Phòng làm việc rất rộng rãi và được quét dọn sạch bong, không một hạt bụi, nhưng không thấy bóng dáng Trình Dịch Lâm đâu.
“Tổng giám đốc đang họp, cảm phiền cô đợi trong chốc lát”, thư ký lên tiếng, liếc nhìn tôi thêm một lần rồi mới ra ngoài.
Một người phụ nữ điên điên khùng khùng chạy tới dưới tầng của tập đoàn Trình thị, chỉ mặt gọi tên đòi gặp tổng giám đốc của họ, thế mà Trình Dịch Lâm còn cho mình vào thật, thư ký không muốn tò mò cũng khó.
Thế nhưng tôi không còn lòng dạ nào quan tâm tới tâm trạng của người khác, tôi ngồi trong phòng làm việc của Trình Dịch Lâm mà không khỏi run rẩy, càng lúc càng cảm thấy Trình Dịch Lâm đã biết chuyện rồi, nên tôi phải tìm anh ta hỏi cho rõ.
Không biết qua bao lâu, tiếng mở cửa truyền tới, tôi lập tức đứng dậy rảo bước tới trước mặt anh ta.
Trông thấy tôi, thần sắc của Trình Dịch Lâm vẫn rất bình tĩnh: “Có chuyện gì sao?”
Tôi nhíu mày: “Bên phía tòa án nói rằng tôi rút đơn kiện, chuyện này là thế nào?”
Ánh mắt của anh ta thoáng hiện vẻ tránh né, Trình Dịch Lâm mím môi: “Tôi có thể giải thích”.
“Giải thích? Trình Dịch Lâm! Chúng ta đã ký hợp đồng đấy, anh bội ước!”, tôi lớn tiếng chất vấn, không biết cảm giác trong lòng mình lúc này là phẫn nộ hay ấm ức.
Tôi đã chịu quá nhiều khuất nhục từ Tần Tuấn Phi, đẩy anh ta vào sau song sắt là suy nghĩ cấp thiết nhất của tôi hiện giờ.
Sắc mặt của Trình Dịch Lâm sa sầm đi vài phần, anh ta nhìn tôi nhưng không nói gì. Nhìn vào đôi mắt thâm sâu đó, tôi không khỏi cảm thấy bất an.
Tôi đúng là không biết tự lượng sức, tôi đối đầu với Tần Tuấn Phi còn không nổi, làm sao có thể đối đầu với Trình Dịch Lâm? Bây giờ tôi quát nạt với anh ta đúng là có vài phần “cậy mình cậy mẩy”.
Thế nhưng tôi vẫn ép bản thân phải nhìn thẳng vào anh ta, không được phép co cụm.
Hiện giờ tôi chỉ để ý đến ba điều, thứ nhất là mẹ tôi có thể bình phục, thứ hai là sinh ra đứa trẻ này một cách thuận lợi, thứ ba là khiến Tần Tuấn Phi phải trả giá.
Nhưng trước đó Tần Tuấn Phi dám bắt cóc tôi, bây giờ không bị trừng phạt, sau này chẳng phải sẽ càng vô pháp vô thiên? Chỉ e sau này tôi không thể sống những ngày yên ổn.
“Trong tay người nhà họ Tần có một thứ mà tôi phải lấy được. Để trao đổi, nhà họ Tần yêu cầu tôi rút đơn kiện”.
Tôi cắn chặt môi: “Thế nên anh có thể bội ước, đúng không?”
“Tôi sẽ bồi thường cho cô”.
Tôi không khỏi thấy tim gan lòng mề co rút: “Bồi thường? Anh định dùng cái gì để bồi thường? Trình Dịch Lâm, có phải anh cảm thấy chỉ cần đưa tiền cho tôi, việc gì cũng có thể giải quyết được?”
Bồi thường! Bồi thường! Bồi thường!
Trình Dịch Lâm chỉ biết nói bồi thường, anh ta muốn chứng minh bản thân có lòng trách nhiệm, hay thật lòng muốn bù đắp cho tôi?
Chí ít, tính đến hiện tại, tôi không cảm nhận được chút áy náy nào từ anh ta. Cái gọi là “bồi thường” của anh ta, đối với tôi mà nói, cũng chỉ là trò bố thí cao cao tại thượng, mà tôi chỉ có thể “cố gắng lựa chọn thứ tốt nhất” trong phạm vi mà anh ta đưa ra.
Trước đó, vì để tôi sinh ra đứa trẻ này, anh ta đồng ý chăm sóc cho mẹ tôi, đồng ý giúp tôi kiện Tần Tuấn Phi. Bây giờ nhà họ Tần lấy ra thứ mà anh ta muốn, anh ta có thể đổi ý.
Đây là bản chất của người làm kinh doanh hả? Bất kể thứ gì cũng có thể dùng để tính toán và trao đổi được. Đứa con trong bụng tôi, chẳng lẽ sau này cũng trở thành con tốt thí để anh ta trao đổi sao?
Tôi đột nhiên cảm nhận được cơn ớn lạnh thấu tận xương, cơ thể run rẩy mạnh mẽ hơn. Tôi tuyệt đối không để cho con mình đi theo người cha như thế.
“Tôi không cần bồi thường! Trình Dịch Lâm, là anh bội ước trước, hợp đồng của chúng ta hết hiệu lực từ bây giờ, số tiền đã nợ tôi sẽ trả lại cho anh”.
Tôi quay người định đi nhưng cánh tay bỗng dưng bị túm lại, mùi thuốc lá quen thuộc đột nhiên ập tới, sau đó tôi lao vào một lồng ngực rắn chắc.
“Xin lỗi!”, Trình Dịch Lâm nhíu mày: “Nhà họ Tần tìm được di vật của cha tôi, họ từ chối tất cả điều kiện mà tôi đưa ra, chỉ yêu cầu rút đơn kiện, tôi không thể từ bỏ được”.
Trình Dịch Lâm giải thích với tôi, trong giọng nói nam tính đó dường như lộ ra vài phần dịu dàng: “Tôi đảm bảo với cô, nhất định sẽ bắt nhà họ Tần trả giá”.
Tôi không khỏi run rẩy, bất giác ngẩng đầu nhìn về phía Trình Dịch Lâm. Ánh mắt của anh ta vẫn thâm sâu như thế, khiến tôi như chìm vào trong đó.
“Anh định đảm bảo thế nào”, tôi hỏi bằng chất giọng khàn đặc, đã có vài phần tin tưởng lời nói của anh ta.
Tôi từng nghe Lâm Băng Thanh nói rằng bố của Trình Dịch Lâm qua đời trong một tai nạn hàng không, đến cả thi cốt cũng không thể tìm được. Nếu nhà họ Tần thực sự tìm được di vật của bố anh ta, đối với anh ta mà nói, đúng là ý nghĩa rất đặc biệt.
Trình Dịch Lâm nhếch môi: “Cô đã là vợ của tôi rồi, giúp vợ mình trút giận không phải là chuyện thường tình sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!