Hành vi của một người có thể bị người khác khống chế không?
Có thể.
Không biết tự khi nào Diệp Sơ Hạ bỗng phát hiện mình giống như người ngoài sống trong cơ thể mình, có thể nhìn thấy mọi thứ bên ngoài bằng con mắt của cơ thể, nhưng lại không thể kiểm soát được hành vi của mình.
Nói chính xác thì nàng không thể kiểm soát hành vi của mình trong "cốt truyện", ngoài cốt truyện, nàng vẫn có thể làm những chuyện khác phù hợp với hình tượng của mình, tuy nhiên, một khi sự tương phản với hình tượng vốn có của nàng quá lớn, cơ thể nàng sẽ tự động bị tiếp quản bởi một sự hiện diện vô hình, khiến hành vi của nàng trở nên hợp logic.
Diệp Sơ Hạ không biết mình là nhân vật trong tiểu thuyết, phim truyền hình hay phim điện ảnh nào, hoặc có lẽ chỉ đơn giản là nàng đắc tội một vị thần tiên nào đó nên mới gặp phải chuyện như thế này?
Không ai thích cảm giác lênh đênh không thể làm gì khác này, nhưng càng tuyệt vọng hơn là không những nàng không thể kiểm soát được tất cả, mà thậm chí còn không thể tự sát, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình làm những chuyện ngu xuẩn hết lần này đến lần khác.
Diệp Sơ Hạ có dung mạo yêu kiều, ngũ quan mềm mại, ngoại hình đúng chuẩn yếu đuối cần được chở che, thân thế cũng đủ khiến lòng người thương cảm, có lẽ vì vậy mà nàng "may mắn" trở thành nữ chính trong kịch bản rác rưởi này.
Nhưng thực tế, nàng có tính cách hoàn toàn khác với vẻ ngoài, bản tính quỷ quyệt và giỏi giả vờ, nếu thực sự thích một ai đó, chắc chắn sẽ là một người cực kỳ thích kiểm soát, vì thiếu sự an toàn bên trong nên nàng nhất định sẽ thao túng cảm xúc của đối phương, dùng đủ mọi thủ đoạn để khiến đối phương không thể rời khỏi mình và chiếm quyền chủ đạo tuyệt đối, thay vì phụ thuộc vào người khác như bây giờ.
Nhưng hiện tại, nàng chỉ có thể phó mặc cho số phận bị một sự tồn tại vô hình nào đó khống chế, trong hoàn cảnh như vậy đủ để khơi dậy toàn bộ bạo ngược trong lòng nàng.
Vì lẽ đó, tất nhiên, nàng muốn.
Nàng không thể chịu được chính mình như một đứa không có đầu óc chạy tới câu lạc bộ làm việc bán thời gian, với thành tích của mình, làm gia sư có thể kiếm được nhiều tiền hơn làm bồi bàn trong câu lạc bộ. Nàng cũng không thể chịu đựng được việc mình phải ở bên một kẻ phạm tội cưỡng bức, càng không thể chịu đựng được, "bản thân" chỉ biết khóc sau khi bị ức hiếp, mà không bao giờ đánh trả.
Trong tay Diệp Sơ Hạ, từ trước đến giờ vẻ bề ngoài và nước mắt chỉ là vũ khí của nàng, nhưng tuyệt đối không phải dùng để lấy lòng đàn ông rồi sau đó để anh ta trả thù giúp mình.
Đích thân ra tay chẳng phải sướng hơn à?
Diệp Sơ Hạ cảm thấy hơi bị chán ghét hành vi của cơ thể mình sau khi mất kiểm soát.
Nàng không biết nếu phá hỏng cốt truyện sẽ xảy ra hậu quả gì, mà nàng chơi vơi, không còn gì để mất, và quả thực nàng cũng không sợ làm vậy sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng gì.
Biết đâu cốt truyện sẽ sụp đổ, dẫn tới sự hủy diệt của thế giới? Nếu nó xảy ra thật thì tuyệt!
Ứng cử viên được Diệp Sơ Hạ chọn lúc đầu thực ra là đối thủ của Minh Việt, dù sao cũng có thù oán nên có vẻ dễ châm ngòi hơn, tiếc là không biết có phải hai người họ quá lún sâu vào cốt truyện hay không mà phương pháp đấu tranh vừa ngu vừa độc, thậm chí còn bắt cóc người.
Diệp Sơ Hạ không hiểu, đây là xã hội pháp chế, từ khi trưởng thành đến nay nàng chưa từng làm chuyện gì phạm pháp, sao hai người này lại dám làm chuyện như vậy, thế giới giả thì thật sự không cần cảnh sát hay gì?
Tóm lại, màn trình diễn ngộp thở của hai người khiến Diệp Sơ Hạ từ bỏ việc cố gắng lôi kéo họ trở thành "đồng minh", nàng cũng quan sát cẩn thận, dường như chỉ có mình nàng là không thể tự chủ được, mà hai người này có vẻ chỉ đơn giản là đầu óc không phát triển, ít nhất là bên ngoài cốt truyện, họ cư xử đúng như những gì cốt truyện miêu tả.
Bởi vậy, Diệp Sơ Hạ thay đổi mục tiêu và chọn một cô gái trông có vẻ là nữ phụ trong cốt truyện.
Xét từ bề ngoài, cô có cấu hình tiêu chuẩn hoàn toàn trái ngược với nhân vật chính, nếu không phải phản thường lệ thì cô hẳn là ăn miếng trả miếng với nhân vật chính.
Diệp Sơ Hạ không quan tâm cô có ác cảm gì với mình hay không, chỉ cần có thể bị nàng lợi dụng là được, bởi lẽ mỗi khi gặp đối phương, Diệp Sơ Hạ sẽ chọn nói vài lời tràn đầy ám chỉ.
Tỉ như, chỉ cần làm đối phương phá sản thế thì hắn chỉ có thể dựa vào cô; nếu sự nghiệp của cô và hắn ngang hàng, yêu nhau lắm cắn nhau đau, hắn sẽ không còn thời gian quan tâm tới người khác...
Sau đó Diệp Sơ Hạ phát hiện ra nữ phụ này hình như cũng có gì đó không đúng.
Kích thích cô phản diện hoá, cô nghiêm túc nói với nàng rằng làm vậy là bất hợp pháp; bảo cô đi làm cho công ty nhà mình đi thì cô nói rằng cô chỉ thích chơi bời lêu lổng, làm việc khiến con người ta già đi; cuối cùng khiến Diệp Sơ Hạ đành phải nói bóng nói gió cô trong bữa tiệc, dù sao thì trong mắt một số người, thể diện quan trọng hơn.
Kết quả không biết nàng nói có khéo quá hay không, mà đối phương không những không cảm thấy mất mặt mà còn cười!
Đây là lần đầu tiên Diệp Sơ Hạ gặp một người đàn gảy tai trâu như vậy.
Không chỉ vậy, nếu cuộc đấu đá giữa Minh Việt và nam phản diện là cấp độ học sinh cấp hai, thì nữ phụ Dịch Nam Yên chỉ ở cấp độ học sinh tiểu học, hất rượu vang đỏ lên váy nàng trong vũ hội rồi cho nàng thay một bộ váy không vừa người, kết quả bị Minh Việt giễu cợt; nói chuyện không suy nghĩ, chế nhạo bất kể dịp nào, chẳng màng quan tâm đến sự có mặt của người mình thích, làm vậy chỉ khiến ấn tượng của đối phương về cô trở nên tồi tệ hơn mà thôi.
Không biết từ đâu biết nàng bị Minh Việt bao nuôi, thế là hẹn gặp riêng nàng, nói rằng có thể chi số tiền gấp đôi, thậm chí là gấp mấy lần để bao nuôi nàng.
Diệp Sơ Hạ nghi ngờ đầu óc của nữ phụ này có vấn đề.
Cho dù cốt truyện này có xảy ra thì cũng nên là đất diễn của nam phản diện chứ? Cô là phụ nữ mà đi bao nuôi tình địch để làm gì?
Nhìn mặt nàng để tự chọc tức mình mỗi ngày à?
Diệp Sơ Hạ không biết nên cười cô ngây thơ hay trực tiếp cười nhạo bộ não kém nếp nhăn của cô nữa, nàng cúi đầu dùng thìa khuấy cà phê sữa trong cốc, sững sờ một lúc mới nhận ra này không phải là cảnh gặp gỡ trong cốt truyện.
Thế là nàng không còn bắt chước phong cách hèn nhát đến mức không dám ngẩng đầu lên trong cốt truyện nữa, mà ngước mắt nhìn đối phương.
Kể từ khi cốt truyện bắt đầu, Diệp Sơ Hạ hiếm khi nhìn thẳng vào người khác, có vẻ như người điều khiển cốt truyện cho rằng nàng vốn dĩ nên thấp kém hơn người khác, ngay cả nói chuyện cũng không dám nhìn người khác, khiến nàng trông có vẻ nhút nhát khiếp nhược.
Lúc này, Diệp Sơ Hạ ngẩng đầu lên mới phát hiện cô nữ phụ trước mặt này không phải nói chuyện với vẻ mặt trịch thượng, mà là có chút mong đợi và thấp thỏm, khi thấy nàng nhìn sang, còn vô thức nhìn đi chỗ khác.
Một ý tưởng không mấy tuyệt vời, thậm chí kỳ quái và tự luyến chợt nảy ra trong đầu Diệp Sơ Hạ.
Nàng do dự một lúc, như đang tức giận vì lời nói của cô, đứng dậy khỏi vị trí, nhưng rồi lại ngã xuống vì đi quá nhanh, cơ thể ngã thẳng vào người cô.
Dịch Nam Yên theo bản năng ôm lấy nàng, làm xong chỉ mới nhận ra, mặt lập tức đỏ bừng.
Suy đoán đã thành sự thật, Diệp Sơ Hạ cảm thấy có chút phức tạp.
Giây tiếp theo, nam chính giống như một con Husky lao tới, kéo nàng về phía sau, vẻ mặt phẫn nộ nhìn Dịch Nam Yên: "Cô muốn làm gì em ấy?"
Diệp Sơ Hạ phát hiện mình lại không thể cử động cơ thể được, cũng chính lúc này nàng mới bắt đầu đi theo cốt truyện.
Không biết ánh mắt của tên nam chính chó má này thế nào, mà tự nhiên giải mã gương mặt đỏ bừng vì bị hắn ấn vào ngực thành Dịch Nam Yên đánh nàng, chỉ số thông minh và đôi mắt này của hắn khiến Diệp Sơ Hạ cảm thấy trường học dành cho người thiểu năng trí tuệ có lẽ phù hợp với hắn hơn.
Diệp Sơ Hạ đang bình tĩnh suy nghĩ mọi chuyện trong lòng, nhưng cơ thể lại không tự chủ mà bước theo cốt truyện khiến nàng tức giận, sự ngạc nhiên khi phát hiện ra bí mật mới đã nhanh chóng bị cuốn trôi bởi những cảm xúc tiêu cực, nên nàng nghĩ, cái người thích nàng kia chẳng phải tốt hơn sao? Chẳng phải dễ lợi dụng hơn sao?
Trông nàng ngơ ngẩn, và bản thân cũng thực sự thẫn thờ, trong cốt truyện không thể tự chủ, vậy nên Diệp Sơ Hạ lợi dụng thời gian ngoài cốt truyện để đạt được mục đích của riêng mình. Dù sao, Internet hiện tại đã phát triển, rất nhiều chuyện có thể thực hiện được mà không cần gặp nhau.
Dịch Nam Yên không phụ sự đánh giá của Diệp Sơ Hạ, ngu ngốc cắn câu và thực sự nghĩ cách bắt đầu thu thập những chuyện xấu của công ty Minh Việt, nhưng Diệp Sơ Hạ đã mất quá nhiều thời gian cho cốt truyện bị khống chế, thái độ rõ ràng là khác hẳn với ngoài cốt truyện, cho dù Dịch Nam Yên có ngốc đến đâu, cô vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.
Cô tưởng Diệp Sơ Hạ làm tất cả những điều này vì Minh Việt.
Vì thế cô chọn cách rời xa.
Diệp Sơ Hạ không biết nữ phụ tự dưng mất hút trong cốt truyện rốt cuộc là chuyện như thế nào, dù sao trong âm thầm, nàng nhận được rất nhiều tin nhắn chửi bới nàng từ bạn tốt của đối phương, nhưng sau một thời gian, những tin nhắn này đều biến mất, có lẽ bị ai đó chặn lại.
Diệp Sơ Hạ không quan tâm, hết đất diễn thật ra cũng tốt, không phải mắc kẹt trong cốt truyện, ít nhất, phần lớn loại truyện rác này, nữ phụ sẽ không có kết cục tốt. Nhưng có lẽ bởi vì cô là nữ phụ chứ không phải nữ chính, nên mới tham gia một phần cốt truyện là có thể thoát ra được chăng?
Nàng không biết, nhưng khi cốt truyện càng phát triển về sau thì nàng càng cảm thấy tuyệt vọng hơn, nên nàng không muốn liên lụy người có vẻ bình thường duy nhất trong cốt truyện.
Giống như tất cả những câu chuyện thô thiển khác, bị vu khống, hãm hại và hiểu lầm, sau đó trải qua nhiều trắc trở, rồi lại làm hòa, chẳng được mấy ngày yên ổn, phụ huynh chọn cho nam chính cưới một người môn đăng hộ đối, thế là ôm bầu chạy.
Diệp Sơ Hạ chỉ có một suy nghĩ: Thật sự muốn bóp chết hắn ta.
Nhưng cuối cùng, câu chuyện luôn có kết thúc có hậu, vì vậy nam chính trải qua trăm cay ngàn đắng, vài năm sau tìm được nữ chính và đứa con thơ, đồng thời được gia đình chấp nhận tổ chức hôn lễ.
Trước hôn lễ một ngày, Diệp Sơ Hạ nhận được một xấp tài liệu, đều là vấn đề của công ty nam chính, vào ngày cưới, nàng gửi những thứ này đến rất nhiều công ty, bất kể họ có thù địch với nam chính hay không.
Khoảnh khắc nàng nói "con đồng ý", Diệp Sơ Hạ đột nhiên phát hiện dường như nàng đã được gỡ bỏ một lớp xiềng xích, không hiểu sao nàng cảm thấy đây hẳn là cảnh cuối cốt truyện, mà ngoài lớp xiềng xích này ra còn có sự tồn tại của những lớp xiềng xích khác.
Ví dụ như trong nguyên tác, nàng và Minh Việt sẽ bên nhau tới già, cho nên cả đời này nàng không thể lựa chọn ly hôn, cũng không thể lựa chọn rời khỏi thành phố này hay căn biệt thự này.
Diệp Sơ Hạ vốn có hy vọng xa vời rằng nàng sẽ được tự do sau khi cốt truyện kết thúc, nhưng những hy vọng ngoài tầm với của nàng vẫn chỉ là hy vọng xa vời.
Nàng tưởng mình sẽ điên mất nhưng thực tế thì không phải vậy, nàng bình tĩnh chấp nhận mọi chuyện và chỉ khi đối phương ngủ, một dao đâm vào người hắn mà thôi.
Nhưng nàng vẫn không thể chịu đựng được tất thảy, cả đời sống như một con rối, có khác gì đã chết đâu?
Nếu đã vậy, thà chết sớm, sớm siêu sinh còn hơn.
Sau khi cốt truyện kết thúc, Minh Việt có lẽ đã lấy lại được chút ý thức, ít nhất hiện tại hắn không làm gì không hợp lẽ thường, biểu tình cũng không còn gợi đòn nữa, đến giờ phút cuối cùng, điều hắn nghĩ đến không phải là báo thù, mà là gọi cho đứa em trai đã bị hắn tiễn đi từ lâu.
Diệp Sơ Hạ không biết khi nhớ lại việc hắn đã làm, liệu hắn có cảm thấy áy náy và hối hận hay không, nàng cũng không thèm quan tâm, quay người rời khỏi phòng tân hôn.
Cho dù đối phương cũng bị ép buộc, nàng cũng không muốn chết chung chỗ với hắn ta.
Có lẽ để phù hợp tâm trạng, bên ngoài trời đang mưa to, kèm theo sấm chớp, như thể ông trời đang nổi giận, Diệp Sơ Hạ đi chân trần ra khỏi biệt thự, chỉ thấy một bóng người đứng ở cửa, Diệp Sơ Hạ đến gần mới phát hiện ra, ấy là cái đồ ngốc mà mấy năm rồi nàng không gặp.
Có lẽ thỉnh thoảng có tia sét khiến cô nhìn thấy máu trên người nàng, cô sợ hãi hét lên, Diệp Sơ Hạ tưởng cô sẽ bỏ chạy, dù sao bây giờ nàng trông giống như một người điên, nhưng cô không làm vậy, cô chỉ ôm nàng rồi hỏi,
em ra ngoài làm gì, trời mưa to vậy, em sẽ bị cảm mất.Diệp Sơ Hạ bỗng nhiên muốn khóc, đưa tay ôm lấy cô, hôn lên đôi môi ướt át của cô.
Một lúc sau, nàng lùi vài bước, Dịch Nam Yên muốn ôm nàng, nhưng Diệp Sơ Hạ lại lắc đầu từ chối, mỉm cười với cô, lẳng lặng nói: "Tạm biệt."
Giây tiếp theo, một tia sét từ trên trời giáng xuống, không biết có phải nó phá vỡ xiềng xích của cốt truyện hay không, sau khi giết chết Minh Việt, Diệp Sơ Hạ cảm thấy mình cách cái chết không xa, nhưng nàng không ngờ rằng cách chết lại đơn giản thô bạo vậy.
Tự nhiên nàng có hơi hối hận.
Nếu biết vậy thì nàng đã không ra ngoài, cô ngốc này, sau khi thấy cảnh này chắc sẽ gặp ác mộng rất lâu.
Nếu có kiếp sau...
Thôi, với bản chất xui xẻo của nàng, cho dù có kiếp sau, nói không chừng cũng sẽ đầu thai từ cốt truyện này sang cốt truyện khác, thôi thì đừng lỡ làng người ta.
Không gặp phải nàng, có lẽ sẽ vui vẻ hạnh phúc hơn.