Ăn cơm tối xong, cậu ta nói muốn tắm rửa.
"Vậy anh tắm đi."
Tôi thờ ơ nói.
"Anh muốn em giúp anh."
"Lúc trước ở nhà anh tắm thế nào thì giờ cứ tắm như vậy là được."
"Anh quen với cách bày trí ở nhà, còn ở đây chưa quen."
"Nhiều chuyện ghê!"
Tôi đỡ cậu ta vào phòng tắm, nói cho cậu ta biết ở đâu là cái gì hết một vòng, sau đó đưa vòi nước cho cậu ta rồi chuẩn bị đi ra ngoài.
Kết quả cậu ta giữ chặt tôi lại: "Em thẹn thùng cái gì, chúng ta đã kết hôn rồi."
"Ai nói tôi thẹn thùng, tôi lười giúp anh tắm thôi, tự mình tắm đi."
"Cao Văn Gia, em to gan thật nhỉ. Hiện tại anh chỉ có thể dựa vào em, vậy mà em còn không giúp anh. Em có còn lương tâm không?"
Tôi thật sự nhìn hoài vẫn chẳng thấy được chút lòng tự tôn nào của cậu ta.
Không phải người ta thường nói người mù thường sẽ liều mạng chứng minh mình vẫn sống rất tốt sao.
Sao cậu ta cứ nhất định phải khiến bản thân giống y như gãy tay gãy chân vậy chứ.
26
Cậu ta bắt đầu cởi đồ. Lúc nửa người trên lộ ra, tôi đã nhìn chằm chằm mất một hồi.
"Hài lòng không?"
Tôi khinh miệt chậc một tiếng.
Sau đó cậu ta cứ vậy mà cởi quần ra luôn! ! !
Tôi hoàn toàn không có thời gian giảm sốc.
Tôi trừng cậu ta: "Ai bảo anh cởi quần! Mặc vào ngay lập tức cho tôi."
"Lúc tắm em mặc quần à? Vậy em thử tắm như vậy cho anh xem đi."
"Cho dù tôi có tắm thì anh cũng không nhìn thấy, Úc Mù Lòa!"
Cậu ta bỗng đổi giọng: "Vậy em cũng cởi đi, hai chúng ta cùng nhau tắm, dù sao anh cũng không nhìn thấy."
"Nghĩ hay lắm!"
Xem như tôi đã biết, cậu ta cố ý làm vậy đấy.
Tôi bước ra ngoài cửa thủy tinh, chờ cậu ta tắm xong, sau đó đưa khăn tắm cho cậu ta.
Phải nói là vẻ ngoài của Úc Thịnh cung rất được.
Tôi dìu cậu ta ra ngoài.
27
Lúc nửa đêm, cậu ta gọi điện thoại cho tôi.
Tôi nghe máy: "Vợ ơi, mau tới đây đỡ anh đi, anh muốn đi toilet."
Tôi tức giận ngồi dậy, đi tới phòng của cậu ta.
Sau khi cậu ta giải quyết xong, tôi đưa cậu ta lên giường, nhưng lúc này cậu ta lại nắm tay tôi, nói: "Em quá đáng lắm rồi đấy. Chúng ta đang trong tân hôn, em lại để anh một mình trong phòng."
Tôi giãy không ra bèn dùng tay còn lại cào cậu ta.
Cậu ta dự đoán được hành vi của tôi, nên đã kéo cả hai tay tôi bắt chéo ra sau lưng tôi.
Tôi lập tức uốn éo cơ thể.
Cậu ta đè tôi lại, nói: "Yên tâm, anh là một người mù, có thể làm gì em chứ? Nhưng chúng ta kết hôn rồi, có phải cũng nên bồi dưỡng một chút tình cảm không?"
"Hừ!" Tôi thở hổn hển, mắng to: "Ngày mai tôi sẽ cho anh chết đói! Tôi còn sẽ nhốt anh trong căn phòng này, không thả anh ra ngoài! Tôi sẽ đi mua xích sắt trói anh lại! Anh cứ chờ xem! Cái tên mù lòa chết tiệt nhà anh. Mù cũng không ngoan ngoãn được!"
28
Tiếng cười của cậu ta truyền xuống từ đỉnh đầu tôi, cậu ta nói: "Vậy thì bây giờ anh càng không thể thả em đi."
Sau đó cậu ta lập tức dùng chân mình kẹp chân tôi lại thật chặt, ôm lấy tôi, không cho tôi động đậy.
Tư thế này khiến tôi còn có thể nghe thấy tiếng tim đập của cậu ta ngay bên tai mình.
Sau đó tôi cảm giác được sự biến hóa trên thân thể cậu ta, tôi oán giận mắng một câu: "Biến thái!"
"Nếu anh không có phản ứng thì mới có vấn đề đấy vợ à."
"Hừ!"
"Được rồi, được rồi, chúng ta ngủ thôi. Sau này chúng ta đều phải ngủ cùng một giường, dù sao cũng đã là vợ chồng rồi."
"Hừ!"
Tôi vừa hừ xong thì lập tức bị cậu ta hôn!
Hai chúng tôi không nói chuyện ít nhất cũng phải hơn nửa phút.
Cứ môi chạm môi như vậy.
Khi trước cậu ta vẫn luôn uy hiếp tôi, cái gì mà nếu tôi không nghe lời, cậu ta sẽ hôn tôi. Nhưng dù vậy thì cậu ta vẫn chưa bao giờ làm thật.
Còn hiện tại!
Quả nhiên chó biết cắn người sẽ không sủa.
Tôi đứng hình hết nửa ngày.
29
"Sau này nếu em còn nói vậy nữa, anh sẽ hiểu là em muốn hôn."
"..."
Tôi phẫn hận hầm hừ một tiếng.
Ôi nụ hôn đầu của tôi.
Không ngờ hôn lại là loại cảm giác này?
Bờ môi mềm mềm, ấm áp.
A...
Ngày hôm sau, khi tỉnh dậy, Úc Mù Lòa vẫn đang ôm tôi.
Tôi dùng sức đẩy cậu ta: "Úc Mù Lòa, còn ngủ hả! Mau dậy đi!"
Tâm tình của cậu ta có vẻ rất tốt. Cậu ta nói với tôi: "Buổi sáng tốt lành nhé vợ."
"Không được gọi tôi là vợ!" Tôi nhéo cậu ta một cái.
"Vợ."
"Anh!" Tôi đẩy cậu ta ra, xoay người, oán giận nói: "Cái con người anh đấy, sao mù rồi mà vẫn đáng ghét như vậy."
30
Tôi đỡ cậu ta đi rửa mặt, sau đó xuống lầu ăn cơm.
Kết quả xuống tới nơi thì nhìn thấy mẹ cậu ta đang ngồi dưới lầu.
Tôi thấp giọng nói: "Mẹ anh tới đấy."
Cậu ta nhìn vào khoảng không trước mặt gọi một tiếng: "Mẹ."
Tôi cũng theo đó mà gọi một tiếng: "Mẹ."
Mẹ cậu ta nói: "Hôm nay dẫn con tới bệnh viện kiểm tra."
Lúc hai chúng tôi ngồi ăn cơm, đôi mắt mẹ cậu ta đảo quanh người chúng tôi.
Tôi lập tức lấy một cái bánh bao khác nhét vào tay cậu ta.
Mẹ cậu ta: "Nó không thích ăn bánh bao lắm. Cô cho nó ăn chút cháo đi."
"Vâng mẹ."
Tôi tự cho vào miệng mình một cái sủi cảo chiên, sau đó cho Úc Mù Lòa ăn cháo.
Mẹ cậu ta ở bên cạnh nói: "Mẹ có hỏi bác Từ của con, ông ấy nói với trường hợp này thông thường hẳn sẽ không xuất hiện tình trạng mù tạm thời, cho dù có thì cũng đã khôi phục từ lâu mới phải. Không biết sao mà con vẫn không thấy được… Ôi, Văn Gia, cô đút vào lỗ mũi của nó rồi kìa!"
Tôi nhìn lại, đúng vậy thật.
Tôi nghe bà ấy nói chuyện nên không chú ý lắm.
Tôi cảm thấy tôi bất cẩn quá rồi.
Mẹ cậu ta vẫn luôn bảo chúng tôi về nhà ở, như vậy bà ấy cũng có thể chăm sóc Úc Mù Lòa.
Nhưng Úc Mù Lòa lại nói hai chúng tôi muốn tận hưởng thế giới của hai người.