“Bà xã có thể trong một thời gian ngắn như vậy tìm ra vấn đề của bộ điện ảnh và còn chỉnh sửa lại, điều này đã đủ để chứng tỏ năng lực của em rồi, em thật sự không muốn đến Hoàng Hải làm việc sao?”
Lâm Tuyết Hạ chớp mắt: “Anh thật sự muốn em làm điều mà mình không thích sao?”
“Không phải, chỉ là anh cảm thấy một hạt giống tốt như vợ không nên từ bỏ.”
Giang Thần Duệ ra vẻ nghiêm túc nói, còn bổ sung thêm một câu: “Đương nhiên, còn tiện để anh gặp em nữa. Có điều, nếu em muốn ở nhà ngoan ngoãn làm bà Giang thì anh cũng không có ý kiến gì."
Lâm Tuyết Hạ bật cười: “Vậy thì vẫn thôi đi, nếu như người của công ty anh ngày nào cũng thấy em chạy đến phòng làm việc của anh, không rút xương em ra mới lạ đấy.”
Ngồi nói qua lại với anh, đến buổi trưa, Giang Thiên Vũ cũng đã trở về, thấy cô liền cười: “Chị dâu yên tâm được rồi nha, nhóm đánh giá của công ty cũng cảm thấy xứng đáng để đầu tư.”
“Vậy là chị có thể trở về công ty báo cáo rồi?” Lâm Tuyết Hạ có chút không chắc chắn hỏi.
Giang Thiên Vũ vẫy tay: “Cứ về đi, nếu chị không tin, đợi đến khi bộ điện ảnh này được công chiếu, chị sẽ biết được có thật hay là không. Hơn nữa, chị phải tin vào con mắt đầu tư của anh cả, anh ấy biến thái như vậy, nói được thì chắc chắn sẽ nổi tiếng.”
Anh híp mắt, cười như không cười nhìn Giang Thiên Vũ: “Em nói lại câu cuối cùng một lần nữa xem nào?”
Cậu ta đột nhiên sợ hãi: “Em nói anh cả anh minh, ánh mắt độc đáo.”
“Đồ gan thỏ.”
Nhìn dáng vẻ như chuột gặp phải mèo của Giang Thiên Vũ, cô nói một câu, sau đó lại nhìn đồng hồ.
Đã sắp đến trưa rồi, tâm trạng của cô rất tốt, dứt khoát đứng dậy nói: “Đi, hôm nay em mời, chúc mừng em vượt khỏi bể khổ, cái hạng mục nát này chèn ép tế bào não của em quá, em phải ăn nhiều một chút để bổ sung.”
Ba người cùng đi ra nhà hàng, ăn xong, Giang Thần Duệ đưa Lâm Tuyết Hạ trở về công ty.
Sau khi trở về, Lâm Tuyết Hạ đi thẳng đến phòng giám đốc, và nói cho Sở Du bên phía Hoàng Hải đã đồng ý đầu tư, sau đó chỉ cần để nhóm chuyên nghiệp của công ty đi ký hợp đồng là được.
Sở Du cảm thấy rất nghi ngờ: “Người của Hoàng Hải, nói như vậy thật sao?”
“Đúng vậy, bộ điện ảnh này đã được nhóm đánh giá chuyên nghiệp của Hoàng Hải thông qua, nghe nói tổng giám đốc Giang cũng đã xem rồi, vậy nên tiếp theo chỉ cần trao đổi về hợp đồng là được rồi.”
“Cô Lâm, năng lực của cô lại một lần nữa khiến tôi phải nhìn bằng con mắt khác đấy.” Im lặng một lúc, Sở Du thốt lên.
Cô ta vẫn luôn biết năng lực của Lâm Tuyết Hạ rất tốt, nhưng quả thật không ngờ đến, cô ấy thật sự lấy được hợp đồng của Hoàng Hải.
Lâm Tuyết Hạ đã trở thành đại công thần của công ty rồi!
Có điều, cũng đặc đến lúc cô rời khỏi nơi này.
Đối với lời khen của Sở Du, Lâm Tuyết Hạ lại rất bình tĩnh: “Giám đốc quá khen rồi, tôi chỉ làm những chuyện mình nên làm mà thôi. Vậy bây giờ tôi có thể nghỉ việc được chưa ạ?"
“Mặc dù cảm thấy hơi tiếc nhưng đã giao kèo trước rồi, cô giải quyết xong dự án của công ty thì có thể nghỉ việc."
“Cảm ơn."
Sau khi rời khỏi phòng làm việc, Lâm Tuyết Hạ trở về chỗ ngồi của mình thu dọn đồ đạc, Tịnh Dao tiến tới hỏi: “Cậu thu dọn đồ đạc thế này là xử lý xong dự án rồi à?”
Cô cười: “Được rồi.”
“Cậu được đó! Quả nhiên là chị em tốt của tớ!"
Quả thật Tiểu Lan đã không dám cũng như không còn cơ hội làm khó Lâm Tuyết Hạ được nữa rồi, bởi vì cô ta chưa từng nghĩ đến việc cô lại chủ động xin nghỉ việc cũng như lại có thể thành công lấy được hạng mục hợp tác với Hoàng Hải trước khi rời khỏi.
Mà bởi vì chuyện này, năng lực của Lâm Tuyết Hạ bây giờ đã được cả công ty thừa nhận, đã tạo thành một uy hiếp rất lớn với cô ta. Mặc dù cô đã rời khỏi, nhưng sự công nhận cũng như công lao to lớn của cô vẫn được khắc ghi tại nơi này, và tất nhiên, cho dù cô đã rời khỏi hay không thì Tiểu Lan vẫn thua kém cô. Thua kém rất rất nhiều.
Tiểu Lan cảm thấy rất hối hận.
Buổi tối hôm đó, cô ta không nên để Lâm Tuyết Hạ thay cô ta đi tham gia buổi gặp mặt đó, càng không nên trơ mắt để cô ngày càng lớn mạnh.
Nếu như ban đầu cô ta là người xử lí hạng mục hợp tác này, nói không chừng, công của ngày hôm nay đã thuộc về cô ta rồi.
Cũng may Lâm Tuyết Hạ không biết suy nghĩ của Tiểu Lan, nếu không cô nhất định sẽ cảm thấy rất nực cười.
Dù sao, không phải ai cũng có thể bàn hợp đồng trực tiếp với Giang Thần Duệ.
Có điều, Tiểu Lan không làm khó được chút gì cho Lâm Tuyết Hạ, bên phía Quân Ninh tất nhiên không cảm thấy vui vẻ: “Tiểu Lan, cô ở chỗ tôi lấy được không ít lợi lộc, lại giúp tôi làm việc như vậy sao? Cô cũng khiến tôi thất vọng quá rồi đó.”
“Quân Ninh, cô đừng tức giận, không phải tôi không muốn đối phó Lâm Tuyết Hạ, mà bởi vì bây giờ cô ta vừa là công thần của công ty vừa xin nghỉ việc rồi. Tôi muốn đối phó cô ta lắm, nhưng giờ cũng lực bất tòng tâm. Cô ta không ở công ty, tôi không thể lấy lý do công việc chèn ép cô ta được nữa rồi. Tuy nhiên, tôi có thể thông qua Tịnh Dao để đốiphó với cô ta, nên cô cứ đợi một khoảng thời gian nữa đi.”
Tiểu Lan khuyên bảo, lời nói vô cùng lấy lòng.
“Hừ, tốt nhất là như vậy, tôi nói cho cô biết Tiểu Lan, Lâm Tuyết Hạ và tôi không đội trời chung, nếu như cô không còn cách nào xử lí cô ta, vậy thì cô cũng không thể nhận lợi lộc từ chỗ tôi nữa, cũng đừng mơ tưởng đến cơ hội được gả vào nhà giàu danh giá.”
Quân Ninh lạnh lùng cảnh cáo Tiểu Lan, lời nói còn mang theo ý uy hiếp.
Ánh mắt Tiểu Lan hiện lóe lên tia độc ác.
Nếu như không phải muốn mượn tay Quân Ninh, cô ta cũng không muốn bị như vậy, nhưng mà quyền thế thấp thì phải cúi đầu, bất kể Quân Ninh có nói bao nhiêu lời khó nghe, có quá đáng thế nào chăng nữa, cô ta đều phải chịu đựng.
Tiểu Lan hít sâu một hơi, giả vờ gượng cười: “Cô yên tâm, chuyện đã đồng ý với cô tôi nhất định sẽ làm được, có điều cô cũng đừng quá sốt ruột, tôi nhớ là trước kia cô đã từng nói với tôi, sắp đến đại thọ lần thứ năm mươi của ba dượng cô, lúc đó chắc chắn Lâm Tuyết Hạ sẽ trở về đúng chứ? Đến lúc đó, có lẽ cô có thể có cách để đối phó cô ta.”
“Cô có chủ ý gì?”
Giọng điệu của Quân Ninh cuối cùng cũng đã nhẹ nhàng đi không ít.
Tiểu Lan cười xấu xa: “Đúng là có chủ ý…”