"Thôi kệ đi, thế này là yên tâm được rồi!"
"Nhưng tôi hơi tò mò, hôm nay rốt cuộc là ai đưa tài liệu vậy, tốt lên nhanh thật, may mắn ghê!"
"Không biết, hình như là một đứa nhỏ mới tới?"
"....."
Có thể được tan làm sớm đã xua tan nghi ngờ của mọi người, cũng không có ai để ý vấn đề nhỏ này nữa.
Chỉ có thư ký nhỏ tam tầm về nhà mới biết được điều gì đang đợi mình.
Tư Kinh Mặc thật là tốt, sau khi biết được ý nghĩ của thư ký nhỏ, đã gọi cho Alpha của thư ký nhỏ - cũng chính là bạn của hắn, nói cho cô biết ý nghĩ của thư ký nhỏ đồng thời thảo luận chuyện hợp tác với cô.
Có thể nói là song bội thu.
Đương nhiên, tất cả mọi người đều không biết điều này.
Lúc Tư Kinh Mặc về đến nhà thì Giang Diệc đã ở nhà rồi.
Giờ họ đang ở biệt thự vừa sửa sang xong năm ngoái, chờ nửa năm cho khí formaldehyde tan đi, đầu năm nay bọn họ đã chuyển đến đây.
Giang Diệc là một họa sĩ, công việc dù rườm rà nhưng về cơ bản là có thể làm ở nhà, thậm chí không cần đến công ty.
Mùa đông trời tối sớm, rõ ràng chỉ mới 18 giờ mà ngoài trời đã tối rồi.
Biệt thự chỉ bật đèn ở lầu hai, còn đèn ở lầu một thì Tư Kinh Mặc tự bật lên. Trong nhà không có người giúp việc, mỗi tuần sẽ có người đến dọn phòng vào thời gian nhất định, thuận tiện lấp đầy tủ lạnh trong nhà.
Trong nhà không có bảo mẫu nên việc nấu cơm toàn do Tư Kinh Mặc làm.
Thỉnh thoảng Giang Diệc sẽ giúp đỡ, nhưng đại đa số thời gian chỉ cản trở chứ không giúp được gì.
Tư Kinh Mặc không nỡ đuổi cậu ra ngoài, đồ ăn bị hỏng thì sẽ giữ lại cho mình. Còn đồ hắn làm thì vào bụng Giang Diệc hết.
Về đến nhà Tư Kinh Mặc không vội lên lầu, đầu tiên là rửa tay rồi lấy ra một ít đồ ăn cho bữa tối, hắn đang muốn nấu cơm, thì nghe được trên cầu thang truyền đến tiếng bước chân.
Tư Kinh Mặc để đồ ăn trong tay xuống rồi giương mắt nhìn.
Trong biệt thự mở điều hòa nên không lạnh lắm, nhưng Giang Diệc vẫn mặc rất kín, mặc quần áo lông, dưới chân là đôi dép lên lông xù, từ trên xuống dưới trừ cổ và mặt ta, thì không có chỗ nào bị lộ ra bên ngoài.
Dù đã 28 tuổi rồi nhưng trên mặt cậu không hề lưu lại dấu vết chả năm tháng. Ngũ quan ôn nhuận giống hệt như trước đây.
Ánh mắt của hai người giao nhau trong không khí, Giang Diệc nhìn đi chỗ khác ngay, hừ một tiếng.
Tư Kinh Mặc mím môi, khá là đau đầu.
Đây là năm thứ 10 hắn và Giang Diệc ở bên nhau, bọn họ đã cùng nhau trải qua "tam niên chi thống" "thất niên chi dương", nhưng Tư Kinh Mặc thật sự không hiểu nổi, vì sao đến năm thứ 10 thì Giang Diệc cứ tìm hắn gây lộn mãi.
Nói là cãi nhau, nhưng thật ra mỗi lần đều là Giang Diệc chất vấn không ngừng còn Tư Kinh Mặc thì im lặng.
Đợi khi kết thúc thì Giang Diệc đơn phương chiến tranh lạnh.
Lúc trước Tư Kinh Mặc sẽ đi dỗ, sau đó thì hắn phát hiện ra rằng, phải đợi Giang Diệc tự nguôi giận mới được nên hắn không lên tiếng trước nữa.
Tư Kinh Mặc dời mắt tiếp tục nấu cơm, không có ý lên tiếng.
Phòng bếp là không gian mở, bên ngoài là quầy bar, Giang Diệc ngồi trên quầy bar là có thể thu hết động tác của Tư Kinh Mặc vào trong mắt.
Tư Kinh Mặc nấy cơm bao lâu thì Giang Diệc ngồi trên quầy bar bấy lâu, trong lúc đó hai người không nói với nhau một câu nào.
Nửa tiếng sau, đồ ăn được đặt lên bàn, hôm nay Tư Kinh Mặc vẫn nấu những món Giang Diệc thích ăn nhất. Sau khi làm xong đồ ăn, Tư Kinh Mặc cũng không bảo Giang Diệc đến giúp, lúc chuẩn bị xong bộ đồ ăn, mới nói với Giang Diệc câu đầu tiên trong ngày: "Ăn cơm."
Cũng không biết là xảy ra chuyện gì mà lửa giạn bị Giang Diệc đè nén bỗng nhiên bùng phát.
"Tư Kinh Mặc! Anh cố ý có phải không!" Giọng Giang Diệc bỗng cao lên, ngồi im tại chỗ không nhúc nhích, đôi mắt nhìn thẳng về phía trước, cắn chặt răng.
Tư Kinh Mặc mệt mỏi thở dài: "Tiểu Diệc, anh không muốn cãi nhau với em......"
"Đúng, anh không muốn cãi với em!" Giang Diệc không thèm nhìn Tư Kinh Mặc. "Đó là vì anh thấy em hết thuốc chữa rồi, cứ cố tình gây sự với anh mãi, nên anh không muốn cãi với em chứ gì!"
Tư Kinh Mặc im lặng. Mặc dù hắn không biết rốt cuộc là Giang Diệc đang giận chuyện gì, nhưng hắn chưa từng nghĩ như vậy.
Trước khi kết hôn, hắn đã biết rằng, Giang Diệc là người rất quan trọng với hắn. Nếu một lúc nào đó Giang Diệc không vui thì chắc chăn là do hắn làm không tốt.
"Anh......"
"Thôi." Giang Diệc đột nhiên đứng dậy. "Anh không cần nói nữa, em biết rồi."
Nói xong lời này, Giang Diệc không nhìn nhìn Tư Kinh Mặc mà bước nhanh lên lầu.
"Tiểu Diệc!" Tư Kinh Mặc nhìn theo Giang Diệc, đến khúc quanh cầu thang hắn phát hiện Giang Diệc đưa tay lên lau khóe mắt.
Trái tim hắn giống như bị kim đâm, chóp mũi chua xót, hắn không chút do dự đuổi theo.
Cửa phòng ngủ bị đóng sầm lại, Tư Kinh Mặc vặn tay nắm cửa.
"Tiểu Diệc......"
"Anh ra ngoài đi!" Giọng của Giang Diệc khàn khàn xen lẫn sự nghẹn ngào.
Tư Kinh Mặc lập tức luống cuống, vội vàng bước đến gần, không quan tâm Giang Diệc đang giãy dụa, kéo người vào trong lòng, dùng hai tay nâng mặt Giang Diệc lên: "Em khóc......"
Mắt Giang Diệc đỏ hồng trừng Tư Kinh Mặc: "Em không có!"
Tư Kinh Mậc hoảng lắm rồi, những nụ hôn nóng bỏng lần lượt rơi xuống, thấp giọng nói xin lỗi: "Xin lỗi...... Là lỗi của anh, thật xin lỗi, xin lỗi cục cưng."
Giang Diệc không nén nỗi nước mắt nữa, nhắm mắt lại rơi nước mắt, dựa vào lòng Tư Kinh Mặc, nước mắt làm ướt bộ Âu phục của hắn.
Cuối cùng Giang Diệc cũng không ăn cơm, sau khi cậu khóc xong thì Tư Kinh Mặc ôm cậu đi tắm rửa, cả quá trình trong phòng sau đó hai người cũng không khống chế.
Mặc dù sau đó Giang Diệc vẫn đạp Tư Kinh Mặc một phát, nhưng chí ít là cậu không đuổi Tư Kinh Mặc ra phòng khách nữa.
Tư Kinh Mặc biết, Giang Diệc hết giận rồi.
Nhưng vấn đề là, sao Giang Diệc lại giận?
Trăm mối không có cách giải đáp, Tư Kinh Mặc chỉ có thể thừa dịp Giang Diệc ngủ gọi điện thoại cho Phương Phàm.
Phương Phàm nghe Tư Kinh Mặc nói xong, nhìn con mình và Trương Dương ngủ say bên cạnh, dở khóc dở cười: "Diệc ca vẫn chưa nói cho cậu à?"
Tư Kinh Mặc rất mờ mịt.
Mặc dù những lời này một Omega như Phương Phàm nói ra thì không tốt lắm, nhưng Phương Phàm vẫn nói chuyện này cho Tư Kinh Mặc.
Cậu ta và Trương Dương kết hôn 2 năm thì đã có con, mà lại nhìn Giang Diệc và Tư Kinh Mặc đã kết hôn 10 năm mà vẫn không có động tĩnh gì.
2 Giang Diệc đã sớm sốt ruột, nhưng hết lần này đến lần khác Tư Kinh Mặc không sốt ruột chút nào, Giang Diệc sốt ruột đến mức nổi nóng, nhưng xấu hổ không dám nói, lại kìm nén lửa giận trong lòng, chỉ có thể vô cớ gây sự với Tư Kinh Mặc.
Phương Phàm thật sự không ngờ tới, chuyện này đã qua một năm rồi mà Giang Diệc vẫn chưa nói.
Tư Kinh Mặc cũng thật lạ, vậy mà không nghĩ đến phương diện này.
Cúp điện thoại, người đàn ông bên cạnh dán lên cứ như một con gấu lớn.
"Ai vậy, cục cưng?"
"Nóng, cách xa em ra một chút!" Phương Phàm thấy không thoải mái nên đá Trương Dương một phát.
Trương Dương ôm Phương Phàm ròi hôn lên mặt cậu, giọng điệu ủy khuất: "Nửa đêm em giấu anh gọi điện cho người đàn ông khác, anh không thể hỏi à?"
Phương Phàm không muốn nghe Trương Dương nói tào lao, đạp cậu ta thêm phát nữa: "Anh có chừng mực chút đi."
Trương Dương mấp máy môi, trong lòng có chút khó chịu, nhưng bàn tay ôm lấy Phương Phàm vẫn không chịu buông.
"Không, anh không buông tay đâu. Vất vả lắm anh mới theo đuổi được em, anh sẽ không buông tay đâu."
Cậu ta vừa thốt ra câu nói đó đã khiến Phương Phàm sửng sốt
Đã nhiều năm trôi qua rồi, cậu ta cứ nghĩ là Trương Dương đã buông xuống, nhưng giờ cậu ta mới biết, thì ra Trương Dương cũng không có cảm giác an toàn giống như cậu.
Trong tim ê ẩm đau đớn, nên Phương Phàm không giãy dụa nữa.
Ngày hôm sau, Giang Diệc bị Tư Kinh Mặc hôn tỉnh lại.
"Sao đấy?" Tối hôm qua vừa bị giày vò, toàn thân Giang Diệc không thoải mái lắm, giọng điệu có sự bất mãn nhàn nhạt. "Đừng hôn......"
"Em......" Giang Diệc muốn đứng dậy.
Tư Kinh Mặc ôm cậu lại: "Cục cưng, chúng ta sinh con nhé?"
Cả người Giang Diệc run lên: "Anh......"
Tư Kinh Mặc nhìn Giang Diệc, ánh mắt ôn nhu vô cùng: "Anh đã biết, xin lỗi em. Trước đó là do anh không muốn em chịu khổ, cho nên không để ý đến suy nghĩ của em. Thật xin lỗi......"
Đột nhiên Giang Diệc không biết nói cái gì cho phải.
Năm đó khi kết hôn, Giang Diệc và Tư Kinh Mặc quyết định không sinh con.
Trước đó Giang Diệc cũng nghĩ như vậy, nhưng theo tuổi tác lớn dần, cậu càng cảm thấy cần phải có một đứa bé ở cạnh.
Có suy nghĩ này rồi nhưng cậu lại không biết phải nói thế nào, cứ giấu mãi trong lòng, còn khiến mình nhịn gần chết. Giang Diệc biết gần đây cảm xúc của mình không ổn định, nên cậu đang cố gắng điều chỉnh.
Nhưng cậu đâu có ngờ, Tư Kinh Mặc về nhà mà không thèm nói với cậu câu nào, Giang Diệc thấy uất ức lắm nên mới nhịn không được mà bùng nổ.
Sau đó cậu đã nghĩ hay là thôi vậy, nhưng cậu không ngờ rằng lần này Tư Kinh Mặc lại chủ động lùi một bước.
Tình cảm này của họ, hai người cứ nhượng bộ hết lần này đến lần khác.
Bởi vì, chỉ vì yêu.
Cãi nhau nhiều lần như vậy, chỉ để họ nhận ra rằng, bản thân mình yêu đối phương đến nhường nào.
Hết phiên ngoại 7.