Từ ngày đó đến nay đã trôi qua một tuần, Trúc Nhi và Chính Lâm cứ như hai người xa lạ, ngoài công việc ra thì chẳng còn gì để nói, việc ai nấy làm, thật quá ngột ngạt.
Khi bên trong căn phòng làm việc trống vắng ngập thoang thoảng mùi hương máy lạnh ấy, không biết Chính Lâm đã cắm mắt chăm chú vào đống tài liệu trên bàn suốt bao lâu nên toàn thân đã hơi co cứng mệt mỏi, và việc ngay lúc này như thường lệ mỗi buổi sáng và chiều tối, anh sẽ có ngay một cốc cafe nóng do chính tay Trúc Nhi pha lấy để trên bàn mà không cần phải nhắc nhở dù chỉ một câu, vì thói quen của anh, đố ai hiểu rõ bằng cô thư kí lạnh nhạt này. Nhưng có vẻ hôm nay có chút khác hẳn đi vì từ sáng tới giờ anh chẳng thấy nỗi mặt mũi cô đâu cả. Trong lòng cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, cố gắng tập trung vào công việc để hoàn thành các dự án cho ngày mai nên trông anh khá bận rộn, chả muốn quan tâm gì đến dù cho có cafe hay không, và rồi…
“Cốc cốc cốc”. Bỗng có tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên làm Chính Lâm sực ngưng bút, vì rất ít người có thể đến phòng làm việc của anh nên anh cũng thừa biết Trúc Nhi đang đứng bên ngoài, lòng bắt đầu bồn chồn bối rối, anh liền nhanh chóng dùng chiếc lược cất dưới hộc bàn chải chuốc tóc qua lại. Sau đó tiếp tục loay hoay lục thêm hộc tủ thứ hai lấy ra một lọ nước hoa xịt khắp cả người đến mức nồng nặc thơm phức. Vội chỉnh thái độ nén lòng mình, mắt anh định thần ra vẻ tập trung vào giấy tờ trên bàn làm việc, ảm đạm lên tiếng
“Vào đi”
Nghe thấy giọng anh phản hồi, Trúc Nhi vặn nhẹ cửa của căn phòng làm việc ấy, nhìn vào bầu không khí bên trong đúng là có hơi trở nên khác hẳn ngày thường. Nhưng cái mùi nước hoa nồng nặc này làm cô phải dị ứng mà hắt hơi một tiếng, che mũi nghĩ
(Mùi này chẳng phải mùi nước hoa sao? Chính Lâm cậu ấy sắp định đi đâu mà lại dùng nước hoa nồng đến thế này?)
Cô nhìn Chính Lâm đang ngồi giữa căn phòng làm việc, lòng nghi hoặc quan sát vì đầu tóc anh hôm nay giống như vừa được chải gọn đi nên khá suôn mượt, không giống như những ngày cô mở cửa đi vào bất ngờ, kết quả bộ dạng Chính Lâm mà cô thường hay thấy là một chàng trai với mái tóc rối tung lên sau khi vừa vùi đầu vào công việc đến mức chán ngắt, vì thế anh đã dùng hai tay vò khắp đầu cổ mình nhăn mày cáo mặt, trông ngóng xong hết công việc để được cùng cô đi ăn tối trong khi các tài liệu kiểm tra và chưa kí tên đã dày đặc đến mức chồng lên nhau khá ngán ngẩm.
Thấy anh đang chăm chú bận rộn công việc, cô bước tới mấp môi, trên tay lại cầm thêm một sấp tài liệu khác tiến tới bàn anh đang ngồi, cúi đầu nói
“Nhạc Tổng, đây là tài liệu của ngày hôm nay, mời ngài xem qua”
Trúc Nhi vừa dứt lời, tuy nhiên anh vẫn cứ cắm mắt viết sổ sách trên bàn mặc cho cô đang nói, thấy anh im lặng dần thì cô bật ngượng nên để tài liệu phía bên cạnh bàn anh nói tiếp
“Vậy tôi để nó ở đây, một lát nữa…ngài xem quá nhé”
Sau đó cô nhanh chóng quay lưng đi để tránh khỏi bầu không khí căng thẳng này, anh không nói cũng không đáp, cũng chẳng cần biết cô nói gì, nhưng khi cô vừa quay lưng đi, anh đã dừng bút trên tay, ngẩn mặt nhìn Trúc Nhi lên tiếng
“Khoan đã”
Advertisement / Quảng cáo
Nghe thấy tiếng anh, cô bật đứng lại quay mặt gượng hỏi
“Có…có chuyện gì sao?”
“Pha cho tôi cốc cafe”
Anh lạnh nhạt đáp một câu, sau đó chuyển mắt sang chăm chú vào màn hình laptop bên cạnh. Thấy thái độ anh giống như chẳng còn quan tâm đến cô nữa nên Trúc Nhi có phần hơi hụt hẫn, đành gật đầu hỏi
“Vâng, ngài vẫn thích…cafe nhiều đường nhỉ?”
Chính Lâm lại vùi mắt vào sổ sách, vừa viết vừa trả lời
“Không, hôm nay tôi muốn uống cafe đắng, nó y như tâm trạng của tôi lúc này vậy”
Cô bật ngạc nhiên, đành cúi mắt hỏi
“Là tại tôi sao?”
Anh im lặng hờ hững, cô bèn quay mặt đi tiếp lời
“Vậy tôi sẽ pha cafe, Nhạc Tổng đợi một lát nhé”
Nói xong cô liền đi ra cửa mất thì anh cũng vừa dừng chiếc bút đang nhủ mực động một ít trên ngòi. Bèn đập lưng ra chiếc ghế xoay phía sau ngẩn mặt trên trần nhà, thở một hơi dài trong sự ngột ngạt căng thẳng. Vì tâm trí cứ lao đao quanh quẩn mỗi chuyện của cô gái ấy, anh đã viết nhầm ba chữ ” Đường Trúc Nhi” vào khắp các trang tài liệu trên bàn.
“Hỏng rồi, tệ thật, sao mình có thể hồ đồ đến vậy chứ?”
Anh cầm hai ba tấm giấy tờ lên, vẻ mặt chán chường than vãn. Chỉ tự hỏi nếu như cứ gặp nhau mỗi ngày như thế, liệu bản thân anh có chịu đựng được hay không?
Nhưng đúng là hết chuyện này lại đến chuyện khác, hôm nay Tống Lục Tài lại đến công ty anh làm loạn, hắn thậm chí còn dẫn theo cả đám người phía sau tiến vào khắp các văn phòng phá hoại làm ai nấy đều hoang mang sợ hãi. Vừa nghe tin hắn đến phá rối, anh đã tức giận đi từ phòng làm việc của mình rồi tiến thẳng xuống tầng một gặp hắn cho rõ chuyện.
Bước xuống hành lang, chứng kiến đống đổ nát từ các chậu cây trang trí, tàn thuốc vứt lung tung do hắn và đám thuộc hạ làm ra khiến anh không khỏi bứt xúc. Vừa đứng trước cửa của một văn phòng nhân sự mở toan toác, đi vào đã thấy tên Tống Lục Tài ngang ngược túm cổ áo một nhân viên văn phòng sợ sệt, thấy vậy anh lên tiếng hỏi lớn
“Tống Lục Tài, mày muốn chết hay sao mà dám đến công ty tao làm loạn?”
Nghe thấy giọng anh, hắn động đậy hai mắt liên liếc qua lại, buông cổ áo nam nhân viên kia ra rồi nhìn anh bằng một thái độ hênh hoang cười cợt
“Nhạc Chính Lâm, mày tưởng chuyện hôm đó đã chơi tao một phen thì tao sẽ bỏ qua chắc, mày nên nhớ động tới Tống thiếu này thì đừng nghĩ sẽ được sống an nhàn”
Chính Lâm nắm chặt hai lòng bàn tay mình, nheo mày nhìn hắn hỏi
“Thế mày muốn gì?”
Hắn bật cười đáp
“Số vũ khí tao đã bỏ lại đây tổn thất không nhỏ đâu, mày nên bỏ một chút tiền ra đền bù đi chứ hả?”
Chính Lâm bật cười nhạt
“Vậy sao? Với chút tiền mỏn mọn này thì có là gì, với lại tao thừa biết hôm nay mày không phải đến vì số vũ khí đó, mày rốt cuộc muốn gì?”
Tống Lục Tài tiến tới Chính Lâm vài bước, hai người nhìn nhau với ánh mắt hình viên đạn, không ưa cũng không thích. Nào ngờ thân hình cao lớn của hắn đã áp đảo đi chiều cao của Chính Lâm tận 10cm, và anh chỉ có thể ngước lên nhìn gương mặt vênh váo của hắn trong sự khó chịu. Ai bảo tên họ Tống kia lại cao gần tới 1m9, tự hỏi rốt cuộc hắn ăn cái giống gì mà lại cao hơn người bình thường thế này.
Tống Lục Tài bắt đầu vểnh đôi lông mày lên, đưa cặp mắt tinh răng nhìn trực diện Chính Lâm mà nghiêng đầu
“Nếu không nhờ bạn gái mày năm đó vác mặt đến cầu xin tao bỏ qua cho mày thì mày nhắm mày có ngày hôm nay không?”
Nghe vậy Nhạc Chính Lâm bật ngạc nhiên, bèn nheo mày hỏi
“Mày nói gì vậy?”
Hắn cười cợt, ngẩn mặt lên trần nhà, đưa bàn tay che mặt lại nói
“Mày đúng là không biết chuyện, nhiều năm trước cô ta đã vác mặt lên sân thượng ở trường rồi quỳ xuống cầu xin tao bỏ qua cho mày đấy, nhưng do Tống thiếu tao còn chút tình người nên mới chấp nhận lời thỏa thuận của cô ta, nếu không cái ngày mày đánh thắng tao trước trường, mày nhắm tao sẽ bỏ qua cho mày chắc”
Chính Lâm bật cắn răng, bèn hỏi
“Cô ấy đã thỏa thuận cái gì với mày? Mày đang nói dối phải không?”
Tống Lục Tài nhe răng nhẹ, đưa cặp mắt gian tà đáp
“Cô ta đã trở thành người phụ nữ của tao, cũng chỉ để bảo vệ tính mạng của mày đấy thằng ngu”
Advertisement / Quảng cáo
“Mày đang nói bậy cái gì vậy?”
Không thể kìm nỗi sự tức giận, Chính Lâm đã nắm chặt lòng bàn tay mình bất ngờ đấm mạnh vào mặt hắn một phát trước bao người đứng nhìn, sau đó gào lớn
“Mày chỉ giỏi bịa chuyện thôi, tao cấm mày nói xấu cô ấy dù chỉ một câu, thằng khốn”
Vừa ăn quả đấm của Chính Lâm, hắn đã ngã lùi về phía sau rồi đập mạnh lưng vào cạnh bàn làm việc của nhân viên, sổ sách và giấy tờ trên bàn cũng vì thế mà bay khắp lung tung ra đất. Đôi chân hắn loạng choạng, giẫm cả giày vào những giấy tờ dưới chân, rồi ôm mặt cười lớn
“Haha, mày tin bạn gái mày quá đấy, à mà quên, tao nghe nói mày theo đuổi cô ta suốt những năm trung học, tới bây giờ vẫn bị từ chối, thật là thất bại”
Bỗng những người nhân viên vây quanh đó bắt đầu che miệng nhau xì xào, đúng là việc anh theo đuổi Trúc Nhi họ đã biết từ lâu, nhưng đường đường là một tổng giám đốc lại đi theo đuổi một cô gái tầm thường thật khiến họ không khỏi bỏ qua sự thắc mắc mà bàn tán. Họ cho rằng đầu óc anh có vấn đề, vì biết bao cô gái xinh đẹp bên ngoài, lí gì anh lại đi chọn một nhánh hoa nhỏ mọc trên đồi không ai để ý.
Chính Lâm lúc này đã máu nóng dồn lên não, hai bàn tay nắm chặt nhìn tên khốn Tống Lục Tài đang đứng dậy dần dần trước mặt, hắn cười cợt nói
“Tao thật không hiểu một con nhỏ tầm thường nhàm chán như vậy lại khiến mày chao đầu không ngừng nghỉ, nếu năm đó mày chịu qua phe tao thì bây giờ đã ngồi lên chiếc ghế thứ năm của ngũ phái bang rồi”
Chính Lâm nhếch môi
“Ai mà cần ngồi vào chiếc ghế đó chứ, tao không giống mày, mày chỉ là một tên cầm thú không biết tình yêu là gì, đừng có nói như mình am hiểu lắm”
Nghe vậy Tống Lục Tài bật nghiếng răng
“Mày…”
Chính Lâm lại tiếp lời
“Tao thừa biết tình tính Trúc Nhi ra sao? Nếu nói cô ấy đã là người phụ nữ của mày thì có thừa quá không? Vì suốt thời gian cô ấy có thể ra khỏi nhà thì tao đều ở bên cạnh cô ấy không rời, mày vốn dĩ không có cơ hội”
Lúc này tên Tống Thiếu đã không nhịn nỗi sự nóng giận, hắn đưa tay nhấc chiếc ghế lên ra vẻ hung tàn.
“Nhạc Chính Lâm, mày sẽ phải hối hận khi dám nói mấy lời này với tao, đi chết đi”
Khi nhìn thấy tên côn đồ ấy đang nhấc chiếc ghế nhào tới, cứ tưởng mình sẽ phải động tay động chân với hắn tại công ty mình, nhưng ngạc nhiên thay, từ cửa đã vang lên một giọng nói của một cô gái vừa chạy toạt mạng đến, cô thở dốc liên tục, sau đó cắn răng lớn tiếng can ngăn
“Khoan đã, đừng…đừng đánh anh ấy”
Chính Lâm bật ngạc nhiên, bèn quay lại nhìn Trúc Nhi đang gập người thở hỗn hển, anh mấp môi nhẹ
“Trúc Nhi, em…”
Cô đi tới lướt ngang qua Chính Lâm đang đứng như kiểu không quan tâm, sau đó đưa ánh mắt dịu dàng nhìn Tống Lục Tài trước mặt trong nũng nịu
“Em đã chấm dứt với anh ta rồi, anh đừng có gây chuyện nữa được không?”
Chính Lâm bật ngạc nhiên, to mắt đờ cả người hỏi
“Trúc Nhi, em đang nói cái gì vậy?”
Trúc Nhi quay lại nhìn anh một vài giây thì cô đã bị một vòng tay của Tống Lục Tài choàng qua cổ cặp kề thật thân mật, sau đó hắn bắt đầu vênh váo nhìn anh nói
“Mày còn chưa hiểu sao? Cô ta đã là người phụ nữ của tao từ rất lâu rồi”
Chính Lâm bật sốc, tiến tới phất tay hắn ra khỏi người Trúc Nhi rồi nắm lấy hai vai cô nghiêm mặt hỏi
“Em đừng đùa nữa có được không? Anh thừa biết em và hắn không thể nào tiến tới với nhau được, dù anh đã phũ phàng với em mấy ngày qua nhưng em cũng đừng làm anh sốc đến mức này chứ?”
Trúc Nhi bật gạt tay anh ra, đưa mắt lạnh nhạt đáp
“Tôi không đùa, anh ấy chính là chồng sắp cưới của tôi”
Nghe vậy Chính Lâm bỗng có chút nực cười, đưa mắt nhìn chỗ khác rồi quay lại đảo mắt nhìn Trúc Nhi và Tống Lục Tài đang đứng kề bên nhau thân mật trước mặt. Chỉ là có hơi khó chịu, vì trước giờ nét mặt nũng nịu ấy của cô anh chưa từng thấy bao giờ, nhưng ngay lúc này nó lại hướng về cái tên không ra gì kia, còn là kẻ thù của anh khiến anh không khỏi bứt xúc.
Tống Lục Tài đảo mắt quan sát nhìn nét mặt anh và Trúc Nhi vài giây, sau đó nhếch miệng lên tiếng
“Tao biết là mày sẽ không tin, nhưng bà của cô ta bệnh nặng cần rất nhiều chi phí điều trị, năm đó cô ta vì không muốn nợ mày nên đã tới sân thượng cầu xin tao giúp đỡ một ít, dù ban ngày mày có thể ở bên cô ấy nhưng ban đêm cô ấy sẽ chuyển sang làm người của tao, mày biết không hả?”
Chính Lâm cao mày, đưa mắt nhìn Trúc Nhi lớn tiếng hỏi
“Nhưng rõ ràng anh đã đưa em 200 triệu, em đang cấu kết với hắn lừa anh có phải không? Hắn đã cho em bao nhiêu tiền? Hơn nữa quan hệ giữa em và hắn là cái gì chứ?”
Trúc Nhi nhìn chỗ khác đáp
Advertisement / Quảng cáo
“Tóm lại tôi đã chọn anh ấy, hôm nay tôi đã quyết định chuyển sang sống chung với anh ấy rồi”
Chính Lâm bật cười nhạt một tiếng
“Sống chung? Đường Trúc Nhi em không có não sao? Anh nghĩ là em thừa biết con người hắn ra sao chứ? Với lại em đang nói dối anh có phải không? Có ngon nhìn thẳng vào mắt anh rồi nói này”
Trúc Nhi vẫn liếc mắt chỗ khác thì đã bị hai bàn tay anh áp vào má xoay lại trực diện, cô ngượng đỏ mặt khi phải nhìn thẳng vào khuôn mặt điển trai của anh, lòng đang bối rối không cất nỗi nên lời thì Tống Lục Tài đã đứng giữa chen ngang, đưa tay đẩy mạnh người Chính Lâm ra sau vài bước rồi lên tiếng
“Thôi dẹp ngay cái trò này đi, tao phát chán với tụi mày rồi đấy”
Chính Lâm khựng hai chân lại mấp môi hỏi
“Như vậy là sao?”
Tống Lục Tài quay lại nhìn anh, hắn đưa tay mình kéo tay Trúc Nhi lên tiếp lời
“Tóm lại hôm nay tao cần cô ta một ngày, mày đừng có lôi thôi nữa”
Sau đó hắn ngang nhiên kéo tay Trúc Nhi đi trước mặt anh khiến anh tức giận lên tiếng
“Khoan đã mày định đưa cô ấy đi đâu?”
Phía dưới công ty, chưa kịp đuổi theo thì anh đã thấy tên Tống Lục Tài đưa Trúc Nhi lên xe hắn rồi nhanh chóng phóng đi mất dạng.
Tại chân cầu của một con phố đông người qua lại kèm theo các ánh đèn của các tòa nhà cao tầng phía xa xăm, những giai điệu vi vu sôi động của con đường khi về đêm càng khiến con người thêm não nùng, bất chột.
Tống Lục Tài đang dựa lưng vào con xe Audi màu đen đậu bên lề, cho đến khi hút cạn gần nửa điếu thuốc, hắn lại tiếp tục há nhẹ miệng mình ra rồi từ từ nhả một luồn khói bay đi khiến nó lẩn quẩn xung quanh trong không khí, tản dần mất.
Trúc Nhi chỉ đứng cách hắn hai ba bước chân, hai tay vịn vào thành cầu, đưa mắt ngắm nhìn bầu trời đêm không sao kia đã một lúc không biết bao lâu trong suy tư. Sau một hồi cuối cùng cũng thỏa mãn được cơn vị thèm thuốc của mình, hắn vứt đi nửa điếu còn lại ra đường, liếc mắt nhìn bóng lưng của người con gái đứng trên thành cầu ngay trước mặt, bỏ hai tay vào túi quần rồi ngông nghênh tiến tới cô lên tiếng
“Đừng nói với ta là cô chỉ đến đây ngắm sao thôi nhé, con nhỏ kia”
Trúc Nhi quay lại, đưa ánh mắt không cảm xúc nhìn hắn trả lời
“Vậy mau nói vấn đề chính đi bởi vì tôi không có thời gian day dưa với một người như anh”
Hắn bật cười một tiếng, chân mày hơi vểnh lên rồi bất ngờ đưa bàn tay tới túm lấy cổ áo cô kéo lại mình, nhăn răng cộc cằn hỏi
“Câu này ta nói mới đúng, cô có biết cô đang đứng trước mặt ai không hả? Muốn chết sao?”
Hai chân Trúc Nhi hơi nhón lên, cổ áo thì bị tên Tống thiếu kia kéo một cách xộc xệch không thương tiếc. Với khoảng cách nhìn kề cận khuôn mặt của tên ác ma này, dù cô có sợ hãi đến đâu cũng phải cố gắng giữ nét mặt bình tĩnh, không tỏa chút lo sợ. Nhờ khuôn mặt không cảm xúc của Trúc Nhi, hắn nhàm chán vì chẳng có cảm giác gì được gọi là thú vị nên bèn buông tay ra, tỏa thái độ giễu cợt nói
“À mà quên, ta đâu có rỗi đi xen vào chuyện của cô và tên Nhạc Chính Lâm đó, chỉ vì để trả nợ 200 triệu cho hắn mà cô đã cúi mặt cầu khẩn Tống thiếu này tới thì bản lĩnh cũng không tồi”
Trúc Nhi cao mày hỏi
“Nhưng tôi nói sẽ mượn tiền anh để trả cho Chính Lâm, nào có bảo anh đến làm loạn cả công ty của cậu ấy chứ?”
Hắn bật cười một tiếng, lại lấy bao thuốc lá trong túi quần ra trả lời
“Cô nghĩ sao vậy? Ta và hắn thù oán không đội trời chung, làm gì có chuyện bước tới tập đoàn Nhạc Thị trong không khí nhà yên gió lặng, với lại chuyện chúng ta đã thống nhất với nhau qua điện thoại hôm trước, cô còn nhớ rõ chứ?”
Hắn vừa hỏi, cô quay mặt sang một bên trả lời
“Nhớ chứ, và đó là cách duy nhất khiến Chính Lâm chấp nhận rời xa tôi, chỉ cần trả nốt cậu ấy 200 triệu thì tôi cũng chẳng còn việc gì phải ở lại làm thư kí cho cậu ấy cả”
Tống Lục Tài chợt đưa tay lên cằm mình, sờ qua lại rồi nhếch môi nói
“Ta chả quan tâm chuyện cô và hắn thế nào? Nhưng điều cô nói sau khi trả nốt tiền cho tên khốn đó, cô sẽ nghỉ việc phải không?”
“Nhìn tôi giống nói đùa lắm sao?”
Cô quay lại nghiêm nghị nhìn hắn đáp, Tống Lục Tài bỗng nhếch môi, bộ mặt hiểm tà tiếp lời
“Khá lắm, vậy nên ta có một chuyện muốn trao đổi với cô lắm đây”
…
Ngày hôm sau, tại căn phòng làm việc của tổng giám đốc. Khi tờ đơn xin nghỉ việc đã nằm sờ sờ ngay trên mặt bàn, Chính Lâm bật phắc đứng dậy sau khi đã đọc hết tờ giấy ấy rồi chuyển mắt nhìn Trúc Nhi đứng trước mặt mình. Ánh mắt cô gật gù cúi xuống đất trong bối rối, các ngón tay cứ đan xen vào nhau càng khiến anh không hài lòng, nheo mày hỏi
“Em đang giở trò gì vậy? Cái này là sao?”
Cô ngẩn mặt nhìn anh đáp
“Đơn xin thôi việc, ngài không thấy sao?”
Chính Lâm tức đến mức lồng ngực như muốn nổ tung ra, hai tay lập tức vò nát tờ giấy kia đi sau đó vứt gọn vào sọt rác bên cạnh. Liếc nhìn đống tiền nằm trên vali do cô vừa đem vào và để gọn trên bàn, trỏ tay nheo mắt hỏi
“Vậy ra đống tiền này là của tên khốn kia đưa cho em mang đến trả anh sao? Em thật sự muốn đi với hắn, nếu vậy cho anh một lí do đi, anh thua hắn ở điểm nào hả?”
Anh gào lớn, mặt đỏ bừng giận dữ, tiến tới đưa hai tay lắc lư vai cô qua lại thì cô khó chịu đẩy mạnh anh ra nói
“Nhạc Tổng, ngài bị điên rồi sao? Nợ tôi cũng đã trả, làm ơn hãy buông tha cho tôi đi”
Thấy nét mặt phản kháng của cô, anh cũng không ngờ suốt bao nhiêu năm kề vai sát cánh, quen biết nhau từ thời trung học và cho đến bây giờ cô vẫn từ chối anh. Từ chối cả sự kiên định của anh, chỉ có thể đau lòng như cắt, rưng rưng giọng hỏi
“Anh không hiểu, em đừng lừa anh có được không? Tên đó và em không xứng tí nào”
Cô cúi mắt xuống đất, gượng giọng dù cho trái tim cũng đang nhoi nhói tận cùng hỏi
“Vậy tôi xứng với ngài sao?”
Anh sực im lặng, cô mím môi tiếp lời
“Từ hôm nay chúng ta không còn được như trước nữa, ngày mai tôi sẽ dọn sang nhà anh ấy và chuẩn bị chọn ngày tốt để kết hôn, Nhạc Tổng…à không…”
Nói tới đây, cô ngẩn nhìn trực diện đôi mắt hụt hẫn của chàng trai trước mặt, nở một nụ cười dịu dàng nói
“Chính Lâm, cảm ơn cậu đã chíu cố tôi suốt thời gian qua, cậu đã từng nói nếu tôi hạnh phúc, cậu cũng sẽ hạnh phúc, nếu tôi cười, cậu cũng sẽ cười mà, vậy nên…”
“Đi đi”
Đột nhiên anh quay lưng lạnh nhạt khiến cô sực ngạc nhiên, Chính Lâm tiếp lời
“Hãy làm những gì em muốn, anh không quản nữa, anh không tham gia vào cuộc sống của em nữa, vậy nên Đường Trúc Nhi, hạnh phúc nhé”
Trúc Nhi lúc này mở to mắt trong ngỡ ngàng, nhìn bóng lưng chàng trai trước mặt đã gắn bó bên nhau bấy lâu, cô không thể tin, hôm nay cuối cùng anh cũng chịu nói câu này. Lẽ ra bản thân phải nên vui mới đúng, nhưng vì lí gì, hai khóe mi cô lại đọng nước mà tuôn rơi, chàng trai ấy quay lưng đi nên chẳng thế thấy cô khóc. Cô liền lấy tay áo lên tém nước mắt mình rồi nhanh chóng quay đi để anh mãi mãi không thể thấy cảm xúc thật của mình, bèn gượng giọng tiếp lời
“Nếu vậy tôi đi đây, cậu cũng phải sống thật tốt, hẹn gặp lại”
Khi tiếng “cạch” cửa đã vang lên bên tai, cuối cùng cô gái ấy cũng rời đi như một lời từ biệt, để lại chàng trai trong căn phòng lạnh tanh bi thương, cô cũng chẳng hề biết, anh quay lưng đi cũng chỉ để tránh nước mắt của mình, và…chúng ta đều khóc.
…
Đôi khi tình yêu không phải cứ hễ yêu nhau mà đến, mà là một người đi, một người muốn giữ cũng chẳng thể níu kéo được. Tôi đã nghe câu này rất nhiều lần trong thâm tâm mình, tự nhẩm ra không biết bao lần, và bóng dáng anh ấy không hiểu sao cứ dần dần tan biến trong suy nghĩ của tôi theo thời gian, dù chúng tôi chỉ mới xa nhau nửa năm nhưng tôi thật sự không muốn quên đi từng nét mặt, cử chỉ, nụ cười của người đàn ông đó.
“Cô Hạ, cô đã xem qua bản hợp đồng của công ty quảng cáo tôi đưa ra chưa?”
Giọng khàn trầm của ai đó bỗng vang lên, Tinh Nhiên bật giật mình sau một lúc suy tư, sực nhận ra sự đung đưa của chiếc xe oto đang di chuyển trên đường với từng phong cảnh, cây cỏ cứ chạy ngược về phía sau. Do cô đã mãi chăm chú gác cằm nhìn qua bên ngoài ô cửa xe đến mức chẳng biết hồn văng phía vía nơi chốn nào, bèn quay lại nhìn vị trung niên kia ngồi cách mình một ghế ngượng ngùng hỏi
“À, xin lỗi, ngài vừa nói gì? Ông chủ Triệu”
Tinh Nhiên hỏi một câu ngớ ngẩn, ông chủ Triệu thở dài ra nét mặt không hài lòng
“Nãy giờ tôi đã nói rất nhiều chuyện, không lẽ cô không nghe thấy sao?”
“Tôi xin lỗi”
Cô cúi mặt gục đầu, tư thế ngồi chụm lại một góc vì xấu hổ thì ông chủ Triệu lại tiếp hỏi trong thắc mắc
“Cô đang lo chuyện gì à? Quân Tổng không lẽ lại ức hiếp cô?”
“À không, chỉ là tôi dạo này mất ngủ nên tinh thần khá hỗn tạp mất tập trung, nên phiền ngài có thể nói lại được không?”
Cô đáp, ông chủ Triệu lắc đầu chối từ
“Thôi không cần đâu, bây giờ tâm trạng cô hỗn tạp như vậy, tôi có nói cũng chẳng thấm vào đầu, tôi nghĩ cô nên sắp xếp kì lịch nghỉ dài hạn, khi nào tâm trí thoải mái ổn định hãy nghĩ đến công việc sau”
Tinh Nhiên ngẩn mặt nhìn ông ta dối lòng
“Ngài Triệu, tâm trạng tôi vẫn ổn mà, với lại tôi có làm sao đâu chứ?”
“Cô nên về gặp Quân Tổng thì hơn, vì suốt cả tháng này cô toàn dính vào khá nhiều vụ scandal, đám nhà báo phóng viên lại bắt đầu đồn ầm tin tức yêu đương của cô và Quân Tổng thì cũng không có gì to tát, nhưng ở đâu lại có thêm cái tin ngớ ngẩn nói rằng cô đang bí mật quen thêm một tên bạn trai nào đó nên hôm qua họ đã tới quấy rối cả tập đoàn CPF, và người chịu áp lực nhất ở đây là ai thì cô cũng biết rồi”
Ngài Triệu vừa dứt lời,Tinh Nhiên bật hoảng hốt hỏi
“Ý ngài là Khiết Tường?”
(Nhưng tối hôm qua anh ấy trở về căn hộ rất bình thản, và mình cũng thật không ngờ…)
Tinh Nhiên đang suy nghĩ chưa dứt, ngài Triệu đã lên tiếng phản hồi
“Tóm lại bây giờ cô hãy về nhà và nghỉ ngơi sớm, còn nữa…dạo gần đây có kẻ sát nhân hay loanh quanh ở khu vực này, hãy cẩn thận”
Nghe câu đấy, tim cô bỗng giật thoắt lên vài nhịp, không hiểu sao linh cảm lại cảm thấy hơi lo âu, nhưng sau đó bật cười cho qua hỏi
“Vậy sao? Tôi nào xui xẻo đến mức gặp hẳn luôn tên sát nhân ấy chứ? Với lại mạng tôi lớn lắm, ngài đừng lo”
Ông chủ Triệu nhắm mắt điềm đạm tiếp lời
“Cô không thể nói trước được, nhưng dù sao tôi cũng mong là vậy”
Sau một hồi, chiếc xe oto cũng đậu cặp vào con lề vỉa hè trong một buổi xế chiều là lạ. Tinh Nhiên bước chân xuống xe, vừa đưa tay vẫy chào tạm biệt ông chủ Triệu qua ô cửa kính cho đến khi chiếc xe của ông ta cũng dần dần lái đi mất dạng. Cuối cùng chỉ còn mình cô là đứng trên con đường vắng lặng, vì lúc nãy ông chủ Triệu đã có ý muốn đưa cô về tận căn hộ nhưng cô đã một mực từ chối và muốn xuống xe để ghé qua một quán mì gõ gần đây.
“Teng teng” tiếng đập chuông báo hiệu có khách đến của quán mì gõ thật quen thuộc.
Một cô bé hoạt bát lên tiếng
“A…có khách đến sao?”
Vừa dứt lời, Tinh Nhiên chợt bước vào, cô đảo mắt nhìn xung quanh quán mì vắng tanh qua chiếc mũ vành rộng sụp xuống, cảm giác không khí của quán hôm nay có vẻ hơi lạ đi so với ngày thường, vì hôm nay cô lại chính là khách đầu tiên của quán.
“Cho tôi hỏi…hôm nay không bán sao?”
Cô mấp môi nhìn về phía ông chủ quán và cô con gái bé nhỏ của ông ta đang đứng tại quầy ăn. Và đương nhiên người ba luôn nhường cô con gái của mình trả lời hộ nên cô bé ấy đã tiến tới gần Tinh Nhiên trả lời
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!