Đến đường x, Tước Thần mở cửa xe bước xuống thì người chủ xe liền lập tức lái đi mất vì sợ hãi.
Lúc này anh lấy điện thoại mình ra gọi cho Phong Tề Dật với thái độ sốt sắn.
Tại nhà hàng lớn, Phong Tề Dật đang ngồi thưởng thức các món ăn đắc tiền xa xỉ trên bàn thì một cuộc gọi vang đến khiến anh phải dừng bữa ăn của mình mà ngạc nhiên vì cuộc gọi đến lại là Tước Thần. Anh bắt máy lên tiếng:
“Alo, tôi đang ăn trưa ở nhà hàng, anh có chuyện gì cần nhờ tôi à?”
Đầu dây bên kia, Tước Thần nói với giọng điệu gấp gáp:
“Phiền anh giúp tôi đến nhà Tống Lục Tài cứu Tinh Nhiên”
Phong Tề Dật bật phắc ngạc nhiên đứng dậy hỏi:
“Vậy ra anh đã tìm được cô…ấy?”
Nhưng khi chưa kịp hỏi xong đầu dây bên kia đã ngắt mất chỉ còn lại vài tiếng “tút tút tút” khiến Tề Dật hụt hẫng khó hiểu:
“Ơ…tôi còn chưa hỏi xong mà”
Một phục vụ bên cạnh vừa đặt thức ăn lên bàn mỉm cười lên tiếng:
“Mời Phong thiếu dùng cơm ạ”
Tề Dật xoay lưng nói:
“Khỏi cần, thanh toán đi, tôi phải đi gấp”
“A…vâng”
Người phục vụ ngơ ngác khi anh vừa gọi thức ăn nhiều như vậy mà lại bỏ đi mất đành gật gù.
Lúc này tại Tống Gia, Tước Thần leo vào cổng rồi nhanh chóng đi vào trong, khi vừa đi đến gần một cửa sổ của phòng ăn, anh cúi đầu hé mắt nhìn Tống Lục Tài đang ngồi trên ghế gần đó, trước mặt là một bàn thức ăn vừa nấu xong và chưa động đến cùng những cô nữ hầu xung quanh. Nét mặt hắn khó chịu gào hỏi:
“Cô ta tại sao bây giờ còn chưa xuống đây dùng cơm với bổn thiếu gia?”
Một cô người hầu bật đáp:
“Thưa chủ nhân, cô ấy nói bây giờ rất mệt nên không muốn ra khỏi phòng cho nên…”
Nghe vậy hắn tức giận lật cả bàn thức ăn hất xuống nền đất khiến ai nấy đều giật mình, sau đó xoay người lầm bầm:
“Đáng ghét, để tôi xem cô cứng đầu đến đâu”
Tại phòng Tinh Nhiên bị nhốt, cô ngồi trên giường, tay cầm lấy một con dao nhỏ đã âm thầm chôm được và cất giấu. Lưỡng lự bật nghĩ:
( Nếu bây giờ đâm một phát vào người hắn, như thế mình có thể thoát được khỏi đây rồi)
Bỗng một tiếng đạp cửa vang lên thật lớn, cô giật mình làm rơi con dao văng xuống gầm giường mất. Ngẩn mặt nhìn tên Tống Lục Tài hung bạo đang tức giận nhìn cô và tiến tới gần theo từng bước chân. Hắn vừa đi vừa lên tiếng:
“Cô to gan quá nhỉ, tôi đã bảo người kêu cô xuống dùng cơm với bổn thiếu gia nhưng cô lại không đi”
Hắn càng tiến tới, cô lại càng lùi người về sau thành giường trong im lặng và sợ hãi. Đột nhiên hắn nhào tới nắm lấy chân cô kéo mạnh ra khiến cô lấp mấp:
“Buông…buông ra”
Cô xoay người hai tay bám chặt vào thành giường khi chân lại bị tên hung bạo kéo mạnh về phía sau. Hắn cười cợt nói:
“Cô muốn chơi trò kéo chân với tôi sao? Hắn càng nắm chân cô kéo mạnh hơn đến mức hai tay cô đau rát vì nắm chặt thành giường để giữ người mình lại.
Cô la lớn:
“Buông ra tên điên kia, đau quá”
Đến khi không còn bám được nữa, cả người cô bị hắn kéo tuột xuống đến mức ngã xuống sàn. Khi thấy con dao mình làm rơi ở trước mặt trong gầm giường, cô chới với tay vào trong cố lấy con dao đó thì hắn giẫm cúi xuống lật người cô lên bóp mạnh cằm cô nói:
“Cô đang tính chống đối tôi sao? Cả đời này Tống Lục Tài chưa bao giờ nhìn thấy người phụ nữ nào không biết sợ chết như cô”
Cô cắn răng mấp môi:
“Tránh xa…tôi ra”
“Hahahaha”
Hắn cười lớn bóp mạnh cằm cô hơn thì đúng lúc cô lấy được con dao kia dưới gầm giường, sau đó bất ngờ quơ đến sượt một phát vào tay hắn khiến hắn đứng dậy lùi người ra xa trừng mắt nhìn cánh tay mình đã bị một đường dao làm chảy máu. Tinh Nhiên thì vẫn còn nằm trên sàn thở dốc vì sức lực yếu ớt, hắn nghiếng răng hơn:
“Cô dám giấu cả dao dưới gầm giường để tấn công bổn thiếu gia sao? Cô chết chắc rồi”
Cô cố ngồi dậy thì bị hắn đạp mạnh vào người làm bất tỉnh mất. Dù cô đã bất tỉnh nhưng hắn vẫn không kìm được sự tức giận và điên loạn, tiếp tục giơ chân định giẫm thêm phát thứ hai thì bỗng vài tiếng bước chân đi từ cửa vào vang lên khiến hắn giật mình quay lại. Đột nhiên một cú đá mạnh đã ập vào lồng ngực hắn một cách bất ngờ khiến Tống Lục Tài văng cả người vào tủ đồ phía sau mà ngã ụp mặt ra sàn mất. Hắn đau nhói ngẩn mặt lên nghiếng răng hỏi:
“Là kẻ nào dám tấn công bổn thiếu gia?”
“Là ta”
Tước Thần đáp, Tống Lục Tài sực ngạc nhiên:
“Ngươi…ngươi là…”
Anh liếc mắt sang nhìn Tinh Nhiên đã nằm bất tỉnh trên sàn, hai lòng bàn tay nắm chặt vì tức giận. Tống Lục Tài cố đứng dậy thì anh đã lao tới đấm vào cú vào mặt hắn gào lớn:
“Tên khốn, ai cho phép ngươi đánh cô ấy hả?”
Cú đấm ấy làm tên họ Tống choạng vạng văng cả máu từ miệng ra sàn nhà. Hắn thở dốc chưa kịp hoàn hồn, anh lại đấm thêm một cú vào bụng hắn khiến hắn nôn cả nước bọt lẫn máu ra đất, vừa văng vào tủ đồ thì lại văng vào tường khiến hắn thoi thóp kiệt sức rồi lấp mấp:
“Ng…ngươi…dừng…dừng lại”
Tước Thần vẫn không để tâm đến, anh gào lớn.
Cạnh đó, Tinh Nhiên vừa mở mắt trong lờ mờ thì thấy một hình ảnh nhạt nhòa trước mặt, một bóng lưng người đàn ông quen thuộc đang phẫn nộ nắm lấy cổ áo của tên Tống Lục Tài và không ngừng đánh vào mặt hắn. Cô thật sự muốn biết chuyện gì đang diễn ra trước mặt mình nhưng sức lực quá yếu và nhắm lịm mắt tiếp tục bất tỉnh đi mất.
Bỗng Phong Tề Dật cùng nhóm thuộc hạ bất ngờ xông vào phòng, anh nhìn sự hỗn loạn trước mặt mình là Tinh Nhiên đang nằm bất tỉnh trên sàn nhà. Kinh hoàng hơn là một đống máu của tên Tống Lục Tài nôn văng khắp ra đất thì anh lên tiếng:
“Khoan đã, chuyện gì đang diễn ra vậy?”
Tống Lục Tài lấp mấp trong sức lực yếu ớt lấp mấp:
“Phong…Phong Tề…Dật, cứu…tôi”
Tề Dật giật mình khi Tước Thần chuẩn bị đánh tiếp vào Lục Tài thì anh chạy đến ngăn cản nói lớn:
“Khoan đã mau dừng lại, hắn sẽ chết mất”
Tước Thần bật dừng tay, anh buông cổ áo Tống Lục Tài ra thì hắn đã ngã người ra đất bất tỉnh mất. Tề Dật lên tiếng:
“Dark, đừng đánh hắn nữa, việc của anh bây giờ là mang bạn gái anh đến bệnh viện, còn tên này tôi sẽ xử lí cho”
Chợt Tước Thần quay sang nhìn Tinh Nhiên, anh nhanh chóng tiến tới lây người cô gọi:
“Tinh Nhiên, Tinh Nhiên, em sao rồi?”
Cô vẫn bất động, anh liền bế cô đứng dậy lao thẳng ra ngoài mất khiến nhóm thuộc hạ của Tề Dật bật sửng sờ. Tề Dật thở phào nhìn Tống Lục Tài cũng đang bất tỉnh trước mặt mình với vô vàng vết thương mà lẩm bẩm:
“Tự hỏi nếu mình không đến kịp thì tên họ Tống này không biết còn giữ được cái mạng không? Đúng là tự chuốc họa vào người”
Mấy tên thuộc hạ đứng gần đó lấp mấp hỏi:
“Phong thiếu, vậy…bọn em làm gì bây giờ?”
Tề Dật nheo mày nói:
“Đương nhiên là hộ tống tên này đến bệnh viện rồi, còn đứng ngây ra đó làm gì?”
“A…vâng ạ”
Nhóm thuộc hạ đi đến đỡ người Tống Lục Tài lên rồi đi mất.
Một hồi sau tại bệnh viện, anh ngồi cạnh giường cô khi Tinh Nhiên đã được đưa vào phòng hồi sức.
Anh vén mái tóc cô sang một bên thật gon gàng, nhìn nét mặt và tay chân cô đầy những vết hằn của tên Tống Lục Tài để lại. Cũng phát hiện bên vai cô đã bị bỏng một đóm nhỏ của đầu thuốc lá khiến anh đau lòng. Anh lẩm bẩm:
“Tinh Nhiên, anh đã khiến em chịu khổ rồi”
Chợt cánh cửa bật mở, Khiết Tường bước vào từ phía sau thì Tước Thần đứng dậy, Tường ngỡ ngàng bật hỏi:
“Nhiên Nhiên thế nào rồi?”
Anh quay lại đáp:
“Cô ấy vẫn ổn, chỉ là mất sức thôi”
Vị Quân tổng tài tiến lại gần, anh bật nheo mày vuốt lấy má Tinh Nhiên thì Tước Thần lên tiếng:
“Quân Khiết Tường, tôi có một câu hỏi muốn hỏi anh”
Khiết Tường ngạc nhiên nhìn anh bật hỏi:
“Anh muốn hỏi gì?”
Tước Thần mỉm cười:
“Anh có tình cảm với Tinh Nhiên phải không?”
Tường ngạc nhiên bật im lặng một hồi, sau đó anh cũng bật cười nhẹ đáp:
“Đúng vậy, nhưng đừng lo lắng, tôi sẽ không phá hoại tình cảm hai người vì tôi biết cô ấy luôn chọn anh, biết làm thế nào được”
Bỗng Tước Thần tiến lại gần nói:
“Nếu tôi nói…tôi nhường cô ấy cho anh thì sao?”
Khiết Tường ngạc nhiên:
“Anh nói vậy là ý gì?”
Anh đáp:
“Tôi biết tôi không có khả năng cho cô ấy an toàn, thay vào đó ở bên anh thì cô ấy sẽ bình an hơn”
Rồi anh nhìn Khiết Tường tiếp lời:
“Tôi sẽ chết vào lúc nào không hay biết, và bản thân không muốn cô ấy phải chịu đựng như này nữa cho nên tôi muốn nhường Tinh Nhiên lại cho anh”
Quân Khiết Tường chợt ngỡ ngàng hỏi:
“Anh thật sự muốn rời bỏ cô ấy thế sao?
Anh đáp:
“Không phải anh nên vui khi tôi làm vậy sao? Và tôi muốn anh giúp tôi một điều…”
Vừa nói anh vừa nhìn Khiết Tường với ánh mắt nghiêm túc:
“Khi cô ấy tỉnh dậy, hãy nói với cô ấy rằng…tôi không còn ở đây nữa”
Sáng hôm sau, Tinh Nhiên chợt mở mắt dần trên giường hồi sức. Cô chuyển mắt xuống cổ tay mình đang truyền nước biển. Rồi đảo mắt lên trần nhà nghĩ:
(Sao mình lại ở bệnh viện nhỉ? Rõ ràng hôm qua mình đang bị tên điên kia bạo lực mà)
Vừa nghĩ cô vừa nhớ lại chuyện hôm qua đã bị Tống Lục Tài làm cho bất tỉnh mất, rồi một thoáng hình ảnh lờ mờ trong tâm trí hỗn loạn khiến cô bật ngồi dậy thì đúng lúc Khiết Tường vừa mở cửa đi vào lên tiếng:
“Nhiên Nhiên”
Cô ngạc nhiên nhìn anh thì anh mừng rỡ đi đến ôm lấy cô vào lòng mình, cô ngơ ngác:
“Anh Khiết Tường, sao anh lại…”
Anh thả cô ra cười nói:
“Bây giờ em đã an toàn rồi, đừng lo lắng”
Cô thắc mắc hỏi:
“Nhưng sao em lại thoát ra ngoài được, rõ ràng hôm qua…”
Khiết Tường trả lời:
“Đừng quan tâm đến chuyện hôm qua nữa, tên bắt cóc em hắn ta đã không còn làm hại em được”
Cô hỏi:
“Anh đã cứu em ra sao?”
Tường đành gật đầu vì đã hứa với Tước Thần giấu mọi chuyện về việc người cứu cô không phải là anh. Tinh Nhiên vẫn thắc mắc hỏi:
“Nhưng sao anh biết em ở nhà tên điên đó vậy? Với lại làm cách nào anh…”
Bỗng Khiết Tường lên tiếng:
“Nhiên Nhiên, em không thấy có lỗi với anh sao?”
Cô ngạc nhiên:
“Em…”
Anh tiếp lời:
“Về việc em đã tự mình đến cái công ty quảng cáo lừa gạc đó, em tính sao đây?”
Cô cúi mặt với vẻ hối hận nói:
“Em xin lỗi, em không biết là mình bị lừa”
Anh xoa đầu cô mỉm cười:
“Anh không trách em, nhưng lần sau muốn làm gì thì cũng đừng tùy tiện như vậy, không có sự cho phép của anh thì em không được đi đâu cả”
Cô gật đầu.
Phía bên ngoài cửa, Tước Thần đành mỉm cười nhạt quan sát cô và Khiết Tường ở bên trong, sau đó anh quay lưng đi lẩm bẩm:
“Tinh Nhiên, tạm biệt em”
Nhưng đâu đó không ai có thể thấy được những giọt nước mắt chảy dọc xuống má của người đàn ông vừa đi trên hành lang của bệnh viện vừa cúi mặt xuống đất. Mái tóc đen rũ rượi che đi đôi mắt mệt mỏi đầy nỗi buồn tột độ và chiếc miệng vẫn cười trong đau khổ.
Có vô số việc để khóc trong tình cảm, khóc vì bị người yêu bỏ rơi, khóc vì bị lừa dối, khóc vì người yêu mất hay đại loại như vậy. Còn anh lại khóc vì phải tự mình chọn lấy cách nhường cô cho người khác, một chuyện mà khó ai có thể làm được.
Lúc này bỗng Tinh Nhiên chợt lên tiếng
“Ơ…đúng rồi điện thoại của em…”
Cô nhìn xung quanh mình thì chợt nhớ ra điện thoại đã bị A Lạc lấy mất lúc cô bị hắn bắt cóc.
Khiết Tường đáp
“Hình như mất rồi, anh không thấy nó trong túi xách của em”
“Túi xách?”
Cô lẩm bẩm nhớ lại trước lúc bị bắt cóc, cô có cất một món quà vừa mua dành tặng cho Tước Thần vào đó thì liền hỏi:
“Anh Khiết Tường, vậy túi xách của em đâu?”
Khiết Tường bật đứng dậy, anh biết cô đang quan tâm món quà đó nên trả lời
“Anh đã cất nó ở căn hộ của em, yên tâm vì bên trong không có mất thứ gì”
Cô ngạc nhiên, lập lờ tiếp hỏi
“Vậy…anh đã xem túi xách của em sao?”
Sở dĩ cô hỏi vậy vì đã biết Khiết Tường nhìn thấy hộp quà nhỏ đó, nhưng anh lại nhìn cô mỉm cười đáp
“Không, anh chỉ xem sơ qua thôi, nếu em cần lấy nó thì anh có thể gọi người mang đến cho em nhưng mà còn món quà đó thì…”
Cô ngạc nhiên, anh cúi ánh mắt dè dặt ngập ngừng nói
“Anh nghĩ em không có cơ hội tặng anh ta nữa rồi”
“Sao chứ?”
Cô nhăn trán mình khó hiểu thì Khiết Tường quay lưng, khẽ giọng tiếp lời
“Em sẽ không còn cơ hội gặp anh ta nữa, vì anh ta đã đi xa rồi”
Nghe vậy Tinh Nhiên bật đứng dậy sửng sốt hỏi lớn:
“Anh nói vậy là sao? Tại sao em không thể gặp lại Tước Thần được chứ?”
Khiết Tường lắc đầu vô vọng không đáp thì cô liền giật ống truyền nước biển ra khỏi tay mình, nhanh chóng chạy ra ngoài thì anh sực lớn tiếng gọi
“Nhiên Nhiên, khoan đã em đi đâu vậy?”
Nhưng anh nhìn lại thì đã thấy cô chạy đi mất bóng, Tinh Nhiên vừa chạy ra hành lang của bệnh viện, lòng bồn chồn sự lo sợ và tràn ngập lo lắng không ngừng tự hỏi
(Tước Thần, rốt cuộc anh đang làm cái gì vậy?)
Tại chung cư cũ, cô bước xuống khỏi chiếc taxi rồi hớt hãi chạy thật nhanh lên bậc thang hướng đến căn hộ anh. Đúng lúc ấy thang máy gần đó cũng vừa mở, Tước Thần bước ra trong bộ đồ đen khuất mặt, tay kéo vali mình lướt ngang qua bà lão đứng ở gần đó. Bỗng bà lão nheo mắt lên tiếng hỏi:
“Cậu thanh niên, cậu không ở lại đây chờ cô gái đó quay về sao?”
Anh ngạc nhiên, quay lại bật cười nhạt đáp
“Không, chúng tôi chia tay rồi”
Sau đó anh xoay người bước đi thì bà lão nhìn bóng lưng anh dần đi xa. Hai tay chéo sau lưng với chiếc lưng khù khòm thở dài như một niềm đáng tiếc.
Khi đến cửa căn hộ, cô vội vàng gõ cửa phòng anh thật lớn, miệng vẫn không ngừng gọi:
“Tước Thần, anh có trong đó không? Trả lời em đi”
Cô vẫn gõ cửa liên tục nhưng không có ai trả lời thì bà lão ấy bước đến lên tiếng
“Cô gái, cháu đang tìm cậu thanh niên ở phòng đó à?”
Tinh Nhiên quay lại gật đầu thì bà ấy đáp
“Cháu có gõ cửa mãi cũng không có ai bên trong đâu, cậu ta vừa trả phòng và dọn hành lí rời đi rồi”
Cô sực giật mình rồi vội hỏi
“Vậy bà có biết anh ấy vừa đi lúc nào không?”
Bà thở dài khẽ đáp
“Cậu ấy vừa đi đấy, cháu không thấy sao?”
Nghe vậy cô liền vội chạy ngược xuống cổng chung cư vừa khóc vừa tìm anh. Nhưng khi vừa bước xuống nhìn xung quanh, cô đã không thấy anh nữa. Cô khuỵu gối giữa chung cư bật khóc thật lớn, mọi người ở gần đó đều thắc mắc nhìn nhau xì xào không biết chuyện gì đã xảy ra với cô gái trẻ này.
Tiếng bước chân dần bước đến trước mặt cô, cô ngạc nhiên liền ngẩn đầu cứ ngỡ là anh bèn lên tiếng gọi
“Tước Thần”
Nhưng đó không phải là anh, mà là Khiết Tường. Cô thất vọng, nước mắt chảy dọc hai bên bờ má thì Khiết Tường nói
“Nhiên Nhiên, anh đã nói rồi, anh ta không còn ở đây nữa, chúng ta về thôi”
Cô đứng dậy vội hỏi
“Anh ấy đã nói gì với anh? Anh ấy có nói anh ấy đi đâu không?”
Anh lắc đầu, ánh mắt có chút buồn lòng trả lời
“Anh ta đã nói với anh một điều”
Rồi anh tiến tới vén nước mắt cô tiếp đáp
“Nói rằng em đừng trông chờ gì ở anh ta nữa, và bảo em hãy tìm hạnh phúc cho riêng mình đi”
Cô ngỡ ngàng, trái tim đau nhói cùng cực, hai mắt mở to tột độ thì Khiết Tường lại ôm cô vào lòng mình khẽ nói
“Từ nay anh sẽ thay anh ta chăm sóc em, nên hãy quên người đàn ông đó đi”
Anh vừa nói xong, cô bật đẩy anh ra gào lớn
“Không, anh nói dối đúng không? Anh ấy không thể nào bỏ rơi em được”
Anh kìm chặt hai vai cô lại, mặt nghiêm ngặt đáp
“Nhiên Nhiên, đó là sự thật, tên đó đã nói với anh rằng hắn trước giờ không hề yêu em, tất cả chỉ là giả dối thôi, là giả dối thôi”
Nước mắt cô vẫn không ngừng tuôn chảy, vẫn lắc đầu không tin vào sự thật
“Em không tin, em không tin, trừ khi anh ấy đứng trước mặt em và nói điều đó, còn không thì cả đời này em vẫn mãi không thể tin đó là sự thật”
Khiết Tường đành buộc miệng gào lớn
“Em đừng hi vọng gì nữa, nếu hắn thật sự yêu em thì đã không bỏ rơi em rồi, ngay cả khi em bị bắt cóc và trở về đây nằm trong phòng hồi sức, hắn không hề đến thăm em, em đừng tìm anh ta nữa có được không?”
Cô sửng sờ bật im lặng. Anh khẽ cúi mặt, giọng run run nói
“Làm ơn, em có thể quan tâm để ý đến anh dù chỉ một chút thôi có được không?”
Cô ngỡ ngàng rồi mím chặt môi, ngẩn mặt nhìn anh
“Anh Khiết Tường, anh…”
Anh nhìn cô đáp
“Anh sẽ cho em thời gian quên anh ta, đừng lo anh không ép em phải đến với anh ngay lúc này, vì anh có thể chờ đợi em được mà”
…
Tối đến, vừa trở về khu chung cư.
Bước vào căn phòng mình, cô ngồi xuống nệm giường như không còn tí sức lực nào. Ánh mắt vẫn mơ hồ không thể làm gì được nữa, chợt liếc mắt sang túi xách của mình được Khiết Tường để trên bàn. Bèn bật ngồi dậy mở túi xách ấy ra thì thấy hộp quà nhỏ ấy vẫn còn nguyên vẹn, vẫn là chiếc đồng hồ mới toanh toát cô đã lén vào cửa hàng mua cho anh, rất tiếc là vẫn chưa có cơ hội để tặng. Nhìn món quà của mình thì cô lại nhớ sợi dây chuyền của anh tặng cô đang mang trên cổ, đưa tay cầm lên rồi cắn răng trong ngậm ngùi và tức giận.
“Tước Thần, anh thật quá đáng, xin hãy nói với em chỉ một lần thôi, rằng anh có nỗi khổ gì đó mới làm như vậy đúng không?”
Rồi cô bước ra ban công, nhìn bầu trời thở dài lẩm bẩm
“Cho dù là thế nào, em nhất định phải tìm được anh và hỏi cho rõ ràng”
Hai tuần sau, khi tuần diễn thời trang Paris cũng đến và máy bay đã đáp cánh xuống tại vùng đất Paris.
Tinh Nhiên kéo vali mình đi vào thang máy ngẫm nghĩ
(Trước khi lên máy bay anh Khiết Tường đã một mực đòi theo mình, cũng may mình đã khuyên anh ấy ở nhà và chờ mình diễn xong sẽ trở về)
“Tút” bỗng tiếng thang máy vang lên khi đã đến tầng cần đến. Cô kéo vali bước ra thì đột nhiên thấy có rất nhiều nữ nhân bên ngoài, họ đều là những người cũng sẽ tham gia tuần lễ thời trang lần này nên vô cùng lo lắng.
Song, so với sự lo lắng của mọi người thì cô lại nắm chặt sợi dây chuyền mình trên cổ, mỉm cười và xem đó như là một bùa hộ mệnh
(Tước Thần, tuy không có anh bên cạnh nhưng em nhất định sẽ cố gắng hết sức)
Và cuối cùng cũng như sự nổ lực bấy lâu, cô cũng chính thức đạt được giải Quán Quân của cuộc thi này.
Một tuần sau, khi vừa trở về nước và đáp cánh tại sân bay.
Cô vừa kéo vali đi, khuôn mặt mang một chiếc kính râm phủ mờ đôi mắt xinh đẹp, nhẹ nhàng bước ra thì những tiếng vỗ tay vang lên không ngừng trước mặt. Tinh Nhiên ngạc nhiên bước đến khi trước mặt mình là Khiết Tường, Vô Dao, cả quản lí A Lục và những người khác. Bèn ngẩn cả người ra mấp môi
“Mọi người…”
Vô Dao tiến tới mỉm cười nói
“Tinh Nhiên, làm tốt lắm, mọi người đều rất tự hào về cô”
A Lục cũng bước đến lên tiếng
“Tôi rất muốn được cùng cô và mọi người ăn mừng đợt thành công lần này, Tinh Nhiên phải nói là bây giờ cô đã xinh đẹp hơn cả lúc vừa mới vào văn phòng của tôi làm a”
Tinh Nhiên ngạc nhiên liền hỏi
“Quản lí A Lục…vậy còn Tước Thần, anh ấy còn làm ở đó không?”
A Lục đáp
“À anh ta đã nộp đơn nghĩ việc lâu rồi”
Cô chợt buồn cúi mặt nói
“Vậy à, cảm ơn”
Khiết Tường bước đến, trên tay anh là một bó hoa rực rỡ rồi đưa cô, nghiêng đầu mỉm cười lên tiếng
“Nhiên Nhiên, bó hoa này anh tặng em”
Cô nhận lấy bó hoa rồi ngẩn mặt nhìn anh đáp
“Cảm ơn anh, anh Khiết Tường”
Thấy vậy Vô Dao tiếp lời
“Anh Tường à, mau đưa Tinh Nhiên về nghỉ ngơi đi, cô ấy có vẻ rất mệt sau chuyến bay dài đấy”
Mọi người đều bật cười trong vui vẻ, Tinh Nhiên dù cười ra vẻ bên ngoài, nhưng thâm tâm cô lại buồn bã đến mức nhoi nhói. Khiết Tường cũng vừa nhận ra điều đó, anh lên tiếng
“Bây giờ tôi sẽ đưa cô ấy về”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!