Tôi sững sờ nhìn cậu ta, sau đó lập tức tỉnh lại định đóng cửa.
Nhưng cuối cùng Úc Thịnh vẫn nhanh hơn tôi, cậu ta dùng một tay đẩy cửa, rồi trực tiếp chen vào.
Tôi vừa siết chặt điện thoại, lén báo cảnh sát sau lưng, vừa nói: "Anh định làm gì!"
"Lời này phải là anh hỏi em mới đúng! Vừa dọn hành lý, vừa mua vé máy bay, đừng nói với anh là em định chạy trốn ngay đêm trước hôn lễ của chúng ta đấy."
Tôi nhất thời không biết nên chất vấn cậu ta làm sao biết tôi mua vé máy bay, hay nên nói dối tôi không mua vé máy bay nữa.
Cậu ta nhìn tôi chằm chằm, bỗng đưa tay cướp được điện thoại của tôi, sau đó ngắt cuộc gọi 110 của tôi.
Tôi sợ hãi nói: "Úc Thịnh, chúng ta có chuyện gì từ từ nói. Dù thế nào, chúng ta cũng cùng nhau lớn lên mà."
Tôi sắp khóc.
Cậu ta hơi cúi đầu, nhìn tôi, chân thành nói: "Vậy bây giờ em về với anh."
Nói đoạn, cậu ta kéo hành lý và tôi về nhà cậu ta.
Tôi nhìn đường, nói: "Hay là chúng ta qua nhà bố mẹ anh ở đi. Bọn họ chỉ có một đứa con trai là anh thôi, anh đi rồi chắc bọn họ buồn lắm."
44
Cậu ta liếc nhìn tôi một cái, nói: "Nếu em bằng lòng thì sau này có con chúng ta về đó ở."
Tôi trộm nghĩ, cậu ta còn muốn để tôi sinh con cho cậu ta à?
Chẳng lẽ cậu ta không muốn giết tôi?
Nhưng trạng thái tinh thần của người điên rất không ổn định.
Về tới nhà, cậu ta nói với tôi: "Em sẽ không chạy chứ?"
Tôi bình tĩnh nói: "Không đâu. Ha ha, sao tôi lại muốn chạy chứ? Tôi đâu có bị bệnh."
Nhưng tôi vẫn rất sợ.
Bởi vì cậu ta không rời khỏi nhà nữa, mà kéo tôi đi tạo người.
Tôi hoàn toàn không dám khiêu chiến với trạng thái tinh thần của cậu ta.
Chờ cậu ta đi tắm, tôi lén bỏ vào ly sữa của cậu ta một viên thuốc ngủ.
Thuốc ngủ này tôi mua vốn để tự mình uống.
Để đó cũng lâu rồi, không biết có quá hạn chưa nữa.
Cậu ta bước ra, nhìn tôi một cái, sau đó uống sữa.
Đến khi cậu ta ngủ thiếp đi, tôi lập tức ngồi dậy, đi xuống ga-ra của cậu ta lấy xe mà không đem theo bất cứ thứ gì cả.
Kết quả tôi lái xe tới cửa, cửa sắt lại bị khóa.
? ? ?
Rõ ràng lúc trở về, cửa này không khóa mà.
45
"Em không thể ngoan ngoãn một chút à?"
Nghe thấy âm thanh trầm thấp ấy, tôi quay người, phát hiện Úc Thịnh đã đứng đó từ bao giờ.
Vẻ mặt cậu ta bình tĩnh, lẳng lặng nhìn thẳng về phía tôi.
Bây giờ đang là thời điểm đêm khuya thanh vắng, nơi nơi đều được bao trùm bởi sự yên tĩnh và bóng đêm.
Mà cậu ta, ngay cả thuốc ngủ cũng không thể đánh gục được.
Khủng bố thật sự.
"Có vẻ em không mệt lắm nhỉ?"
"À, tôi muốn đi ra ngoài hóng gió tí thôi."
Cậu ta cưỡng ép lôi kéo tôi về phòng, sau đó còn lấy ra một bộ còng tay và còng chân, khóa tôi lại!
Tôi kinh ngạc nhìn chằm chằm cậu ta.
Cậu ta hỏi tôi: "Em thấy những tấm ảnh trong căn phòng kia rồi phải không, cục cưng?"
"Cái gì cơ? Phòng gì? Ảnh gì? Chụp cái gì cơ?" Tôi run rẩy nói: "Anh đúng thật là một đêm có thể làm bảy lần, bây giờ còn muốn chơi tình thú nữa sao? Nhưng có thể mở còng chân ra cho tôi được không, nếu không thì bất tiện lắm?"
Cậu ta nghiến răng, định bế tôi lên lầu ba.
Mọi người đều biết mà, ở trong phim ấy, nếu nhân vật phản diện không còn ngụy trang thành người tốt nữa, thì đó là lúc nhân vật chính bị tra tấn.
Tôi lập tức lùi lại, nhưng cậu ta vẫn nhất định phải ôm tôi đi. Tôi chỉ có thể ôm lấy chân cậu ta, khóc: "Chồng ơi, em sai rồi. Em không đi nữa đâu. Thật đấy, tuyệt đối đừng giết em. Sau này anh nói cái gì em cũng sẽ nghe theo hết, em thề, thật đấy. Hu hu hu hu số của tôi khổ quá mà! Vừa ra khỏi miệng sói lại nhảy nhầm hang rắn!"
46
Cậu ta ngồi xổm xuống, nhìn tôi, mỉm cười: "Nếu nói em sợ, thì lúc tôi giả mù, em đã không dám được đằng chân lân đằng đầu rồi. Còn nếu nói em dũng cảm thì thử nhìn cái bộ dạng tham sống sợ chết bây giờ của em thử đi."
Cuối cùng cậu ta vẫn bế tôi lên lầu.
Tiến vào căn phòng đó, đèn vừa bật lên, tôi lại thấy những bức ảnh phủ đầy bức tường.
Vừa thấy đã khiến chứng sợ lỗ của tôi gần như sắp tái phát.
Tôi nhìn những bức ảnh kia mà da đầu tê dại. Tôi cảm giác sớm muộn gì cậu ta cũng sẽ “chế biến” tôi thành tiêu bản.
Tôi do dự hỏi: "Anh, anh biến thái như vậy từ khi nào?"
Cậu ta nhẹ nhàng cười một tiếng, đưa tay vuốt mặt tôi: "Từ lần đầu gặp em."
Cậu ta nắm lấy bờ vai tôi, kề sát vào tai tôi, buồn bã nói: "Nếu em không phát hiện ra căn phòng này của anh, nếu em không tìm đường chết mà chuẩn bị chạy trốn nhiều lần như vậy, anh cũng sẽ không trói em lại đâu cục cưng à."
"Đừng, đừng như vậy. Chúng ta sắp kết hôn rồi, hôn lễ sẽ được cử hành sớm thôi. Ha ha, anh như vậy, có phải không được tốt lắm không?"
"Vậy lúc chuẩn bị chạy trốn, em có nghĩ là làm vậy cũng không được tốt lắm không, hửm?"
47
Tôi bị chồng sắp cưới của tôi nhốt lại.
Tôi không dám tin.
Cậu ta tịch thu hết các thiết bị liên lạc của tôi, còn khóa cửa chính lại.
Cậu ta ở nhà, hai tay hai chân của tôi có thể tự do.
Cậu ta không ở nhà, tôi phải đeo còng chân.
Cậu ta nói tôi không thành thật.
Nhưng hôn lễ của chúng tôi không thể xảy ra bất kỳ sai lầm nào.
Hôm chúng tôi đi chụp ảnh cưới, toàn bộ hành trình cậu ta đều nhìn tôi chằm chằm.
Không cho tôi có cơ hội chạy trốn.
Bây giờ cậu ta vẫn chưa biến tôi thành tiêu bản, nhưng tôi cảm giác sẽ nhanh thôi.
Mỗi lần tôi đi vệ sinh, cậu ta đều chờ tôi ở bên ngoài.
Nếu không biết cậu ta điên, hai chúng tôi cứ ở chung sớm chiều như thế, tôi chắc chắn mình sẽ nảy sinh chút tình cảm với cậu ta.
48
Tôi không dám phản kháng, bởi vì tôi sợ cậu ta muốn giết chết tôi.
Xem ra trực giác từ nhỏ đến lớn của tôi là đúng.
Úc Thịnh rất khủng bố.
Vậy nên tôi vẫn luôn muốn trốn tránh cậu ta.
Kết quả tôi lại không tránh khỏi.
Ngày tổ chức hôn lễ, tôi thật sự đã tưởng tượng cảnh lúc đọc lời tuyên thệ kết hôn, tôi dũng cảm nói tôi không đồng ý, sau đó thì xách váy lên chạy như bay ra khỏi hiện trường hôn lễ trong ánh mắt khiếp sợ của toàn bộ khách mời.
Kết quả sự thật là, khi nhìn thấy khắp nơi rực rỡ sắc màu, lụa trắng bồng bềnh, nỗi buồn từ trong lòng tôi tràn ra, luôn cảm thấy tôi đang tự tham dự tang lễ của chính mình.
Sống không còn gì luyến tiếc.
Tới cũng tới rồi, bây giờ chạy cũng chạy không thoát, vẫn nên thành thật một chút thì hơn.
Úc Thịnh đã đồng ý với tôi, chỉ cần tôi biểu hiện tốt, cậu ta sẽ không nhốt tôi lại nữa.
Biểu hiện tốt mà cậu ta nói chính là thành thật làm vợ cậu ta.
Mà lúc làm lễ, Úc Thịnh còn suýt khóc.
Cậu ta bị mưu ma chước quỷ của mình làm cho cảm động sao?
Cuối cùng cậu ta cũng thành công lừa tôi bước vào lồng giam, mặc cậu ta xâu xé.
Tôi mang vẻ mặt đầy chán nản nhìn cậu ta đeo nhẫn cho tôi, rồi lại đeo nhẫn cho cậu ta.
Lúc cúi người hôn tôi, cậu ta còn khẽ nói: "Vợ à, em phải vui lên chứ, hôm nay chúng ta kết hôn mà."