Hàn Tuấn Hi đôi khi sẽ tự hỏi mối quan hệ giữa hắn và Liễu Mai San rốt cuộc là gì.
Mối quan hệ giữa hai người họ tựa như đom đóm vậy, chợt sáng rồi chợt tắt, tuy lần chợt tắt này thua xa lần bi thảm khiến hắn bị tổn thương đến tận xương tủy sau này, nhưng nếu so với trận chiến quyết đoán dứt khoát ly hôn, thì việc phải ẩn nhẫn kiềm chế rồi chia tay trong hòa bình còn khiến người ta càng buồn phiền hơn.
Cứ như bây giờ, hắn đã thay xong quần áo, đang lặng lẽ đứng trên ban công hút thuốc, nhìn ánh đèn mờ ảo bên ngoài, vẻ mặt trông thì bình tĩnh nhưng trong ngực lại như có một tảng đá lớn chặn lại, nút kín mọi buồn vui.
Đêm hôm đó, hắn vẫn đến Cloud Pavilion, mặc dù có chút miễn cưỡng.
Liễu Mai San hào hứng kể với hắn rằng cô đã gọi cho Vân Nhất Hạc, báo có "chuyện cá nhân" phải giải quyết, sau đó hẹn sẽ đến Cloud Pavilion vào tối thứ sáu.
Tay Hàn Tuấn Hi khẽ run lên một cái, tàn thuốc lá rơi xuống quần.
"Em nói với cậu ta làm gì." Cười nhạt nhẽo, hắn theo thói quen sờ lên đỉnh đầu cô gái nhỏ.
"Em nhớ anh ấy mà." Liễu Mai San tùy tiện nằm lên chiếc giường đơn được trải ga giường theo phong cách gothic, đầu ngón tay gãi dọc lên sống lưng Hàn Tuấn Hi đang ngồi ở mép giường "Đi đi mà, anh Tuấn, nói sao thì mấy năm nay cũng nhờ có anh ấy quan tâm tới em. Đối với em, anh ấy như một anh trai khác vậy. Cũng lâu rồi không liên lạc với ảnh, như vậy kỳ lắm."
Nghe cô giải thích đến thế, Hàn Tuấn Hi không cách nào từ chối được.
Sau một hồi nghĩ ngợi, đi thì đi thôi, còn có thể làm gì nữa, mà sao lại phải trốn tránh, hắn cũng đâu có làm chuyện gì trái lương tâm, không phải là Vân Nhất Hạc à, có gì mà không dám gặp, không thể thấy với không dám thấy chứ? Coi như nhanh chóng tăng thêm dũng khí cho bản thân, Hàn Tuấn Hi gật đầu đồng ý, sau đó, một cơn sóng gió bất ngờ nhưng cũng không hẳn là quá bất ngờ xuất hiện.
Bọn họ gặp được Vân Nhất Hạc, và cùng lúc đó một người khác cũng gặp được bọn họ.
Tay trống của ban nhạc biểu diễn ngày hôm đó, chính là bạn trai cũ của Liễu Mai San.
Cuộc gặp mặt đầy lúng túng này là khúc dạo đầu cho cuộc chia tay không mấy vui vẻ. Ngay khi cậu trai mảnh khảnh đó nhìn thấy Liễu Mai San xuất hiện, cùng người đàn ông đứng bên cạnh cô còn trông rất quen mắt, thì cậu ta liền trở nên nóng nảy.
Cậu ta gọi lớn "Mai Tử! Anh đã gọi cho em vô số cuộc! Sao em không nghe máy hả? Anh cũng từng đi tìm em, nhưng em cũng chẳng chịu gặp anh lần nào?", tay trống sải bước xuống, bỏ mặc các thành viên khác trong ban nhạc, ca sĩ mới, lẫn khán giả mà rời sân khấu.
Tiếp theo, chính là cảnh tượng như phim truyền hình vậy.
Một người thì khàn cả giọng hét lên như vị hoàng đế đang gầm thét, người còn lại thì như người phụ nữ cứng rắn đến gần như máu lạnh. Cả hai người không ngừng chất vấn qua lại, tại sao với sao không, cuối cùng đôi bên đều thật sự nổi giận, cho đến khi Hàn Tuấn Hi ôm Liễu Mai San, người đang khóc đến phát run ra ngoài, còn tay đánh trống vẫn đỏ mặt tía tai như cũ thì bị Vân Nhất Hạc nắm cánh tay giữ lại.
"Anh Vân! Anh buông em ra! Hôm nay em phải nói rõ ràng với cô ấy!" Đối phương vẫn muốn xông lên phía trước, nhưng Vân Nhất Hạc đã kéo cậu ta thật chặt, cau mày khẽ liếc nhìn qua Hàn Tuấn Hi một cái, sau đó cùng với quản lý khống chế cậu trai đang giãy dụa, kéo cậu ta lên phòng làm việc trên lầu.
Vân Nhất Hạc cảm thấy, có lẽ anh sẽ không bao giờ quên được vẻ mặt của Hàn Tuấn Hi lúc hai người chạm mắt nhau.
Đó là sự nghi ngờ tuyệt đối, chỉ trích nặng nề.
Chính khoảnh khắc đó, anh cảm thấy đau lòng.
Anh đã cố tình chọn từ danh sách biểu diễn mới mà Liễu Mai San không biết ngày ban nhạc của tay trống kia biểu diễn, cốt để mối quan hệ giữa Hàn Tuấn Hi cùng cô gái xuất hiện vết nứt. Ý tưởng này, dù tay trống nhiều lần xin anh hỗ trợ gọi điện thoại cho Liễu Mai San đều chưa từng xuất hiện, chỉ đến khi nghe tin Liễu Mai San thành bạn gái Hàn Tuấn Hi thì mới nảy ra.
Anh biết mình sẽ bị đánh giá như thế nào khi làm vậy, anh cũng biết mình đang hành động như một đứa trẻ không hiểu chuyện, một bệnh nhân nan y thời kỳ cuối bốc đồng khổ tâm nghiên cứu 36 kế sách tình yêu. Nhưng anh không khống chế được, khi yêu thật sự, con tim ấy cũng liền bị vấy bẩn, tôi không có được thì người khác cũng đừng hòng có được, thử hỏi có ai chưa từng xuất hiện suy nghĩ đó không?
Ngay lúc đó, Vân Nhất Hạc đã quên mất thân phận, địa vị của mình, anh rơi xuống từ tế đàn, vỡ tan, lớp vỏ ngoài xinh đẹp biến thành cát bụi, lộ ra một người phàm nhỏ bé ẩn bên trong.
Người phàm trần này giống như mô tả của người xưa vậy, nhát như thỏ, xảo quyệt như cáo, hung dữ như một con sư tử.
Không biết có nên nói là may mắn hay không, giờ phút cuối anh cảm thấy hối hận, định ngăn cản mọi thứ không để nó trở nên tồi tệ trước mắt mình, nhưng vẫn chậm một bước, chỉ một bước thôi.
Đôi mắt như thể đã nhìn ra mọi việc của Hàn Tuấn Hi khiến cho sự căm ghét bản thân của anh tăng lên cực hạn, khiến anh chỉ muốn sau khi ổn định tay trống rồi, sẽ thoải mái mà đi tìm cái chết.
Anh không thể ném bỏ thể diện của mình đi được.
Anh nhận ra lần này sợ rằng anh sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội tiếp xúc với Hàn Tuấn Hi, nhưng, cũng tốt, dù sao thì sai lầm ngu ngốc cũng là liều thuốc mạnh, khiến anh tỉnh táo lại, chưa chắc đủ để làm lại cuộc đời, nhưng ít nhất cũng có thể rút ra kinh nghiệm xương máu.
Anh đưa tay trống với đôi mắt đỏ hoe ngồi lên ghế salon, yêu cầu người quản lý trực tiếp giải quyết tình hình bên ngoài, làm dịu tình hình đi càng sớm càng tốt, thậm chí miễn phí lượt đồ uống tiếp theo cho tất cả khách cũng được, miễn là không để mọi chuyện ầm ĩ lên. Quản lý gật đầu rồi rời đi, còn Vân Nhất Hạc thì rót ra một ly nước, đưa cho cậu thanh niên còn đang run lên cầm cập ngồi ở đằng kia.
"Lương Hoan, anh biết mình không có tư cách khuyên em, nhưng anh vẫn muốn nói một câu, thôi quên đi. Mai Tử giờ đang ở bên người khác rồi, mối quan hệ của hai em đã..."
"Nhưng em với cô ta quen nhau hơn hai năm rồi! Anh Vân! Hơn hai năm đâu phải chuyện đùa!" Đối phương rất kích động, đặt ly nước lên mặt bàn, hai tay ôm đầu, "Mới xa nhau chưa đầy một tháng mà cô ta đã quen người khác? Cô ta nghĩ mình là ai mà lại chơi em như vậy? Anh bảo sao trong lòng em không có trở ngại được chứ!"
"Không vượt qua được thì em tính sao?" Có chút không kiên nhẫn, Vân Nhất Hạc ngồi ở ghế đối diện, cố gắng giữ giọng nói cho ổn định, "Nói thẳng thì là anh kêu cô ấy tới, cả hai đã lâu không gặp nhau rồi. Nhưng mà anh... lại quên mất vụ mới đổi lịch diễn, mãi đến khi nhóm tụi em lên sân khấu mới... Anh vốn tính không giải thích, chuyện này, toàn bộ là lỗi của anh."
Trong lúc bất chợt, đột nhiên Vân Nhất Hạc không muốn che đậy lời nói dối trước mặt bằng những lời nói dối lớn hơn, anh vuốt mặt, sự thật dừng lại thật lâu ở trên miệng, nhưng anh vẫn không nói lời nào.
Anh không thể nói, đối phương không biết xu hướng tính dục của mình, trông cũng không giống kiểu có thể tiếp nhận được thông tin đó, nếu nói thẳng ra, e là sẽ dẫn đến hậu quả xấu hơn.
Lương Hoan không biết rõ, chẳng qua tinh thần rất sa sút, không cam lòng, lại bắt đầu oán trách người khác, không hay biết là cảm giác tội lỗi trong lòng Vân Nhất Hạc đã nặng nề đến mức nào.
Ngày đó, là cực hạn của anh.
Anh thực sự cảm thấy mình phải chấm dứt trước khi mọi thứ trở nên hỗn loạn hơn. Đi một bước sai, dù bước nhỏ thôi cũng khiến mọi thứ có thể sụp đổ. Tình hình bây giờ, đúng là anh đã đi nước cờ sai, khiến Lương Hoan bị kích động không ít, chưa kể, sợ rằng còn tạo ra cơ hội lớn cho Hàn Tuấn Hi và Liễu Mai San. Hẳn là như vậy rồi, nhìn dáng vẻ vừa rồi, người đàn ông ấy chắc sẽ cố gắng an ủi cô bạn gái nhỏ của mình, sau đó sự an ủi sẽ trở thành vuốt ve, rồi chạm ra lửa, sẽ phát triển thành cái gì, không cần nghĩ cũng biết.
Còn anh, chỉ có thể mang cảm giác tội lỗi, bất lực, tự giễu chính mình khi tạo cơ hội cho người khác, anh sẽ trốn vào một góc, tự mình uất ức, sau đó bước ra ngoài, giả vờ bình thản như không có chuyện gì xảy ra.
Anh chỉ có thể làm như vậy, còn có thể làm gì khác sao?
Cố tình tìm đến cái chết, vậy thì chết là đáng đời.
Ngày hôm đó, anh không trách Lương Hoan vì kích động mà làm gián đoạn buổi biểu diễn, thay vào đó, anh còn viết một tấm chi phiếu cho cậu ta xem như để bày tỏ xin lỗi. Đúng, anh lại dùng tiền để giải quyết vấn đề, nhưng lần này tiền có hữu dụng, vấn đề đã được giải quyết.
Điều duy nhất mà Lương Hoan băn khoăn không phải là Vân Nhất Hạc có cố ý cho cậu ta gặp Liễu Mai San hay không, mà là có phải Liễu Mai San đã âm thầm xúi giục Vân Nhất Hạc khuyên cậu ta đừng quấy rầy cô nữa không. Sau đó, "bé ngoan của mẹ" đã chạy gọi điện về nhà để "tố khổ".
Cực kỳ sôi nổi...
Mọi chuyện kết thúc một cách không vui vẻ, mức độ chết tiệt còn đạt đến đỉnh cao, nhưng trong mắt những người khác, đây chỉ như một trò hề, là chủ đề đem ra bàn luận lúc rảnh rỗi, nói xong rồi cho qua.
Cũng tốt.
Vân Nhất Hạc không muốn kiên trì đến cùng nữa, sau khi ổn định tình hình bên ngoài, cũng như làm dịu lại những cảm xúc trong lòng, anh mang theo sự mỏi mệt lê thân về nhà sớm.
Anh tắm, tắm rất kỹ nhưng vẫn cảm thấy từ trong ra ngoài chưa sạch, bước ra khỏi phòng tắm với tâm trạng đè nén, trên người chỉ mặc độc chiếc quần lót, mặc cho nước trên tóc chảy xuống dọc theo sống lưng. Anh đi chân đất trên sàn gỗ láng bóng, lấy một chai Whisky thượng hạng trên quầy bar ở phòng bếp, tự rót cho mình một ly, cầm chiếc ly đáy dày đó đi về phía phòng khách, bật TV, cứ chương trình hòa giải mâu thuẫn gia đình nhàm chán chạy thế, còn mình thì bước đến bàn bida ở phía sau, vươn tay cầm cây cơ, uống một ngụm rượu, rồi đặt ly xuống mép bàn, từ từ cúi xuống, bắt đầu chơi một mình.
Khi đó trong lòng Vân Nhất Hạc có thể nói là tuyệt vọng rồi. Nghe người khác khóc lóc kể chuyện yêu hận, anh cảm thấy lần gặp gỡ cùng tội lỗi của mình càng thêm phiền lòng hơn.
Anh cứ thế im lặng trong sự buồn phiền, chán nản, cho đến khi nghe thấy tiếng chuông cửa, mang theo nghi ngờ, anh bước tới cửa, qua lớp cửa kính trong thì thấy Hàn Tuấn Hi đang đứng ở bên ngoài.
Kể từ khoảnh khắc đó, trong lòng anh không còn buồn phiền nữa, mà anh cũng chẳng chắc tim mình còn đập hay không.
Còn Hàn Tuấn Hi, sao lại xuất hiện trước cửa nhà anh?
Nói thật thì ngay cả chính hắn cũng không rõ.
Sau khi rời khỏi Cloud Pavilion, quả thật hắn đã đưa Liễu Mai San về nhà. Sau đó, trước sự ngạc nhiên, mà có lẽ cũng không quá ngạc nhiên của hắn, ngay khi đối phương bước vào cửa, liền quay lại giữ lấy cổ áo của hắn, rướn người lên, chặn môi hắn.
Trên đường chạy về nhà, Liễu Mai San luôn không lên tiếng, giờ thì im lặng hôn hắn, khi ấy, Hàn Tuấn Hi cảm thấy bản thân đã bị đẩy đến giới hạn của lý trí.
Tên đàn ông nào có thể chịu được cám dỗ như vậy chứ... Một người phụ nữ đang khóc, nước mắt cứ lã chã rơi, lại còn xinh đẹp, đáng yêu như vậy, mắt ướt, môi nóng, ngực mềm còn tay thì lạnh, từ trên xuống dưới đều là cơ hội để mà có thể thừa dịp làm tới, thời điểm như thế này, ai có thể bỏ qua thì kẻ đó chính là có bệnh.
Hàn Tuấn Hi thuận theo bản năng, hắn ôm Liễu Mai San lên giường.
Sau đó.
Hắn cũng là người phát hiện ra điều bất thường, vào giây phút nguy cấp nhất đã dứt khoát kêu dừng lại.
Hắn phát hiện đối phương đang sợ, là sợ thật sự. Khi cả hai đều khỏa thân, cô gái run rẩy đến mức không thể che giấu được, những năm gần đây cũng xem như là có không ít kinh nghiệm, nhưng đây là lần đầu Hàn Tuấn Hi gặp phải chuyện này. Hắn lập tức nhận ra đây là vấn đề lớn nhất. Đáng buồn hắn lại là tên suy nghĩ bằng thân dưới, nhưng may là hắn chưa biến thành súc vật thật. Ngay khi nhận ra có điều gì đó không ổn, hắn liền dừng mọi động tác lại, đặt một tay lên gối, tay kia nhẹ nhàng giữ cằm Liễu Mai San, nhìn cô, nhìn chăm chú, cuối cùng cắn chặt răng nói một câu.
"Mai Tử... thừa dịp vẫn còn kịp, em nói thật với anh đi. Em là... lần đầu tiên, đúng không?"
Nghe được câu hỏi đó, cô gái cắn môi, ánh mắt né tránh, gật đầu một cái.
Cô gái dường như còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Hàn Tuấn Hi ngay lập tức phủ đầu, hỏi tiếp câu thứ hai.
"Hơn nữa lần đầu của em không phải để dành cho anh, đúng không?"
Lần này, mọi đầu mối bị kiềm lại đồng loạt rách toạc, cô gái ôm ngực co mình người lại, chôn mặt trong gối nghẹn ngào, sau đó òa lên khóc lớn.
Hàn Tuấn Hi thấy đến đây là chấm dứt, không còn hào hứng nữa.
Nếu còn muốn tiếp tục, chỉ có thể nói rằng từ tình cảm đến lý trí, từ tâm hồn đến thể xác, hắn đều là một thằng ngu khốn kiếp.
Xoay người đứng lên, hắn kéo cái chăn mỏng qua đắp lên thân thể trần truồng của cô gái, ngồi trên giường, cúi đầu nhìn vật kia đang xìu xuống nhanh chóng, hồi lâu, một nụ cười khổ sở bật ra từ trong cổ họng.
Rồi sau đó, hắn thở dài, cầm lấy quần lót của mình mặc vào, nằm ở trên giường, ôm Liễu Mai San qua lớp chăn.
"Đừng khóc, ngoan nào, đừng khóc." Vẫn theo thói quen sờ lên đầu cô gái, giống như đang dỗ dành một đứa nhỏ tính tình thất thường, hắn lắc đầu khi cô gái ra sức xin lỗi, rồi thở dài, "Xin lỗi gì chứ? Anh cũng đâu trách em. Anh biết mà, em luôn muốn gả cho cậu chàng kia đúng không? Em muốn giữ lại những gì tốt đẹp nhất cho cậu ta, nhưng không ngờ cậu ta lại đối xử với em như vậy. Bởi vậy em mới vội vàng muốn quên cậu ta, muốn chứng minh rằng mình không có cậu ta cũng chẳng ảnh hưởng gì... phải không? Anh đã nhìn ra rồi, anh có ngốc đâu..."
Khi nói những điều này, cảm xúc trong lòng Hàn Tuấn Hi phải mô tả thế nào?
Cảm giác đó... tốt nhất đừng nói ra.
Còn nói cái gì nữa, tự nhìn lại vị trí của mình đi, còn phải tự bóc trần ra, sau đó đẩy miếng ngon dâng tới cửa ấy ra. Hắn thắng đạo đức, thua bản tính, đứng quán quân trên bảng người tốt, nhưng lại tự tay tát mặt mình, lại còn chẳng có ai ủng hộ.
Nhưng hắn không có lựa chọn nào khác, ít nhất tại thời điểm ấy, hắn không có lựa chọn nào khác. Hắn chỉ có thể tự vui mình khi ấy không miễn cưỡng làm tới cùng, hắn không ra vẻ đạo đức giả nói, em đừng sợ, cứ tin anh, nhưng trong đầu toàn là những thước phim giao phối của thế giới động vật, sau đó chuyện gì tới sẽ tới, được hay không được thì cũng phải được.
Hắn làm quân tử một lần, mặc dù làm không chút do dự, nhưng bản thân lại mệt mỏi đến kiệt sức.
Hắn bảo Liễu Mai San đi tắm, tỉnh táo lại một chút, còn bản thân thì trốn ra ban công hút thuốc, nhìn ra màn đêm cùng những ánh đèn ở tầng dưới, đầu óc hắn trở nên trống rỗng. Sau đó, hắn trở lại vào phòng, thu dọn xong giường, nhìn qua tủ lạnh, lấy sữa và bánh quy ra. Đun ấm sữa, lại thêm chút đường, bánh quy thì bày ra đĩa, sau khi đặt hai món lên bàn, hắn cách cửa phòng tắm, nói với đối phương rằng hắn về trước, hôm khác sẽ liên lạc lại, cuối cùng, trước khi nhận được phản hồi, hắn đã quay người đi, sải bước ra khỏi cửa phòng.
Truyện đề cử: Hành Trình Theo Đuổi Vợ Cũ Của Tổng Tài Bá Đạo (Trọn Đời Bên Nhau)
Hắn dường như loáng thoáng nghe thấy Liễu Mai San gọi hắn, nhưng hắn cũng không thấy cô đuổi theo.
Không biết là mất mác hay an lòng, hắn trở lại trên xe mình, dựa trán lên tay lái, yên lặng một hồi lâu, rồi đột nhiên ngẩng đầu lên, lấy lại bình tĩnh, ngay sau đó khởi động xe, rời khỏi bãi đỗ, chạy thẳng tới nhà Vân Nhất Hạc.
Vì vậy, kết quả sau cùng, chính là bây giờ hắn đang đứng ở trước cửa nhà đối phương, mang theo cả vinh quang lẫn xui xẻo, giống như một ngôi sao hết thời vừa mới tham gia làm vai chính trong một vở hài kịch chẳng ai khen ngợi, nhìn Vân Nhất Hạc mở cửa cho hắn.
"Cậu cố ý, đúng không." Tựa vào khung cửa, hắn hỏi.
"...Phải." Cắn răng đáp lại, nhà sản xuất bộ phim hài thất bại này gật đầu.
"Rốt cuộc cậu có ý đồ gì?" Hắn lại hỏi một câu.
"Em cũng không biết."
"Vậy tôi có thể đánh cậu cho hả giận không?"
"..." Thân thể run lên, trong lòng cũng có chút sợ hãi, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại, Vân Nhất Hạc nhíu mày, cười, "Tùy anh thôi, anh có thể đánh cả lên mặt.".
"Lát nữa tôi sẽ đánh, giờ tôi mệt rồi." Rời khỏi khung cửa lạnh như băng, Hàn Tuấn Hi đứng thẳng dậy, vòng qua Vân Nhất Hạc rồi đi thẳng vào phòng. Hắn có vẻ hơi lơ đễnh, đút tay vào túi áo khoác quan sát xung quanh, sau đó kéo khóa, cởi chiếc áo nặng nề của mình, ném nó lên lưng ghế salon, rồi đi đến bàn bida. Thấy trận trên bàn bida có lẽ vừa chỉ bắt đầu, rồi nhìn sang ly rượu đặt ở mép bàn, đầu tiên hắn cầm ly lên, uống vài ngụm là cạn, sau đó cầm cây cơ, cúi người, tìm đúng góc, rồi đánh mạnh. Nhìn những quả bóng đầy màu sắc sau tiếng động va chạm mạnh vào nhau, lăn vào lỗ, Hàn Tuấn Hi thở phào nhẹ nhõm, hất cằm nhìn Vân Nhất Hạc vẫn cứ lúng túng đứng ở cửa ra vào, cuối cùng nói, "Đi vào mặc quần áo trước đi, cầm thêm cái ly tới, uống với tôi mấy ly, rồi chơi với tôi một ván."