Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Sương mù này tới vô cùng quỷ dị, Giang Trần lập tức truyền thức cho thập đại lão tổ:

- Tất cả mọi người chú ý, nín thở, có bảo vật phòng độc, tị độc thì nên thi triển ra, nên nhớ là toàn lực. Không nên tiếp xúc với đám sương mù này. Càng không nên xông lung tung ra bên ngoài, nếu không tự gánh lấy hậu quả. Nếu như ai cổ vũ việc xông ra bên ngoài, cố ý gây ra hỗn loạn là có hiềm nghi cực lớn.

Bên ngoài Vạn Uyên đảo đều là một mảnh hải vực vô biên. Trong sương mù trùng trùng điệp điệp rất khó có thể tìm ra phương hướng xông ra ngoài. Nếu như xông lung tung ra ngoài, rất có thể sẽ gặp chuyện không may.

Nếu như địch nahan ở bên ngoài phát động công kích, nhất định sẽ mang tới thương vong cực lớn.

Dùng cường độ thần thức của thập đại lão tổ, xuyên thấu qua sương mù trùng trùng điệp điệp cũng chỉ có thể miễn cưỡng mơ hồ nhìn ra một số thứ, hoàn toàn không có cách nào nhìn rõ ràng.

Dưới loại tình huống này, thập đại lão tổ bọn họ ngược lại có chút nắm chắc khi lao ra. Nhưng mà muốn bình an mang theo ngàn vạn người trong Bình Sa đảo đi ra, hiển nhiên không quá thực tế.

Trơ mắt nhìn qua Thái Bạch Phân Quang tụ hợp trận bị phá vỡ, thế nhưng bọn họ lại không thể nào đi ra.

Vĩnh Hằng lão tổ truyền thức hỏi:

- Giang Trần, sương mù này có độc hay không?

Giang Trần gật đầu:

- Thàn phần của đám sương mù này vô cùng phức tạp, ta cũng không có cách nào xác định trong lúc nhất thời. Nhưng mà sương mù này chắc chắc sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện. Cẩn thận sẽ không có sai lầm a.

Có phải có độc hay không, trong thời gian ngắn như vậy Giang Trần nhất định không có cách nào đoán ra được. Nhưng mà dùng suy đoán của hắn, hẳn là có độc.

Thiên Mục thần đồng của Giang Trần lại dõi mắt nhìn ra, tầm mắt có thể đạt được, cũng không tính là quá xa xôi.

Đây là lần đầu tiên Giang Trần xuất đạo tới nay, rất ít vận dụng Thiên Mục thần đồng mà không thông thuận như vậy. Chuyện này khiến cho Giang Trần cũng cảm thấy cực kỳ giật mình.

Dù sao Thiên Mục thần đồng theo tu vi hắn không ngừng đề thăng, uy lực cũng đang không ngừng tăng lên. Nếu như ngay cả Thiên Mục thần đồng cũng bị hạn chế thật lớn, như vậy trình độ đáng sợ của sương mù không cần phải nói.

Nếu như tùy tiện xông ra ngoài, trong đám sương mù này, muốn tìm được lối ra chính xác, cơ hồ là chuyện không thể.

Thế nhưng mà trì hoãn ở nơi này mà nói, tùy ý để cho sương mù không ngừng lan tràn, lực sát thương mãn tính đối với các tu sĩ, dùng đầu ngón chân cũng có thể tưởng tượng ra.

Những sương mù này tuyệt đối không chỉ ảnh hưởng tới ánh mắt, không chỉ đơn giản là ảnh hưởng tới sức phán đoán.

Ở trong sương mù này nhất định là có thành phần khói độc. Trong thời gian ngắn có lẽ còn chưa đủ để lấy mạng. Tăng thêm biện pháp phòng độc, nhất định có thể chống chịu qua được.

Nhưng nếu như một mực không rời khỏi Bình Sa đảo, cho dù có biện pháp phòng độc, cũng nhất định sẽ chậm rãi bị xâm nhập.

Giang Trần không sợ kịch độc, không có nghĩa là người khác cũng không sợ kịch độc như hắn.

Trong lúc nhất thời trong đầu Giang Trần mâu thuẫn trùng trùng điệp điệp. Một mặt, hắn không muốn mọi người xông loạn, xông loạn cơ hồ chẳng khác nào là đi chịu chết.

Nhưng một mặt khác, nếu như không chịu xông loạn mà nói, ở lại chỗ này cũng chỉ là ngồi chờ chết.

Giang Trần lập tức truyền âm cho thập đại lão tổ:

- Chư vị lão tổ, dùng ánh amwst của các ngươi, có thể đoán được đâu là lối ra Bình Sa đảo hay không?

Tìm không thấy cửa vào và lối ra, muốn rời khỏi bí cảnh này cũng là chuyện không có khả năng.

Địch nhân bởi vì mượn dùng ưu thế này cho nên mới có thể thông qua Thái Bạch Phân Quang tụ hợp trận dễ dàng trói chặt bọn họ vào bên trong.

Mà mặc dù Thái Bạch Phân Quang tụ hợp trận bị phá vỡ, người ta còn bố trí sương mù này. Đến lúc đó người ta chỉ cần ở lối ra, đến làm ngư ông đắc lợi, hoặc là có thể phong kín toàn bộ đường đi ra ngoài của mọi người.

Như vậy xem ra, đây thực sự là liên tiếp bốn bố trí liên hoàn a.

Thập đại lão tổ kia thần thông quảng đại, nhưng mà lúc này dùng thần thức và ánh mắt của bọn hắn không ngờ cũng không có cách nào nhìn quá xa. Muốn tìm được lối ra, nói dễ vậy sao?

- Giang Trần, sương mù này rất quỷ dị, muốn tìm lối ra, độ khó rất lớn. Xem ra địch nhân chuẩn bị vô cùng đầy đủ a.

Ngữ khí của Vĩnh Hằng thánh tổ vô cùng phức tạp.

Có thể nhìn ra được hắn đối mặt với loại tình huống này cũng cảm thấy sứt đầu mẻ trán. Lúc này gặp phải khốn cục, tình huống so với lúc bọn họ ở chiến trường vực ngoại còn khó giải quyết hơn.

Chiến trường vực ngoại, bọn họ mặc dù lâm vào khổ chiến, nhưng ít nhất cũng nắm giữ quyền chủ động.

Thế nhưng mà lúc này, ngay cả quyền chủ động bọn họ cũng đã mất đi. Chỉ có thể bị động bị người ta tính toán. Loại cảm giác này quả nhiên vô cùng không ổn.

Giang Trần trầm ngâm nói:

- Hện tại trước mắt chúng ta chỉ có hai lựa chọn, một là mạo hiểm phá vòng vây, hoặc là ngồi chờ chết. Ở lại Bình Sa đảo, sương mù một khi xâm lấn, dần dà không ai dám có thể cam đoan không bị độc bên trong sương mù xâm nhập. Một khi độc phát tác, không cần địch nhân công kích là chúng ta sẽ chỉ có thể ngồi chờ chết mà thôi.

- Không có lựa chọn thứ ba sao?

Vĩnh Hằng thánh tổ phiền muộn cực kỳ.

- Có. Trừ phi địch nhân chịu hiện thân, chúng ta có thể tới đàm phán. Có lẽ có thể đàm phán để thúc đẩy việc hòa giải.

Đây chỉ là một cách nói của Giang Trần mà thôi.

Trên thực tế Giang Trần cũng rõ ràng, địch nhân vận dụng nhiều thủ đoạn như vậy, tuyệt đối không có khả năng đàm phán cái gì cả.

Người ta đã triệt để nắm giữ quyền chủ động, còn có gì mà đàm phán cơ chứ?

Sắc mặt Vĩnh Hằng thánh tổ ngưng trọng, cùng với mấy lão tổ thần đạo khác tụ tập lại một chỗ, khẩn trương thương nghị.

Hiện tại đang trong lúc sinh tử tồn vong, thập đại lão tổ bọn họ cũng không thể không buông tha tư thái của mình, nghiêm túc đối mặt với chuyện này.

Trong đầu bọn họ cũng thông suốt, biết rõ bây giờ là sống còn trước mắt. Không thể để ý tới thành kiến bè phái, không thể để ý tới lợi ích tư nhân được nữa.

Cùng vinh cùng nhục a.

- nếu như ở lại cũng chỉ là chờ chết mà nói, dù phải trả một cái giá lớn thảm trọng, nhất định cũng phải phá vỡ vòng vây.

Quang Minh lão tổ rất là kiên quyết nói.

- Đúng vậy. Địch nhân tính toán vô cùng chu đáo, chặt chẽ. Từng bước một, nếu như chúng ta bị vây trong Thái Bạch Phân Quang tụ hợp trận, những sương mù này nhất định cũng sẽ chậm rãi thẩm thấu vào. Đến lúc đó đao cùn cắt thịt, đến lúc đó chỉ sợ chúng ta còn chưa rõ ràng.

- Giang Trần đã sáng tạo cơ hội cho chúng ta, chúng ta tuyệt đối không thể buông tha cơ hội lần này.

Có thể nhìn ra được ý kiến của mọi người tương đối thống nhất.

Bên Bách Hoa lão tổ, trong lúc nhất thời cũng có chút do dự. Hắn không xác định rốt cuộc có thể phá được vòng vây hay không. Vạn nhất đám sương mù này không có độc gì thì sao?

Thế nhưng mà hắn cũng không đánh cuộc nổi.

Ai cũng biết, nếu như là khói độc, độc tính thủy chung sẽ từ từ thẩm thấu. Một khi thẩm thấu tới trình độ nhất định, phiền toái sẽ lớn.

Bách Hoa lão tổ do dự, nhưng mà Đa Văn thánh địa và Tịch Diệt thánh địa, nhị vị lão tổ của hai thánh địa có quan hệ mật thiết với Bách Hoa thánh địa giờ phút này lại đứng ngồi không yên.

Bọn họ nhao nhao tỏ thái độ:

- Bách Hoa đạo huynh, hiện tại có ở lại cũng chậm rãi chết. Nếu như phá vòng vây mà nói, có lẽ sẽ có một đám người hi sinh. Nhưng chỉ cần để cho tinh anh chủ lực chạy thoát, chúng ta còn có cơ hội đoạt lại quyền chủ động.

- Đúng vậy a, thời gian không đợi người. Trì hoãn thêm một giây, nguy hiểm sẽ tăng lên một tầng.
Nhấn Mở Bình Luận