Khi ấy tên Tống Lục Tài vốn là đầu gấu của trường, hắn bị nghiện thuốc lá nặng nên lúc nào cũng ngồi trong lớp thản nhiên hút thuốc khiến giáo viên và những người khác không khỏi phàn nàn tránh xa. Cứ hễ đi đến đâu, mùi thuốc lá quanh người hắn lại thoang thoảng khắp nơi một cách nồng nặc, hiệu trưởng thì bất lực, nhiều lần muốn đuổi học hắn nhưng lại không thể. Hắn không sợ trời không sợ đất, trong giờ học thì lại ngồi phà thuốc vào mặt những người khác khiến họ ho sặc sụa cả lên, giáo viên thì đứng trên bục cắn răng vì sức chịu đựng không thể không có giới hạn, vốn dĩ hắn đã bị đuổi học bởi rất nhiều trường, xui rủi lắm mới vào trường này làm loạn khiến các học sinh khác bị ảnh hưởng không ít. Giáo viên đành lớn tiếng quát đến hắn, dù hắn đang ngồi gác chân lên ở cuối bàn ra vẻ mặt xấc xược, cổ áo không hề thắc cờ vạt, lúc nào cũng phỏng phanh không ngay ngắn bung vài cúc trên cổ một cách xộc xệch, gây khó nhìn.
“Tống Lục Tài, nếu em không thích học thì có thể ra về, đừng ở đây làm ảnh hưởng đến các bạn học khác”
Nghe vậy hắn giương mắt nhìn giáo viên, tay buông lỏng điếu thuốc rơi xuống đất rồi nói
“Bà muốn chết sao? Ở đây chẳng ai dám lớn tiếng với tôi, bà là người đầu tiên đấy”
Bà giáo viên cắn răng thì hắn đứng dậy, nổi cơn giận kèm theo sự điên loạn, bất ngờ nhấc ghế của mình lên ném về phía bục giảng mà văng thẳng vô bảng dạy học khiến cả lớp giật bắn cả người. Sau đó hắn loạn choạng cười cợt bước đi ra ngoài cửa lớp mất. Khi đó Nhạc Chính Lâm và Trúc Nhi lại học ở lớp kế bên hắn, đương nhiên không khỏi nghe thấy tiếng “ầm” của việc hắn ném ghế văng vào bục bảng ở lớp kế bên. Cả lớp thì nhìn nhau xì xào ồn ào thì giáo viên trên bục giảng cũng thừa biết kẻ gây ra tiếng động đó không ai khác ngoài học sinh cá biệt hung tợn nhất trường này, Tống Lục Tài. Ông giáo viên chỉ gõ một cái lên bàn cắt đứt sự ồn ào của lớp, nhăn mặt lên tiếng
“Cả lớp im lặng”
Chợt tiếng ồn bắt đầu ít đi, Chính Lâm nheo mày lên tiếng hỏi
“Tiếng động vừa rồi ở lớp bên là gì vậy?”
Anh liếc sang Trúc Nhi ngồi kế bên vẫn cắm mắt viết bài, bèn lại lên tiếng hỏi
“Trúc Nhi, cậu biết phải không?”
Trúc Nhi ngẩn mặt nhìn anh đáp
“Tôi không biết gì cả, đừng hỏi tôi”
Nhưng khi cô vừa đáp xong, anh chợt thấy bóng người đang đi qua bên ngoài cửa lớp học, đó là Tống Lục Tài, hắn lại vừa đi vừa ngậm điếu thuốc, ánh mắt chán đời cùng cực bỏ hai tay vào túi quần mình ngang qua lớp anh. Chính Lâm liền bật đứng dậy
(Tên đó, là cái tên đầu gấu nổi tiếng ở trường này sao?)
Bỗng lão giáo viên lên tiếng
“Em Nhạc Chính Lâm, em muốn ra ngoài hành lang đứng sao?”
Anh quay lại rồi đành ngồi xuống ghế mình tiếp tục giờ học
Lúc này Tống Lục Tài không hề đi đâu khác ngoài lên tầng sân thượng nằm, xung quanh hắn là những tàn thuốc vừa hút xong, cứ khi hút hết điếu này hắn lại lấy điếu khác, cuộc sống đối với hắn vốn không có gì vui vẻ. Học hành, gia đình hay là tiền bạc, hắn không có bạn bè thân thiết, lâu lâu lại chỉ có vài tên sai vặt tự nhào đầu tới nịnh nọt hắn mà mua bánh biếu quà. Và giờ giải lao ấy, hắn lại đi xuống tóm đầu một cậu học sinh khác, giương mắt ra lệnh
“Này, mua cho tao một gói thuốc lá đi”
Cậu học sinh ấy quay lại sợ sệt lấp mấp
“Nhưng…nhưng nhà trường cấm không được mua thuốc lá, ngay cửa hàng cũng cấm học sinh mua thuốc thì làm sao tôi mua…mua được chứ?”
Tống Lục Tài nghiêng nhẹ đầu, hắn khẽ nói
“Mày dám chống lại tao sao?”
Cậu học sinh sợ hãi cúi đầu
“Xin hãy tha cho tôi”
Hắn cười cợt ôm mặt mình
“Tao nghĩ mấy thằng như mày nên chết đi, chỉ biết cúi đầu sợ hãi như vậy làm tao nực cười đấy”
Thấy hắn cười cợt trước mặt mình, cậu học sinh lo sợ hơn thì hắn dừng cười, sau đó nhe hàm răng đáng sợ đưa tay đến bóp lấy cổ cậu ta tiếp lời
“Mày chết được rồi”
Khi cậu học sinh kia đang khó thở tột độ, những học sinh khác thấy vậy chỉ biết sợ hãi tránh xa bỏ chạy đi mất, không một ai đi mách giáo viên vì họ biết giáo viên cũng chỉ bất lực, nhưng Chính Lâm đã bước lại gần lên tiếng
“Này, buông cậu ta ra”
Tống Lục Tài bỗng ngạc nhiên, chuyển mắt nhìn phía sau cậu học sinh mình đang bóp cổ nheo mắt hỏi
“Mày là thằng nào?”
Chính Lâm đáp
“Mới chuyển đến, Nhạc Chính Lâm”
“Nhạc Chính Lâm”
Hắn lẩm bẩm rồi buông cổ cậu học sinh kia ra cười cợt nói
“Mới đến nên muốn làm anh hùng cứu rỗi à? Tao sẽ không trách nếu mày không biết tao đứng nhất ở đây”
Chính Lâm nhếch môi
“Thì sao? Chỉ vì cái đó mày tùy tiện ức hiếp người khác à?”
Hắn tiến tới gần anh, vênh mặt nói
“Mày cũng bản lĩnh đấy, bây giờ đi mua thuốc lá cho tao, không thì mày sẽ là người thế mạng cho thằng khốn tao vừa bóp cổ lúc nãy”
Chính Lâm nheo mắt
“Mày đủ bản lĩnh sao?”
Sực Tống Lục Tài nghiếng răng giơ tay đến Chính Lâm thì anh đã bắt kịp tay hắn lại nói
“Lộng hành ở trường này lâu như vậy, tao thật sự muốn xem bản lĩnh mày tới cỡ nào”
…
Đột nhiên một lát nữa cả trường bắt đầu xôn xao bàn tán khắp nơi
“Nè nè, biết tin gì chưa? Tên đầu gấu Tống Lục Tài lớp B và Nhạc Chính Lâm học sinh mới chuyển vào đây sắp đánh nhau đấy”
“Không thể nào, Nhạc Chính Lâm là ai mà bản lĩnh như vậy? Tôi rất muốn đi xem”
Nghe thấy tên anh, Trúc Nhi đã bật đứng dậy khỏi ghế, chen chút vào đám đông phía dưới đang vây lấy Tống Lục Tài và Chính Lâm ở giữa. Cô cũng không thể ngờ được anh lại đi quyết đấu với cái tên không sợ trời đất kia bèn lo lắng nghĩ
(Chính Lâm, cậu ta đang làm cái gì vậy chứ?)
Lúc này Lục Tài hắn giương mắt nhìn anh trước mặt cười cợt hỏi
“Mày sẵn sàng rồi chứ? Tao sẽ mày một cơ hội mà cúi đầu trước chân xin tao tha thứ, còn không thì lát nữa mày sẽ nhừ xương”
Chính Lâm nhếch môi
“Ha, khoác loác”
Sau khi hắn bắt đầu nhào tới anh, đương nhiên hai người ẩu đả nhau rất kịch liệt, mọi người thậm chí còn cầm điện thoại lên quay phim còn Trúc Nhi thì lại lo lắng cố cầu nguyện cho Chính Lâm thắng cuộc. Và những cú đấm của cả hai đều đâm vào mặt nhau khiến ai nấy không khỏi cháy máu quanh hàm. Khi Tống Lục Tài vừa lùi ra xa, máu hắn chảy dọc xuống cằm thì ngước lên nhìn Chính Lâm cũng đang tém máu mình lên, hắn đểu cợt thích thú nói
“Tao thích mày rồi đấy, học sinh chuyển trường”
Chính Lâm nheo mày lẩm bẩm
“Tên khốn”
Hắn lại bắt đầu nhào tới, sức chọi sức, đấm chọi đấm liên tục vào Chính Lâm khiến anh bật ngã ra đất sấp mặt thì Trúc Nhi sợ hãi lên tiếng
“Chính Lâm dừng lại đi, đừng đánh nữa”
Nghe thấy giọng cô, anh cố ngẩn mặt lên thì Tống Lục Tài đang ở trước mặt anh thở dốc, hắn nhếch mắt nói
“Mày cũng có bạn gái sao? Được lắm, tao sẽ cho mày bể mặt trước mắt nó”
Rồi hắn bước chân đi tới gần Chính Lâm đang nằm sấp, anh cố bật chống tay ngồi dậy, cơ thể bắt đầu run run thì Trúc Nhi đã không do dự chạy ra nắm lấy tay Tống Lục Tài kìm lại, mọi người ai nấy đều ngạc nhiên thì hắn nheo mắt hỏi
“Con ả này…mày làm gì vậy hả?”
Trúc Nhi nắm lấy cánh tay hắn lại cắn mạnh nói lớn
“Không được đánh cậu ấy”
“Cái…”
Hắn tức giận, bật đẩy mạnh cô ra văng xuống đất thì Chính Lâm bật ngồi dậy, nhìn thấy Trúc Nhi đã nằm kế bên mình, liền ngẩn mặt đứng dậy nhìn hắn nghiếng răng
“Tên khốn, mày dám đẩy ngã cả con gái sao?”
Hắn nghiêng đầu xoay cổ mình lại nhìn anh cười đểu đáp
“Sao tao biết được? Ai bảo nó bay ra cắn lấy tay tao nên tao đành phải làm vậy thôi”
“Mày…”
Anh cắn răng, nắm lòng bàn tay mình lên chạy tới bất ngờ đấm vào mặt hắn khiến hắn lùi ra xa ôm mặt mình, sự tức giận đang tuôn trào trong cơ thể Chính Lâm, anh liên tục đánh và đá vào người hắn khiến hắn hộc cả máu ra đất rồi ngã sấp mặt. Chính Lâm bước tới, giơ chân lên giẫm vào bụng hắn khiến anh bật rít lên đau đớn thì liền nheo mày nói
“Mày không đáng làm con người, đi chết đi”
Anh lại giơ chân lên định tiếp tục giẫm vào mặt hắn thì Trúc Nhi đã lên tiếng
“Chính Lâm, dừng lại”
Anh ngạc nhiên, quay lại nhìn cô đang ngồi bẹp bật khóc trước mặt, ngỡ ngàng mấp môi
“Trúc Nhi”
Cô lại dụi nước mắt đứng dậy nói
“Đừng đánh nhau nữa, xin cậu đấy”
Chính Lâm ngỡ ngàng thì Tống Lục Tài lại cười cợt nằm dưới đất lên tiếng
“Cảm động quá đấy, một đứa con gái chỉ cần lên tiếng thì mày lại không nỡ mà dừng tay, đánh đi, đánh vào người tao tiếp đi”
Hắn gào thét lên thì Chính Lâm khẽ nói
“Mày im đi, loại người như mày không đáng để tao đánh tiếp nữa”
Sau đó anh bước chân đi về phía Trúc Nhi rồi tém nước mắt cô, còn Tống Lục Tài thì ngồi dậy nghiếng răng không can tâm mình lại bị bại dưới tay Chính Lâm, một học sinh vừa mới chuyển trường đến.
Lúc này Chính Lâm nhìn cô hỏi
“Cậu không sao chứ?”
Trúc Nhi nhìn anh, đưa tay đến sờ lên vệt máu ở dưới khóe miệng anh nói
“Tớ không sao, với lại cậu bị thương rồi, lên phòng y tế đi”
Anh gật đầu thì chợt Tống Lục Tài đứng dậy nói lớn
“Mày chịu như thế sao?”
Anh quay lại ngạc nhiên thì hắn tiếp lời
“Đứa con gái tầm thường đó chẳng có gì thú vị cả, tao thấy mày có bản lĩnh, đi cùng tao, tao nhất định sẽ giúp mày trở nên vinh quang hơn đấy”
Chính Lâm ngạc nhiên rồi quay lưng kéo tay Trúc Nhi thẳng thừng nói
“Xin lỗi, tao không cần”
Sau đó anh và cô đi mất, hắn cắn răng
“Chết tiệt”
Từ đó nhiều năm sau, anh ra trường, Trúc Nhi cũng vậy. Anh vào chức quản lí tổng giám đốc của tập đoàn Nhạc Thế thay ba mình, cô lại đi làm phục vụ ở các quán ăn bên ngoài kiếm tiền trang trải. Đã nhiều lần căn bệnh ác tính đã làm bà của cô trở nên suy nhược, vì kiếm tiền chữa bệnh nên cô đã cố gắng làm xuyên suốt từ sáng đến tối một cách cật lực. Chính Lâm nhiều lần muốn cô đến tập đoàn Nhạc Thế làm thư kí riêng cho anh, lương cao lại an nhàn, không phải chịu khổ bên ngoài như vậy nữa. Cô đã không đồng ý, cô không muốn mắc nợ tình cảm của Chính Lâm, càng không muốn anh cứ mải miết quan tâm đến cuộc sống của bản thân cô như vậy. Nhưng đến một ngày bà cô bắt buộc phải có 200 triệu để phẫu thuật chữa bệnh, thế là cô đành nhờ đến anh và chấp nhận vào tập đoàn Nhạc Thế làm thư kí. Khi bà cô được phẫu thuật xong nên sức khỏe cũng tốt hẳn, còn cô lại mắc nợ anh 200 triệu và buộc phải làm thư kí riêng cho Chính Lâm tới bây giờ, dù đã nhiều lần anh ngỏ ý tỏ tình cô nhưng cô đều hờ hững từ chối, anh mua hoa và quà cho cô nhưng cô lại không muốn nhận.
Ngay lúc này ở thực tại, bên trong phòng làm việc Nhạc Tổng. Anh nắm chặt bàn tay cô đang run run, nét mặt và thái độ không muốn nhận lấy tình cảm của anh thì anh bèn khẽ nói
“Trúc Nhi, anh xin lỗi, xin lỗi về việc những năm đó đã lấy em ra làm trò đùa, trêu ghẹo em, bây giờ anh sẽ bù đắp lại mọi thứ, khoảng tiền 200 triệu đó em cũng sẽ không cần phải trả anh bất kì đồng nào, nhưng tới bây giờ tại sao em còn chưa chấp nhận anh?”
Trúc Nhi lấp mấp, giật tay mình ra nhìn anh e dè đáp
“Nhạc Tổng, giữa chúng ta chỉ có quan hệ trong công việc, ngài là Nhạc Tổng của tập đoàn Nhạc Thế lớn mạnh, tôi chỉ là một thư kí bé nhỏ không thuộc đẳng cấp với ngài, nên xin ngài đừng như thế nữa”
Anh nghiếng răng đứng dậy nói
“Rồi sẽ có một ngày em chấp nhận anh, đừng có nói mấy câu như thế nữa, anh nghe chán lắm rồi”
Sau đó anh thẳng thừng đi ra ngoài cửa mất, Trúc Nhi nắm lấy đôi bàn tay mình, thật sự cô cũng rất thích anh, chỉ là nghĩ lại địa vị của anh và cô hoàn toàn không xứng đáng, và cô không thể nào làm gì khác được ngoài việc tránh né tình cảm của Chính Lâm cho đến bây giờ.
Hai ngày sau, Tống Lục Tài cuối cùng cũng mở mắt, hắn ngồi dậy khó chịu vì cái mùi thuốc thử trùng của bệnh viện qua đầu mũi này bèn nheo mắt tự hỏi
“Tại sao ta lại ở bệnh viện chứ?”
Rồi hắn liếc mắt qua chợt thấy một người phụ nữ có mái tóc vàng óng mượt đang ngồi trên ghế, khuỷu tay chống vào cạnh bàn gần giường hắn mà kề vào đầu, cô nhắm mắt ngủ thiếp đi thì hắn bèn lẩm bẩm
“Còn người phụ nữ này là ai?”
Bỗng hắn dần nhớ lại mấy hôm trước mình vừa bị một chiếc xe bất ngờ tông trúng nên kết quả bây giờ mới thành ra thế này, hắn bước chân xuống giường, tay rút mạnh ống truyền nước biển ra rồi sờ tay vào người mình cảm thấy trống rỗng. Chợt nhìn lên trên bàn cạnh chỗ Vô Dao gác tay ngủ là ví tiền và điện thoại của hắn, bèn đứng dậy đi lại cầm ví mình lên kiểm tra thì thấy vẫn còn nguyên vẹn. Cả điện thoại cũng không có gì bất thường thì Vô Dao chợt mở mắt, ngẩn mặt lên nhìn Tống Lục Tài đang đứng trơ trơ trước mặt mình, vội vui mừng hỏi
“Anh tỉnh rồi à?”
Hắn nheo mắt nhìn cô nói
“Cô là người tông trúng tôi đấy à?”
Cô đứng dậy đáp
“Đúng vậy, khi ấy thành thật xin lỗi, do anh bước ra đường như vậy nên tôi không kịp thắng phanh, cũng may bác sĩ nói anh không sao cả”
Hắn nhét ví vào túi quần của mình, sau đó nheo mắt nhìn cô nói
“Thì ra cô là người làm ta nằm ở cái bệnh viện chết tiệt này, mấy tuần trước đã bị tên khốn kia đánh hộc cả máu mới vào đây, bây giờ lại tới cô”
Vô Dao chớp mắt ngạc nhiên, tay thò ví trong túi xách mình hỏi
“Mà anh muốn bồi thường bao nhiêu tôi sẽ gửi, vốn định gọi người nhà anh đến nhưng tôi kiểm tra anh chẳng lưu số ai trong điện thoại cả nên mới đành tạm thời chăm sóc anh đến khi anh tỉnh lại rồi sẽ đưa tiền sau”
Bỗng hắn bất ngờ gào lớn
“Im đi”
Cô giật mình, hắn quay lưng tiếp lời
“Ta không cần tiền bồi thường, giờ chỉ cần thoát khỏi được cái bệnh viện khó chịu này là tốt lắm rồi”
Hắn vừa bước đi thì cô lên tiếng
“Khoan đã”
Hắn ngạc nhiên, quay mặt lại vênh váo đáp
“Gì hả?”
Vô Dao nheo mắt nhìn hắn nói
“Anh không biết phép tắc lịch sự sao? Gào lớn vào mặt một cô gái như vậy thật thiếu lễ độ”
Hắn cười cợt nghiêng đầu hỏi
“Lịch sự? Ta chưa bao giờ biết thế nào là lịch sự cả, hay cô đang muốn dạy đời ta”
Vô Dao nheo mày
“Tôi cho anh xin lỗi tôi một câu, nếu không thì đừng hòng rời khỏi đây”
Hắn bật cười cợt hỏi
“Haha, cô muốn chết sao? Chẳng ai làm ta phải cúi đầu nói câu xin lỗi, với lại một con ả phụ nữ yếu đuối như cô thì làm gì được Tống thiếu này hả?”
Vô Dao sực nheo mày hơn
(Cái tên này, đúng là không dạy một bài học là không được)
Rồi hắn giương mắt nhìn cô nói
“Trông cô cũng xinh đẹp, tốt nhất khôn hồn thì mau khóa cái mồm mình lại và đừng nói thêm bất kì câu nào nữa, nếu không gương mặt này…”
Hắn vừa nói vừa đưa tay đến nâng cằm cô lên nhếch môi tàn ác
“Gương mặt này mà bị ta hành hạ thì thật đáng tiếc”
Cô sực nheo mắt nhìn hắn rồi bất ngờ giơ chân lên đá gót giày vào bụng hắn khiến hắn hộc nước bọt mà lùi người ra sau, gập người nghiếng răng nhìn cô trỏ tay kinh ngạc
“Cô…cô dám…”
Chưa kịp nói hết câu, cô đã bước tới đá tiếp vào mặt hắn khiến hắn ngã lăn ra đất sau đó ra lệnh
“Mau xin lỗi tôi ngay, nếu không tôi sẽ cho anh một bài học”
Chợt hắn ôm mặt mình lăn người qua lại, thay vì van xin tha thứ, hắn đột nhiên lại trở nên thích thú hơn mà bật cười thật lớn nói
“Xin lỗi cái đách, cô nghĩ cô là ai hả?”
Vô Dao bèn nheo mày, cô không hiểu tên này là kiểu người gì? Tại sao càng đánh hắn lại càng cười nhiều hơn như thế? Tiếng cười của hắn cứ liên tục vang lên làm cho con người cô phải đến mức khó chịu
Cô bèn lên tiếng hỏi
“Anh là cái thứ gì vậy? Tại sao lại còn cười được chứ?”
Hắn không đáp, vẫn nằm dưới đất ôm bụng mình phì cười như một tên điên, hết cách, cô đành sử dụng chịu cuối cùng của mình đó là giật cả ống truyền nước biển ra, leo lên người Tống Lục Tài bất ngờ ngồi đè xuống, trói chặt hai cổ tay hắn lại với nhau khiến hắn ngạc nhiên nheo mày nói lớn
“Cô đang làm cái gì vậy? Con đàn bà khốn”
Cô nheo mắt, hai tay kéo mạnh thắt chặt sợi dây vào cổ tay hắn đáp
“Tôi sẽ dạy anh biết thế nào là thái độ lịch sự”
Hắn nheo mày cắn răng giẫy giụa, chân đạp về phía sau lung tung
“Buông ra, buông ta ra”
Khi tay hắn đã bị trói chặt, bỗng có hai người vệ sĩ từ bên ngoài mở cửa đi vào lên tiếng
“Chị Dao, đã đến giờ về…rồi”
Chợt bọn họ ngạc nhiên khi thấy cô đang ngồi trên người Tống Lục Tài, hắn nghiếng răng nhìn cô phía trên, hai tay bị trói chặt bất lực lây mạnh người giẫy giụa gào lớn
“Con đàn bà chết tiệt, mau thả ta ra, nhanh lên”
Cô dùng sức nắm mạnh cổ áo hắn bật dậy rồi nhìn hai người vệ sĩ đang ngơ ngác đứng ngay cửa lên tiếng
“Mau tới đây bắt lấy hắn cho tôi”
“Ơ nhưng mà tên này…”
Một người vệ sĩ trỏ tay vào hắn trơ mắt khó hiểu thì cô bèn đáp
“Hắn ta vừa sàm sỡ tôi, không thể tha thứ được nên tôi sẽ bắt hắn về nhà trị tội”
Chợt Tống Lục Tài nheo mày quát
“Cô bị điên à? Ta sàm sỡ cô khi nào?”
Bỗng hai người vệ sĩ gật đầu vâng lời liền đi đến kìm hai bên vai hắn đứng dậy, đẩy mạnh lưng bước đi thì hắn gào lớn
“Buông ra, lũ khốn, tưởng làm như vậy thì tao sẽ sợ sao? Tụi bây sẽ phải hối hận nếu như để tao thoát ra khỏi đây”
…
Phía dưới xe, vừa tống hắn vào trong thì Vô Dao đã ngồi bên cạnh hắn chéo chân khoanh hai tay thanh cao nói
“Bây giờ anh đã lọt vào tay tôi thì sẽ do tôi dạy dỗ, tôi nghĩ ba mẹ anh không có thời gian dạy anh thì phải”
Hắn tức giận, ngồi co một góc khi hai tay bị trói chặt, bật đưa chân lên tính đạp về phía cô thì cô đã bất giác sớm nhận ra, liền nhanh chân hơn mà giơ lên đạp thẳng vào mặt hắn khiến hắn đập đầu ra cửa sau lưng mấp môi nhỏ giọng
“Đáng…chết”
Cô cười nhẹ
“Đừng có giở trò, bây giờ cho đến khi anh chưa nói được câu xin lỗi tôi, tôi sẽ không tha cho anh”
(Cũng may năm 17 tuổi mình đã đi học võ, nếu không thì bây giờ không thể nào xử lí anh ta được rồi)
Buổi chiều đến, Vô Dao vừa bước vào nhà kho lấy ra một cái lồng sắt cỡ lớn đặt trước mặt Tống Lục Tài đang bị hai người vệ sĩ kìm chặt vai, hắn đưa mắt nhìn cái lồng ấy giẫy giụa đá chân qua lại cắn răng hỏi
“Cô tính làm gì vậy hả?”
Cô bật cười, tay vừa mở cái lồng đó ra đáp
“Hồi xưa tôi dùng nó nhốt mấy con chó dữ, bây giờ đành đem ra cho anh sử dụng rồi”
Hắn sực nói lớn
“Con đàn bà chết tiệt, cô điên sao?”
Cô đưa mắt nhìn hắn nhếch môi lên tiếng
“Mau đem hắn ta vào đây”
“Vâng”
Hai người vệ sĩ kéo mạnh người hắn đến cái lồng lớn đó thì hắn chống cự, răng nghiếng thật chặt, hai chân cựa sát suốt đất về phía trước vì không muốn bước đi, bật gào thét
“Cô tưởng cô là ai mà dám bắt Tống Lục Tài ta chui vào cái lồng sắt này? Thả ta ra”
Khi thấy hắn bị đẩy người đến trước cửa lồng, Vô Dao nhếch môi rồi giơ chân lên đá gót giày mình vào bắp chân hắn phía sau khiến hắn khuỵu gối xuống, sau đó đạp mạnh mông hắn vào cái lồng sắt kia mà khóa chặt cửa lại, hắn vừa quay ra nắm hai song sắt gào lớn
“Thả ta ra”
Cô che miệng bật cười
“Đúng là rất giống chó, nếu anh không xin lỗi tôi, tôi sẽ mãi mãi không thả anh ra đâu”
Hắn nhăn mặt tức tối
“Đồ sư tử hà đông, ít nhất cũng phải để ta đi vệ sinh chứ”
Cô ngạc nhiên
“À quên mất”
Bỗng dưng cô cầm một cái chai nhựa ném qua song sắt cho hắn rồi tiếp lời
“Đi tạm vào cái chai này đi, vì thái độ cư xử của anh không giống người nên tôi không thể nào cho anh dùng nhà vệ sinh được”
Hắn cắn răng càng thêm tức giận, cả đời hắn chưa bao giờ bị sỉ nhục như thế này, bây giờ lại bị một người phụ nữ ném một cái chai nhựa vào rồi bắt hắn đi như thế khác gì bị cầm tù.
Sau đó cô đặt tay lên môi nói
“Cũng may là anh Khiết Tường dọn ra chung cư ở, nếu không về nhà sẽ thấy kinh hoảng mất”
Rồi cô nhìn hai người vệ sĩ tiếp lời
“Mau lôi cái lồng sắt này vào nhà đi”
“Vâng thưa chị Dao”
Họ vừa đáp, đi tới nhấc hai bên song sắt lên đưa hắn đi vào nhà thì hắn gào lớn
“Thả ta ra, ta mà thoát ra khỏi đây các ngươi sẽ phải chết”
Hắn càng gào khô hốc cả họng, cô lại bật cười thích thú.
Một lúc sau, chiếc lồng sắt được đặt ngang nhiên trong phòng cô, dự định sẽ để bên ngoài phòng khách nhưng cô lại sợ thay Khiết Tường trở về nhà bất ngờ mà phát hiện được, chắc chắn anh sẽ rất nổi giận.
Thế là tên cầm thú kia lại bị khuất phục, ngồi trong chiếc lồng lớn như một con thú nuôi.
Một lúc sau Vô Dao vừa bước ra khỏi nhà tắm với vóc sáng mỹ lệ chỉ khoác mỗi cái khăn tắm quanh người. Mái tóc vàng đung đưa óng ả liếc mắt nhìn hắn đã ngồi dựa lưng ra sau, đôi mắt nhắm lịm đi nhưng đó là do hắn chỉ giả vờ ngủ, chỉ cần cô mở khóa chiếc lồng này hắn sẽ nhanh chóng đớp lấy cơ hội mà thoát thân. Cô tiến lại rồi ngồi xuống trước lồng sắt, tay giơ lên chiếc chìa khóa đung đưa trước mặt hắn giễu cợt lên tiếng
“Hiện tại chìa khóa trên tay tôi, sao anh không xin lỗi tôi dù chỉ một câu, biết đâu…tôi sẽ thả anh ra ngoài”
Hắn nheo mày mở mắt ra nói
“Im đi, ta có chết cũng chẳng hạ đầu xin lỗi bất cứ một ai”
Nghe vậy cô đứng dậy
“Vậy sao? Thật đáng khâm phục”
Rồi cô ngã người lên giường mình nói
“Vậy tôi ngủ đây, ngủ ngon nhé tiểu bảo bối”
Câu nói ấy chợt khiến Tống Lục Tài như bị sỉ nhục. Cái gì mà “Tiểu bảo bối”, nó là cái tên dành cho hắn sao? Nghe thật mềm nhũng không đúng với khí chất tàn bạo của hắn, hắn cao mày không vui
“Cô đang giỡn mặt với ta sao? Đừng gọi ta bằng cái tên đó’
Cô bật cười
“Tiểu bảo bối là tên chú chó tôi từng nuôi, xem ra anh cũng rất hợp với cái tên đó”
“Im ngay”
Hắn gào lớn, hai tay nắm vào song sắt nói tiếp
“Ta mà thoát ra khỏi đây cô sẽ là người bị ta giết đầu tiên”
Cô ngạc nhiên
“Vậy à, xem ra anh cũng không tệ đấy, cứ ngoan ngoãn ở trong đấy đi đã rồi hẵn đòi giết tôi”
Bỗng điện thoại cô vang lên, cô ngạc nhiên khi máy reo đến lại là Khiết Tường, bèn nhanh chóng cầm lên đi ra ban công bắt máy lên tiếng
“Alo, anh Tường”
Giọng Khiết Tường bật hỏi
“Vô Dao, em chưa ngủ sao?”
Cô lấp mấp
“À…ừ em định ngủ đây, đang hóng gió ngoài ban công một lát thì anh gọi tới, có chuyện gì sao?”
Anh đáp
“À anh muốn hỏi là…”
Đột nhiên tên Tống Lục Tài đập tay vào song sắt gào lớn
“Thả ta ra, mau thả ta ra”
Vô Dao bỗng giật mình thì Khiết Tường ngạc nhiên vọng giọng qua điện thoại bèn hỏi
“Vô Dao, vừa rồi anh nghe thấy tiếng ai đó, em đang ở cùng ai vậy?”
Cô lấp mấp
“À…em đang coi phim ấy mà, nhân vật chính đang bị bắt giam trong lồng sắt và kêu cứu”
Nghe vậy anh đáp
“Vậy à, anh muốn hỏi là con gái như tụi em thường thích những gì? Vì anh muốn tạo bất ngờ cho Nhiên Nhiên”
Vô Dao bật cười xoay người lại, tay ôm quanh bụng mình
“À cũng dễ thôi, nhưng theo em nghĩ Tinh Nhiên không thích quà cáp gì to lớn đâu, anh nên đưa em ấy đi xem phim chẳng hạn”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!