Editor: Hạ Uyển
Beta: Diệp Song Nhi
________________________
Giang Diệc không nghĩ tới Tư Kinh Mặc sẽ thẳng thắn thừa nhận như vậy, nhất thời chỉ cảm thấy kinh ngạc.
Đầu tiên cậu kinh ngạc vì Tư Kinh Mặc thế mà cũng thích một người, kinh ngạc hơn chính là Tư Kinh Mặc vậy mà lại đem chuyện này nói cho cậu biết.
Ở cái tuổi 17 18 này, thích một người là một chuyện rất riêng tư.
Trừ phi là đối với một người bạn vô cùng tốt, thì loại chuyện này sẽ không để người khác biết, chớ nói chi là trắng trợn nói ra.
Nhưng Tư Kinh Mặc nói cho Giang Diệc biết.
Điều này có nghĩa làTư Kinh Mặc đã coi cậu như bạn tốt?
Tư Kinh Mặc nhịn không được hỏi Tư Kinh Mặc: "Chuyện này có ai biết nữa không?"
Lỗ tai Tư Kinh Mặc đỏ lên, hắn khe khẽ lắc đầu, đôi mắt không gợn sóng nhìn Giang Diệc, giọng nói cực nhỏ: "Cậu là người duy nhất biết."
Đồng tử của Giang Diệc co rụt lại, càng thêm kinh ngạc: "Trương Dương cũng không biết à?"
Tư Kinh Mặc lắc đầu.
Giang Diệc hít sâu, cúi đầu xuống uống một ngụm cháo.
Cậu cứ tưởng rằng Tư Kinh Mặc coi cậu là bạn bè, cho nên mới nói chuyện này cho cậu.
Giang Diệc không ngờ được là, Tư Kinh Mặc không chỉ coi cậu là bạn bè, mà còn là bạn bè có thể thổ lộ hết bí mật.
Là người duy nhất biết được chuyện này nên Giang Diệc cảm thấy thật là vi diệu.
Đồng thời cậu không khống chế được mà suy đoán, đó rốt cuộc là người như thế nào mới khiến cho Tư Kinh Mặc thích.
"Người mà cậu thích là người như thế nào? Là Omega ư?" Giang Diệc ho nhẹ một tiếng, vẫn không nhịn được mà bát quái.
Tay đang cầm đũa của Tư Kinh Mặc run lên, im lặng thật lâu mà không nói gì.
Rõ ràng có thể nhìn ra Tư Kinh Mặc không muốn trả lời, Giang Diệc cũng chỉ là tò mò chút xíu thôi, chứ không hề có ý định hỏi cho đến cùng: "Không tiện nói cũng không sao đâu.
Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp cậu giữ bí mật."
Lúc này Tư Kinh Mặc mới liếc nhìn Giang Diệc, con ngươi đen nhánh không để lộ cảm xúc, giống như biển sâu vô tận, tĩnh mịch vô cùng, che giấu cảm xúc không cho Giang Diệc biết.
Một lúc lâu sau, Tư Kinh Mặc mới nhẹ nhàng gật đầu, đáp lại.
Giang Diệc cúi đầu uống một ngụm cháo, nói thật thì cậu vẫn rất tò mò người Tư Kinh Mặc thích là người như thế nào.
Từ lúc Giang Diệc quen biết Tư Kinh Mặc đến giờ, người này chỉ có một kiểu lạnh như băng, không gần gũi với bất kì ai, dù là tiểu học hay sơ trung, xung quanh hắn gần như không có người bạn nào.
Khi đó không phải không có người suy đoán Tư Kinh Mặc có người mình thích, nhưng mà đoán đến đoán đi, vẫn không thấy Tư Kinh Mặc nhìn một Omega nào nhiều hơn bình thường.
Thời gian dần trôi lời đồn cũng thay đổi phương hướng, đều đồn rằng Tư Kinh Mặc là vô tính luyến, đại khái là sẽ cô độc suốt quãng đời còn lại.
Tóm lại tin đồn rất nhiều, nhưng không ai nghĩ đến loại chuyện Tư Kinh Mặc sẽ thích một người nào đó.
Bây giờ Giang Diệc vẫn còn nhớ rất rõ, cô gái Omega mà cậu thích sau khi bị Tư Kinh Mặc từ chối thì đến tìm cậu khóc lóc.
Nhìn nữ sinh mà cậu thích đứng trước mặt, Giang Diệc là một Alpha rất thương hoa tiếc ngọc, bị lời lẽ nghiêm túc từ chối.
Cho tới bây giờ, Giang Diệc vẫn còn nhớ nữ sinh kia khóc đỏ cả hai mắt
Cũng không biết nữ sinh kia bây giờ có còn thích Tư Kinh Mặc hay không.
Nếu như vẫn còn thích, để cho cô biết Tư Kinh Mặc đã có người hắn thích thì cô ấy sẽ có biểu cảm như thế nào.
Giang Diệc không khỏi cười thầm, đương nhiên, cậu cũng thừa nhận, cậu là người hay mang thù.
Lái xe đứng ở cửa đợi hai người, ăn sáng xong thì hai người đi học.
Hai người tới lớp thì vẫn còn sớm, Giang Diệc mới vừa ngồi xuống chỗ của mình, thì Trương Dương và Phương Phàm cùng nhau vào lớp.
Trương Dương: "Chào buổi sáng!"
"Chào buổi sáng." Giang Diệc đáp lại rồi nhìn về phía Phương Phàm: "Cậu vẫn ổn chứ?"
Phương Phàm ho nhẹ một tiếng, không đợi cậu ta nói, Trương Dương đã cướp lời: "Vẫn ổn! Nhưng mà hôm qua người nào đó, ở nhà của tớ ca hát khiêu vũ trước mặt cha mẹ tớ thôi......"
"Cậu muốn chết à!" Phương Phàm mặt đỏ, tức đến hộc máu nhào qua che miệng Trương Dương.
Giang Diệc cười ha ha, cậu đang muốn nói chuyện với Tư Kinh Mặc, đột nhiên phát hiện Tư Kinh Mặc cứ nhìn chằm chằm Trương Dương và Phương Phàm.
Sự lạnh lẽo trong mắt của nam sinh dường như tan ra một chút, trong mắt là sự ghen tị mà chính hắn cũng không phát hiện.
Giang Diệc hít một hơi thật sâu, trong nháy mắt này, dường như cậu đã hiểu được cái gì đó!.
Tư Kinh Mặc là giáo thảo của Nhất Trung, người thích hắn thật sự nhiều vô số kể bất luận người đó là Omega hay là Beta.
Phàm là Tư Kinh Mặc đã ra tay, không chắc mười thì cũng chín phần đối phương sẽ không từ chối hắn.
Nhưng vì sao Tư Kinh Mặc vẫn luôn thầm mến, mà không đi tỏ tình?
Chỉ có một đáp án duy nhất đó là—— Người kia không thích hắn.
Phương Phàm thích Trương Dương, lúc vừa đến lớp ngày đầu tiên thì Giang Diệc đã nhìn ra.
Cho nên tối hôm qua lúc Trương Dương cùng Phương Phàm đi về, Giang Diệc mới có thể hỏi nhiều một chút.
Rồi cẩn thận suy nghĩ một lúc, người chơi thân với Tư Kinh Mặc trong lớp có những ai?
Hình như ngoài Trương Dương ra thì cũng chỉ có Phương Phàm! Mà Trương Dương là Alpha!
Càng nghĩ Giang Diệc càng cảm thấy kinh hãi.
Khó trách Tư Kinh Mặc không có tỏ tình.
Khó trách Tư Kinh Mặc chỉ nói cho mình.
Giang Diệc hít sâu một hơi, trong lúc nhất thời cậu bỗng thấy đau lòng Tư Kinh Mặc.
Omega mà mình thích thế là lại thích bạn tốt của mình, ngay cả tiểu thuyết cẩu huyết cũng chả dám viết thế đâu!
Mà Giang Diệc là người duy nhất biết chuyện này, đương nhiên cậu có nghĩa vụ phải giúp Tư Kinh Mặc bảo vệ tốt bí mật này.
Trên đời này có hàng ngàn hàng vạn Omega, bạn bè thì chỉ một mà thôi.
Giang Diệc coi như đã hiểu Tư Kinh Mặc khó xử điều gì.
Phương Phàm còn đang cùng Trương Dương nháo loạn, Trương Dương một bên cầu xin tha thứ một bên tránh.
Giang Diệc thu tầm mắt lại, vỗ vỗ Tư Kinh Mặc ngồi bên cạnh.
Thân thể Tư Kinh Mặc cương cứng.
Giang Diệc càng đau lòng hơn.
Tư Kinh Mặc đang lo lắng mình sẽ phát hiện sao?
Giang Diệc cau mày nhìn hắn, hạ giọng nói: "Cậu yên tâm,chuyện này tôi sẽ không nói cho bọn họ đâu, tôi sẽ giữ luôn trong lòng."
Tư Kinh Mặc: "?"
Giang Diệc vừa định giải thích, lại thấy Trương Dương đi đến, nên cậu không giải thích nữa.
Nhiều người lần lượt đến lớp học, tiếng chuông báo giờ tự học sớm vang lên.
Tư Kinh Mặc không hiểu gì hết.
Nhìn Giang Diệc không có muốn ý giải thích, hắn cũng đè xuống nghi hoặc trong lòng.
Tiết tự học sớm mới trôi qua một nửa, điện thoại Tư Kinh Mặc nhẹ nhàng rung lên ——
[Con cũng nên có mấy người bạn là Omega.
Con gái của Vân thúc cùng tuổi với con đấy, là một nữ sinh Omega rất đáng yêu, thật trùng hợp là con bé cũng học ở Nhất Trung, cuối tuần này hai đứa gặp nhau một chút xem.]
Tư Kinh Mặc nhíu mày, không nén được bực bội trong lòng.
Một tay hắn nắm lại thật chặt, môi cũng mím lại lộ rõ sự lạnh lẽo.
Mãi đến khi có một giọng London thuần khiết vang lên bên cạnh hắn, thì sự bực bội trong lòng Tư Kinh Mặc mới vơi bớt đi.
Tư Kinh Mặc nhịn không được mà nghiêng đầu nhìn Giang Diệc.
Giang Diệc đang đọc sách tiếng Anh.
Giọng nói không lớn, vừa đúng cho Tư Kinh Mặc có thể nghe được.
Giọng nói trầm bổng du dương ấy làm một nơi nào đó trong lòng Tư Kinh Mặc nóng lên, chậm rãi khiến hắn bình tĩnh lại.
Đi gặp mặt một lần cũng tốt, không để cho đối phương có một chút hi vọng nào như vậy mớigọn gàng dứt khoát.
Bây giờ đã khác với trước kia.
Hắn đã tìm được Giang Diệc.
Thời gian một tuần trôi qua rất nhanh, Giang Diệc cũng như đã quen hết với học sinh ban một.
Chỉ trong vài ngày, cậu đã có thể nhớ hơn phân nửa tên những người trong lớp.
Càng đáng để vui vẻ chính là, từ khi có Tư Kinh Mặc, quá trình tự học của Giang Diệc cũng nhanh hơn rất nhiều.
Lúc trước Giang Diệc đã học được một ít kiến thức, sau một tuần này, cậu đã học toàn bộ kiến thức trong sách toán, chỉ còn lý thuyết nữa mà thôi.
Cái thứ khó nhằn như toán mà cậu cũng đã học xong, thì lý thuyết trở nên đơn giản hơn nhiều.
Tuy nói lý thuyết có tận ba quyển sách, nhưng chủ yếu là tổng hợp đề thi, những kiến thức không quan trọng khác Giang Diệc cũng không định học làm gì, điều quan trọng bây giờ là cậu phải học những điểm chính trước.
Cậu phải chú ý đến những dạng câu hỏi sẽ có trong đề thi.
Trước kỳ nghỉ vào thứ sáu, Hứa Hướng Dương nhắn tin hỏi ngày mai gặp Giang Diệc lúc mấy giờ.
Giang Diệc suy nghĩ một chút: [ Sớm một chút đi, nhưng cũng không thể quá sớm, tốt nhất khoảng chín giờ.
Tớ muốn ngủ thêm một chút.]
Phải dậy sớm liên tục trong một tuần, cộng với việc ban đêm phải ôn tập đến rạng sáng, đáy mắt Giang Diệc đã xuất hiện quầng thâm, làn da của cậu vốn trắng, nên chỉ cần mắt xuất hiện quầng thâm là có rất nhiều người dễ dàng nhìn thấy.
Lão Từ đều nhịn không được mà nói: "Học tập đúng là rất quan trọng, nhưng thân thể mới là vốn liếng.
Trò không cần phải liều mạng đuổi kịp tốc độ của chúng ta, còn rất lâu mới đến lớp mười hai, trò cứ từ từ là được."
Giang Diệc ngoài miệng thì đồng ý, nhưng những việc cần làm cậu đều làm hết.
Suy cho cùng, thành tích là của cậu chứ không phải của ai khác.
Không nói đến thứ gì khâc, chỉ cần có một thành tích tốt để vả mặt Giang Húc, thì Giang Diệc cũng có thể xả giận rồi.
Tiếng chuông tan học vừa vang lên, lần này học sinh tích cực hơn trước nhiều, thậm chí có rất nhiều người từ giữa trưa đã bắt đầu thu dọn sách vở, chỉ cần nghe giáo viên nói tan học là đã vội vàng mang cặp sách bỏ chạy.
Trương Dương cũng giống y như thế, cậu ta vội vàng đứng lên, chỉ để lại một câu: "Tớ cũng đi đây, cuối tuần gặp, rồi chớp mắt đã không thấy bóng dáng."
Giang Diệc không vội từ từ sắp xếp lại tài liệu ôn tập, xác định đã làm xong tất cả bài thi thì mới đứng lên.
Tư Kinh Mặc trông thấy cậu đứng lên cũng cầm cặp đứng lên theo: "Đi thôi."
Khoảng thời gian này bọn họ tan học sẽ đi cùng nhau.
"Ừm." Giang Diệc đáp một tiếng, nhìn Phương Phàm, nói một tiếng: "Lớp trưởng, bọn tôi đi trước."
Phương Phàm ở lại tìm lão Từ có việc, nghe vậy thì ngẩn đầu phất phất tay với hai người: "Được, cuối tuần gặp."
Giang Diệc yên lặng quan sát Tư Kinh Mặc, thấy trên mặt hắn không có gì khác thường, lại càng đau lòng cho người bạn cùng bàn này.
Có thể làm ra dáng vẻ thờ ơ như thế không biết hắn đã phải luyện bao nhiêu lần mới được.
Đến cổng trường, Giang Diệc đột nhiên nghĩ đến một chuyện, Tư Kinh Mặc giúp mình học bổ túc, mình không mời hắn ăn một bữa cơm thì không đúng lắm.
Trước khi lên xe, Giang Diệc chủ động mở miệng: "Cuối tuần này cậu có rảnh không?"
Tư Kinh Mặc gương mắt liếc nhìn Giang Diệc, trong mắt gợn sóng mấy lần, hầu kết lăn lăn, suýt chút nữa hắn đã nói là mình rảnh.
Nhớ tới lúc trước có người nhắn tin, Tư Kinh Mặc nhíu mày: "Thứ bảy có chút việc phải xử lý, chủ nhật thì rảnh."
Giang Diệc cười: "Đúng dịp, chủ nhật tôi cũng rảnh.
Vậy thì thật là tốt, cả hai chúng ta đều rảnh thì chủ nhật đi ăn một bữa cơm đi.".