiên xảy ra biến hóa to lớn như vậy, khiến cho trên phương diện tâm lý bọn họ không có cách nào chấp nhận được.
Lý Kiến Thành này làm sao lại thua? Thua một cách khó hiểu như vậy?
Mà nha đầu kia dựa vào một cây trường tiên, thoạt nhìn cây trường tiên này cũng không có gì đặc biệt, chỉ là dùng thủ đoạn cuốn tới cuốn lui, chẳng lẽ chỉ như vậy mà cũng không phòng ngự được sao?
Giờ phút này bọn họ cơ hồ không nhịn được mà hoài nghi, liệu có phải Lý Kiến Thành buông tay hay không?
- Đạo huynh, có chút không đúng a.
Thương Hải đại đế sau khi kịp phản ứng đã thấp giọng nói.
Trong lòng Tu La đại đế tràn ngập lửa giận, chỉ hận không thể dùng một cái tát đánh chết Lý Kiến Thành. Thế nhưng lúc này, hắn lại không ngừng khuyên bảo mình, nhất định phải tình táo, nhất định phải tỉnh táo.
Lúc này là lúc khảo nghiệm lòng dạ của Tu La đại đế hắn. Nếu như hắn vì thiếu kiên nhẫn, khiển trách Lý Kiến Thành quá mà nói, tất sẽ khiến cho sĩ khí bên Tu La đạo tràng giảm hiều, do đó sẽ làm ảnh hưởng tới thế cục sau đó.
Hắn khoát tay, ngăn Thương Hải đại đế nói chuyện, chỉ phân phó:
- Đi vịn Kiến Thành xuống. Thắng bại là chuyện bình thường của binh gia. Gần đây nó mắt cao hơn đầu, lần này chịu thiệt, ăn khổ, sau này sẽ khôn ngoan nhìn xa trông rộng hơn chút, đối với nó mà nói cũng chưa hẳn là chuyện xấu.
Lời này vô cùng hay.
Rõ ràng trong lòng phiền muộn tới chết, thế nhưng mà Tu La đại đế không thể không nói những lời trái lương tâm này, dù trong lòng hắn đã nổi giận gần như muốn bạo phát.
Lý Kiến Thành kỳ thực không có tổn thương quá nghiêm trọng, cũng không cần người khác dìu hắn. Chỉ là thua một cách chật vật như vậy, khiến cho hắn không nhịn được, càng cảm thấy mình khó có thế trở về ăn nói với Tu La đại đế.
- Đệ tử vô năng, mong sư tôn giáng tội.
Lý Kiến Thành lúc này vô cùng trung thực nói.
Tu La đại đế chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, than thở nói:
- Kiến Thành à, Kiến Thành. Ván này con thua, không phải là tài nghệ không bằng người, mà là vì con khinh địch a.
Con lừa chết cũng không muốn ngã, hiển nhiên Tu La đại đế lúc này cũng muốn mạnh miệng một chút, muốn lấy lại chút mặt mũi cho bên Tu La đạo tràng. Trên thực tế trong lòng hắn hiểu rõ hơn ai hết, trận chiến vừa rồi, ngay từ đầu Lý Kiến Thành đã khinh địch, thế nhưng sau khi tiếp chiêu thứ nhất của tiểu nha đầu kia. Lý Kiến Thành tuyệt đối không còn khinh địch nữa. Nhìn một thương nó đâm ra là biết, Lý Kiến Thành về sau tuyệt đối đã động thủ thực sự.
Chỉ là điều khiến cho Lý Kiến Thành và Tu La đại đế đều không ngờ tới là, một thương cơ hồ có thể nói là hoàn mỹ không chê vào đâu được, lại bị tiểu nha đầu kia phá một cách khó hiểu.
- Sư tôn, đệ tử... Đệ tử thua rất nghẹn khuất a.
Trong lòng Lý Kiến Thành đắng ngắt, hắn thật chí cho tới bây giờ còn không rõ vì sao mình lại thua.
Vì sao Tu La thần thương của mình nhẹ nhàng bị đối phương cuốn lấy như vậy? Trường tiên của đối phương giống như không để ý tới quy tắc không gian, cuốn vào trường thương của hắn một cái khó hiểu. Thậm chí còn đột nhiên từ dưới mặt đất chui lên, cuốn lấy người hắn.
Tất cả chuyện này đều khó hiểu như vậy.
- Đạo huynh, tiểu đệ cũng biết Kiến Thành hiền chất thua ván này quả thực là ngoài ý muốn. Tu vi của nữ nhân kia quả thực đã bị chúng ta đánh giá thấp. Có lẽ tu vi của nàng còn mạnh hơn Kiến Thành hiền chất một bậc. Nhưng mà nếu nói muốn nhẹ nhàng đánh bại Kiến Thành như vậy, thậm chí còn khiến cho Kiến Thành chật vật như vậy, nhất định là vẫn có nguyên nhân khác.
Người mở miệng là Trảm Không đại đế, Trảm Không đại đế cân nhắc cũng vô cùng sâu xa.
- Đúng vậy. Sư tôn, trường tiên kia đột nhiên xuất hiện một cách khó hiểu, đột nhiên cuốn lên trên người đệ tử. Hơn nữa thứ đồ vật quỷ quái kia sau khi cuốn vào thân thể, còn giống như điện giật, làm cho người ta căn bản không có cách nào phòng ngự.
Lý Kiến Thành tức giận mà không có chỗ nào để phát tiết.