Trương Mẫn An ở trên đảo nhỏ mấy ngày, chán quá đến điên mất rồi.
Mặc dù bạch tuộc sẽ mang cô đến nghỉ ngơi ở đảo nghỉ mát để mua một số thứ, chờ Trương Mẫn An mua được dụng cụ lặn sau đó còn mang theo cô ra biển chơi.
Cô cũng mua rất nhiều đồ đạc nhỏ đặt chúng trên tấm thảm cắm trại, không gian nhỏ của cô đã trở thành một căn phòng trừ việc thiếu bức tường.
Thế nhưng thân là một người hiện đại nghiện điện thoại di động, Trương Mẫn An vẫn là cảm thấy thật nhàm chán a.
Cô nhìn thấy bạch tuộc mò một miếng thịt từ trong biển đi lên.
Đó là thịt cô mua chân không trên đảo, để bạch tuộc tiên sinh mang đến đáy đại dương chôn sâu vào giữ tươi.
Vốn đang uỷ khuất muốn đạp nó một cước Trương Mẫn An lại lập tức hạ chân không được.
Bạch tuộc đối với cô rất tốt.
Cô muốn lên bờ mua đồ liền mang cô đi, coi như nghỉ ngơi cả ngày cũng chỉ là để tiểu bạch tuộc oan ức quấn cô; sẽ xuống dưới đáy biển tìm cho cô những hòn bảo thạch nhỏ xinh đẹp, hiện tại bảo thạch chất đầy trong tủ nhỏ của cô.
Trương Mẫn An yên lặng nhóm lên đống lửa chuẩn bị nấu cơm.
Thế nhưng mà châm lửa được một nửa liền khóc.
Bạch tuộc giật mình kêu lên.
Nó vội vàng tiến lên, cũng không sợ lửa đang cháy, mấy cái xúc tu quấn lấy Trương Mẫn An nhẹ nhàng lắc.
Trương Mẫn An mấy ngày nay cũng luôn luôn ăn quả cầu màu lam.
Bạch tuộc rất bối rối chuyền tới rõ bên trong đầu của cô.
Cô phồng lên miệng."Tôi muốn về nhà!"
Mặc dù về nhà là muốn liều mạng công việc, không có bảo thạch nhỏ không có hoàng kim không có người,... Cũng không có bạch tuộc, nhưng trong nhà có TV máy tính điện thoại network*.
(*network: Mạng máy tính là mạng viễn thông kỹ thuật số cho phép các nút mạng chia sẻ tài nguyên. Trong các mạng máy tính, các thiết bị máy tính trao đổi dữ liệu với nhau bằng các kết nối giữa các nút. Các liên kết dữ liệu này được thiết lập qua cáp mạng như dây hoặc cáp quang hoặc phương tiện không dây như Wi-Fi. Wikipedia)Trương Mẫn An nhíu mày.
Không có bạch tuộc.
Rồi sẽ chẳng có chú bạch tuộc nào đem cô ôm vào lòng rồi dỗ dành nữa, không biết nói chuyện nhưng chịu lấy sự oán trách của cô mang cô đi chơi mọi nơi.
... Có vẻ như ở lại như vậy. Cũng có thể.
"..." Ở trong lòng Trương Mẫn An tự thuyết phục mình sụt sịt cái mũi.
Nhưng bạch tuộc ngây ngẩn cả người.
Nó lấy cái cái xúc tu ở trên người Trương mẫn An vỗ về an ủi, mặt khác phân ra hai cái xúc tu do do dự dự kéo một cái túi đến trước mặt Trương Mẫn An.
Cuốn một phần nhỏ hoàng kim vào trong.
Sau đó nhét cái túi vào trong ngực Trương Mẫn An, lại đem hành lý lặng lẽ đẩy xa một chút.
Bạch tuộc giống như là đang nói "Có thể trở về nhà một chút, nhưng phải quay về bên cạnh tôi a."
Trương Mẫn An khóc đỏ con mắt đối mặt cùng bạch tuộc.
Cô không có nói cái gì nữa, sờ sờ bạch tuộc để nó đi xuống nước.
Lần này lúc cô lên bờ không có đem theo tiểu bạch tuộc.
Trương Mẫn An không cho nó đi cùng.
Bạch tuộc chan chứa nỗi lo đều cảm thấy Trương Mẫn An muốn chạy trốn.
Nhìn xem ánh mắt Trương Mẫn An đều là bị tổn thương.
Trương Mẫn An không nói gì.
Cô nghĩ, nếu như lúc cô trở về nó vẫn còn thì cô cái gì cũng không cần.
Còn nếu nó đã rời đi, coi như làm đây đều là mộng.
Trương Mẫn An cầm hoàng kim đổi tiền mua rất nhiều thứ.
Trả hết lưới mua mấy quyển sách gửi đến nơi đây.
Khi xong xuôi đã là hoàng hôn.
Cô đẩy một đống lớn đồ vật đến bờ biển.
- - không nhìn thấy bạch tuộc.
Cô ngơ ngác đứng một hồi, ngồi vào trên bờ cát ôm chân, mặt chôn ở chỗ đầu gối.
Trời chiều dần dần biến mất, trời đang dần dần biến thành màu đen, âm thanh sóng vỗ vào bờ lớn dần.
Nhưng vào lúc này, mấy cái xúc tu bỗng nhiên cùng nhau tiến lên, đem Trương Mẫn An cuốn lại.
"Không chạy?" Bạch tuộc thở phì phò cảm xúc như là thuỷ triều dâng lên lao đầu vào cô, ngoài ý muốn gây nên một trận đau đớn.
Nhưng Trương Mẫn An không có lên tiếng.
Cô chần chờ một lúc về sau, trước là lấy điện thoại ra thừa dịp vẫn còn mạng xã hội nhắn cho ông chủ mấy tin nhắn, sau đó mới chậm rãi ôm lấy xúc tu bạch tuộc.
"... Về sau cũng không đi." Trương Mẫn An thấp giọng lầm bầm, "Cậu, cậu sẽ ghét bỏ tôi sao? Cậu không cần tôi nữa sao?"
Bạch tuộc yên lặng cuốn chặt xúc tu.
Đem cô quấn đến bị đau, Trương Mẫn An cũng không dám phàn nàn.
Chờ lúc sau bạch tuộc tỉnh táo, trên cánh tay eo chân Trương Mẫn An đều có mấy vết đọng.
Bạch tuộc không có phát hiện.
Trương Mẫn An cũng không nói.
Nó mơ mơ hồ hồ truyền vào trong ý thức Trương Mẫn An, cuối cùng chỉ còn lại "Mang cô về nhà."
////
Bạch tuộc: Về sau, nơi này mới là nhà của cô!