̀n như phát điên. (2)
Hàn Thiên Trượng cũng gật đầu phụ họa:
- Đại huynh, Thiên Kiếm tông ta và Chân thiếu chủ kết giao, quả nhiên là quyết định anh minh. Thế quật khởi của người này thực sự quá mức kinh người. Theo tiểu đệ thấy, số mệnh của hắn, quả thực cái gì cũng không ngăn cản được. Trận chiến này, mặc kệ cuối cùng có gánh vác được hay không, thế nhưng người thua nhất định là Tu La đạo tràng. Chân thiếu chủ như vậy, Khổng Tước thánh sơn như thế, người Lưu Ly vương thành cam lòng vứt bỏ sao?
- Rất đúng.
Hàn Thiên Chiến gật đầu cười to:
- Theo ta thấy, ván này Tu La đại đế muốn thắng chỉ sợ sẽ không nhẹ nhõm như vậy.
Đại viện chủ Tố Hoàn Chân của Thiên Thiền cổ viện bỗng nhiên thản nhiên nói:
- Tu La đại đế không thắng được.
- Ồ? Tại sao vậy?
Hàn Thiên Chiến nhẹ nhàng cười cười, tủm tỉm nhìn về phía Tố viện chủ. Bọn họ đều là người đồng bối, tự nhiên biết rõ năm đó Tố Hoàn Chân có một đoạn tình cảm với Khổng Tước đại đế.
Có lẽ Tố Hoàn Chân viện chủ này bởi vậy mới ủng hộ Khổng Tước thánh sơn.
Ngay cả Đan Cực đại đế cũng phải dựng lỗ tai lên, muốn nghe xem Tố Hoàn Chân tại sao lại nói nhưu vậy. Tu La đại đế không thắng được một người trẻ tuổi hay sao?
Chuyện này dù nghe thế nào cũng đều cảm thấy có chút buồn cười.
Tố Hoàn Chân thản nhiên nói:
- Chân thiếu chủ bày trận pháp cực kỳ cao minh. Phối hợp vô cùng tinh diệu. Từng bước từng bước, ngay cả người ngoài xem như bổn tọa cũng không nhìn thấu được ảo diệu của nó. Trận này Tu La đại đế trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, muốn phá trận, nói dễ vậy sao?
Thi đấu lôi đài, chỉ có thời gian hai thời thần. Nếu như trong vòng hai thời thần không phá được trận pháp này, vậy thì cũng chỉ có thể tính là hòa, bất phân thắng bại mà thôi.
Bên Tu La đạo tràng, giờ phút này biểu lộ của tất cả mọi người vô cùng ngưng trọng.
Từng đôi mắt nhìn chằm chằm vào lôi đài.
- Tu La đạo huynh, nhất định phải chiến thắng a.
Trong lòng Thương Hải đại đế âm thầm cầu nguyện. Thế cục hiện tại nếu như ván này không thắng. Tất cả ý định của Tu La đạo tràng đều xôi hỏng bỏng không.
Đây là một ván căn bản không thể nào thua, cũng không thể nào thua nổi.
Ván này thua, chẳng khác nào là thua toàn bộ. Tu La đạo tràng sẽ không còn tư cách khiêu chiến Khổng Tước thánh sơn. Khổng Tước đại đế không có mặt ngươi còn không thắng nổi, như vậy còn có tư cách gì khiêu chiến Khổng Tước thánh sơn nữa?
- Sư tôn nhất định có thẻ thắng.
Ánh mắt Lý Kiến Thành hung dữ nhìn chằm chằm vào lôi đài, hai mắt đều tràn ngập hung quang, cơ hồ hận không thể tiến lên hỗ trợ. Ăn tươi nuốt sống Chân thiếu chủ kia.
Nếu như ở hiện trường cần chọn ra một người thống hận Giang Trần nhất, nói không chừng không phải là Tu La đại đế mà là Lý Kiến Thành hắn.
Lý Kiến Thành bị Hoàng Nhi đánh bại, thua chật vật như vậy, trong lòng hắn cảm thấy vô cùng nhục nhã. Tuy rằng hắn đối với Hoàng Nhi vì yêu thích mà giận, thế nhưng hắn giận lây sang Giang Trần, còn hận hơn chính chủ rất nhiều.
Hắn cảm thấy, nếu như không phải Chân thiếu chủ ghê tởm kia quấy nhiễu. Tu La đạo tràng đã sớm thuận lợi tiếp nhận vị trí của Khổng Tước thánh sơn, đâu còn có phong ba xuất hiện như vậy.
Hắn ghen ghét, phẫn nộ.
Ghen ghét Chân thiếu chủ kia vì sao có thể lọt vào mắt xanh giai nhân tuyệt mỹ như Hoàng Nhi, hơn nữa còn khiến nàng khăng khăng nhất mực như vậy.
Hắn ghen ghét vì sao cũng là thiên tài trẻ tuổi, Chân thiếu chủ ở tất cả lĩnh vực lại tinh thông mọi thứ, giống như không có gì là hắn ta không làm được.
Hắn ghen ghét vì sao tiểu tử này rõ ràng là bán bộ Hoàng cảnh, nhiều lắm chỉ là vừa vào Hoàng cảnh, nhưng lại có thể đấu ngang tay với sư tôn nhà mình.
Tất cả chuyện này trở thành tâm ma của Lý Kiến Thành, làm cho hắn cơ hồ muốn nổi giận.
Tu La đại đế trên đài giờ phút này đã gần như phát điên, cho dù so ra kém Lý Kiến Thành, thế nhưng cũng không chênh lệch là bao. Sau một quyền kia, hắn liên tục thi triển quyền kỹ, không ngừng ra tay, lực phá hoại kinh người, giống như ác ma địa ngục thoát khốn, giống như cuồng phong bạo vũ trút xuống trận pháp kia.
Thế nhưng mà trận pháp kia dưới công kích quyền kỹ của hắn, tuy rằng xuất hiện vết rách, nhưng cũng rất nhanh đã được chữa trị.
Dù Tu La đại đế liên tục dùng quyền kỹ công kích, động tác cực nhanh, thế nhưng thủy chung vẫn không có cách nào phá võ được phòng ngự của trận pháp này vậy.
Đáng giận nhất chính là pho tượng bát tôn kia, không ngờ lại giống như tám người phối hợp với trận pháp kia ngày càng ăn ý.
Làm cho Tu La đại đế không ngừng công kích, thế nhưng thủy chung vẫn không có cách nào phá tán phòng tuyến bên ngoài này.
Mà quyền cương của hắn điên cuồng nện vào trên pho tượng bát tôn này, tuy rằng lưu lại một chút dấu vết, nhưng giống như đánh vào trên người võ giả, giống như bị thương ngoài da một chút, căn bản không hình thành uy hiếp quá lớn.
Càng thêm phiền muộn chính là, dấu vết mà hắn lưu lại trên pho tượng bát tôn, thời gian trôi qua, không ngờ lại tự động khôi phục lại như cũ. Dấu vết không ngừng nhỏ đi, rồi biến mất hẳn.
- Gặp quỷ rồi, rốt cuộc đây là thứ đồ vật quỷ quái gì vậy?
Tu La đại đế gần như phát điên.
Pho tượng bát tôn này tốc độ cũng không nói là quá nhanh, thế nhưng lôi đài lớn như vậy, bát tôn này phòng ngự tám phưng vị, cơ hồ khóa chặt không gian có góc chết. Cũng đủ để bảo hộ Chân thiếu chủ vào bên trong.
Mà lực phá hoại của Tu La đại đế đương nhiên là rất mạnh, chỉ là công kích của hắn thuy chung không có cách nào tạo thành vết thương trí mạng đối với pho tượng bát tôn kia.
Công lâu không được, hiển nhiên đả kích sĩ khí không nhỏ.
Giờ phút này Tu La đại đế cơ hồ hận không thể ăn tươi nuốt sống Giang Trần.
Quyền cương liên tục đánh ra, thế nhưng lại không sinh ra uy hiếp mang tính thực chất với đạo phòng ngự này. Khuôn mặt Tu La đại đế đỏ bừng, nộ khí bừng bừng.
- Tiểu tử họ Chân, Khổng Tước đại đế dạy ngươi bổn sự làm rùa đen rút đầu này hay sao?
Tu La đại đế tức giận không có chỗ phát tiết, nhịn không được mở miệng mỉa mai.
Giang Trần nghe xong những lời này lập tức cười lớn tại chỗ.
- Tu La, không phải ngươi định nói cho ta biết, đường đường là đại đế mà chỉ có chút bổn sự cỏn con như vậy đó chứ.
Tu La đại đế giận dữ:
- Bổn đế vừa rồi bất quá chỉ mới làm nóng người mà thôi. Đừng tưởng rằng ngươi cậy vào một trận pháp mà có thể ngăn cản bước chân thắng lợi của bổn đế. Bổn đế sẽ nói cho ngươi biết, Khổng Tước thánh sơn không có Khổng Tước đại đế thì cái gì cũng không phải. Họ Chân ngươi cũng không phải là cái gì.
Giờ phút này Tu La đại đế thở hổn hển nói.
Cho dù là Khổng Tước đại đế lúc trước cũng không có làm cho Tu La đại đế hắn thất thố như vậy. Bởi vì Khổng Tước đại đế luôn luôn hòa khí, chưa bao giờ khiến cho Tu La đại đế phát hỏa như vậy.
Giang Trần thì trực tiếp xé rách da mặt, mỉa mai cười cười:
- Nếu như Khổng Tước thánh sơn cái gì cũng không phải mà nói, như vậy chiến tích của Tu La đạo tràng còn không bằng chúng ta, vậy các ngươi tính là gì?