Vân Nhất Hạc cảm thấy bản thân bị cuốn vào cơn lốc xoáy.
Không nên dính dáng quá nhiều tới trai thẳng, bản năng sinh tồn của anh đang ra tín hiệu báo động, hormone của tên trai thẳng này quá dữ dội giống y như sức mạnh của vòng lốc xoáy, khi anh bị cuốn vào trong đó sẽ rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong.
Vân Nhất Hạc cố gắng làm ra vẻ ung dung, điềm tĩnh.
Đùa gì thế? Anh cũng đâu phải liệt sĩ cách mạng luôn sẵn sàng hi sinh! Mà cho dù là anh hùng cách mạng đi chăng nữa thì trước khi chết vẫn còn có thể hô hai câu khẩu hiệu! Còn anh thì có thể sao?
Sau "Matador" là "God Father", tiếp theo là "Salty Dog", sau đó là " Nikolaschka", rồi sau nữa là đến " Flying Grasshopper", tiếp đó...
Rồi sau đó còn gì nữa thì Hàn Tuấn Hi chẳng nhớ nổi.
Hàn Tuấn Hi đã uống hơi nhiều, mặc dù hắn có thể uống hết một chai rượu xái mà vẫn đứng vững, nhưng loại rượu trộn này hình như khiến hắn dễ bị say hơn.
Cho dù Hàn Tuấn Hi là một quái vật, ít nhất thì Vân Nhất Hạc cũng nhận ra tên này là một quái vật, bởi rõ ràng đã uống rất nhiều nhưng người này vẫn chẳng hề nói nhảm hay nghiêng ngả trượt ngã xuống gầm bàn, mà giống như vận động viên điền kinh dính doping hơn, lúc này bắt đầu bồn chồn, tăng động.
Không phải thích gây chuyện, mà là rất muốn được thể hiện bản thân.
Khi Hàn Tuấn Hi say rồi, trong câu lạc bộ cũng bắt đầu mở cửa kinh doanh, ban nhạc đã đến. Khi đó Hàn Tuấn Hi không ngờ rằng Vân Nhất Hạc luôn ở cạnh bên hắn, không ngó ngàng gì tới những khách hàng khác. Cuối cùng, sau khi ngửa cổ uống cạn ly B-52 rực lửa, cả người hắn liền tràn trề năng lượng.
"Giám đốc Vân! Giám đốc Vân! Tôi hát cho cậu nghe một bài nhé?" Lời nói rõ ràng, trong mắt tràn đầy hưng phấn, người đàn ông kéo Vân Nhất Hạc chỉ một tay về phía sân khấu.
Lúc ấy Vân Nhất Hạc không hối hận vì đã rót lượu liền tù tì cho hắn sao? Đó là nói xạo, nhưng mà Hàn Tuấn Hi đang đứng trước mặt, bao gồm cả đề nghị này đều khiến anh không khỏi tò mò.
"Anh... muốn hát bài gì?" Nhịn cười, anh hỏi lại, đồng thời nhìn thoáng qua những vị khách bắt đầu dồn chú ý về phía này.
"Cậu chờ tôi nghĩ chút nhé..." Hàn Tuấn Hi giơ tay trái lên ra hiệu "một chút", còn tay phải thì nắm lấy cổ tay Vân Nhất Hạc, hắn nhắm hai mắt, mày cau lại, giống như đang ra sức suy nghĩ, sau đó vẻ mặt bừng sáng, Hàn Tuấn Hi cong miệng cười thật tươi, "Tìm ra được rồi."
"Bài gì thế?"
"Ợ —— không nói cho cậu biết."
"Anh Tuấn, đừng trẻ con thế chứ." Rốt cuộc không nhịn được nữa, Vân Nhất Hạc bật cười thành tiếng.
"Tôi sẽ lên sân khấu nói với ban nhạc, nếu cậu biết trước thì mất hay!" Vẻ mặt tỏ ra đầy nghiêm túc, có vẻ bản thân hắn thực sự nghĩ như vậy, Hàn Tuấn Hi đứng dậy khỏi ghế, vỗ một cái lên vai Vân Nhất Hạc, còn nháy mắt phải làm mặt quỷ như mấy nhóc choai choai nghịch ngợm, sau đó đi về phía sân khấu.
Vân Nhất Hạc cũng không ngăn lại, mà tựa vào quầy bar chờ.
Anh quan sát bóng lưng người đàn ông đang sải bước về phía cầu thang lên sân khấu. Nhìn người đàn ông cao lớn, vạm vỡ, tóc buộc đuôi ngựa không đi lên bằng cầu thang, mà giơ hai tay chống lên sân khấu, sau đó xoay người nhảy lên. Dùng tay vỗ bớt bụi trên cái áo thun body, Hàn Tuấn Hi đi tới trước mặt cô ca sĩ còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nắm lấy bả vai khiến cô gái hết hồn, sau đó cúi người thì thầm gì đó với cô.
Nữ ca sĩ đưa ánh mắt cầu cứu nhìn về Vân Nhất Hạc. Mà giám đốc Vân dường như dự cảm được sắp được xem trò hay nên rất bình tĩnh, gật đầu.
Cô gái đột ngột bị cắt ngang màn biểu diễn, dùng tay ra hiệu "tùy anh", dúi micro vào người đàn ông nồng nặc mùi rượu, sau đó giận dữ xuống khỏi sân khấu, chạy tới trước mặt Vân Nhất Hạc.
"Anh Vân, thiệt à? Anh ta là ai thế?" Cô gái nhỏ bắt đầu oanh tạc.
"Giận à?" Vân Nhất Hạc ôn hòa cười.
"Sao không giận cho được? Chuyện gì vậy ạ!"
"Đừng giận." Vân Nhất Hạc sờ lên mặt cô bé giống như anh trai chiều chuộng cô em nhỏ của mình, bảo "Cho em thêm tiền nhé", rồi sau đó nhìn chằm chằm lên sân khấu.
Quang cảnh này quả thật từ lúc mở cửa câu lạc bộ tới giờ là lần đầu anh gặp phải.
Trước giờ, anh luôn mời những ban nhạc, ca sĩ lẫn DJ chất lượng cao, trình diễn toàn ca khúc thịnh hành, những bản nhạc dance bùng nổ, cho dù vào ngày không có ban nhạc biểu diễn thì câu lạc bộ cũng sẽ mời người có chuyên môn thiết kế phần nhạc nền để phát. Mà bây giờ, đứng giữa sân khấu hình rẻ quạt được dựng bằng thép không gỉ cùng sàn kính chống đạn là một người không phải ca sĩ đột nhiên hứng thú bước lên, đang nhỏ tiếng thảo luận cùng ban nhạc.
Hàn Tuấn Hi thì thầm xong rồi liền cầm micro đi đến rìa sân khấu, quay mặt về khán giả rồi phát biểu.
Hắn nói, mọi người không cần quan tâm tôi là ai, hôm nay tôi chỉ là muốn hát tặng cho giám đốc Vân một bài. Hát bài gì à? Tôi sẽ hát bài "My dear child". Bài hát này là của ca sĩ Tô Nhuế, cũng từng có nhiều người hát lại, còn hôm nay những người đàn ông chúng tôi sẽ hát. Mọi người đừng cười vội, bài hát này hồi còn bé mẹ tôi thường hát cho tôi nghe, mỗi lần tôi mà khóc thì bà liền hát nó để dỗ, lúc đó tôi ngừng khóc liền. Được rồi, không nói nhảm nữa, mọi người, lên thôi!
Sau khi ra hiệu với ban nhạc xong, người đàn ông trong chớp mắt như tiến vào trạng thái biểu diễn, cúi đầu, sau khi đoạn nhạc dạo đầu kết thúc, hắn vào đúng nhịp, cất giọng lên hát.
Từ khoảnh khắc tiếng hát của hắn vang lên, không còn tiếng cười nào dưới sân khấu nữa.
Kể cả Vân Nhất Hạc.
Vân Nhất Hạc choáng váng, ngây cả người ra.
Anh không ngờ người đàn ông đó lại hát hay đến vậy.
Rõ ràng lúc nói chuyện giọng hắn nghe trầm và thô, thế mà khi cất tiếng hát lại là một trạng thái hoàn toàn khác biệt. Sức bật rất khác lạ, trong giọng hát còn có sự thong thả, ung dung, dù rằng chất khàn và thô vẫn còn đó nhưng nó khiến giọng càng thêm truyền cảm, ngân vang, giống như một cái tát vang dội vào má những kẻ ban nãy cười cười cợt chê bai bên dưới.
Vân Nhất Hạc cảm thấy, đặc điểm ấn tượng nhất của người đàn ông này chính là đồng thời tồn tại hai chất giọng bất đồng, dùng phương thức đặc biệt kết hợp chúng lại với nhau, mượn men rượu mà bộc phát, chất giọng to khàn hát lên ca khúc của một người mẹ đang dỗ dành con cái thành một bài hát độc đáo mang hương vị rock mới của Bắc Kinh.
Vân Nhất Hạc không nhớ mình đã đưa tay lên che miệng từ lúc nào, anh chỉ nhớ rằng trong âm thanh cuối cùng, cô gái nhỏ bên cạnh anh vốn trước đó còn chưa phục, lúc này đang vừa cắn nát mấy miếng chanh tẩm đường trong lọ, vừa trợn mắt há miệng mắng "Má...".
Cám ơn em, Vân Nhất Hạc cũng mắng trong lòng, chẳng qua vì thân phận mà anh không nói ra thành lời được.
Hát xong bài hát, khi Hàn Tuấn Hi chào khán giả dưới sân khấu, hắn mở hai tay ra giống y bức tượng Chúa ở Rio de Janeiro. Dưới sân khấu, tiếng vỗ tay cùng tiếng huýt sáo vang lên không ngừng.
Mà người đàn ông kia thì mang vẻ mặt công thành danh toại rút khỏi sân khấu, giống như ban nãy, hắn không đi theo cầu thang xuống mà nhảy trực tiếp từ sân khấu xuống, đưa tay lên thảy micro lại cho cô ca sĩ đang đi về phía hắn, làm lơ ánh mắt nóng bỏng của đối phương, đi thẳng tới cạnh bên Vân Nhất Hạc.
"Anh xem đó là... cách giải rượu à?" Khuôn mặt sếp Vân rõ ràng đã nóng bừng, nhưng vẫn giữ phong độ, tựa trên quầy bar hỏi hắn.
"Ừ, nên giờ tôi cũng tỉnh hơn chút." Cười lên đầy đẹp trai, nhưng hơi ngố, Hàn Tuấn Hi búng tay với một bartender ở bên cạnh, bảo, "Cưng à, cho anh cái gì kích thích nhé."
"...Phải kích thích ạ?" Bị gọi như vậy, cậu chàng liền đỏ bừng mặt, lén nhìn sang Vân Nhất Hạc một cái, nhưng không thấy đối phương tỏ vẻ gì.
"Làm một ly cho vơi đi bao phiền muộn." Không biết lời mình vừa nói đều bị hai người khác nghe thấy, tên ngốc vẫn đang rạo rực vui sướng khi vừa trút ra xong, cho đến khi Vân Nhất Hạc nheo mắt, nhạt nhẽo nói ra một cái tên với bartender.
"Tomorrow."
"Thật hả anh Vân..."
"Không phải muốn kích thích à?" Vân Nhất Hạc khẽ mỉm cười nhìn về phía Hàn Tuấn Hi, nhìn người đàn ông kia ra sức gật đầu, sau đó bảo cậu chàng nhanh chóng làm ra ly "Tomorrow". Sau khi nhận được, anh tự tay đưa cho người kia.
Mà Hàn Tuấn Hi, bắt đầu từ đây hoàn toàn mất đi sự tỉnh táo cuối cùng của mình.
Uống cạn ly "Tomorrow", năm phút sau, con quái vật là hắn cuối cùng cũng say túy lúy.
Hắn bắt đầu không mở mắt lên được, nói chuyện cũng không rõ nữa, thái dương thì căng lên, vẻ mặt trở nên mơ hồ. Vân Nhất Hạc chào người quản lý trực ca tối nay xong thì cầm lấy khóa xe, tự mình đỡ lưng cho Hàn Tuấn Hi, đưa hắn đi xuống lầu.
Mơ màng lên chiếc Cayenne, mơ màng bị đưa tới gara dưới tầng hầm của một chung cư cao cấp nào đó, người đàn ông xiêu vẹo cậy mạnh cố gắng tự mở cửa xuống khỏi xe, không may chân nam đá chân xiêu mà va cả người vào cửa xe chiếc Porsche Spyder xinh đẹp đậu kế bên.
"***, chết rồi..."
Nhìn thấy chiếc thắt lưng kim loại của mình gây ra vết xước mờ mờ trên chiếc xe nọ, Hàn Tuấn Hi liền tỉnh rượu lại đôi phần.
Mà Vân Nhất Hạc thì rất bình tĩnh xuống xe, đóng cửa hai bên, nhấn khóa điện tử, rồi sau đó kéo Hàn Tuấn Hi đi.
"Không sao đâu, đây cũng là xe của em." Chỉ dửng dưng nói một câu như vậy khiến người khác trố mắt nghẹn cả lời, Vân Nhất Hạc liền kéo người đàn ông to lớn vào thang máy.
Sau đó anh không nói gì nữa, cho đến khi mở cửa nhà ra. Đóng chặt cửa phòng rồi, anh lại tiếp tục đưa đối phương vào phòng ngủ, để người đàn ông nãy giờ cứ lẩm bẩm không cần đỡ nằm xuống giường của mình.
Giường lớn, mềm mại với bộ ga trải giường bằng lụa màu xanh lam.
Vân Nhất Hạc không nói gì hết, đi vào phòng bếp mở tủ lạnh ra lấy một chai khoáng, mở nắp ra uống mấy ngụm rồi trở lại phòng ngủ. Sau đó, anh đi vào phòng vệ sinh, rửa mặt, tay chống lên bồn rửa im lặng một lúc lâu rồi mới quay về ngồi xuống mép gường, nhìn người đàn ông giống như là đã ngủ.
Gương mặt đó rất bình tĩnh, khuôn mặt điển trai như vậy sau khi say rượu vẫn mang vẻ bình tĩnh nhàn nhạt. Đôi môi khẽ mở, mang theo hơi rượu nồng nặc. Một ly "Tomorrow" trở thành cây rơm cuối cùng làm gãy lưng lạc đà, khiến người đàn ông có tửu lượng khác thường bất tỉnh nhân sự.
"Đừng trách em, ai bảo anh gọi người khác lung tung là cục cưng." Khóe miệng nhếch lên, không hiểu sao trên khuôn mặt Vân Nhất Hạc lại hiện lên vài nét không đàng hoàng, anh thấp giọng thì thầm, đưa tay lên vén lọn tóc đang chắn ngang tầm mắt của Hàn Tuấn Hi. Mái tóc đen dài hơi cứng nhưng cũng rất mượt mà, gần như có thể đi quảng cáo cho dầu gội đầu. Vân Nhất Hạc có chút không muốn buông tay, xoắn lấy đuôi tóc, anh thở dài, nhẹ giọng gọi đối phương "Anh Tuấn?"
Không có phản ứng gì, Vân Nhất Hạc gọi thêm vài lần nữa, nhưng đối phương cùng lắm chỉ khịt mũi hai lần, vẫn không mở mắt ra.
Vân Nhất Hạc nghiêng người nằm xuống bên cạnh người nọ, không có quá nhiều động tác, nhưng trái tim bắt đầu nảy lên từng hồi. Ngay cả khi thi đại học, khi come out với gia đình, hay thậm chí một ngày trước ngày khai trương câu lạc bộ, anh cũng chưa từng lo lắng đến như vậy. Tim đập loạn xạ, thình thịch thình thịch như trống bỏi trong lồng ngực, cảm giác thiếu oxy não, thiếu máu cục bộ cơ tim ập đến cùng lúc, anh bắt đầu nghĩ hay là làm liều tới cùng, mặc kệ tất cả.
Sợ cái gì chứ, cùng lắm nếu có chuyện thì cứ đổ tại bản thân say, hay nói xạo là vô tình đụng phải, còn không được nữa thì cứ chối bay, bảo người kia say quá nên bị ảo giác. Nghĩ ra được vài cái cớ, lúc này nên chọn cái nào đây? Dù sao lúc đó thần kinh của người kia cũng lưu lạc ngoài trái đất rồi, không tin là còn đủ tỉnh táo đánh chết mình!
Trong nháy mắt, lòng can đảm tăng lên, Vân Nhất Hạc nín thở, tay chống sang hai bên người của đối phương, đối diện với khuôn mặt lún phún râu, nhìn đôi môi có chút khô khốc của người nọ, anh cúi gần một chút rồi đặt nhẹ nụ hôn lên.
Chẳng qua là...
Sự tiếp xúc của hai đôi môi chỉ dừng lại ở mức không rõ ràng, thời gian tiếp xúc cũng quá ngắn, chẳng đáng kể gì.
Người đàn ông vốn đang say như chó chết lại đột nhiên cử động, sau đó xoay người rồi mở mắt ra.
Hàn Tuấn Hi không biết bị sao mà đột nhiên cau mày, trợn mắt, vùng người ngồi dậy, sau đó bắt đầu nóng nảy xoa lên cánh tay của bản thân, nhìn xuống tấm ga trải giường như đang tìm cái gì đó.
Hơi thở của hắn có chút gấp gáp, vẻ mặt khó chịu, sau khi ánh mắt cuối cùng cũng tập trung vào tấm ga bằng lụa, hắn đột nhiên quay lại nhìn sang Vân Nhất Hạc lúc nãy đã luống cuống tay chân bò xuống giường đứng cạnh hắn. Mở miệng hai lần, hắn mới hỏi: "Có phải...cái ga trải giường này là lụa không?"
Tuyệt vời, bây giờ Vân Nhất Hạc thực sự nghĩ rằng tên này say đến ngốc rồi.
"Anh Tuấn, anh sao thế." Vân Nhất Hạc nhíu mày.
"Không được rồi, trước tiên cậu phải nói cho tôi biết ga giường có phải lụa không đã!"
"Đúng rồi..."
"Má, má, má nó, mẹ kiếp..." Hàn Tuấn Hi nhảy xuống khỏi giường như cá chép quẫy mình, bắt đầu gãi lên cánh tay tiếp xúc trực tiếp với ga giường giống mấy em bé bị nổi mề đay.
"Có chuyện gì vậy anh Tuấn?"
"Không có gì đâu, tôi bị dị ứng với lụa thôi!" Càng gãi càng ngứa, hô hấp của người đàn ông cũng trở nên rối loạn.
"Hả?"
"Dị ứng, thật đấy! Không tin cậu xem này!"
"...Vậy mà có người dị ứng với lụa à?" Khi nhìn thấy những vết mẩn đỏ trên làn da màu đồng của người kia, Vân Nhất Hạc mới hiểu người ta không phải uống say hóa ngốc mà là bị dị ứng thật, mà nói đúng là, do bị dị ứng nên khiến một người vốn đang say tí bỉ bừng tỉnh lại. Chỉ có điều anh chưa từng tưởng tượng ra nổi một người đàn ông thần kinh thô thế mà lại dễ bị dị ứng, hơn nữa còn là dị ứng với lụa.
"Không được rồi, tôi phải đi tắm, phải nhanh mới được, chứ lát nữa sẽ ngứa cào rách da mất!" Cả người lúc này bứt rứt như khỉ có rận, Hàn Tuấn Hi nhìn xung quanh, sau đó khi Vân Nhất Hạc chỉ hướng cửa phòng tắm thì liền dùng bước dài chạy vội tới.
Nhìn cửa phòng tắm bị đóng lại, Vân Nhất Hạc một lúc lâu cũng không phản ứng kịp, rốt cuộc cuối cùng cũng có phản ứng, chân liền mềm nhũn ra, ngồi xuống thảm nhung mềm mại cạnh chân giường.
Anh dựa vào chân giường, tựa người lên tấm ga giường bằng lụa bóng loáng, hai tay vén mớ tóc đang che mặt lên, sau đó bụm mặt, im lặng một hồi lâu mới phát ra tiếng cười trầm thấp.
Đó là một nụ cười gượng gạo, là tự giễu bản thân mình, anh lắng nghe tiếng nước chảy truyền tới từ phòng, trong căn phòng tù mù chỉ có ánh sáng từ đèn ngủ phát ra, anh cười đến mức mắt còn nóng cả lên, nhưng lại chẳng thể ngừng cười được...