Khi Cảnh Vân Trăn định gật đầu đồng ý, Úc Khải không ngồi yên được, ngắt lời bọn họ.
"Cái này......hai bác à, cháu cảm thấy chúng ta nên đơn giản một chút thì hơn nhỉ?"
"Khoa trương như vậy không hay lắm, dễ bị bàn tán."
Tuy nói hôn lễ của minh tinh bình thường đều rất phô trương, bọn họ như này có phải quá lớn rồi không?
"Cho dù không có tiếng động, cũng vẫn có chút nhiễu dân, máy bay bay tới bay lui, ong ong vang, dễ quấy rầy tới các bạn học sinh học hành, đến lúc đó đều xem náo nhiệt, không có ai nghe giảng bài."
"Còn nữa, chẳng máy khiến khu phố kẹt xe thì phải làm sao? Kẹt một cái là mấy tiếng đồng hồ liền."
Quan trọng nhất là, cậu còn muốn tiếp tục sinh sống ở cái hành tinh này nữa!!!
Làm ơn!
Úc Khải phải mất rất nhiều công sức và lý lẽ mới xua tan mấy ý tưởng khoa trương của mấy người nhà này.
Nhưng Cảnh Vân Trăn vẫn chưa từ bỏ ý định, ngày hôm sau hắn đột nhiên có ý tưởng mới.
"Tiểu bảo bối, anh nghĩ ra rồi! Hay là chúng ta đi mua một hòn đảo để kết hôn đi?"
Rời xa đất liền, như vậy chắc chắn sẽ không ảnh hưởng tới người khác.
Đến lúc đó muốn phóng mấy chục nghìn phát pháo thì phóng, muốn chỉnh loa to cỡ nào thì chỉnh, máy bay không người lái, máy bay trực thăng, xe thể thao đổi màu toàn bộ dùng hết!
Úc Khải đề xuất: "Vậy không phải ra nước ngoài mua sao? Chỉ còn một tháng nữa là tới ngày tổ chức hôn lễ, làm như vậy cũng quá phiền toái...."
Đường Hân Nhiên liền lập tức tỏ vẻ: "Không cần ra nước ngoài mua, chị xin một chút, quốc gia trực tiếp cho bọn em một cái là được. Nếu hai người cảm thấy phiền phức, tất cả mọi thứ đều có thể giao cho bọn chị làm."
Quốc gia ba ba của ngươi đất rộng của nhiều, không thiếu nhất là đất, một hòn đảo nhỏ mà thôi, liền đưa cho cá mặn quốc gia bảo hộ làm "của hồi môn".
Nói xong chưa tới một tiếng, cô đã lấy ra một cái ipad, bên trên bày ra tư liệu về mười mấy cái hải đảo để chọn lựa.
Nhìn Cảnh Vân Trăn hưng phấn thò lại gần, Úc Khải chỉ có thể vỗ trán nói lời cảm ơn: "...... Cảm ơn."
Thôi, cậu từ bỏ, Cảnh Vân Trăn vui là được.
Đánh không lại thì gia nhập thôi.
Cá mặn nằm yên.jpg
Cuối cùng, Cảnh Vân Trăn lựa chọn một hòn đảo diện tích không lớn, cách đất liền khá xa, nhưng rất đặc biệt.
Bởi vì nhìn từ trên xuống dưới, toàn bộ hòn đảo giống như hình trái tim.
Hơn nữa trên hòn đảo này còn có sẵn khách sạn nghỉ ngơi, có thể dùng để tổ chức hôn lễ.
Úc Khải đè lại cảm xúc háo hức muốn thử của Cảnh Vân Trăn, theo lời Đường Hân Nhiên nói, trực tiếp giao cho quốc gia ba ba tới làm.
Nhưng mà cậu trăm triệu không nghĩ tới, phần lớn ý tưởng của Đường Hân Nhiên đều tham khảo ý kiến của Cảnh Vân Trăn.
Vì thế vào ngày tổ chức hôn lễ.
Tổng cộng có tám chiếc trực thăng được sơn theo phong cách Ultraman, Kamen Rider, Saiyan, v.v., xếp thành hình thang đi tới, khá là đồ sộ từ mặt biển xẹt qua.
Khiến cho du khách và dân bản xứ ở gần đó đều sôi nổi ngẩng đầu lên.
"Cái đệt, sao lại nhiều máy bay như vậy? Diễn tập quân sự à?"
"Không phải chứ, đây là máy bay trực thăng chứ không phải máy bay chiến đấu."
"Mau nhìn, biểu ngữ bên dưới viết cái gì kìa?"
Một người trong đó cầm kính viễn vọng, từng câu từng chữ đọc ra: "Nhiệt liệt, chúc mừng cái gì kết hôn, tôi không thấy rõ mấy...."
"Fuck, thì ra là kết hôn?! Phô trương lớn như vậy?!"
"A a a a a! Thật hâm mộ!!"
"Ai kết hôn thế?"
"Tôi nhìn xem —— xem không rõ lắm."
Mấy chiếc trực thăng kia bay khá xa.
Trong lúc bọn họ nghi hoặc, một chiếc du thuyền khổng lồ từ phía xa đi tới, chiếc du thuyền lấp lánh ánh sáng, ánh sáng đèn trên thuyền biến hóa theo tiết tấu của nhạc kết hôn, lộng lẫy chói mắt.
Trên đỉnh thuyền còn có một màn hình hai mặt rất lớn, bên trên chiếu ảnh hai người đàn ông trẻ tuổi kết hôn.
Cái này không cần kính viễn vọng, bọn họ đều có thể thấy rõ.
"Chúc Úc Khải tiên sinh, Cảnh Vân Trăn tiên sinh tân hôn vui vẻ, ân ân ái ái, bạch đầu giai lão."
"Úc Khải, Cảnh Vân Trăn?! Thì ra là bọn họ?!"
"A a a a a!!! Là nam thần của tôi kết hôn, là nam thần của tôi kết hôn!!"
"Trời ơi, lãng mạng quá!!"
"A a a, thật khiến người ta hâm mộ!!"
20 phút sau, máy bay trực thăng và du thuyền đến hải đảo.
Khách khứa xuống dưới đều tán thưởng: "Oa, đẹp quá."
Khắp nơi trên hòn đảo này có thể nhìn thấy bóng bay màu hồng trắng và biển hiệu với những lời chúc mừng, bên đường cũng có rất nhiều hoa và dải ruy băng trắng.
Kể từ khi hai người công khai mối quan hệ, Cảnh Vân Trăn chỉ hận không thể dán mấy chữ to "Úc Khải là bà xã của tôi" lên trên mặt, mỗi ngày đều khoe ân ái.
Đám cưới hôm nay mời tất cả bạn bè và đông đảo phóng viên báo đài.
Nhìn thoáng qua toàn bộ hiện trường hôn lễ, có rất nhiều gương mặt ngày thường chỉ nhìn thấy trên TV, tạp chí.
Quần chúng vây xem trong phòng phát sóng trực tiếp lập tức kích động hú hét:
[ A a a a a!!! ]
[Là Lý Uyên! Anh ơi, anh ơi!! ]
[Chị Tuyết Lệ cũng có mặt!!! A a a a, cô ấy đẹp quá!! Tiên nữ tiên nữ!!]
[ Tô Minh Hiên! Tô Minh Hiên! A a a a a!! ]
[Không hổ là chồng chồng đỉnh lưu, quá phô trương!]
[Đó là gì vậy, đệt, đáng yêu quá!]
Ngoài người, ở hiện trường hôn lễ còn có một đám người máy nhỏ chạy tới chạy lui.
Mỗi con đều có vẻ ngoài rất đáng yêu, trên lưng có một chiếc đĩa, bên trên chứa đầy rượu điểm tâm đồ ăn vặt, trên mặt màn hình sẽ biến hóa ra đủ loại biểu tình, sẽ chủ động tới trước mặt khách nhân, dùng giọng nói mềm mại dò hỏi có cần hay không.
Thậm chí khi được khách nhân khen ngợi, vuốt vẻ, cũng sẽ làm ra phản ứng tương ứng.
Thậm chí có một vị khách nữ dẫm chân lên làn váy thiếu chút nữa té ngã, tốc độ phản ứng của nó còn nhanh hơn mọi người, trong tích tắc bắn ra một tấm đệm mềm trên đỉnh đầu, vững vàng tiếp được vị khách.
Hơn nữa khi khách nhân đứng lên, còn dò hỏi cô có cần bác sĩ hay không, có thể lập tức hỗ trợ liên hệ với bác sĩ trên đảo.
[Oa! ]
[Người máy nhỏ thật lợi hại!!]
[Không ngờ không chỉ vẻ ngoài đã đáng yêu, mà còn thông minh nữa!]
[Ta thích kiểu người máy này, cảm giác có thể chăm sóc người già và trẻ nhỏ, nếu xảy ra việc gì, có thể khẩn cấp cứu hộ!]
Bạn bè của Cảnh Vân Trăn có một vài người là người nước ngoài, bọn họ đều ngây ngẩn cả người.
"Sao nó lại biết cô gái kia sẽ ngã?"
"Chẳng lẽ nó có mắt và tư duy sao? Tôi cho rằng người máy đều dùng tia hồng ngoại để cảm ứng."
"Là người điều khiển nhỉ? Phía sau chắc chắn là có người điều khiển từ xa."
Người Tây đại lục này ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng lại có chút thắc mắc.
Mấy năm nay làm sao vậy nhỉ, khoa học kỹ thuật của nước Thiên Long phát triển càng lúc càng nhanh.
Tới khi hôn lễ bắt đầu, điều càng khiến bọn họ kinh ngạc đã xảy ra.
Máy bay trực thăng vẫn luôn bay vòng quanh trên bầu trời đột nhiên thả xuống mười mấy máy bay mini không người lái nhỏ bằng nắm tay, chuẩn xác đi lên sân khấu.
Ngay sau đó, máy bay mini không người lái giống như xếp hàng lập tức tự động xếp thành đội hình, sau khi dừng lại, bên dưới bắn ra vài tia sáng màu sắc.
Một ngọn lửa màu vàng rực cháy trên mặt nền sân khấu, giống như gió lốc xoay tròn bay múa, trong tiếng kinh hô ngọn lửa biến thành bột phấn màu vàng kim bay đầy trời, những bột phấn này phát sáng lấp lánh trong không khí.
Mà ở ngay giữa trung tâm xuất hiện một bóng người.
Cảnh Vân Trăn.
Người đàn ông mặc một thân lễ phục tinh xảo màu trắng, tay phải cầm một bó hoa hồng đỏ, khuôn mặt dưới ánh đèn phá lệ đẹp trai, đôi mắt đào hoa thâm tình nhìn về một chỗ khác trên sân khấu.
"Wow!!!"
Toàn trường kinh hô.
[Đẹp trai quá!!!]
[Đệt, phương thức lên sân khấu này ngầu lòi quá!!]
Cùng với khúc nhạc kết hôn vang lên, giây phút cuối cùng khi bột phấn biến mất đột nhiên biến thành một biển hoa hồng màu đỏ! Vô số hoa hồng nở rộ từ xa tới gần, lan tận tới một nơi khác trên sân khấu, dưới chân Úc Khải.
Chang trai mặc một khoản lễ phục màu trắng giống như của Cảnh Vân Trăn, trên cổ ảo đính một chiếc châm kim cương vụn hình hoa hồng, sáng lấp lánh, khiến cả người trở nên tao nhã sang trọng lạ thường.
[Đệt đệt, Úc bảo đẹp trai quá!!]
[ A a a a a!!! ]
[Sao lại đẹp như vậy chứ!! A a a a a!!! ]
Trên bầu trời cánh hoa bay múa, khách khứa xung quanh sân khấu có thể nhìn thấy rõ ràng từng đường gân trên cánh hoa, thậm chí là một vài giọt nước trong vắt.
Có người vươn tay sờ sờ không khí, mới nhận ra tất cả những thứ này đều là giả, bữa tiệc thị giác này hoàn toàn xóa nhòa ranh giới giữa ảo ảnh và thế giới thực, không người nào là không kinh ngạc cảm thán.
Chúa ơi!
Cảnh tượng như vậy quá mức mộng ảo, kinh diễm đến cực điểm, ánh mắt của mọi người đều nhìn chăm chú, đại não mất đi năng lực tự hỏi.
Hơn nữa khi Cảnh Vân Trăn đi về phía Úc Khải, trên người hắn bắt đầu tản mát ra ánh sáng màu xanh lam đầy khoa học viễn tưởng.
Từ chân đến đầu, mỗi lần tan đi trên người hắn sẽ biến thành một bộ y phục.
Lễ phục màu trắng, tây trang màu đỏ, tây trang màu đen, ban đầu còn bình thường, sau đó xuất hiện Ultraman, mặt nạ siêu nhân, người Xay da???
[ Ha ha ha! ]
[ A??? Cái quỷ zì zậy?? ]
[ Ha ha ha, má ơi, thật là vừa buồn cười lại vừa ngầu! ]
Ngắn ngủn 10 mét sân khấu, lễ phục trên người Cảnh Vân Trăn liền biến hóa thành mười mấy bộ.
Y hệ trình diễn thời trang.
Ngầu lòi vô đối!
[Đây thật sự không phải cảnh trong phim khoa học viễn tưởng sao?!]
[A a a a a! Ta biết cái này, là game thời trang thực tế ảo của viện khoa học công nghệ Thiên Long!!]
Khác với sự kích động của quần chúng vây xem.
Cho dù trên người biến hóa muôn vàn, nhưng Cảnh Vân Trăn trước sau vẫn luôn nhìn Úc Khải, chuyên chú kiên định đi từng bước về phía cậu.
Cuối cùng hắn nắm tay Úc Khải, trao bó hoa hồng cho cậu, dịu dàng nói.
"Bảo bảo, chúng mình cùng nhau đi, được không?"
[ A a a a a!! ]
[ Bảo bảo!! Cưng chiều quá cưng chiều quá a a a a a! ]
"......Được."
Người đã từng nhận giải ảnh đế trong lễ trao giải như Úc Khải cũng có chút khẩn trương.
Mà khi cậu được Cảnh Vân Trăn nắm tay bước từng bước một về sân khấu, đáy lòng lại bỗng nhiên trở nên bình tĩnh.
Bởi vì có một câu như này, "chỉ cần mình không xấu hổ, người xấu hổ chính là người khác."
Trong hiệu ứng lộng lẫy.
Quần áo trên người bọn họ cũng biến ảo, sơ mi trắng, trang phục disco thời thượng với dây quần kim loại; áo len cổ chữ V, áo khoác đen thêm giày đế đỏ; hán phục màu xanh lá, kính mắt đen, áo ngủ cá mặn vương, mỹ nam ngư.....
Thời gian giống như chảy ngược, từng cảnh tượng hiện lên trước mắt.
Ban đầu khán giả đều cười ầm lên.
Mà khoảnh khắc khi bọn họ đứng yên kia, quần áo trên người lại biến trở về lễ phục kết hôn.
Thời gian giống như ngừng trôi.
Hiệu ứng trên sân khấu càng đẹp đến cực điểm, trong muôn vàn đóa hoa nở rộ, trong mắt hai người lại chỉ có mỗi mình nhau.
Sau đó Cảnh Vân Trăn trực tiếp cầm lấy mic trong tay MC của buổi lễ.
[Ha ha ha, cười chết mất! Trực tiếp cướp việc của MC, ha ha ha!]
[ Cảnh ca, không hổ là anh! ]
Cảnh Vân Trăn gấp không chờ nổi hỏi.
"Cá nhỏ, anh yêu em, em có đồng ý kết hôn với anh không?"
"Phốc." Úc Khải bật cười ra tiếng, quyết đoán trả lời: "Em đồng ý."
Cảnh Vân Trăn: "Còn gì nữa? Em không có lời gì khác à?"
"Còn nữa sao?" Úc Khải cố ý nói: "À, có, em muốn trở vè nằm lướt Weibo."
[ Ha ha ha ha! ]
[ Ha ha ha, xem ra dù kết hôn cũng vẫn phải đưa cho Úc bảo của chúng ta một cái di động!]
[Không hổ là cá mặn, ngay cả kết hôn cũng muốn sờ cá, cười chết mất.]
Cảnh Vân Trăn: "?"
Hắn không cam lòng lại hỏi tiếp: "Còn gì nữa?"
Úc Khải: "Xem một chút video quỷ súc của anh?"
Cảnh Vân Trăn: "???"
Nhìn khuôn mặt lập tức trở nên thống khổ của Cảnh Vân Trăn, Úc Khải bật cười ha ha.
Cảnh Vân Trăn: "......"
Cảnh Vân Trăn: "Cá nhỏ, sao em có thể như vậy!!!"
Úc Khải cười hồi lâu mới dừng lại, sau đó tiến tới gần tai hắn lặng lẽ nói: "Về rồi nói cho anh nghe."
Cảnh Vân Trăn cố chấp nói: "Anh muốn nghe ngay bây giờ."
Úc Khải: "......"
Cảnh Vân Trăn: "Cá nhỏ, bảo bảo, bà xã, nói cho anh nghe đi mà ~"
Như này ai mà chịu được?
Đối diện với ánh mắt thâm tình của người đàn ông, Úc Khải chần chừ một lát, sau đó trong vô số lời chúc phúc và nói cười, chủ động hôn lên môi hắn, đỏ mặt nhỏ giọng nói: "Em cũng yêu anh."
Lần đầu tiên cậu phát hiện, chủ động thổ lộ hình như cũng không khó khăn cho lắm, nếu đối phương là Cảnh Vân Trăn thì, mọi thứ có vẻ đều trở nên đương nhiên.
Cậu hơi đề cao âm lượng một chút, từng câu từng chữ nghiêm túc nói: "Cảnh Vân Trăn, em cũng yêu anh."
Rất yêu rất yêu ~
[ A a a a a a a!! ]
Hiện trường tràn ngập tiếng hoan hô.
Vì thế, đôi tân nhân tự mình hoàn thành hôn lễ, tiến vào động phòng ~