Cũng may người đàn ông này tuy bí ẩn, nhưng hắn không nói dối, tư thế ngủ khá thành thật.
Hai người an ổn vượt qua một đêm.
Nhưng không cẩn thận một cái liền ngủ quên, ngày hôm sau bị tổ tiết mục tới gõ cửa gọi rời giường mới bò dậy.
Rửa mặt xong, mặc quần áo do trợ lý gửi đến, trang điểm rồi lần lượt từng người ra khỏi phòng ——
Đó là lúc chương trình bắt đầu quay.
[Oa!!! Ta nhìn thấy gì!! Cảnh Vân Trăn và Úc Khải tối qua ngủ cùng một phòng?!]
[Cảnh ca không phải ngồi tù ở đại lao sao? Vì sao lại đi ra từ phòng Úc bảo bối?!]
[Tối qua đã xảy ra chuyện gì!! Để ta bình ổn lại đã, để ta bình ổn lại đã!!]
[Thấy chưa, Úc bảo bối và Cảnh Vân Trăn mặc đồ tình nhân!!! Khà khà khà ~~]
Hôm nay Úc Khải mặc một thân áo choàng cổ tròn màu trắng cải tiến, đai lưng sẫm màu phác họa ra vòng eo mảnh mai, trên quần ào có rất nhiều ám văn màu bạc xinh đẹp.
Còn Cảnh Vân Trăn thì sao, tuy vẫn một thân đen, nhưng vẫn khác hẳn với bộ đồ gọn gàng nhanh nhẹn nhìn là có thể chiến đấu một trận hai ngày trước, đây là một bộ áo dài thời Ngụy Tấn lịch lãm, vạt cổ áo cũng có ám văn màu bạc.
Còn đều là rừng trúc sơn thủy.
Kỳ thực hai bộ quần áo này là trùng hợp, cũng không phải đồ đôi, nhưng chính là cái gọi là hắc bạch tuyệt phối, hơn nữa phong cách hoa văn nhất trí, hai người đứng chung một chỗ tràn đầy cảm giác CP.
[Hôm nay là một ngày công tử phong lưu ăn chơi trác táng không rành thế sự và tiểu thiếu gia nhà giàu đầy cảm giác quen thuộc!]
[ A a a, bọn họ đứng chung thật sự quá đẹp mắt!! Quay nhiều vào, cầu xin!! Tình yêu của ta!!]
Khi Úc Khải mua bữa sáng, ảnh đế vô liêm sỉ nào đó sáp lại: "Người mới, nhìn vào tối qua chúng ta cùng giường!.
.
ngô!"
Trước khi cái tên này lại nói ra mấy lời kinh thiên động địa, Úc Khải nhanh chóng nhét cái bánh bao cho hắn.
Úc Khải khẽ cắn môi, cố gắng kiềm chế xúc động muốn đánh người, nhu hòa nói: "Cảnh tiên sinh, tôi thỉnh, ngài đừng khách khí, ăn nhiều một chút.
"
Đẹp trai cũng tốt, nhưng đáng tiếc miệng quá rộng.
Nhưng mà cậu nhét cũng chậm rồi.
Quần chúng ăn dưa trước màn hình đều đã nghe được.
[ Cùng giường??? ]
[ Đây là điều chúng ta có thể nghe sao!! ]
[ Ha ha ha, mặt Úc bảo có hơi đỏ, các ngươi có thấy không! Quá đáng yêu! ]
Ăn xong bữa sáng, mọi người đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên một con bồ câu màu trắng bay vào, xẹt qua, thiếu chút nữa dừng trên đầu Úc Khải.
Cũng may Cảnh Vân Trăn ở bên cạnh phản ứng thần tốc, đột nhiên vươn tay, chặn lại.
Hắn nắm bồ câu trong tay, phát hiện đây là con bồ câu đưa thư, trên đùi có buộc một bức thư, Úc Khải lấy thư ra, bên trong cư nhiên là một tờ quảng cáo tin tức.
Úc Khải: "Bên trên nói, Cửa hàng kho báu Kim Long khai trương.
"
"Cửa hàng kho báu Kim Long?"
Tô Minh Hiên suy đoán: "Tôi đoán có lẽ nó cũng tương tự như "Chợ đồ cũ" mùa trước, chính là nơi bán thẻ đạo cụ.
"
Cảnh Vân Trăn lấy tờ quảng cáo trên tay Úc Khải nhìn thử: "Bên trên có địa chỉ.
"
Vì thế mọi người quyết định cùng đi nhìn xem.
Cái cửa hàng kho báu Kim Long này nghe tên thực bá đạo, nhưng kỳ thực chỉ là một tiểu điếm, toàn bộ cửa hàng chỉ lớn bằng cửa hàng tiện lợi bình thường, nhưng trên biển hiệu khảm một con kim long bay múa, cực kỳ khí phách.
Kỳ thực cửa hàng này hôm qua đã tồn tại, nhưng lúc ấy không mở cửa, biển hiệu cũng dùng tấm vải đen che đi, cho nên không hề thu hút.
Mà hiện tại cửa hàng đang mở toang, một người đàn ông trung niên mặc bộ Đường trang màu đen tiếp đón bọn họ vào cửa hàng xem.
Mấy người mang theo tâm trạng tò mò đi vào, sau đó thiếu chút nữa bị ánh vàng rực rỡ lấp lánh chói mù mắt.
Chỉ thấy trong tiệm trưng bày đủ loại thẻ bài vàng bạc đồng, một đống giống như kim bài miễn tử.
Hậu kỳ còn gia nhập hiệu ứng "buling buling".
[ Ha ha ha ha!!! ]
[Đạo cụ chất lượng tệ quá, toàn dựa vào hiệu ứng đặc biệt?]
[Ha ha ha ha ha ha, đây là cái hiệu ứng đặc biệt 5 xu quỷ gì vậy! Buồn cười chết đi được!! ]
Đừng nói là quần chúng ăn dưa, khách mời cũng là vẻ mặt ghét bỏ.
Tô Minh Hiên: "Này cũng quá thổ đi?"
Lâm Nghệ: "Chúng ta thật sự phải cầm chúng nó chạy khắp nơi sao?"
Cổ Mạc cầm lên một tấm thẻ bài bằng đồng vứt xuống đất, cao giọng nói: "Buổi trưa đã đến, kéo ra ngoài cho ta, chém!"
Hàn Tình phối hợp kêu lên một tiếng thảm thiết rồi quỳ rạp trên mặt đất: "Đừng mà! Đại nhân, tiểu nữ bị oan!"
Mấy người còn lại đều bị hai tên diễn tinh này chọc cười.
Cảnh Vân Trăn không tỏ vẻ gì cả.
Nhưng không biết vì sao, Úc Khải bỗng nhiên cảm thấy chỉ sợ Cảnh Vân Trăn trong lòng còn rất thích cái kim bài này.
Dù sao vị nam thần thoạt nhìn cuồng bá khốc huyễn này còn có một trái tim nhộn nhạo.
Hắn thích những thứ hoa hòe lòe loẹt.
Mấy người chơi xong mới bắt đầu xem đám thẻ bài đó.
Bất luận là thẻ vàng thẻ bạc hay thẻ đồng, bên trên đầu khắc chữ, mặt trước viết tên thẻ đạo cụ, mặt sau viết tác dụng của thẻ đạo cụ.
Ví dụ như "Thẻ gấp đôi, có thể cho làm cho lượng tiền mình thu vào tăng gấp đôi, nhưng cần phải sử dụng trước khi nhận được khoản thu tiếp theo.
Ví dụ như "Thẻ bảo vệ", có thể bảo vệ tiền tài của mình không bị ăn cắp.
Một ví khác là "Thẻ quyết đấu", thách đấu người chơi khác trong một trò chơi nào đó, trừ khi đối phương có "Thẻ phủ quyết" nếu không sẽ phải chấp nhận, nếu thắng có thể trao đổi tài sản trong tay đối phương.
Còn cái gì mà "Thẻ cắt xén", có thể làm giảm một nửa thu nhập của người chơi được chọn trong vòng ba tiếng đồng hồ.
Ngoài cái này ra còn có một vài thẻ đạo cụ hiện tại xem không hiểu có tác dụng gì.
Tóm lại rất là đa dạng.
Trên bệ cao nhất có một cái kệ thủy tinh, bên trong là mấy cái thẻ bài thủy tinh nhìn rất là xa hoa cao quý.
Tô Minh Hiên hỏi có thể cho bọn họ cầm xem thử không, bị từ chối.
Chủ tiệm tỏ vẻ đây là trân bảo trong tiệm, giá trị liên thành, phải xác định bọn họ có khả năng mua mới có thể đưa cho xem.
"À ~~" Bọn họ lập tức hiểu ra, đó chính là thẻ bài đạo cụ cấp S chỉ có thể dùng hai đạo cụ có con dấu của chương trình mới có thể đổi!
Trên tay bọn họ không có, hiện tại chỉ có Úc Khải và Cảnh Vân Trăn mỗi người có một cái.
Úc Khải thì không quan tâm, nhưng Cảnh Vân Trăn mới không ngốc, dựa vào đâu phải đưa đồ vật mà bọn họ khó khăn lắm mới lấy được để cung cấp thông tin miễn phí cho người khác chứ?
Cho nên hắn lập tức chuyển đề tài, thuận thế hỏi một cái thẻ đồng trong tay: "Ông chủ, cái này bao nhiêu tiền?"
"80 nén bạc.
"
???
Tô Minh Hiên cho rằng mình nghe lầm: "Bao nhiêu?"
Ông chủ lại trả lời khẳng định một lần nữa: "80 nén bạc.
"
"Đắt như vậy sao!"
Không chỉ có có thẻ bài này.
Từ thẻ đồng tới thẻ vàng, giá cả dần dần tăng lên, trong đó rẻ nhất cũng phải 50 nén bạc.
Cho dù là Úc Khải giàu nhất ngày hôm qua cũng không mua nổi.
"Đệch! Sao lại đắt như vậy.
" Mấy người lộ ra vẻ mặt khiếp sợ: "Chúng tôi làm gì có nhiều tiền như vậy?"
Chủ tiệm cười cười, chỉ cho bọn họ ba cách.
Thứ nhất là có thể tới hiệu cầm đồ thế chấp.
Thứ hai là có thể đi ra sông câu cá, nếu có thể câu được mấy con cá màu sắc hoa văn rực rỡ là có thể đổi được 500 nén bạc.
Thứ ba là có thể đi tới mỏ quặng ngọc thạch xem thử, nếu có thể tìm được ngọc thạch, kém cỏi nhất đều có thể bán được 100 nén bạc.
Cái thứ nhất chắc chắn không được, hiện tại một đám bọn họ còn đang nghèo rớt mồng tơi, căn bản không có gì để thế chấp.
Cái thứ hai cũng không được, trước không nói trong 7 người ở đây chỉ có ba người biết câu cá, câu cá vốn dĩ là một việc huyền học, muốn câu lên con cá quý hiếm gì đó dùng ngón chân nghĩ cũng biết xác suất rất thấp.
"Chúng ta vẫn nên đi đào quặng đi.
"
"Chỉ có thể như vậy.
"
Vì thế bảy người cùng nhau chuẩn bị xuất phát đi đào quặng.
Trước khi xuất phát, nghe nói đi đến ngọn núi kia phải mất 4 km, Lâm Nghệ lập tức trợn trắng mắt, ưỡn ẹo oán giận: "Ai nha, sao lại xa như vậy chứ! !.
"
Cổ Mạc an ủi nói: "Hay là đi thay bộ quần áo và giày khác đi? Tôi thấy chị Hàn và Tằng Hi đều đi thay rồi.
"
Kỳ thực hai ngày nay để tiện hành động, quần áo của mọi người cơ bản là càng ngày càng ngắn gọn, mới vừa nghe tới phải leo núi, mấy người đều trở về đổi giày.
Còn Lâm Nghệ thì sao? Vì đẹp, hai ngày nay vẫn luôn mặc váy áo giống như tiên nữ, giày là giày vải đế cao, tùy tiện đứng ở chỗ nào đó, đều là tiêu điểm trong đám người.
Dẫn tới vô số lời khen, nhân khí tăng lên vùn vụt.
Cho nên cho dù rất mệt, Lâm Nghệ cũng hoàn toàn không muốn từ bỏ thân trang điểm này của mình.
"Aiz, người ta không sao!.
.
nhưng thật sự quá mệt mỏi!.
" Lâm Nghệ bĩu môi dáng vẻ cực kỳ đáng yêu.
Khiến các fan không khỏi đau lòng.
Khi cô đang oán giận.
Phía sau đột nhiên truyền tới tiếng lộc cộc.
Mọi người quay đầu vừa thấy, sôi nổi phát ra tiếng kinh hô.
"Wow!!!"
Chỉ thấy Cảnh Vân Trăn cưỡi một con tuấn mã màu đen cao lớn đi ra từ phía sau khách điếm, hắn mặc một thân hắc y sắc bén, lưng thẳng tắp, một tay nắm dây cương, nghịch quang mà đến.
Hình ảnh kia quả thực đẹp trai đến ngây người.
[ A a a a a!!! ]
[ A a a a a a!!! Chồng ơi!!! Chồng ơi!! ]
[Trời ơi, này cũng quá đẹp trai rồi?!]
[Tư liệu sống đêm nay của ta lại có!!]
Thì ra Cảnh Vân Trăn dùng tất cả tiền để đi mua ngựa.
Đừng hỏi có đáng giá hay không, ở trong mắt Cảnh Vân Trăn, chỉ một chữ, soái!
Phải đáng giá!
"Cảnh ca trâu bò nha!"
"Cảnh qua quá soái!"
Hai mắt Lâm Nghệ đột nhiên sáng lên, lập tức kêu lên: "Anh Cảnh! Anh Cảnh! Anh có thể đi cho em đi cùng không? Chân người ta thật sự đau quá nha ~"
Tổ ekip còn bỏ thêm cho cô một cái hiệu ứng trái tìm màu hồng bay lên.
"Biu~"
[A, Nghệ Nghệ thật đáng yêu!]
[Làm nũng như này ai chịu được?]
[Một cô gái như tôi cũng cảm thấy đau lòng cho cô ấy!!]
Cảnh Vân Trăn nghĩ nghĩ trả lời: "Được.
"
"Quá!.
.
" Lâm Nghệ còn chưa kịp cười.
Liền nghe thấy Cảnh Vân Trăn nói hết câu: "Xe ngựa vận chuyển Cảnh Úc, đi một lần 100 nén bạc, các vị ai muốn, đều được.
"
Lâm Nghệ cứng đờ: "! ! "
[ Ha ha ha ha ha, không hổ là anh! ]
[ Ha ha ha ha! Ta mẹ nó buồn cười muốn chết!! ]
[Thiết lập gian thương của ông chủ Cảnh vĩnh viễn không sụp!]
Tằng Hi không khỏi phun tào: "Chẳng lẽ đây là!.
.
nguyên nhân Cảnh ca vẫn luôn độc thân?"
Tuy Cảnh Vân Trăn xuất đạo không coi là lâu, nhưng dù sao danh tiếng cũng đủ vang dội, ngoài giới không nghe nói thì thôi, ngay cả nhân sĩ trong giới như bọn họ cũng chưa từng nghe thấy hắn từng có mờ ám với ai.
Vốn tưởng rằng do công tác bảo mật làm tốt, hiện tại xem ra ——
Tô Minh Hiên vừa cười vừa gật đầu: "Cậu ta vẫn luôn như vậy ha ha ha ha.
Chỉ cần cậu ta không muốn, không ai có thể khiến cậu ấy cúi đầu.
"
Tốt cái gì mà tốt, đây là tiết tấu sẽ phải cô độc cả đời!
Cảnh Vân Trăn thấy không ai muốn lên ngựa, liền cưỡi ngựa chạy chậm tới trước mặt Úc Khải đang ngồi cắn hạt dưa ở trước cửa khách điếm: "Người mới, leo lên.
"
Đương nhiên Úc Khải nghe thấy tên gian thương này tuyên bố, lắc đầu: "Cảnh tiên sinh, không cần, tôi cũng không có tiền.
"
"Với cậu tôi còn thu tiền làm gì chứ?"
Úc Khải: "! ! ?"
Cái giọng điệu chúng ta rất quen thuộc này là gì chứ?
Thấy cậu không động đậy, Cảnh Vân Trăn trực tiếp vươn tay bắt lấy cánh tay cậu: "Nhanh lên, đi lên, đi thôi.
"
Kỳ thật Úc Khải cũng không quá muốn đào quặng, so với đào quặng, cậu càng muốn đi câu cá, bởi vì có thể quang minh chính đại ngồi ở đó lười biếng.
Nhưng tay tiền bối đã vươn ra kéo cậu rồi, đối diện với máy quay, cậu còn có thể làm gì đây?
Cho nên có dù không muốn, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn bị kéo lên ngựa, sau khi lên mới cảm thấy có gì đó sai sai.
Úc Khải:?
Úc Khải: "Không phải, Cảnh tiên sinh, vì sao tôi lại ngồi phía trước?"
Loại tư thế ôm ấp này không phải dùng cho nữ chính trong phim cổ trang sao?!.