“Cận Văn Thiến mang thai rồi, chắc là sắp kết hôn cùng Tần Tuấn Phi”, tôi nói với Lâm Băng Thanh như vậy, nhưng ánh mắt chưa từng rời khỏi tệp văn kiện kia.
“Mang thai á? Con điếm này!”, Lâm Băng Thanh giận dữ chửi mắng.
Có lẽ vì thấy ghê tởm quen rồi, so với vẻ phẫn hận của Lâm Băng Thanh lúc này, tôi lại chẳng thấy giận dữ lắm.
Tôi kể hết sự việc ở bệnh viện tư nhân hôm nay cho cô ấy, Lâm Băng Thanh vỗ bàn hô lên rằng quá sảng khoái, nhưng cũng chê rằng tôi thật yếu đuối, nếu bên cạnh đã có sẵn bốn vệ sĩ, chi bằng lao tới tẩn cô ta một trận cho hả dạ, thế mà tôi chỉ nói mấy câu.
Tôi nhìn dáng vẻ của cô ấy mà thấy buồn cười: “Tớ không muốn rước thêm rắc rối”.
Thực ra là không muốn gây thêm phiền phức cho Trình Dịch Lâm, tôi bổ sung thêm như vậy.
Tôi biết rất rõ mình đang nhờ cậy Trình Dịch Lâm để “cáo mượn oai hùm”, nếu không, đến cả cơ hội châm biếm “trả đũa” Trương Mỹ Nga và Cận Văn Thiến cũng không có. Vệ sĩ là người của Trình Dịch Lâm, nếu họ ra tay đánh Trương Mỹ Nga, nhà họ Tần sẽ làm loạn lên.
Tôi và Lâm Băng Thanh ăn bữa trưa rồi tới cửa hàng sách mua một đống sách về nhà, vừa về đến biệt thự đã cắm đầu vào phòng ngủ, bắt đầu ôn luyện.
Chọn chuyên ngành “tốt” quá thì thi cuối kỳ năm nào cũng ngang ngửa thi Đại học, học y chính là như vậy.
Tuy rằng thành tích trước giờ vẫn tốt, nhưng vì chỉ còn cách ngày tuyển dụng công khai nửa tháng, tôi vẫn cảm thấy áp lực vô cùng.
“Đang đọc gì thế?”, âm thanh của Trình Dịch Lâm từ đằng sau vọng tới khiến tôi giật mình.
Tôi bật dậy theo phản xạ có điều kiện, thấy ánh mắt của Trình Dịch Lâm hướng về phía trang sách mà tôi đang mở ra trên bàn, trong lòng không khỏi thấy căng thẳng.
“Tôi đang đọc sách chuyên ngành, nửa tháng sau bệnh viện thành phố sẽ tuyển dụng công khai. Tôi... tôi muốn tham gia”.
Tôi cảm thấy hơi chột dạ, dù thế nào đi chăng nữa thì hiện giờ tôi và Trình Dịch Lâm giữ quan hệ hợp tác. Tuy trong hợp đồng không viết rằng không thể ra ngoài làm việc, nhưng nếu Trình Dịch Lâm phản đối, tôi cũng không có cách nào khác, bởi vì tiền viện phí và thuốc thang hiện giờ của mẹ tôi trông chờ hết vào anh ta.
“Cô thích làm bác sĩ lắm hả?”, ánh mắt của Trình Dịch Lâm hướng về phía tôi.
Tôi sững người trong thoáng chốc, nhất thời không đưa ra trả lời.
Tôi lựa chọn ngành y có hai nguyên nhân, thứ nhất là vì mẹ tôi bị bệnh tim, thứ hai là bởi tôi cảm thấy ngành này dễ kiếm việc làm. Còn vấn đề thích hay không, tôi chưa từng suy xét tới.
Người có tiền mới đủ tư cách nhắc đến sở thích, còn tôi chỉ suy tính xem làm thế nào để có cơm no áo ấm.
Trình Dịch Lâm khẽ nhíu mày: “Nếu không thích thì không cần thiết phải vất vả như vậy, cô muốn làm việc cũng có thể thử ngành nghề khác”.
Tôi không nghĩ gì nhiều tới lời nói của Trình Dịch Lâm, bởi bản thân tôi có thể thử ngành nghề khác, nhưng ngoài học y ra thì tôi chẳng có kỹ năng nào cả, làm công việc khác không nhận được thù lao nhiều như làm bác sĩ.
Trong thời gian mấy ngày này, tôi đã quen với cuộc sống trong biệt thự của Trình Dịch Lâm. Công việc của Trình Dịch Lâm rất bận rộn, ngày ngày đi sớm về muộn, chúng tôi chỉ có thể cùng nhau ăn sáng, thỉnh thoảng anh ta mới về nhà ăn tối.
Tôi cũng vui vẻ tận hưởng sự nhàn nhã, ngày thường ngoại trừ những lúc tới bệnh viện thăm mẹ, tôi chỉ ở nhà ôn tập chuẩn bị cho kỳ thi.
Thế nhưng, hôm nay tôi đột nhiên nhận được một cuộc gọi, phá vỡ sự bình yên mấy ngày qua.
Cuộc gọi này đến từ tòa án, nói rằng đơn tố tụng của tôi nhắm vào Tần Tuấn Phi đã được bãi bỏ, tư liệu sẽ gửi về cho tôi, họ gọi điện thoại tới xác nhận địa chỉ.
Tôi đơ cả người, bởi vì tôi làm sao có thể rút đơn kiện Tần Tuấn Phi được? Tôi chỉ mong sao ngày ta ngồi tù mọt gông!
Tôi vội vàng hỏi tòa án liệu có sai sót gì không, nhưng bên đó báo rằng luật sư đã rút đơn kiện, thủ tục hoàn thành, nếu có nghi vấn gì thì tôi có thể xác nhận cùng luật sư.
Việc khởi kiện Tần Tuấn Phi trước giờ do một tay Trình Dịch Lâm lo liệu, luật sư cũng do Trình Dịch Lâm tìm kiếm, bây giờ đơn kiện rút rồi, Trình Dịch Lâm có biết không? truyện
Tôi cúp máy, lập tức gọi cho Trình Dịch Lâm, nhưng điện thoại của anh ta tắt máy.
Trái tim như bị đặt trên lửa mà nướng, tôi cuống cuồng đến mức đi đi lại lại trong phòng, hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi nếu Tần Tuấn Phi được thả ra ngoài thì tôi sẽ phải đối diện với điều gì.
Trong lòng tôi xuất hiện một suy đoán khiến bản thân hết sức bất an: năng lực của Trình Dịch Lâm mạnh đến thế, nếu không được sự đồng ý của anh ta, luật sư không thể nào hủy bỏ đơn kiện được.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!