Lúc Vân Nhất Hạc ngủ, thì Hàn Tuấn Hi vẫn thức.
Hắn rất mệt, nhưng hắn lại không nỡ nhắm mắt.
Hắn có cảm giác giống như dù chỉ nhắm mắt một giây thôi cũng là lãng phí, nên hắn chỉ muốn nhìn thật kỹ người đàn ông này, chờ anh thức dậy.
Hắn không hiểu sao bản thân lại có thể thay đổi như vậy, chẳng nói xa xôi gì, chỉ cần nhắc lại năm năm trước thôi nếu như lúc đó mà hắn ngồi một chỗ quan sát, trông nom một người đàn ông không chút nữ tính, không phấn son, lại cực kỳ nam tính như bây giờ, thì ắt hẳn chỉ có thể là ba hắn bị bệnh nặng, còn hắn phải theo chăm người bệnh. (Đấy là ví dụ thôi, ông trời đừng chấp nhé.)
Nhưng lúc này, hắn đang trông nom Vân Nhất Hạc, lắng nghe tiếng thở đều đều, cảm nhận được hơi ấm của bàn tay đang ôm lấy cánh tay hắn, cảm nhận được rằng anh luôn rất cần hắn, thậm chí còn như có thể cảm giác được chút cảm xúc bi ai của anh. Hắn chỉ cảm thấy, người đàn ông này đáng giá để hắn bảo vệ, chở che, sau đó trở nên thích anh.
Hắn thích Vân Nhất Hạc, đối với hắn, sự thay đổi tự nhiên nhưng gây sốc này đã khiến hắn thay đổi từ sự bối rối và hoảng sợ ban đầu thành niềm vui và thậm chí là sự kiêu ngạo của ngày hôm nay.
Hắn đã dùng sự kiêu ngạo của một tên trai thẳng chết tiệt của mình để công nhận tình cảm này. Vân Nhất Hạc sẽ khiến hắn nhớ nhung, Vân Nhất Hạc sẽ khiến hắn trở nên vui vẻ, Vân Nhất Hạc sẽ khiến hắn mềm lòng khi vừa nghĩ tới anh.
Cảm giác này khác hẳn với khi hắn thích một người phụ nữ trước đây, đối phương không cần hắn bảo vệ hay chiều chuộng, cũng không mè nheo, đỏng đảnh hay dỗi hờn với hắn, cũng không chịu lộ ra vẻ yếu đuối của mình trừ khi vào lúc tuyệt vọng nhất, nhưng tình yêu của anh dành cho hắn lại không thua kém bất kỳ người nào.
Đó là thứ tình cảm lúc nào cũng cảm thấy có chút bất an, lo được lo mất, giống như đóa đồ mi bung nở, càng nở càng dày, giống như cảnh xuân rồi cũng sẽ tàn. Sau khi xuân qua rồi, cánh hoa cũng tan biến, chỉ để lại mùi hương ngào ngạt cùng sự ngọt ngào đến tuyệt vọng trong ký ức.
Hàn Tuấn Hi bị thứ cảm xúc cố gắng che giấu nhưng không thể che giấu này hấp dẫn, cũng bị hấp dẫn bởi thân thể tuy cùng cấu tạo với hắn nhưng lại có sức quyến rũ vô cùng. Hắn cảm thấy mọi lời nói, việc làm và hành động của Vân Nhất Hạc đều thật dễ thương, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự đáng yêu của một người có chiều cao ngang tầm mắt mình vậy, chứ không giống như trong dĩ vãng, hắn phải cúi đầu, cong lưng, phải chăm sóc cẩn thận sự dễ thương đó.
Đương nhiên, hắn cũng muốn chăm sóc thật tốt cho người đàn ông này, ít nhất cũng phải thương anh, khiến anh càng ngày càng không thể rời bỏ hắn dù chỉ một chút. Người ta đường đường là sếp Vân, người ta có thân phận có địa vị, còn hắn chỉ là một tên đàn ông gia cảnh bình thường, ăn mì tương đen mà lớn, nếu còn không chăm sóc vợ mình chu đáo, cuối cùng để người ta chạy mất, thì thà rằng trực tiếp trói mình ném ra thùng rác, rồi kêu xe chở rác hốt đi.
Đồng chí Hàn Tuấn Hi, người thích một đồng chí khác lần đầu tiên trong đời, lúc này thế giới nội tâm đang không ngừng biến đổi, lúc thì vui mừng, lúc thì bối rối, lúc thì lo lắng, lúc thì mong đợi tương lai của hai người họ, cho đến khi sự mệt mỏi sau cơn đại chiến ban nãy cuối cùng cũng khiến mắt hắn dần díu lại.
Ôm thân thể ấm áp vào lòng rồi hắn cũng ngủ thiếp đi, cho đến khi cảm thấy sự ấm áp không còn trong vòng tay nữa, rồi hắn đột nhiên thức dậy, xoay mình ngồi dậy.
Vân Nhất Hạc không ở trên giường, mà đang đứng ở bên cửa sổ.
Ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu lên khuôn mặt anh, tạo ra hiệu ứng bóng mờ như trong thời đại cũ, dây áo ngủ hơi buông lỏng, lộ ra vẻ lười biếng. Phát hiện hắn tỉnh, Vân Nhất Hạc mỉm cười, trước tiên anh đi đến quầy bar, lấy hai cái ly và một chai rượu rum trắng nhỏ trong tủ lạnh, rồi cầm lấy cả hộp quà chưa mở trên bàn, bước lại giường với đôi chân trần.
Hàn Tuấn Hi không nói lời nào, chỉ cười cầm lấy ly và chai rượu, rồi rót rượu lạnh vào hai ly, vặn chặt nắp, sau đó nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh đang im lặng cẩn thận mở hộp quà ra.
Ruy băng bị tháo bỏ, chiếc hộp xinh đẹp được mở ra, để lộ một "sấp quà" bên trong.
Đúng là "một sấp".
Trên các bức ảnh polaroid, nhân vật chính đều là Hàn Tuấn Hi. Nụ cười hắn trông thật ngố nhưng lại rất đẹp trai, làn da màu đồng như phản xạ lại ánh sáng ngày hè ở Cáp Nhĩ Tân, một chiếc áo phông bó sát màu đen, quần rằn ri có dây rút rộng thùng thình, đi giày boot da bò sáp, một chiếc mũ lưỡi trai màu xanh quân đội thêu năm ngôi sao màu đỏ treo ở cạp quần. Tuy địa điểm chụp ảnh khác nhau, cảnh vật phía sau, tư thế chụp cũng khác nhau, nhưng hai tay đều tạo thành hình trái tim. Có ảnh thì để trên đầu, có ảnh thì để trước ngực, có ảnh thì để bên sườn, có ảnh thì để hẳn ở giữa hai chân. Vân Nhất Hạc không thể nhịn được cười trước sự ngốc nghếch lại dễ thương này, cười đến mức mà cả tấm đệm cũng khẽ rung rinh.
Hàn Tuấn Hi cầm ly rượu, cúi người, kê mặt lên cánh tay đối phương, ánh mắt lấp lánh giống như một con chó lớn đang cắn cái dĩa nhựa, chạy tới, chờ được chủ nhân xoa đầu khen "good boy".
"Tất cả đều được chụp ở Cáp Nhĩ Tân à?" Vân Nhất Hạc hỏi.
"Ừ~" gật đầu một cái, Hàn Tuấn Hi nhìn đối phương lật tới mấy tấm hình sau, rồi chen miệng vào, "Từ đoạn này thì bắt đầu chụp cảnh lên xe, đây là xe buýt đi sân bay, đây là chụp trên máy bay, còn đây là chụp trên taxi lúc đến đây. À, ảnh cuối cùng này là do nhân viên hướng dẫn ở cửa khách sạn chụp cho anh."
"Còn các ảnh khác thì sao?"
"Toàn khách qua đường nhiệt tình chụp cho. Còn có tiếp viên hàng không với tài xế taxi."
"Vậy anh nhờ người ta thế nào?" Nhìn vào bức ảnh cuối cùng, hắn mặc đồ vest đen, kẹp một bó hoa hồng trắng lớn dưới cánh tay, vướng víu vậy mà vẫn cố gắng tạo trái tim, ngay cả khi bị những vị khách nước ngoài ở cửa ra vào nhìn chằm chằm thì cũng mặc kệ, Vân Nhất Hạc suýt thì không nhịn được mà cười lớn thành tiếng.
"Thì anh bảo muốn gom đủ chín mươi chín tấm ảnh để cầu hôn với người yêu."
"... Nói khoác mà không biết ngượng." Nghe được lời giải thích đó, Vân Nhất Hạc bắt đầu đỏ mặt.
"Đàn ông chúng ta cứ nói thật với trời đất thôi, có gì mà xấu hổ." Hắn còn thúi đến mức không biết xấu hổ mà thúc giục đối phương mau đặt ảnh xuống để hắn hôn mấy cái rồi cạn một ly, trong lúc Vân Nhất Hạc nhận lấy ly, anh hỏi hắn "Chẳng lẽ giờ anh muốn phá giới à", Hàn Tuấn Hi đáp "Sinh nhật vợ yêu, nên ngoại lệ một lần chứ". Vân Nhất Hạc thật muốn cạn lời với hắn, còn Hàn Tuấn Hi thì tiến tới, cụng ly, rồi uống một hớp rượu, cuối cùng vững vàng chặn lại khuôn miệng xinh đẹp đó.
Vị rượu êm dịu mát lạnh truyền qua giữa những nụ hôn, Vân Nhất Hạc cảm thấy đầu óc mình tỉnh táo, nhưng trong lòng thì đã say rồi.
Sau khi hôn xong, anh nghe câu "chúc mừng sinh nhật" bên tai, thở dài, rồi úp mặt vào cổ người đàn ông ấy.
"Anh Tuấn, em thích anh." Anh nói.
Trong lòng cảm động, Hàn Tuấn Hi gật đầu một cái: "Anh cũng vậy."
"... Nói ra đi. Xem như đây là đặc quyền ngày sinh nhật của em, anh hãy nói cho em nghe đi."
"Anh cũng thích em." Sự xúc động trong lòng chuyển sang cảm giác nhoi nhói, người đàn ông với vẻ mặt nghiêm túc đặt ly rượu xuống, rồi nhẹ nhàng vuốt ve lên tóc của đối phương.
"Thật không?"
"Thật."
"Ừ..." Nụ cười thoáng có chút chua xót, Vân Nhất Hạc hôn lên xương quai xanh trên thân thể cường tráng đó, do dự, nhưng cuối cùng lấy hết can đảm nói ra thành lời, "Em không muốn quá tham lam, nhưng mà... em vẫn cảm thấy, nếu có một ngày, anh từ thích chuyển sang thành yêu, thì sẽ tốt hơn... Không đúng, phải nói là không còn gì hối tiếc."
Lần này, xúc động, đau đớn, đều không phải.
Hốc mắt Hàn Tuấn Hi nóng lên, hắn đưa tay cầm lấy ly rượu của hai người, đặt lên tủ đầu giường bên cạnh, sau đó ôm chặt lấy đối phương, ấn anh vào lòng, khóa chặt anh lại, ngửi lấy mùi hương thoang thoảng trên làn da nhạy cảm của anh, rồi thở ra một tiếng thật dài.
"Em thắng, em thắng rồi..." Hắn cười khổ, thì thầm mấy lần, rồi lắc đầu một cái, giọng nói mang theo sự run rẩy nho nhỏ cùng sự ấm áp rực lửa không thể che giấu, "Anh cảm thấy... bây giờ, ngay bây giờ, anh thật sự yêu em rồi. Anh nói thật đấy, không đùa đâu, cũng tuyệt đối không phải là nhất thời xúc động hay thương hại em... Anh có thể chắc chắn và khẳng định, bởi vì cho đến khi em nói ra những lời vừa rồi, chưa từng có ai khiến trái tim anh cảm thấy nóng và đau như thể bị bóp nát vậy..."
Sự im lặng giữa hai người kéo dài rất lâu, cho đến khi người được ôm hít mũi một cái, rồi nhắm chặt mắt, cho đến khi người ôm kéo chăn bông quấn cho nhau, rồi hỏi đối phương có cần lặp lại những lời mình nói một lần nữa không.
Hoặc là vài lần. Bao nhiêu lần cũng được, bởi mỗi một chữ đều là thật lòng nói ra.
"Lời hay không nói hai lần." Giọng của anh vẫn còn run run, mắt ươn ướt, nhưng Vân Nhất Hạc rốt cuộc không còn nói "không tin" nữa, anh khẽ cười.
"Cái gì... Đây gọi là vàng thật không sợ lửa nhé~" Cảm giác xúc động của Hàn Tuấn Hi cũng không kém đối phương, hắn mừng vì không bị Vân Nhất Hạc nghi ngờ hay phủ định, thấp giọng cười một tiếng, rồi sau đó đè xuống thân thể không mềm mại nhưng lại không khỏi khiến hắn muốn nhìn lần nữa kia, trong lúc bốn mắt lưu luyến nhìn nhau, dây áo ngủ lại lén bị cởi ra, đặt bàn tay vào thăm dò, nhẹ nhàng vuốt ve lên làn da mịn màng.
Quần áo vướng víu đã bị cởi bỏ, còn sót lại là cảm giác an toàn, hạnh phúc khi da thịt dán vào nhau. Một chồng ảnh đặt trên đệm bị hai người đang quấn lấy nhau va vào liền rơi xuống đất, bay tán loạn khắp nơi.
Trong hình, người đàn ông ngốc nghếch với làn da rám nắng đang hạnh phúc ra sức thể hiện tình yêu với "vợ" của mình.
Nên nói thế nào nhỉ?
Trình bắn tim của hắn không quá xuất sắc, nhưng từng trái tim ấy lại được bà xã đại nhân im lặng đón nhận.
Thật đáng mừng.
Vẫn còn hơn nửa đêm, họ vẫn còn đủ thời gian để vuốt ve, còn đủ không gian để nói tiếp những lời ngọt ngào không dứt.
Bầu trời cuối cùng cũng sẽ sáng lên, nhưng bình minh không có nghĩa là thức dậy sau một giấc mơ đẹp, hoặc là nói ngay cả khi thức dậy cũng không sao cả, bởi vì một ngày tốt đẹp hơn khi hai người có thể nắm tay sóng vai cùng nhau đang ở phía trước.
Hàn Tuấn Hi không muốn trở thành một kẻ ngốc không biết sợ, hắn phải bắt đầu lên kế hoạch cẩn thận cho tương lai của hai người họ.
Vân Nhất Hạc cũng không muốn để bản thân mình lúc nào cũng sợ hãi, anh chuẩn bị lên tinh thần tin tưởng từng lời người đàn ông ấy nói ra.
Và cuối cùng họ sẽ đi cùng nhau, có lẽ vẫn có những chuyện không như ý muốn, sẽ có những thăng trầm, nhưng duyên phận đã định hai người đi cùng một con đường rồi, vậy nên không có cách nào, cũng không thể nào để một trong hai người tiếp tục lên đường một mình nữa.
Yêu cũng đã yêu rồi, còn nói mỗi người tự đi trên đường một mình, ai sẽ tin chứ?
Kết thúc.