Trong phòng tự học, Tống Khinh Trầm chính xác lại một lần nữa không đạt tiêu chuẩn, cô đột nhiên uể oải: “Đối với hoa khôi trường đều lạnh lùng như vậy, đối với tớ có, có thể giảm tiêu chuẩn một chút hay không?”Chu Trì Vọng nghe vậy nhấc mí mắt lên: “Đây chính là tiêu chuẩn thấp nhất.
”Nói xong, dùng bút đỏ gạch mấy dòng công thức lên tờ giấy nháp của Tống Khinh Trầm.
“Nơi này sai.
”Có người nói với Tưởng Kiều, Chu Trì Vọng không phải là sắt thép, anh ngồi cùng Tống Khinh Trầm trong phòng tự học liên lớp, kiên nhẫn hạ giọng, vừa nói chính là nửa tiết học.
Lời đồn đãi không rời đi, cũng truyền đến tai Ứng Minh Sầm.
Cô ấy vụng trộm hỏi Tống Khinh Trầm: "Tình huống gì vậy, Chu Trì Vọng đối đãi với cậu mở một con mắt à?”Tống Khinh Trầm hoàn toàn đắm chìm trong sách giáo khoa tiếng Anh, ngẫu nhiên nhấc mí mắt lên, theo bản năng nhìn về phía cửa sau lớp bảy.
Nghe Ứng Minh Sầm hỏi, cô mới thu hồi tầm mắt, nghiêm túc hỏi: "Trào phúng, cũng coi như đối đãi tốt với nhau sao?”Ứng Minh Sầm suy nghĩ một chút, "Tính đi, dù sao cũng chưa từng thấy cậu ấy trào phúng ai, nói gì với cậu?”Tống Khinh Trầm yên lặng một lát, “Cậu ấy nói, trình độ của tớ, tham gia thi đấu, khả năng mất mặt chiếm, chiếm tám phần.
”"Nói như thế nào nhỉ, cậu đã có thành tích toán tốt nhất lớp chúng ta rồi.
" Ứng Minh Sầm nghe vậy, nắm chặt nắm đấm, đập một cái trên bànhập một tiếng, khiến các bạn trong lớp nhao nhao quay đầu nhìn lại.
Tống Khinh Trầm vội vàng cúi đầu, lui vào trong một xầy thư sơn thật dày.
Cùng quay đầu lại, còn có Tưởng Kiều ngồi ở hàng ghế giữa.
Cô ta nhìn về phía Tống Khinh Trầm ở hàng ghế sau, sắc mặt phức tạp.
Buổi chiều sau khi tan học, Tống Khinh Trầm bị Tưởng Kiều chặn lại trong lớp học.
Bên cạnh cô ta không có người đi theo, ôn hòa chặn ở cửa: "Tống Khinh Trầm, tôi có thể nói với cậu vài câu không?”Mặc dù là bạn cùng lớp, nhưng Tống Khinh Trầm hiếm khi nói chuyện với Tưởng Kiều.
Hôm nay Tưởng Kiều buộc tóc công chúa, mái tóc đen dài đặt sau lưng, theo động tác đi lại của cô ta lay động, cô ta tìm được một góc phòng học, tựa vào cửa sổ, mở miệng nói chuyện.
Âm thanh ngọt ngào.
"Tôi muốn cùng cậu nói chuyện phiếm.
"Lịch sự mời cô tham gia chủ đề.
Tống Khinh Trầm không rõ nguyên nhân, nghe Tưởng Kiều khẽ cười mở miệng: "Tống Khinh Trầm, cậu có biết quan hệ giữa Chu Trì Vọng và Khương Triệt không? ”Một câu nói, đem tất cả lời nói của Tống Khinh Trầm đều đè trở lại trong bụng.
Cô không biết.
Ngẩng đầu nhìn chằm chằm cánh môi Tưởng Kiều, nhìn nó khép lại, tràn ra mấy câu.
"Bọn họ là anh em.
""Năm Triệt mười hai, theo mẹ chuyển đến thành phố này.
""Mẹ cậu ấy mang cậu ấy gả vào Chu gia, cha của Chu Trì Vọng.
""Trên danh nghĩa, bọn họ là anh em trong gia đình, Khương Triệt là anh trai, Chu Trì Vọng là em trai.
""Nhưng trên thực tế” Khi Tưởng Kiều nói chuyện, nhìn chằm chằm Tống Khinh Trầm: “Cậu cũng thấy đấy, đối với Chu Trì Vọng mà nói, Triệt chỉ là con nuôi của tu hú chiếm tổ, đối với Triệt mà nói, Chu Trì Vọng là thiếu gia nhà họ Chu đã cướp đi sự sủng ái của mẹ.
”Tống Khinh Trầm không biết nên nói cái gì, từ trong cổ họng nặn ra một đơn âm vỡ vụn.
Không ai nói với cô về những điều này.
Chu Trì Vọng cũng không có.
Tay cô được Tưởng Kiều ôn hòa kéo lên.
"Sắp đến trường rồi, tôi hy vọng Chu Trì Vọng và Khương Triệt có thể trò chuyện như anh em bình thường, cho dù không thể trở thành anh em ruột thân thiết, cũng không nên xa lánh như bây giờ.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!