NGOẠI TRUYỆN
1
Lần đầu Úc Thịnh gặp Cao Văn Gia là tại bữa tiệc sinh nhật của em trai cô.
Khi ấy cô tựa như hòa làm một với phông nền, đứng ở một góc hẻo lánh, không ai hỏi han.
Cô giống như không phải người nhà họ Cao vậy.
Bọn họ học chung một trường Trung học cơ sở.
Trên đường về anh đã chạm mặt cô vài lần, mà lần nào cũng thấy cô lủi thủi một mình.
Lúc nghỉ Đông, nghỉ Hè, mấy đứa nhỏ trong khu vẫn thường xuyên chơi đùa cùng nhau.
Nhưng Cao Văn Gia không tham dự.
Nhưng có lần anh đã bắt gặp cô lấy đồ cho những con mèo hoang bên đường ăn.
Anh đi tới hỏi cô: "Nay, có muốn chơi cùng chúng tôi không? Chúng tôi chơi bóng, còn thiếu một người."
Cô không thèm để ý anh.
Coi anh như không khí.
Hành động này khiến Úc Thịnh vô cùng tức giận.
Mấy đứa nhỏ trong khu, đứa nào không muốn làm bạn với anh chứ?
Hơn nữa cô cũng thật chẳng lịch sự chút nào.
2
Sau khi tựu trường, anh thấy cô bị mấy nữ sinh lớp lớn vây quanh trên đường, bọn họ đòi cướp tiền tiêu vặt của cô.
Anh vốn định giúp đỡ, kết quả cô lấy một chọi ba, dùng thế sét đánh không kịp bịt tai đánh mấy nữ sinh kia, sau đó chạy mất.
Chạy còn nhanh hơn thỏ.
Úc Thịnh đuổi theo.
Đến khi anh tóm được cặp sách của cô, cô lại nắm chặt nắm đấm, quay đầu lập tức tặng anh một quyền.
Khóe môi Úc Thịnh tím xanh.
Tay của cô cũng không nhấc lên nổi nữa.
Úc Thịnh rên rỉ kêu đau, nói: "Cậu thật đúng là ai tới cũng đánh nhỉ?"
Cô có chút sửng sốt, hỏi: "Cậu theo tôi làm gì?"
Anh cũng không biết mình sao nữa.
Có thế nào cũng muốn chơi với cô, hoặc nhìn xem cô đang làm gì.
Cuối cùng cô đi mua tăm bông và cồn để rửa vết thương ở khóe môi cho anh.
3
Úc Thịnh nói: "Từ nay cậu tới trường với tôi, bọn họ sẽ không bắt nạt cậu nữa."
Trong khu có rất nhiều đứa nhỏ được xe đưa đón, nhưng Cao Văn Gia lúc nào cũng tự tới trường rồi tự về.
Cô lại không hòa đồng, cả ngày không nói được mấy câu, rất dễ bị người ta để mắt tới.
Chỉ là cô không cần.
Cô đưa tăm bông và cồn cho anh, rồi xoay người rời đi.
Úc Thịnh đuổi theo cô: "Hướng đó không phải đường về nhà, cậu định đi đâu?"
Cao Văn Gia đi mua một phần cơm, sau đó ngồi ăn.
Úc Thịnh đi theo cô
Hai người ăn thức ăn nhanh nóng hổi trị giá mười mấy tệ ở cửa hàng tiện lợi, nhìn người đi đường qua lớp kính trong suốt.
Cao Văn Gia vừa ăn, vừa ngẩn người.
Úc Thịnh không biết cô đang làm gì nữa.
Ăn xong, cô lại đeo cặp sách lên, sau đó vẫn cứ lắc lư trên đường mãi.
Cô thật sự cứ lang thang như vậy.
5 giờ 30 chiều bọn họ tan học.
Lắc lư đến hơn 8 giờ tối, cô đi đến một quán cà phê, sau đó ném cặp sách lên bàn, bắt đầu làm bài tập.
Cuối cùng chuyến đi kết thúc khi cô về nhà.
Đây quả thật là cách triển khai thời gian sau giờ học tuyệt vời.
4
Từ đó về sau, Úc Thịnh thường xuyên đi theo cô.
Cô đi tới đâu, anh sẽ theo tới đó.
Anh phát hiện Cao Văn Gia cũng rất biết hưởng thụ.
Đôi khi cô sẽ dạo Trung tâm thương mại, đi dạo mệt thì ghé vào cửa hàng đồ ngọt làm bài tập.
Đôi khi nhìn thấy cửa hàng bán đồ ăn ngon, cô cũng sẽ ghé ăn một bữa.
Có đôi khi cô còn tới khu vui chơi.
Cái gì cũng chơi.
Chỉ là không phải ngày nào Úc Thịnh cũng đi theo cô.
Bằng không anh sẽ bị đánh chết.
Cha mẹ anh quản rất nghiêm.
Anh cũng đã nghe nói chuyện của nhà họ Cao.
Dù sao chuyện này ai cũng biết.
Còn không phải cái tư tưởng trọng nam khinh nữ cũ rích kia sao.
Nhưng khi chuyện thật sự xảy ra với một cô bé, sự tình lại rất nặng nề.
Thỉnh thoảng anh vẫn đi theo cô.
Hai tháng sau, có hôm, cô nhìn một cái poster tuyên truyền, phía trên in hình ảnh một nồi cá hấp.
Nước canh màu trắng sữa.
Thịt cá trông có vẻ vô cùng tươi ngon.
Cô nuốt một ngụm nước bọt, hỏi: "Cậu có tiền không?"
Anh nhìn dáng vẻ có chút túng quẫn của cô, đây là lần đầu tiên cô chủ động nói chuyện với anh: "Có."
5
Hai người bọn họ đi ăn một bữa lớn.
Sau bữa ăn, Cao Văn Gia mím môi cười với anh: "Sau này tôi sẽ trả cho cậu. Tháng sau tôi nhất định sẽ trả."
Hằng tháng cô đều được cho tiền tiêu vặt.
Nhưng số tiền đó không đủ để cô ngày ngày ăn bánh ngọt, uống trà sữa, còn ghé vào các loại cửa hàng ăn một lượt.
Hơn nữa cuối tuần cô cũng không muốn ở nhà, cho nên tiêu xài rất nhiều.
Nhưng bởi vì em trai đánh cô, cô đánh lại khiến em trai ngã từ cầu thang xuống, nên lại bỏ nhà đi hai ngày. Chuyện này đã làm cho cha mẹ mất hết mặt mũi, cũng cảm thấy cô là một đứa tâm địa ác độc.
Bọn họ cắt tiền tiêu vặt của cô.
Vậy nên sáng cô chỉ có thể ăn ở nhà, trưa lại ăn ở trường học.
Nhưng sau khi tan học cô lại không muốn về nhà, chỉ đành vác cái bụng đói lắc lư trên đường.
Úc Thịnh có tiền, vậy là thường xuyên thanh toán cho cô.
Cao Văn Gia cảm thấy mình không nên chỉ ăn của người ta không như vậy, thế là cô đáp ứng nhập bọn cùng anh.
6
Cao Văn Gia nhanh chóng đi theo Úc Thịnh chơi cùng với mấy đứa nhỏ khác trong khu.
Mặc dù cảm giác tồn tại của cô vẫn không cao, nhưng cuối cùng vẫn xem như đã có một đám bạn chơi cùng.
Mọi chuyện cứ thế tiếp diễn cho đến khi có lần đám con gái tập hợp lại một chỗ nói chuyện riêng.
Ai cũng thích hỏi người bạn thích là ai, lại chia sẻ tin tức bạn nam nào thích bạn nữ nào v.v…
Đó đều là trò mà mấy cô gái đang trong tuổi dậy thích chơi.
Cao Văn Gia ngồi nghe mọi người nói.
Thật nhiều bạn nữ đều nói thích Úc Thịnh.
Bởi vì anh là cậu trai có dáng vẻ xuất sắc nhất trong cả đám, mà người trong nhà anh cũng có khả năng thăng tiến vô cùng lớn. Mấy cô gái ở đây cũng biết chút ít về chuyện này.
Trong mắt đám con gái, những thứ tỏa hào quang lấp lánh như thế vẫn rất được xem trọng.
Cao Văn Gia nhìn bọn họ.
Bọn họ còn nói Úc Thịnh thích một nữ sinh của lớp nọ ở trường, nữ sinh kia trông cực kỳ xinh đẹp. Hai người thường xuyên cùng nhau diễn thuyết trước toàn trường, và mỗi khi trường học tranh giải gì đó, bọn họ cũng là người được cử đi tham gia.
Tất cả mọi người đều đã nói, cuối cùng bọn họ nhìn chằm chằm Cao Văn Gia, hỏi cô thích ai.
Hơn nữa còn không cho cô trả lời kiểu "Không thích ai hết", nếu không bọn họ sẽ không chơi với cô nữa.
Kiểu trao đổi này chủ yếu đánh vào tính chân thực.
7
Cao Văn Gia vắt hết óc, cố nhớ lại xem trong lớp có nam sinh nào.
Cuối cùng, cô nói ra tên của một bạn nam khá là không thích nói chuyện giống cô.
Cô nhớ rõ bạn nam kia rất ga-lăng, lúc đến lượt cô trực nhật, cậu ta còn giúp cô lau bảng.
Bởi vì cô thường xuyên quên lau bảng, mà lúc nhớ ra thì đã đến lúc vào học rồi.
Sau đó cô bắt đầu để ý quan sát một chút, cuối cùng phát hiện chính là bạn nam kia lau giúp cô.
Cô cảm thấy nói tên của bạn nam kia là tốt nhất, bởi vì không ai nói thích cậu ta.
Kết quả sau khi mọi người nghe vậy thì vẫn rất hứng thú, líu ríu nói không ngừng, hỏi cô vì sao.
Cô trản lời mình thích an tĩnh.
Lời này cuối cùng truyền đến tai Úc Thịnh và bạn nam kia.
Bạn nam kia chuẩn bị quà, định thổ lộ với Cao Văn Gia.
Cao Văn Gia bị dọa đến nhảy dựng, lắp bắp từ chối.
Úc Thịnh thì vô cùng tức giận.
Cảm thấy trái tim chân thành của mình bị phụ bạc.
“Không biết cậu ta có bị mù không nữa.” Anh căm phẫn nghĩ.
Úc Thịnh không để ý tới Cao Văn Gia một đoạn thời gian.
Vậy là Cao Văn Gia cũng đói bụng suốt đoạn thời gian đó.
Cô cũng không biết vì sao anh đột nhiên lãnh đạm với mình đến vậy.
Nhưng cô đã sớm quen với điều đó!
8
Bởi vì cô đã quen với thất vọng từ lâu.
Quen với việc không có sự yêu thương của cha mẹ.
Quen với việc không ai quan tâm, không ai thích mình.
Vậy nên cô đã trở nên lãnh đạm hơn bất kỳ ai khác.
Như thế, cô không có kỳ vọng, cũng sẽ không thất vọng.
Việc thành ra như vậy, cha mẹ cô là những người đứng ngồi không yên đầu tiên. Bọn họ hỏi: "Không phải con có quan hệ rất tốt với Úc Thịnh sao? Gần đây sao không thấy nó đến tìm con đi chơi nữa?"
Cô lạnh lùng trả lời: "Không biết."
Bởi vì cha mẹ hỏi thăm, cô càng thêm hi vọng Úc Thịnh đừng đến tìm mình.
Để cha mẹ cô thất vọng.
Để cô trả thù bọn họ.
Nhưng qua một đoạn thời gian, Úc Thịnh lại tìm đến cô giống như một tên điên vậy.
Mà thái độ còn cực kỳ xấu.
9
Anh muốn tìm cô là tìm, nhưng nàng muốn đi đi dạo.
Cô thích cảm giác tự do tự tại trong lúc đi dạo.
Nhưng Úc Thịnh căn bản không quan tâm tới ý kiến của cô.
Lúc vừa mới bắt đầu cô còn phản kháng, cô cắn anh, sau đó bỏ chạy.
Nhưng con gái không chạy nhanh bằng con trai.
Lần nào cô cũng bị anh kéo lên xe. Nếu cô vẫn tiếp tục giãy dụa, anh sẽ lập tức uy hiếp: "Cậu mà ồn ào nữa thì có tin tôi hôn cậu không?"
Cô nhìn anh chằm chằm bằng ánh mắt đầy căm phẫn.
Không chỉ có vậy, có lần anh còn tới tận nhà tìm cô.
Cô không muốn ra cửa, lớn tiếng mắng anh: "Cút!"
Thế là cha mẹ cô lập tức quở trách cô không lễ phép, sao có thể nói như vậy.
Sau đó anh đã có thể mang cô ra ngoài.
Cha mẹ vì muốn cô tạo mối quan hệ tốt với Úc Thịnh nên lại cho cô tiền tiêu vặt, còn tăng gấp đôi.
10
Lúc trước, khi hai người ở cùng nhau thì Úc Thịnh đều đi theo cô dạo chơi, hai người ngẫu nhiên nói mấy câu.
Cô tự tưởng tượng mình là một hiệp khách, đang hành tẩu giang hồ.
Nhưng sau khi tính tình Úc Thịnh thay đổi, anh không chiều theo ý cô nữa, mà lôi kéo cô đi chơi những trò mà anh thích.
Tất cả đều là trò có tính đối kháng cao mà mấy nam nam sinh hay chơi.
Không những thế trong nhóm thường xuyên chỉ có mình cô là nữ.
Cô hận Úc Thịnh muốn chết.
Bởi vì cô nghe được có nữ sinh nói xấu mình, nói cô thích nịnh nọt nam sinh, không chịu chơi với nữ sinh, chỉ chơi với nam sinh.
Có đôi khi cô giống hệt như món đồ bày trí đứng bên cạnh Úc Thịnh.
Cô cảm thấy Úc Thịnh là một tên bệnh tâm thần.
Cô còn có thể nhìn ra được, có vẻ như Úc Thịnh có chút hận cô.
Vậy nên mỗi lần hai người họ ở riêng với nhau, tình cảnh đều giống như ác bá trắng trợn cưỡng đoạt dân nữ nhà lành.
Mà lần nào Cao Văn Gia cũng giãy nảy một phen mới bất đắc dĩ đi theo anh.
11
Sau khi Úc Thịnh có được một cái máy ảnh Leica, anh bắt đầu chụp ảnh cho Cao Văn Gia.
Anh muốn Cao Văn Gia làm người mẫu cho mình.
Cao Văn Gia bất đắc dĩ phối hợp.
Nếu nói quan hệ của hai người không tốt, thì thời gian trống của cả hai đều dành cho đối phương.
Nếu nói quan hệ họ tốt, thì lần nào Cao Văn Gia cũng tức giận vì anh luôn không cho cô phản kháng.
Thói quen là một thứ đáng sợ.
Dần dần, cô đã biết mình không thể từ chối Úc Thịnh.
Mà theo thời gian trôi đi, khí chất trên người anh cũng dần phát sinh biến hóa.
Lúc đôi mắt kia nhìn mình, Cao Văn Gia rõ ràng cảm giác thấy anh đã không còn là cái người mà cô quen khi trước nữa.
Đôi mắt ấy tĩnh mịch, sâu thẳm, trông giống như một cái đầm lầy đen kịt. Cô cảm tưởng như chỉ nhìn lâu một chút, nó sẽ cuốn người ta vào bên trong, sau đó dìm chết.
Trong thời gian này, còn xảy ra một sự kiện, nhà họ Úc lại phát triển lên một tầm cao mới.
Cao Văn Gia không phải một cô bé cái gì cũng không biết.
Ngược lại là bởi vì phải sống trong hoàn cảnh như vậy, nên trong nội tâm cô rất sợ hãi những thứ này.