"Sao lại thế?" Cậu ta đột nhiên cười, dùng một tay kéo tôi sang một bên, còn tay kia khóa cửa lại.
Cậu ta kéo tôi đi về phía trước: "Anh đã nói rồi, bây giờ chúng ta là vợ chồng, anh thương em còn không kịp nữa là."
Toàn thân tôi căng cứng như dây đàn.
Nhưng chuyện cậu ta nói mắt cậu ta đã khỏi, tôi phải nhanh chóng nói cho bố mẹ cậu ta biết.
Cậu ta vẫn luôn kéo tay tôi, vừa gọi điện thoại, vừa dò xét tôi.
Tôi không dám làm càn trước mặt cậu ta nữa. Tôi cười rất miễn cưỡng.
Trong căn nhà này chỉ có tôi và cậu ta, điều này khiến tôi vô cùng sợ hãi.
Kết quả mẹ cậu ta ở bên kia đầu dây gọi chúng tôi qua ăn cơm.
Tôi lập tức như được đại xá.
Cảm giác giống y như xem phim ma hồi nhỏ.
Ma sẽ không xuất hiện trong những lúc có nhiều người.
Cho nên, muốn giữ được mạng, tôi nhất định không được ở một mình.
Khi hai chúng tôi ra khỏi nhà, tôi cảm thấy bầu không khí không còn ngột ngạt như vừa nãy nữa.
Lần này, cậu ta lái xe.
Những lần đi ra ngoài trước đều là do tôi lái.
38
Tôi ngồi ghế cạnh ghế lái, suy nghĩ xem tiếp theo mình nên làm gì.
Nếu tôi và Úc Thịnh không kết hôn, mà tôi phát hiện ra cậu ta điên như vậy, tôi có thể trốn đi.
Người khác cũng sẽ không nói gì.
Nhưng bây giờ chúng tôi kết hôn rồi, cậu ta có thân phận hợp pháp để có thể quang minh chính đại tìm tôi, bất kể tôi có đi đến nơi nào.
Thật là một tên độc ác.
Vả lại lúc nhìn thấy những tấm ảnh cậu ta chụp lén tôi nhiều năm như thế, tôi khẳng định cậu ta đã có ý định làm chuyện phi pháp với tôi từ lâu.
Được rồi, tôi phải tìm một cơ hội chạy trốn trước đã.
Mặc dù tôi không thể sống trong nhà riêng của mình, nhưng cũng không thể ở trong nhà cậu ta nữa.
Dù sao tôi cũng đã muốn cắt đứt liên lạc với đám người quen hiện giờ của mình từ lâu, không chừng bây giờ còn có thể chạy trốn được.
Đến nhà bố mẹ cậu ta, người nhà cậu ta rất nhiều, ai cũng quan sát cậu ta giống như một con khỉ trong sở thú.
Úc Thịnh vẫn bày ra bộ dạng như thường, không có chút dao động nào, khóe miệng mang theo chút ý cười, nói: "Lần này may mà có Văn Gia chăm sóc con. Nếu không có cô ấy, con cũng sẽ không khỏi nhanh như vậy."
Tôi nghe cậu ta nói thế, chỉ cảm thấy câu này của cậu ta còn có ý khác.
Mấy người kia cứ tưởng tôi chăm sóc cậu ta tốt lắm, chỉ có tôi biết, ý tứ thật sự của cậu ta là bởi vì bị tôi phát hiện, cậu ta không giả mù được nữa cho nên mới làm bộ vừa mới khỏi.
39
Ăn cơm xong, cậu ta nói với tôi: "Vợ ơi, chúng ta về thôi."
Tôi căng thẳng nhìn cậu ta, nói: "Chẳng dễ gì anh mới khỏi bệnh, hay là đêm nay chúng ta ngủ ở chỗ bố mẹ đi."
Mẹ cậu ta nghe vậy thì vô cùng vui vẻ, nói với chúng tôi: "Đúng đó, các con không ở đây, cảm giác căn nhà này thật quạnh quẽ. Về đây ở đi, nếu Văn Gia mang thai, mẹ còn có thể hỗ trợ chăm sóc nó nữa."
Bà ấy nhắc chuyện mang thai tôi mới nhớ, gần đây chúng tôi đều không dùng biện pháp tránh thai.
Lúc đầu tôi nghĩ Úc Thịnh mù rồi, chắc chắn không thể ức hiếp tôi nữa nên sinh một đứa cũng được. Nhưng bây giờ phát hiện cậu ta điên thế này, tôi lập tức hối hận vì đã không dùng biện pháp tránh thai.
Ăn cơm xong, tôi cứ ngồi lì ở phòng khách, không lên lầu.
Đến khi phòng khách không còn ai nữa, cậu ta nhíu mày: "Em thích xem phim truyền hình từ khi nào vậy?"
"Vừa nãy."
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình TV đang chiếu một bộ phim truyền hình máu chó, không chớp mắt nói với cậu ta: "Anh đi ngủ trước đi, lát nữa tôi lên với anh."
40
Cậu ta không đi.
Hai chúng tôi ngồi xem phim từ 9 giờ tối đến 2 giờ sáng, cuối cùng còn xem một bộ phim ma khiến tôi càng thêm sợ hãi.
Dù vậy cậu ta vẫn kiên nhẫn ngồi bên cạnh tôi chờ.
Nhưng một hồi sau, cuối cùng cậu ta cũng không chịu được nữa, đứng dậy lên lầu.
Tôi lập tức căng thẳng nhìn ra cửa. Bây giờ mà chạy cũng không kịp, hơn nữa lỡ như cậu ta phát hiện thì rất dễ bị bắt về.
Tôi nghĩ mình cứ ở sofa đỡ một đêm trước, chờ đến lúc cậu ta đi làm, tôi lại chạy.
Tôi nằm thẳng người ra, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi.
Lúc nửa mê nửa tỉnh, tôi phát hiện cậu ta đang dùng một tấm chăn bao lấy tôi, muốn bế tôi dậy!
Tôi lập tức bừng tỉnh: "Làm gì đấy!"
"Còn có thể làm gì, đưa em lên lầu ngủ."
"Tôi còn phải xem phim nữa." Tôi lập tức ngồi xuống, cố gắng mở to mắt xem phim.
"Vậy em nằm đi." Nói xong, cậu ta ôm tôi.
Tôi cảm thấy toàn thân cứng đờ ra.
Lại nghĩ, có lẽ giờ cậu ta sẽ không làm gì tôi, bởi vì đây là nhà bố mẹ cậu ta.
Nghĩ vậy, tôi lại đi vào giấc ngủ một cách dễ dàng.
41
Lúc tỉnh dậy vào ngày hôm sau, tôi phát hiện mình đang nằm trên giường.
Vẫn trong gian phòng của Úc Thịnh, nhưng bên cạnh đã không có ai.
Tôi lập tức khóa trái cửa, quan sát xem trong phòng cậu ta có gì kỳ lạ hay không.
Kết quả không phát hiện điều gì.
Giấu kỹ đấy!
Lúc tôi xuống lầu, mẹ cậu ta nói chuyện với tôi bằng vẻ mặt ôn hòa, liên tục hỏi tôi ngủ có ngon không, còn nói cảm ơn tôi chăm sóc Úc Thịnh.
Tôi hỏi bà ấy: "Mẹ, lúc trước Úc Thịnh đã từng gặp bác sĩ tâm lý chưa ạ?"
Bà ấy nhìn tôi với mấy dấu chấm hỏi to đùng trên mặt, sau đó mặt lạnh đi: "Nó không bị bệnh, gặp bác sĩ tâm lý làm gì? Con cũng là người đã kết hôn rồi, nói chuyện phải cẩn thận một chút, đừng lúc nào cũng cãi nhau ầm ĩ với nó."
Xem ra hỏi mẹ cậu ta cũng không có ích gì.
Tôi lại hỏi bà ấy Úc Thịnh đâu, bà ấy nói cậu ta đi chơi với bạn.
Úc Thịnh còn nói chờ chúng tôi làm hôn lễ xong, cậu ta mới đi làm lại.
Mà sau hôn lễ, chúng tôi còn phải đi hưởng tuần trăng mật.
42
Nghĩ đến là thấy sợ run người.
Tôi lập tức rời khỏi nhà bố mẹ cậu ta, sau đó trở về nhà tôi.
Tôi lấy va li, cầm toàn bộ giấy tờ, xếp mấy bộ quần áo, sau đó sẽ gọi một chiếc xe chạy thẳng ra sân bay.
Tôi đã mua vé máy bay, chuẩn bị xuống phía Nam trước. Sau khi máy bay hạ cánh, tôi định tìm đại một cái xe, rồi đi đến điểm du lịch, ở đó mấy tháng lại tính tiếp.
Cũng may công việc bình thường của tôi là vẽ minh họa cho khách trên mạng, vậy nên ở đâu cũng có thể làm được.
Đáng tiếc, tôi không thể hưởng thụ của hồi môn của tôi nữa rồi.
Thôi bỏ đi.
Giữ mạng quan trọng hơn.
Tôi vội vội vàng vàng xuống lầu, lấy điện thoại đặt một cuốc xe.
Nhưng vừa mở cửa ra ngoài, tôi đã nhìn thấy Úc Thịnh đang nghiêng người dựa vào bức tường bên cạnh. Cậu ta nhìn tôi, cười nói: "Vợ à, hành lý đã dọn xong hết rồi à? Em chuẩn bị đi đâu thế?"