Tôi nhìn anh với vẻ không chắc chắn: “Nhưng cũng không cần gần như vậy…”
Trình Dịch Lâm nhếch môi: “Đương nhiên anh cũng có chút tư lợi, muốn ngày ngày có thể ngắm em”.
Gò má tôi ửng đỏ, nhưng trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào.
“Vậy được, không thể nói với người khác về quan hệ của hai chúng ta, nếu không em sẽ rất ngại”.
“Ừ, không nói”, Trình Dịch Lâm gật đầu.
Tôi hít sâu một hơi đi tới trước bàn làm việc và ngồi xuống, nhìn bàn làm việc ngăn nắp, trong lòng có một loại kích động nói không nên lời.
“Công việc hôm nay của em là gì?”
Trình Dịch Lâm mang một tập văn kiện giao cho tôi: “Nghiên cứu kỹ mấy hạng mục này, có gì không hiểu cứ trực tiếp hỏi anh”.
“Em đã đọc không ít sách, nên nhìn một vài ví dụ thực tế. Hai ngày nữa chúng ta cùng nhau họp, thực chiến diễn luyện”.
Tôi gật đầu, lập tức cũng trở nên nghiêm túc.
Đến buổi trưa tôi vẫn đang đọc đống văn kiện kia, còn Trình Dịch Lâm thì vẫn luôn bận rộn, không phải ký văn kiện thì trả lời mail, thỉnh thoảng sẽ có nhân viên cầm văn kiện qua để anh xem.
Tôi càng phát hiện ra công việc của Trình Dịch Lâm rất vất vả, quả nhiên không có ai thành công từ trên trời rơi xuống.
“Xem thế nào rồi?”
Tôi nghe thấy tiếng liền ngẩng đầu lên, bấy giờ mới phát hiện Trình Dịch Lâm không biết từ lúc nào đã đến bên cạnh tôi, xem tôi ghi chép.
“Có khá nhiều chỗ không hiểu, em đều ghi lại rồi”, tôi mang vẻ mặt đau khổ nói, phát hiện ra chỗ mình không hiểu quả thật quá nhiều.
Chỉ là Trình Dịch Lâm luôn bận rộn, tôi cũng không làm phiền anh, chỉ đành liệt kê vấn đề ra, đợi lúc anh rảnh sẽ nhờ anh giải đáp.
“Anh xem nào”, một tay anh bám vào ghế dựa lưng của tôi, anh khom lưng cầm máy tính xách tay trên bàn làm việc.
Một mùi nước hoa nhàn nhạt lộ ra chút mát lạnh, tôi hơi sững sờ, phát hiện ra hình như rất lâu rồi không ngửi thấy mùi thuốc lá trên người Trình Dịch Lâm.
“Gần đây anh không hút thuốc?”, tôi theo bản năng hỏi.
“Ừ, cai rồi”.
“Tại sao?”
“Em đoán xem”, anh nhìn tôi, trong tròng mắt sâu thẳm trào ra tình cảm.
Anh cai thuốc là vì bảo bối trong bụng tôi sao? Trong lòng tôi cảm động, không ngờ Trình Dịch Lâm có thể âm thầm cai thuốc, tôi nhớ là anh cực kỳ nghiện thuốc lá.
“Kìm nén đến khó chịu, thật hy vọng em mau mau dỡ hàng xuống”, Trình Dịch Lâm phun ra một câu.
Tôi mím môi cười trộm, dựa vào người anh: “Cai thuốc là chuyện tốt, cai rồi thì không được hút lại”.
Trình Dịch Lâm từ chối cho ý kiến, bắt đầu nhìn phần ghi chép, bắt đầu giảng giải từng chút từng chút cho tôi. Giọng nói của anh rất dễ nghe, giống như cố ý thấp giọng, âm khàn khàn kia lộ ra từ tính nhàn nhạt, cực giống như thì thầm bên tai.
“Aiz yo…”, đầu tôi đau nhói, che đầu nhìn anh đầy vẻ trách móc.
Trình Dịch Lâm liếc nhìn tôi, nhẹ nhàng nhếch môi: “Anh đẹp trai vậy hả? Khiến em nhìn không rời mắt”.
“Đúng vậy, rất đẹp trai”.
“Buổi tối có thời gian sẽ cho em từ từ ngắm”, Trình Dịch Lâm kề sát bên tai tôi nói, trong nháy mắt khiến tôi đỏ mặt.
Tên xấu xa này đúng là không biết xấu hổ, sao mà có chuyện gì cũng có kéo đến phương diện kia.
“Chuyên tâm chút, còn câu dẫn anh nữa thì anh sẽ hôn em đó”.
“Em đâu có!”, tôi lập tức phản bác, lè lưỡi trước ánh mắt cười xấu xa của Trình Dịch Lâm, nhưng trong lòng cảm thấy nếu như có thể ở bên Trình Dịch Lâm cả cuộc đời này, thật sự rất hạnh phúc.
Đột nhiên một tràng tiếng gõ cửa vang lên, cắt đứt lời Trình Dịch Lâm.
Trình Dịch Lâm khẽ cau mày đứng thẳng người: “Vào đi”.
Tôi cũng lập tức ngồi ngay ngắn, chỉ thấy thư ký của Trình Dịch Lâm dẫn một người phụ nữ vóc dáng yểu điệu đi vào. Vừa thấy người phụ nữ đó tôi liền ngây người, lại là Từ Phi Phi.
“Tổng giám đốc, cô Từ tới”.
“Anh Dịch Lâm, em đến báo cáo”, Từ Phi Phi cười đầy yêu kiều nói, đi về phía Trình Dịch Lâm, hai phần thịt trên ngực gần như bóp chặt trong bộ đồ của cô ta.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!