Hợp lại ╰(*′︶'*)╯
08.
Trương Mẫn An ngủ một giấc đến trưa.
Các xúc tu vẫn ở xung quanh cô, sau khi cảm nhận được chuyển động chậm rãi buông ra, xác nhận Trương Mẫn An sau khi dậy đã thích ứng được với ánh mặt trời mới thu xúc tu về.
Trương Mẫn An ăn hai liên cầu nhỏ màu xanh lam như có điều suy nghĩ, lại nắm chặt lấy xúc tu không thả không phải là để nó mang mình trở về.
Bạch tuộc chần chờ hồi lâu, cuối cùng nó làm cho xúc tu đều chìm trong biển, Trương Mẫn An chính là còn chưa kịp mất mát thì đã thấy một chiếc xúc tu có một đầu bị chặt đứt thò ra.
Còn cuốn lấy một con tiểu bạch tuộc.
Đem tiểu bạch tuộc đẩy tới trong ngực Trương Mẫn An, đoạn xúc tu mất đầu nhọn cuốn lấy cô, bơi về hướng hôm qua tới đây.
Lần này nó bơi rất nhanh.
Trương Mẫn An ôm tiểu bạch tuộc, trong lòng lại có chút áy náy. Cô chọc chọc tiểu bạch tuộc, nhỏ giọng lẩm bẩm cảm ơn.
Nhưng cũng biết bạch tuộc cũng không phải là muốn thả cô rời đi.
Đại khái là để cô tới khách sạn lấy hành lý.
Nó thậm chí còn mang theo mấy khối vàng, trước khi lên bờ cũng nhét vào trong ngực Trương Mẫn An.
Trước khi Trương Mẫn An đi, mấy cái xúc tu nhọn đồng loạt quấn lấy chân của cô.
Cô cảm giác mình tựa như... Tựa như phụ lòng vợ nhất định phải về nhà mẹ đẻ, chồng đứng trước cửa nhà lộ ra biểu cảm vô cùng đáng thương ôm cô bảo cô nhất định phải nhanh trở về.
Trương Mẫn An che mặt."Được rồi! Được rồi! Nhanh xuống dưới! Tôi...tôi chút nữa sẽ trở lại!"
Xúc tu lưu luyến không rời thu về trong biển.
Trương Mẫn An đến phòng thay quần áo trong thiên đường, sau đó đến một ngân hàng để đổi vàng.
Loại tiền mặt này thông dụng ở đâu cũng có thể đổi tiền, rất chi là thuận tiện.
Lại cầm điện thoại gọi cho hướng dẫn viên du lịch, ấp úng tìm lý do giải thích tại sao mình biến mất.
Thu thập hành lý rồi đi đến cửa hàng bách hóa lớn nhất trên đảo, mua đồ dùng dã ngoại mua đồ dùng nhà bếp cùng với chăn gối.
Về phần lều vải...
Xúc tu ngủ dậy trong lều vải hẳn là rất thoải mái:).
Trương Mẫn An khổ não là vến đề về nước uống.
Nhưng cũng chỉ có thể mua trước mấy thùng đựng bình nước lớn và một chiếc xe kéo cắm trại, đem tất cả đồ đạc đặt ở trong xe kéo rồi đi theo con đường được chỉ bởi tiểu bạch tuộc tới bờ biển.
Trên đường đi có vài lần cô muốn chạy trốn.
Thực ra, nếu cô quyết tâm đập tiểu bạch tuộc, tranh thủ thời gian chạy vậy cũng được.
Bạch tuộc luôn luông không có khả năng lên trên bờ đến tìm cô a
Thế nhưng mà trong đầu cô không thể kiềm chế hiện ra dáng vẻ bạch tuộc quấn quanh chân mình trước khi đi, còn nghĩ tới nguyên một đêm hôm qua xúc tu gần như không nhúc nhích, giống như bốn cái chân bạch tuộc không có linh hồn.
Chỉ khi cô muốn xoay người, ngủ không an ổn thì lúc đó mới vỗ nhè nhẹ an ủi.
Xúc tu lắc lư từ bên này sang bên kia dỗ dành cô như một chiếc nôi.
Không ai kiên nhẫn với cô ấy kể từ khi có ký ức đến nay
Cô là cô nhi*.
*Cô nhi: Trẻ mồ côi.Các mẹ trong cô nhi viện rất tốt nhưng sức lực có hạn, không có khả năng quan tâm đầy đủ các đứa trẻ, Trương Mẫn An thân thể khỏe mạnh, so với các bạn nhỏ khác, người lớn ít chú ý đến cô bé hơn.
Cô... Chỉ là hơi có chút lưu luyến bạch tuộc tiên sinh không biết có phải hay không chỉ là nhất thời cảm động mà ôn nhu*.
*Ôn nhu: dịu dàng; thuỳ mị; mềm mại; hoà nhã; điềm đạm. Theo từ điển diễn giải, ôn nhu là "mềm mỏng, êm ái". ttcuocsongxanh///
Bạch tuộc: Mau cùng tôi về nhà!