Úc Tinh Thần quả thực không thể tin được những gì mình vừa nghe.
Nhưng mà không có ai trả lời vấn đề này của y.
Úc Khải cũng chỉ thờ ơ nhìn y một cái, liền ra khỏi phòng bệnh.
Để lại Úc Tinh Thần mặt đầy khiếp sợ.
Không, chuyện này không thể nào! Nhân vật quan trọng quốc gia bảo hộ? Sao Úc Khải lại là nhân vật quan trọng quốc gia bảo hộ được chứ?!
Cậu lừa y, bọn họ nhất định đang lừa y, vừa rồi súng nhất định cũng là giả! Bọn họ đang dọa y!
Nhưng mà.....nhưng mà......
Úc Tinh Thần bỗng nhiên nhớ lại đủ loại chuyện đã xảy ra.
Vì sao mỗi lần trên mạng xuất hiện tiếng xấu về Úc Khải chưa tới 10 phút liền biến mất không còn một mảnh?
Vì sao mua công ty thủy quân thì hết người này đến người khác bị khóa chặn? Thậm chí có người bởi vì bịa đặt mà vào cục cảnh sát?
Vì sao ngay cả người có thân phận địa vị như Thẩm Dục, Ngụy Trạch cũng bị điều tra?
Vì sao đạo diễn biên kịch hàng đầu trong nước đều nguyện ý viết kịch bản cho cậu ta?
Vì sao hơn một năm qua, toàn bộ giới giải trí đều bị bên trên chỉnh đốn nhiều lần?
Y vốn tưởng rằng là do thế lực của nhà họ Cảnh, cho rằng Úc Khải dựa vào ôm đùi Cảnh Vân Trăn mà đạt được.
Thì ra, y đã sai, rất sai rồi!
Mỗi khi nhớ lại từng việc, sắc mặt Úc Tinh Thần liền khó coi thêm vài phần, chờ tới khi y bị còng tay trên giường bệnh không thể động đậy, trên mặt đã hoàn toàn không có tí máu nào, cả người nhũn ra.
Cuối cùng Úc Tinh Thần cũng biết.....cuối cùng cũng biết bản thân tới giờ đã đắc tội người nào.
Sau lưng Úc Khải cư nhiên là Nhà nước!
Y thật nực cười, y cư nhiên còn muốn xoay người, còn vọng tưởng ra khỏi tù đối phó Úc Khải.
Thật không biết lượng sức mình, nực cười đến cực điểm!
Y xong rồi, lần này hoàn toàn xong rồi.
......
Hệ thống có chút thổn thức:【Người trẻ tuổi, thật là tự mình đi đường hẹp! 】
Vốn dĩ Úc Tinh Thần cầm kịch bản trong tay, không chỉ biết những việc xảy ra trong tương lai, còn có kỹ thuật diễn xuất tích lũy qua hai kiếp, nếu yên ổn đóng phim, chắc chắn cũng sẽ có một phen thành tựu.
Nhưng cố tình y lại muốn đối đầu với Úc Khải, cho rằng Úc Khải cướp mọi thứ của y, nhất định phải đạp cậu dưới lòng bàn chân mới bằng lòng bỏ qua.
Ghen tị, ích kỷ, ác độc.
Hiện giờ bị què chân hủy dung bỏ tù, cũng coi như ác giả ác báo.
Úc Khải chuẩn bị rời khỏi bệnh viện, nhưng khi xuống tầng lại có người gọi cậu.
"Tiểu Khải!"
Úc Khải xoay người sang chỗ khác.
Lại là mẹ Úc.
Bà ta vẫn mặc bộ quần áo ngày hôm qua trên người, xách theo cái túi kia, thấy Úc Khải xoay người, bà ta đứng dậy khỏi dãy ghế trên hành lang tầng hai.
Thấy Úc Khải bình an không có việc gì, thần sắc mệt mỏi của bà ta nhẹ nhàng thở phào, vươn tay muốn ôm cậu.
"Thật tốt quá, Tiểu Khải, con không có việc gì!"
Nhưng mà Úc Khải lại né tránh: "Úc phu nhân? Bà có chuyện gì sao?"
"Mẹ......" tay mẹ Úc treo giữa không trung, có chút xấu hổ, bà cố gắng nở nụ cười: "Mẹ không có chuyện gì, chỉ là ngày hôm qua thấy con ngất xỉu, bác sĩ mang con đi, mẹ cũng không biết con bị đưa tới đâu, bọn họ đều không nói cho mẹ, mẹ thấy Úc Tinh Thần cũng bị đưa tới đây, mẹ lo lắng cho con, liền ở chỗ này chờ con."
Úc Khải à một tiếng: "Tôi không sao, bà yên tâm đi."
Mẹ Úc gật đầu: "Vậy là tốt rồi."
"......"
Sau đó hai người đối diện, trong lúc nhất thời cũng không biết nói gì, không khí có chút gượng gạo.
"Vậy nếu không có chuyện gì khác, tôi đi trước nhé? Úc Tinh Thần ở tầng 3, nhưng hiện tại y bị nghi ngờ phạm tội, bà muốn gặp y cần phải được cảnh sát đồng ý mới được."
Úc Khải đang định rời đi.
"Không! Tiểu Khải." Mẹ Úc gọi cậu lại: "Mẹ không phải tới gặp Úc Tinh Thần, mẹ là muốn gặp con, nửa năm không gặp, mẹ rất nhớ con, cũng muốn.....muốn nói một tiếng xin lỗi với con."
"Tiểu Khải, thực xin lỗi, trước kia là mẹ quá ngốc, có mắt như mù, tin lời Úc Tinh Thần nói, y chính đồ vô ơn! Vương bát đản! Y đã hại nhà của chúng ta đến thảm! Tiểu Khải, con có thể tha thứ cho mẹ không?"
Mẹ Úc vừa nói nước mắt liền lã trã rơi xuống.
Úc Khải lại bất vi sở động mà nhìn bà, giọng điệu lịch sự mà xa cách: "Xin lỗi, Úc phu nhân, tôi không thể tha thứ cho bà."
"Tiểu Khải, mẹ thật sự biết sai rồi, mẹ không nên tin vào những lời đó của Úc Tinh Thần....." Mẹ Úc cầu xin không ngừng xin lỗi Úc Khải, khóc đến không thở nổi.
Úc Khải thở dài, trong lòng có chút không rõ là cảm giác gì.
Muốn nói mẹ Úc không hề yêu thương nguyên chủ, hình như cũng không phải, bà ta là người đối xử tốt nhất với cậu trong đám người nhà họ Úc, nhưng muốn nói bà ta rất yêu nguyên chủ, cũng không có.
Một năm qua, tuy bà ta cũng từng liên lạc với Úc Khải, nhưng vẫn luôn coi Úc Tinh Thần thành bảo bối.
Tận đến khi Úc Tinh Thần cuỗm tiền của bà ta đi, cha Úc bị cho vào tù, bà ta mới hoàn toàn tỉnh ngộ, biết mình đã sai lầm tới mức nào!
Cho đến nay, nhớ ra nguyên chủ tốt.
Biết nguyên chủ mới thực sự coi bọn họ như cha mẹ, đối xử tốt với bọn họ.
Nhưng mọi thứ đều đã muộn.
"Tôi nói không thể tha thứ cho bà, không phải vì tôi không muốn tha thứ cho bà." Trong ánh mắt cầu xin của mẹ Úc, Úc Khải gằn từng chữ: "Mà là tôi không có tư cách tha thứ cho bà."
Người bị tổn thương chính là nguyên chủ, không phải cậu.
"Con trai ruột của bà đã không còn ở nơi này, đã chết rồi, là các người hại chết cậu ấy."
"Sao lại thế......" Mẹ Úc không rõ ý tứ trong lời Úc Khải, bà ta kinh ngạc nhìn Úc Khải: "Tiểu Khải, mẹ biết con sẽ không dễ dàng tha thứ cho chúng ta.....nhưng mn sao con có thể tự nói mình chết được?"
Úc Khải hỏi hệ thống: "Nếu Úc Tinh Thần ký ức của cốt truyện, ngươi có cách nào để bà ta cũng trực tiếp có được những ký ức đó không?"
Hệ thống chần chừ: 【 Có thì có......Nhưng mà......】
Úc Khải: "Có phải tốc độ thu hoạch điểm nhân khí của ta quá nhanh rồi không? Vậy hay là ta hoãn một chút nhỉ."
Hệ thống lập tức im miệng: 【 Có thể, hiện tại liền an bài!!! 】
"Úc phu nhân, bà ngồi xuống trước đi." Úc Khải nâng mẹ Úc đã sắp khóc ngã xuống mặt đất, để bà ta ngồi xuống ghế bên cạnh.
Trong nháy mắt khi cậu buông tay.
Trong đầu mẹ Úc đột nhiên có rất nhiều hình ảnh tràn vào.
Đủ chuyện từ kiếp trước cho tới quá khứ.
Khi Úc Khải còn ở trong nhà, mỗi ngày trời chưa sáng đã dậy làm bữa sáng cho bọn họ, biết bà ta thích uống cháo, liền nấu đủ loại đa dạng các loại cháo cho bà, biết cha Úc thích uống trà, liền chuyên môn đi học pha trà, biết hai người anh trai thường xuyên uống rượu xã giao, liền thường xuyên nửa đêm bò dậy nấu canh giải rượu cho bọn họ.
Biết mẹ Úc thường xuyên đau lưng, còn chuyên môn học mát xa, luyện tập tới tay bị rút gân, chỉ để điều trị cho bà ta.
Một đứa con trai thật tốt.
Nhưng còn bà thì sao? Bọn họ đã làm gì?
Cho rằng Úc Khải trở về, liền sẽ ủy khuất Úc Tinh Thần, cho nên không tự giác mà càng quan tâm tới cảm xúc của Úc Tinh Thần.
Trên bàn cơm đều là món mà Úc Tinh Thần thích ăn, mua hai phần quà bình thường sẽ cho Úc Tinh Thần chọn trước, ngay cả người một nhà đi ra ngoài du lịch cũng ưu tiên phối hợp với thời gian của Úc Tinh Thần.
Rất nhiều lần Úc Khải vui vui vẻ vẻ thu thập xong xuôi, kết quả bọn họ lại nói cho cậu, lần này không thể dẫn cậu đi.
Thậm chí sau này, hai năm Úc Tinh Thần ở nước ngoài, bà ta vì nhớ Úc Tinh Thần mà trách cứ bản thân có phải quá mức thiên vị Úc Khải, mới ép Úc Tinh Thần rời đi hay không?
Thế cho nên sau khi y trở về, bà ta càng thêm thiên vị Úc Tinh Thần.
Rõ ràng là thứ Úc Khải thích, nhưng Úc Tinh Thần muốn thì liền cho y.
Rõ ràng đồng thời bị bỏng, nhưng bà ta chỉ thương xót Úc Tinh Thần, quát lớn Úc Khải.
Rõ ràng là nhân vật Úc Khải dựa vào thực lực bản thân lấy được, nhưng khi Úc Tinh Thần oán giận nói Úc Khải cướp nhân vật của y, bà ta còn chưa thèm hỏi liền tin, còn gọi điện thoại muốn Úc Khải nhường cho Úc Tinh Thần.
Bất luận Úc Tinh Thần muốn cái gì, bọn họ đều tận khả năng cho, vì thế Úc Tinh Thần càng ngày càng hot càng ngày càng nổi tiếng.
Còn Úc Khải thì sao?
Mặc kệ cố gắng thế nào cũng không thể xoay người, người cậu yêu, người nhà cậu, toàn bộ đều vây quanh Úc Tinh Thần, không có ai quản cậu, không có ai giúp cậu.
Cuối cùng cậu bị ép tới đường cùng sắp phát điên, cuối cùng làm một việc cực đoan bị bỏ tù trong tuyệt vọng.
Cậu đã bị đám người gọi là người thân bọn họ bức tử!
Khó trách Úc Khải không chịu tha thứ cho bà ta, khó trách Úc Khải hận bọn họ như vậy!
Mẹ Úc giống như đã mơ một giấc mơ.
Khi bà ta tỉnh lại, ôm mặt khóc nức nở, hối hận không thôi.
Cuối cùng bà ta cũng biết.
Bà ta vì bất công, vì mắt mù, vì ngu xuẩn, vì không quý trọng, vĩnh viễn mất đi đứa con trai ruột thực sự coi bà như mẹ.
......
Úc Khải đã không dừng lại, xoay người ra khỏi bệnh viện lên xe.
Cậu hỏi hệ thống: "Ta nhớ trước kia ngươi từng nói qua, chỉ cần ta hoàn thành tâm nguyện của nguyên chủ, không chỉ đạt được khen thưởng, còn có thể thực hiện một điều ước?"
Hệ thống: 【 Đúng. 】
Úc Khải: "Vậy nếu ta ước nước Thiên Long trở thành cường quốc số một thế giới trong một đêm?"
Hệ thống: 【......?! Cái này không được! Điều ước này quá lớn, ta không có loại năng lực này! 】
Úc Khải: "Thế giới vĩnh viễn hoà bình?"
Hệ thống: 【......】
Úc Khải: "Vậy toàn thể nhân dân nước Thiên Long đều trường sinh bất lão?"
Hệ thống: 【......Ký chủ, cậu một hai muốn ta phải khóc sao? Cậu có thể chọn một cái hiện thực một chút được không? QAQ】
Nó chỉ là một tiểu hệ thống đáng thương nhỏ bé mà thôi! Hu!
Úc Khải: "Vậy được rồi, để cha mẹ ta sống lại thì sao?"
Hệ thống: 【Cái này được thì được, nhưng bọn họ không sống ở thế giới này, sống cũng chỉ có thể ở sống ở thế giới nguyên bản của cậu thôi, nếu cậu muốn gặp bọn họ, phải ước trở về và bọn họ sống lại, nhưng nếu cậu trở về......thì không thể quay lại được nữa. 】
Nếu đặt ở trước kia, chắc chắn Úc Khải sẽ đồng ý, nhưng hiện tại, cậu có Cảnh Vân Trăn.
Sao cậu có thể bỏ lại Cảnh Vân Trăn một mình rời đi được.
Úc Khải: "......"
Cho nên, điều ước này nghe sao cũng có chút xỏ lá, cậu phải suy tính.
Dù sao còn chưa tới lúc, cậu có thể từ từ suy nghĩ.
Nhưng nhắc tới đề tài này, Úc Khải lại hỏi: "Đúng rồi, nguyên chủ đâu? Cậu ấy thực sự đã chết?"
Hệ thống: 【 Đúng, có thể nói như vậy. 】
"Ong ~"
Lúc này, di động Úc Khải rung một chút, cậu mở ra xem, có hai tin nhắn, một là tài khoản "Bắp tay đã có chủ chớ quấy rầy" của Cảnh Vân Trăn gửi tới nửa tiếng trước, gồm ba câu hỏi.
"Sắt thép tiểu cơ bụng bảo bối, em dậy chưa? Ăn cơm chưa? Nhớ anh không?"
Úc Khải lúc ấy ở bệnh viện, không nghe được.
Tin nhắn thứ hai là tài khoản chính mới vừa nhắn tới.
Cảnh Vân Trăn: "Cá nhỏ? Em chuẩn bị bao giờ tới thăm ban?"
Úc Khải: "Buổi sáng chúng ta mới tách ra."
Cảnh Vân Trăn: "Đúng vậy, hiện tại cách thời gian chúng ta tách ra đã 5 tiếng 42 phút 13 giây, chẳng lẽ em không nhớ anh à?"
Úc Khải: "Hình như không nhớ lắm?"
Cảnh Vân Trăn: "QAQ, cá nhỏ, không phải em không cầm nhẫn ban chỉ đính ước của anh liền không cần anh đấy chứ?"
Úc Khải: "Đúng vậy, không cần anh[ cá mặn chống nạnh ].jpg"
Cảnh Vân Trăn: "Cá nhỏ, em thật sự tệ bạc như vậy sao?!"
Cảnh Vân Trăn: "Em đã ngủ với anh!"
Cảnh Vân Trăn: "Lấy đi lần đầu tiên quý giá của anh!"
Cảnh Vân Trăn: "Hôn anh!"
Cảnh Vân Trăn: "Cướp đi ta nụ hôn đầu tiên quý giá của anh!"
Cảnh Vân Trăn: "Bây giờ anh không còn trong trắng, liền không cần anh nữa!"
Cảnh Vân Trăn: "Em là một con cá tệ bạc không có nhân tính!"
Cảnh Vân Trăn lớn tiếng lặp lại: "Con cá tệ bạc không có nhân tính!"
Cảnh Vân Trăn lớn lớn tiếng lặp lại: "Cá tệ bạc!"
Cảnh Vân Trăn khiển trách chín lần.
Úc Tiểu Khải trợn mắt há hốc mồm.jpg
Cảnh Vân Trăn gõ chữ rất nhanh!
Hơn nữa hắn nói hình như rất có lý!
Chẳng lẽ cậu thực sự là cá tệ bạc sao?
Úc Tiểu Khải bị trách móc đến choáng váng đầu óc đã tay nhanh hơn não gõ chữ gửi đi: "Em đi em đi, ngày mai liền đi!"
Cảnh Vân Trăn một giây liền đóng cảnh: "Được, tiểu bảo bối, chờ em đấy = =* [ cá mặn ném mị nhãn.jpg ]"
Úc Khải: "."
Cậu biết ngay mà.
Vậy còn chưa hết, một tài khoản khác của Cảnh Vân Trăn đột nhiên gửi tới một tin nhắn.
"Nói! Người đàn ông kia là ai?!"
Úc Khải:?
Bắp tay đã có chủ chớ quấy rầy: "Chính là người đàn ông đẹp trai vô địch thiên hạ kia sao! Sao em có thể lén lút gặp gỡ hắn!"
Bắp tay đã có chủ chớ quấy rầy: "Có phải em thay lòng đổi dạ rồi phải không?"
Lại nhìn thấy "Bắp tay đã có chủ chớ quấy rầy" biến thành "Bắp tay hoành đao đoạt ái".
Úc Khải: "......?"
A, không hổ là anh, một người dùng hai tài khoản đã có thể tự mình tạo ra một tràng diễn Tu La cẩu huyết!
Được rồi, cậu phối hợp một chút, Úc Khải cất di động: "Chị Hân, buổi chiều em có thể đi thăm ban Cảnh Vân Trăn không?"
Đường Hân Nhiên: "Không thành vấn đề." Cô bảo tài xế quay đầu xe, đi tới thành điện ảnh Cửu Thành.
Úc Khải muốn cho Cảnh Vân Trăn một niềm vui bất ngờ.
Kết quả niềm vui bất ngờ chưa cho, Úc Khải đã nhận được một cái "kinh hách" trước.
Khi hắn đi vào phim trường, đoàn phim đang quay cảnh của nhân vật phụ, Cảnh Vân Trăn ở trong phòng hóa trang, bên trái bên phải có hai người phụ nữ.
Cảnh Vân Trăn đang cúi đầu dùng di động cho các cô xem gì đó, mặt mày cứ gọi là hơn nở đầy đắc ý.
Hai người phụ nữ đều tựa rất gần, cúi đầu nhìn cũng rất nghiêm túc, thường thường phát ra tiếng cười.
"Cậu ấy thật đẹp."
"A a a a, trời ơi, là anh ấy! Anh, không nhìn ra nha, anh đúng là có bản lĩnh!"
Úc Khải:?
Cảnh Vân Trăn nghe được tiếng mở cửa, ngẩng đầu nhìn thấy Úc Khải, đầu tiên là kinh hỉ: "Cá nhỏ! Em đã tới rồi?"
Sau đó trong ánh mắt nghi hoặc của Úc Khải, hắn lập tức nhận ra chỗ nào không đúng, đột nhiên đứng lên giữa hai người phụ nữ.
Úc Khải: "Các cô ấy......?"
Úc Khải còn chưa nói xong, Cảnh Vân Trăn đã kêu lên trước.
"Cá nhỏ, em đừng hiểu lầm!"
"Anh và bọn họ không có gì! Đây là Cảnh Tiếu Vi, là em gái ruột cùng cha cùng mẹ có quan hệ huyết thống 100% với anh!"
Úc Khải: "Em......"
"Dựa theo《Hệ thống pháp luật nước Thiên Long 》 quy định, 'Cấm người có quan hệ huyết thống trực hệ hoặc dưới ba đời kết hôn với nhau! Anh em ruột thuộc về quan hệ huyết thống trực hệ, tuyệt đối không thể kết hôn!'"
Úc Khải: "Cái......"
"Còn người phụ nữ này! Em đừng thấy bà ấy nhìn có vẻ trẻ tuổi xinh tươi, kỳ thực bà ấy là mẹ ruột anh! Thật đấy! Á!"
Hoàn toàn không cho Úc Khải có bất cứ cơ hội để "nghi ngờ" nào, Cảnh Vân Trăn lưu loát đọc pháp điển và giới thiệu người xong, vẻ mặt kiêu ngạo chờ khen ngợi, sau đó đã bị mẹ ruột đánh.
"Không lớn không nhỏ!"
Úc Khải: "......"
Úc Khải: "Cái này kỳ thật......"
Kỳ thật cậu chỉ muốn nói cậu đã nhìn ra!