Có một câu như thế này, sư phó dẫn vào cửa, còn tu hành thì dựa vào chính người đó.
Vân Nhất Hạc cảm thấy từ lúc anh dẫn Hàn Tuấn Hi "vào cửa" tới giờ, tốc độ "tu hành" của học trò này nhanh đến mức khiến người thầy là anh cũng phải kinh ngạc.
Chẳng hạn như chuyện come out với gia đình vậy.
Anh thật không ngờ Hàn Tuấn Hi lại có dự định cuối tuần sẽ thẳng thắn để được khoan hồng với người nhà.
Đương nhiên, người nhà này chủ yếu là ba hắn.
Vào một buổi tối, sau khi hai người vận động tình cảm một hồi, Hàn Tuấn Hi liền ôm chặt anh, ôm ôm ấp ấp, hết hôn rồi lại sờ, mãi không chịu ngừng, cuối cùng thì hỏi anh là hắn có nên nói cho người nhà hắn biết chuyện hai người không. Vân Nhất Hạc khá là kinh ngạc, anh quay mặt sang nhìn đối phương, cho đây là chuyện đùa trên giường, đối phương chẳng qua chỉ đang say tình nên lỡ lời nói mà không suy tính gì, nhưng khi hai người bốn mắt nhìn nhau, lại nghe được những kế hoạch xa hơn, anh mới ý thức được đây không phải một trò đùa có thể xem nhẹ.
"Nhà anh... có chấp nhận được không?" Anh cau mày lại.
"Anh thấy chắc ba chấp nhận được, em cũng biết ông cụ rồi mà... Nói khó nghe một chút thì ổng ngớ ngẩn lắm." Một tay thì ôm eo, tay còn lại thì lưu luyến trên cái mông vểnh căng tròn của đối phương, Hàn Tuấn Hi vừa đùa giỡn lưu manh, vừa bàn chuyện đứng đắn với người ta, "Còn mẹ anh thì không chắc, nhất là dạo gần đây sức khỏe bà không được tốt lắm."
"Bác không khỏe ở đâu vậy?"
"Là mạch máu não có chút vấn đề, nhưng vấn đề không lớn, cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ cần làm tiểu phẫu là được."
"Sao... trước đó anh không nói cho em biết?" Vẻ mặt nghiêm túc, Vân Nhất Hạc nghiêng người hỏi đối phương, "Bác đi khám ở bệnh viện nào? Bác sĩ chủ trị là ai?"
"Giám đốc Vân à, em làm gì thế, lại tính đi cửa sau giúp tôi đó hở." Hàn Tuấn Hi nói đùa một câu, nhưng hắn phát hiện ra Vân Nhất Hạc không phản ứng lại câu đùa của hắn.
"Không tới mức đi cửa sau, nhưng... em nói thật, ba em hay ông em đều có quen biết với mấy bệnh viện lớn, nếu như cần thì..."
"Trước mắt không cần đâu." Nhìn vẻ mặt rối rắm muốn giúp nhưng lại sợ làm tổn thương đến lòng tự trọng của mình, Hàn Tuấn Hi cười nhẹ, một tay thì xoa gáy Vân Nhất Hạc, còn người thì nhích tới hôn lên đôi môi mềm ấy, "Đó chỉ là cuộc phẫu thuật xâm lấn tối thiểu thôi, đến lúc đó anh sẽ gửi gắm với bác sĩ, điều dưỡng để bà được quan tâm hơn, không sao đâu."
"Chắc chắn chứ?"
"Trăm phần trăm luôn."
"... Anh... đừng nghi ngờ, em không có ý gì xấu đâu."
"Anh biết mà, em đều là có ý tốt." Giúp đối phương chỉnh lại mái tóc hơi rối, Hàn Tuấn Hi lại kéo chủ đề về chuyện chính, "Mẹ anh sẽ phẫu thuật vào khoảng đầu tháng bảy, giờ thì chờ bệnh viện báo lịch chính xác. Nên anh tính là nói với ba anh trước."
"Vậy, anh nói thế nào?"
"Thì nói thẳng thôi."
"Vậy có đả kích bác quá mức không?"
"Hồi trẻ ổng là dân làm ăn nên cũng ra nam vào bắc nhiều lần, tố chất tâm lý còn tốt hơn cả anh. Dù sao thì anh thấy cũng không đến mức chửi ầm lên rồi đá văng anh ra ngoài đâu."
"Anh lạc quan thật đấy." Cảm thấy chẳng thể nghĩ thoáng được như hắn, Vân Nhất Hạc nhổm dậy, khoanh hai tay trước ngực, nhìn người đàn ông đang thuận đà nhào tới đè lên người mình, "Hơn nữa, đây gọi là năng lực hành động của trai thẳng đó hả?"
"Sao làm gì cũng thêm chữ trai thẳng vào vậy, giờ anh không phải cũng bị em bẻ cong rồi à, cho dù chỉ cong vì mình em thì cũng là cong thôi... Phải gọi đây là năng lực hành động của một người đàn ông mẫu mực, đầy nam tính nhá, em biết chưa? Tuy có hơi cẩu thả tí..."
"Cũng không quá cẩu thả lắm." Vân Nhất Hạc nghe cái giọng làm nũng của tên to xác kia, liền thấp giọng cười.
"Không sao, em thích anh cẩu thả là được." Cái người há mồm ra cái là buông được lời tán tỉnh, lại trượt tay sờ lên tai đối phương, nắm lấy vành tai mềm mềm, bắt đầu xoa nắn, "Vậy, anh nói thật nhé."
"...Được rồi. Nếu anh chọc giận khiến ba anh đuổi anh ra khỏi nhà, thì anh cứ mang Trùng Trùng đến nhà em, em đón anh vào nhà." Rất hưởng thụ cảm giác hơi nhột khi bị sờ tai, Vân Nhất Hạc cong môi, mắt thoáng nheo lại.
"Được thôi, vậy cảm ơn sếp Vân trước." Thật giống như rất nghiêm túc dùng vẻ mặt ngu ngốc của Hàn Mông Bự đối mặt với đối phương, Hàn Tuấn Hi hơi dừng lại, rồi sau đó tiến lên trước, chặn lại khóe môi đang vểnh lên của Vân Nhất Hạc.
Nhưng quả thật hắn là một người có năng lực hành động rất cao, bởi chỉ cách một ngày, hắn tranh thủ lúc mẹ hắn dắt Trùng Trùng đi siêu thị liền nói thật với ba hắn, giống như ném một quả lựu đạn vào hồ cá vậy.
Sau khi nghe hắn nói xong, ông cụ liền siết chặt cái điều khiển TV trong tay... Nếu phải miêu tả rõ thì vẻ mặt đại khái là... trông như bị khó tiêu.
"Anh có ý gì hả?" Nửa ngày sau, ba hắn mới nghẹn ra một câu hỏi.
"Không có ý gì hết..." Hắn cảm thấy mình giống như đâm lao thì phải theo lao.
"Không có ý gì là sao hả?" Điều khiển từ xa bị ném đi, nhưng ông cụ rõ ràng hơi hối hận khi không dùng cái điều khiển đó ném thủng đầu thằng con mình xem trong đó đang nghĩ cái gì.
"Ba, con biết ba sẽ bị sốc..."
"Vậy anh còn nói chuyện này với tôi làm gì hả?"
"Không phải, chuyện này phải nói chứ, nó đâu phải chuyện nhỏ gì."
"Đâu chỉ là không phải chuyện nhỏ! Chuyện này phải là chuyện rất lớn! Đầu anh có bình thường không đấy hả?"
"Cũng bởi vì đầu con còn bình thường thì mới nói thật với ba đó! Ba à, con biết chuyện này nó cũng quá sốc với thế hệ của ba..."
"Đừng văn vở với tôi nữa! Tôi hỏi anh, anh cố tình phải không."
"Cố tính cái gì..."
"Cố tình chọn lúc mẹ anh không khỏe nói với tôi chuyện này?"
"Không đâu..."
"Còn không hả? Giờ anh nói chuyện này ra, tôi có tức giận cũng không ra khỏi nhà! Cũng không thể cho mẹ anh thấy trong nhà có chuyện! Cái thằng bất hiếu... Bình thường thì ngu như vậy, lúc này lại khôn như thế!"
"...Nếu ba bảo thế thì con đành phải nhận thôi. Nói thật con không tính làm vậy đâu, con chỉ cảm thấy không thể cứ giấu mãi được. Người ngoài thì kệ họ thôi, nhưng con không muốn lừa cả nhà mình, với lại, lúc ba mẹ ở gần con vẫn muốn có thể nắm tay, ôm eo em ấy chứ..."
"Trời ạ, anh dừng lại cho tôi mau!" Ông cụ một tay che tai, một tay che má, giống như màng nhĩ thì bị đâm khiến đau đớn, còn răng thì bị chua muốn ê hết cả lên, "Không thể nào, chuyện này tôi không tin đâu."
"Ba phải tin chứ! Con có nói xạo đâu! Mà ba không chấp nhận còn được, chứ sao lại không tin!" Hàn Tuấn Hi dở khóc dở cười.
"Tôi nuôi anh cả ba mươi năm, thấy anh từ quen bạn gái, còn lấy vợ, rồi li dị! Ba năm qua rắm anh còn không thả, mới một đêm liền biến thành thứ đó, đồ ngu mới tin được anh!"
"Con đâu phải trong một đêm mới thành thứ đó đâu, với lại suốt thời gian qua con cũng đâu phải thứ đó, cũng bởi người đó mà con mới thành thứ đó thôi... Đợi chút, ba à, ba con mình có thể đừng thứ đó nữa được không, nói vậy nghe hơi có ý kỳ thị đó."
"Đừng có mà hất nước cống lên tôi! Tôi có nói tôi kỳ thị à!"
"Vậy hai ba con mình đừng cái đó nữa được không?" Cảm thấy mình sắp bị bao quanh bởi một hố đen xoắn ốc đáng sợ, Hàn Tuấn Hi gãi gáy, vỗ nhẹ hai lần, trấn tĩnh lại một lúc rồi tiếp tục nói, "Ba à, chuyện này con nói thật đấy, con rất nghiêm túc, ba có thể không chấp nhận, nhưng ba đừng có bảo con là ẩu tả, con thề với đèn đấy."
"Anh thề với ba anh đây này! Thề với đèn làm gì hả! Đèn nó có nuôi anh không?"
"Thôi được rồi, con thề với ba được chưa."
Nhìn vẻ mặt của con trai, dù nhìn thế nào cũng không phát hiện được dấu hiệu hoảng loạn hay dấu giếm, ông cụ cau mày, im lặng một lúc lâu, rồi bóp trán, nặng nề dựa vào lưng ghế sofa: "Trời ơi, chết mẹ tôi rồi..."
"Giờ ba đừng nhắc tới bà nội con chứ, với chuyện này, trước mắt hai ba con mình giữ bí mật với mẹ con được không?"
"Giá nào cũng phải giữ bí mật." Bĩu môi, cuối cùng cũng tỉnh táo lại, ông cụ trừng mắt nhìn thằng con bất hiếu của mình, "Tôi hỏi anh câu cuối, anh không phải muốn lừa tiền con người ta đấy chứ."
"Tuyệt đối không, tôi không tham tiền, cũng không tham quyền của người ta đâu."
"Hả? Cậu ta còn có quyền?"
"Trời ạ, ban nãy con cũng kể cho ba rồi mà! Người ta là con nhà giáu, cháu quan, chắt nhà cách mạng đó! Ông nội người ta làm trong chính phủ..."
"Anh còn dám vặn vẹo tôi đó hả?" Ông cụ trợn mắt lên nhìn, vốn định tỏ ra oai phong một phen, đột nhiên lại nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa, ông nhanh chóng hạ giọng, đánh cái bốp vào gáy thằng con ngu của mình, rồi dặn "Đừng có ồn ào! Mẹ anh về rồi đó!", đồng thời lấy tốc độ nhanh nhất nhặt lại cái điều khiển TV, mở lại âm thanh TV ban nãy bị nhấn tắt lên, sau đó khi bà xã và cháu gái cục cưng xuất hiện trên lối vào, liền quay đầu lại, cười ha hả, hỏi han "Về rồi à, bên ngoài trời nóng không?"
Vẻ mặt của Hàn Tuấn Hi cực kỳ khó tả.
Sau khi choáng váng, hắn liền tỏ ra vẻ ngưỡng mộ, vừa bất lực, vừa bực mình, nói chung vẻ mặt của hắn rất buồn cười. Hắn lẩm bẩm "Cao thủ trong dân gian, ba tôi là ảnh đế", rồi đứng lên, chạy ra tới cửa, nhận những túi đồ mẹ hắn mua về.
Hò hét lung tung chuyện come out cứ như vậy là xong, Hàn Tuấn Hi không biết ba hắn có chấp nhận hay không, hay là chấp nhận bao nhiêu phần, nhưng hắn cảm thấy ít nhất cũng đầu đã xuôi, nên chuyện này, hẳn đuôi cũng sẽ lọt, mọi thứ dần sẽ tốt hơn.
Đối với Vân Nhất Hạc, tố chất tâm lý và thái độ ứng phó của ba Hàn Tuấn Hi mạnh đến hơi không bình thường, nói thật, nghe cứ như truyền thuyền đô thị, thậm chí còn cực kỳ quái lạ nữa chứ.
"Người nhà anh thật đúng là..."
"Khìn lắm hả?"
"Đừng tự đoán ý em như vậy."
Nhìn vẻ mặt thật muốn bó tay của đối phương, Hàn Tuấn Hi cười hì hì, tập trung vào việc lọc thịt đùi gà. Vân Nhất Hạc yên lặng quan sát một hồi, mới lên tiếng lần nữa.
"Em biết nếu em nói thế này, anh hẳn sẽ cảm thấy em đang giễu cợt anh, nhưng mà... em vẫn phải nói, anh đúng thật là phong cách hành động của trai thẳng."
"Giám đốc Vân, tôi không hiểu, làm phiền em nói tiếng Trung giúp."
"Chuyện come out trong xã hội hiện nay, ít nhất là nước mình vốn vẫn không hề dễ dàng. Nếu không phải kiểu thẳng nam phấn đấu quên mình, sợ rất khó mà đưa ra quyết định chóng vánh trong có vài phút như vậy được."
"Hiệu suất chính là sinh mệnh mà, cù cưa mãi chắc dưa muối cũng lạnh mất."
"Lạnh thì mới không bị bỏng." Không nhịn được cười lên, anh mở cái thùng rác lắp dưới bồn rửa ra để đối phương ném xương gà vào, "Hồi xưa khi em nói chuyện này với người nhà, phải rào trước đón sau, hết ám chỉ rồi trải đường, cũng mất cả hai năm."
"Anh không chờ được." Hàn Tuấn Hi cúi người hôn lên môi người đàn ông đang hơi cúi đầu xuống, rồi bỏ thịt gà đã lọc xương vào tô, rửa tay, cầm chai rượu dùng để nấu ăn lên, cẩn thận rót vào tô, "Anh chỉ muốn có thể thân thiết với em khi ở nhà, chứ không cần cứ phải giả bộ là bạn bè tốt của nhau."
"Cho nên mới nói, động lực hành động của anh đáng sợ thật ấy..." Vân Nhất Hạc dừng lại một lúc, khi một câu chạy đến miệng, anh hơi đỏ mặt, cố gắng bình tĩnh lại, dùng giọng điệu như đang đùa để nói, "Cũng may là anh chưa nói muốn ra nước ngoài kết hôn với em, nếu không giờ nhất định anh bị đuổi ra khỏi nhà rồi."
"Vậy thì mình xuất ngoại kết hôn đi."
"Đừng lộn xộn."
"Không lộn xộn, anh thật sự muốn sống thật tốt với em." Giọng điệu nghiêm túc, vẻ mặt cũng vậy, mặc dù nụ cười có chút xấu xa, nhưng nhìn thế nào cũng không giống như đang đùa. Động tác tay của Hàn Tuấn Hi không dừng lại, lời trong miệng cũng không dừng, "Thật ra thì anh là kiểu người rất thích cuộc sống gia đình, có lẽ do hơi lớn tuổi rồi nên anh nghĩ về chuyện đó nhiều hơn. Hơn nữa, nói sao nhỉ, giờ anh thực tế hơn nhiều rồi, nhất là khi nghĩ đến bố mẹ anh bao năm qua, anh phát hiện ra nếu hai người muốn dài lâu bên nhau, thì phải bắt đầu từ những thứ cơ bản nhất, như cái kim, sợi chỉ, dầu muối, củi gạo, có rất nhiều thứ phải quan tâm chứ không chỉ là hẹn hò, ăn uống, dạo phố, xem phim. Đương nhiên hẹn hò, ăn uống, dạo phố, xem phim cũng là cần thiết."
"Thỉnh thoảng cũng phải tặng hoa."
"Đúng rồi, còn phải nói vợ à, anh yêu em nhất nữa chứ."
Vốn dĩ muốn nói một câu gì đó theo chủ đề khiến đối phương đỏ mặt, nhưng không ngờ đối phương lại nói ra câu khiến anh đỏ mặt hơn, Vân Nhất Hạc tính toán sai lầm, nhưng sau khi tính toán sai lầm, lại có chút ngọt ngào, vui sướng dâng lên.
"Anh không được gọi em như vậy."
"Ồ, được, vậy anh phải gọi em thế nào đây? Giám đốc Vân à?"
"Suỵt." Làm động tác tay ra hiệu im lặng, người đàn ông hơi nheo mắt bước tới, luồn ngón tay ra phía sau, vòng tay qua ôm lấy người còn đang ba hoa chích chòe, hôn lên đôi má màu đồng của người ấy, "Anh Tuấn, anh không cảm thấy, chúng ta như vậy quá nhanh sao?"
"...Là rất nhanh, nhưng vẫn rất tốt, em thì sao?" Nhanh chóng đưa tay lên để tránh làm bẩn quần áo của đối phương, Hàn Tuấn Hi do dự một lúc rồi cười nhẹ, "Em sợ không lâu dài? Hay sợ anh không thật lòng?"
Vốn muốn nói câu "đều sợ", nhưng lại nói không ra lời, suy nghĩ một chút, Vân Nhất Hạc hỏi ngược lại "anh cũng sẽ sợ à", rồi nhắm mắt chờ câu trả lời.
"Nói thật thì, anh sợ." Câu trả lời đơn giản, thậm chí hơi thẳng thừng, nhưng kỳ lạ là nó khiến người ta cảm thấy nhẹ nhõm, Hàn Tuấn Hi mặc cho đối phương ôm lấy mình, hắn ngửi mùi nước hoa thoang thoảng, cảm nhận mùi hương ấy có thể mang đến cho hắn sự an tâm, "Nhưng, nếu dùng cây đay đánh sói – hai bên đều sợ, vậy thì chúng ta cứ dứt khoát sóng vai nhau lên núi đao, nắm tay nhau xuống chảo dầu đi. Chúng ta đều dày vò nhau cả một vòng lớn, đến bây giờ, chúng ta còn không đủ tự tin và can đảm để yêu nhau sao... Cục anh, hãy cho anh Đại Tuấn của em một cơ hội, cho anh cố gắng hết sức để được sống bên em nhé..."