Những phóng viên xung quanh thấy vậy, sợ hãi đến mức không dám lên tiếng, chỉ sợ bản thân không cẩn thận sẽ bị liên lụy.
Sắc mặt của Lâm Tuyết Hạ và Tịnh Dao cũng thay đổi liên tục.
Quy mô của Thời Đại tuy không nhỏ, nhưng nếu như giải trí Trương Thị muốn gây sức ép, Thời Đại cũng chỉ có thể ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói.
“Tuyết Hạ, làm sao đây?”
Tuy Tịnh Dao hay khoe mẽ, thường xuyên hấp tấp, nhưng vào những trường hợp như vậy, cô ấy cũng chỉ có thể ngoan ngoãn cúi đầu, nhất thời mất đi chủ kiến.
Lâm Tuyết Hạ nhíu mày, cô cũng cảm thấy có chút lo lắng.
Có điều cô cũng không định xin lỗi vì chuyện ban nãy.
Xin lỗi loại người khốn nạn như vậy, còn phải ở cùng anh ta một đêm, cô thà chết còn hơn.
Vào lúc không khí trong phòng trở nên ngưng đọng, một phóng viên ban nãy đi ra nhà vệ sinh, đang từ bên ngoài bước vào, gương mặt tỏ vẻ vô cùng kích động: “Tổng giám đốc Giang, ban nãy tôi ở bên ngoài nhìn thấy Giang Thần Duệ của Hoàng Hải!”
Chuyện này có chút đột ngột, mọi người đều ngơ ra, sau đó mười mấy người phóng viên còn lại lần lượt trở nên tỉnh táo: “Ở đâu? Ở đâu vậy?”
“Cô chắc chắn là không nhìn nhầm chứ? Giang Thần Duệ, người này trăm năm hiếm gặp một lần đó, mau mau mau, đi xem xem.”
Mọi người sôi nổi đứng dậy, như một đàn ong chạy ra khỏi phòng bao, không khí căng thẳng ban nãy, cũng hoàn toàn biến mất, đến cả Trương Thành lẫn các nhà đầu tư và mấy ngôi sao nữ kia cũng vội vã chạy ra ngoài, muốn thử xem có thể mượn cơ hội lần này kết giao với mấy nhân vật tầm cỡ của Hoàng Hải hay không.
Tịnh Dao thấy một màn này, không khỏi thở phào một hơi: “Tuyết Hạ, chúng ta có nhân cơ hội này rời đi luôn không?”
Cô gật đầu: “Đương nhiên rồi, bây giờ chúng ta đi luôn.”
Nói xong, hai người nhanh chóng đứng dậy, đi ra khỏi phòng bao.
Lúc này, bên ngoài đã có chút hỗn loạn, Trương Thành và cả những nhà đầu tư không biết từ lúc nào đã gọi Giang Thần Duệ lại, gương mặt nghiêm nghị đưa ra danh thiếp, dáng vẻ khom mình cúi đầu chào anh.
Giang Thần Duệ khẽ nhíu mày, Đổng Trác đứng ra ngăn cản mấy người họ lại gần, anh liếc nhìn họ một cái rồi sắc mặt có chút mất kiên nhẫn.
Tịnh Dao nhìn thấy cảnh này, gương mặt tỏ vẻ xem thường: “Ban nãy còn huênh hoang như gì, bây giờ lại giống như mấy con chó vậy, cúi đầu xin xỏ với tổng giám đốc Giang, loại cực phẩm này, đúng thật là.”
Tịnh Dao gừng lại một lúc, tầm nhìn của cô ấy chuyển sang người Giang Thần Duệ, ánh mắt lập tức phát sáng: “Có điều, thật sự không ngờ đến sẽ gặp được tổng giám đốc Giang ở đây, nam thần của tớ, quả nhiên đẹp trai thật!”
Lâm Tuyết Hạ bật cười, ánh mắt lướt qua đám người, nhìn về phía anh.
Anh dường như cũng cảm nhận được điều này, ánh mắt cũng nhìn về phía cô, tầm mắt hai người giao nhau giữa không trung, như có tình ý trong đó.
Lâm Tuyết Hạ lặng lẽ nhìn anh cười.
Ánh mắt Giang Thần Duệ trở nên sâu hơn, xuyên qua đám người, đi về phía này.
Sau đó, ngay khi anh sắp đi qua cô, đột nhiên dừng bước chân lại, hỏi: “Phóng viên của Thời Đại?”
Cô gật đầu: “Đúng vậy.”
Giang Thần Duệ nhìn cô bằng một ánh mắt sâu sắc: “Tôi nhớ cô rồi, chỗ như Thời Đại không quá thích hợp với cô, nếu như có hứng thú, có thể đến Hoàng Hải, đối với nhân tài công ty chúng tôi rất hoan nghênh.”
“Cảm ơn tổng giám đốc Giang, tôi sẽ xem xét cẩn thận.”
Lâm Tuyết Hạ nở nụ cười ngọt ngào, sau đó nhìn Giang Thần Duệ rời đi.
Lúc này, tất cả các phóng viên, nhà đầu tư, bao gồm cả Trương Thành, gương mặt đều ngơ ra nhìn cô, ánh mắt tỏ vẻ không dám tin tưởng vào những gì mình đã thấy.
Ban nãy tất cả bọn họ đều bày ra gương mặt tươi cười, nhưng không thể nói chuyện được với Giang Thần Duệ.
Vậy mà, cô không làm gì lại chủ động lấy được chú ý của anh, hơn nữa lại muốn mời cô đến Hoàng Hải.
Hoàng Hải đó!
Mười mấy phóng viên ở đó ngưỡng mộ nhìn Lâm Tuyết Hạ, các ngôi sao nữ người thì ngưỡng mộ, người thì ghen ghét đố kị, đến cả Trương Thành, sắc mặt cũng có chút phức tạp.
May mà ban nãy anh ta không nói những lời quá độc ác, muốn khiến cô phải thất nghiệp, kết quả vừa chớp mắt, Hoàng Hải đã đưa ra lời mời với cô rồi.
Giải trí Trương Thị tuy lớn mạnh, nhưng cũng không thể nào so sánh được với Hoàng Hải, Trương Thành nghĩ đến lời nói ban nãy của Lâm Tuyết Hạ, trong lòng nhất thời có chút không cam lòng.
Người phụ nữ này, càng khinh thường anh ta, anh ta càng muốn có được!
Cô không biết được suy nghĩ của Trương Thành, cũng không chú ý đến ánh mắt dò xét của những người xung quanh, kéo tay Tịnh Dao rời đi.
Lúc xuống dưới tầng, Tịnh Dao kích động kéo hai tay của cô: “Tuyết Hạ, cậu may mắn thật đó, Giang tổng muốn mời cậu đến Hoàng Hải làm việc, cậu còn có gì phải suy nghĩ nữa? Cậu nên đồng ý luôn chứ, một cơ hội tốt như vậy, không biết là có bao nhiêu người ngưỡng mộ cậu muốn chết luôn à?”
“Tớ không cần nhé, ở Thời Đại đã phải tranh chấp với người khác nứt đầu mẻ trán rồi, đến Hoàng Hải, chỉ sợ đến tro bụi cũng chẳng còn.”
Lâm Tuyết Hạ lắc lắc đầu, gương mặt tỏ vẻ không đồng tình.
Tịnh Dao hận không thể rèn sắt thành thép: “Đúng là không có tiền đồ, cạnh tranh kịch liệt thì sợ gì chứ? Với năng lực của cậu, muốn có thể đứng vững ở đó, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Tuyết Hạ, cậu đúng là khiến tớ ghen tị muốn chết mà, nếu Giang tổng mà nói với tớ như vậy, tớ sẽ chẳng nói gì cả mà đi theo anh ta luôn.”
“Vâng, tính mê trai của cậu, tớ cũng chẳng ngăn nổi.”
Lâm Tuyết Hạ bật cười không thôi, nhưng cô lại có chút tò mò, nếu như Tịnh Dao biết được cô gả cho Giang Thần Duệ thì sẽ như thế nào.
“Người may mắn như cậu không thể hiểu được nỗi khổ của người khác.”
Hai người vừa đi vừa đấu khẩu với nhau, cuối cùng cũng ra được hội sở, chuẩn bị ra đường bắt xe.
Kết quả, một chiếc Ferrari màu đen đột nhiên dừng lại ở trước mặt hai người, sau đó cửa xe hạ xuống, giọng nói trầm thấp của một người đàn ông vang lên: “Lên xe.”