Tác giả: Hữu Mặc
Edit: Bilun
"Ngại quá......" Nhân viên công tác bị nhốt bên trong cửa cũng xấu hổ theo: "Ngài đừng để ý, tính tình Ngụy lão sư hay nóng nảy, kỳ thực cậu ấy là người biết đúng sai.....cậu ấy cũng không có ý gì khác.....ách.....đương nhiên tôi cũng không phải nói ngài không đúng....."
Được rồi được rồi, anh trai à, đừng miễn cưỡng nữa, chính anh cũng không nói nổi được nữa rồi đấy!
Úc Khải: "Không vấn đề."
"Vậy ngài bên này nếu không có việc gì, tôi đi trước nhé?" Nhân viên công tác cũng xấu hổ muốn chết, nhanh chóng cáo từ.
"Được, hẹn gặp lại." Úc Khải lễ phép tạm biệt.
Khi cửa phòng lại đóng lại, Úc Khải hỏi Đường Hân Nhiên: "Cái dáng vẻ như này của Ngụy Trạch sao còn có người mời anh ta đóng phim vậy?"
Vốn Úc Khải cho rằng gã chỉ nhằm vào mình mới có tính tình lớn như vậy, kết quả nhìn nhân viên công tác vừa rồi như vậy, tính tình của tên Ngụy Trạch này hình như vốn dĩ đã không tốt.
Chỉ một chút chuyện nhỏ về phòng hóa trang đã nổi trận lôi đình, cư nhiên còn muốn đuổi người khác đi.
Đường Hân Nhiên nhún nhún vai: "Tuy tính tình cậu ta không tốt, nhưng rất nổi tiếng, fan đã sớm trải qua một tầng lại một tầng tinh luyện, lại thích cái tính cách "thật tình" này của cậu ta, cậu ta có làm gì thì vẫn có người hâm mộ, hơn nữa năng lực nghiệp vụ của cậu ta cũng được, tổng thể mà nói, chất lượng đóng phim của cậu ta vẫn có bảo đảm."
Dù sao cũng diễn từ nhỏ cho tới lớn, hơn 20 năm, chỉ sợ có ngu cũng học xong rồi, cho nên kỹ thuật diễn có thế nào cũng không thể tệ được.
Thời buổi này, lưu lượng nhiệt độ chính là vương đạo.
Hơn nữa gia thế hiển hách, cha mẹ nguyện ý đập tiền lót đường, cho nên nhân viên công tác của đoàn phim cũng chỉ có thể nhẫn nại đối với Ngụy Trạch.
"Nhưng mà." Đường Hân Nhiên cười như không cười nói: "Hình như cậu ta có vẻ nhiều tiền quá rồi."
Tùy tùy tiện tiện liền ra giá gấp 10 lần, 20 lần, thậm chí còn nói cái câu "chú tùy tiện ra giá", có vẻ như nhiều tiền quá không có chỗ tiêu thì phải.
Vấn đề đưa tới cửa, quốc gia ba ba có thể không điều tra một phen sao?
Sau đó Úc Khải tới phim trường, một bên tiếp tục chờ đợi, một bên cũng quan sát những diễn viên khác diễn xuất một chút.
Khác với lúc xem trên tivi, thời điểm đóng phim, để tiết kiệm chi phí, trình tự quay chụp bị đảo lộn, bởi vậy diễn viên cần tùy thời điều chỉnh cảm xúc, thích ứng với hoàn cảnh trước mặt.
Hai diễn viên chính cũng coi là người có kinh nghiệm phong phú, quay không có áp lực gì, tuy Ngải đạo diễn có chút không vừa lòng, nhưng vẫn thông qua rất nhanh.
Úc Khải cũng cảm thấy thiếu chút mùi vị nữa.
Kỹ thuật diễn của bọn họ cũng không kém, nhưng so với Cảnh Vân Trăn thì giống như không chỉ kém một chút.
Hệ thống nghe xong liền có chuyện muốn nói:【Điều này chắc chắn không thể so sánh được, cậu so sánh Cảnh Vân Trăn với bọn họ, nhiều ít có chút đả kích, nếu không vì sao Cảnh Vân Trăn có thể hai lần bắt được ảnh đế, còn là ảnh đế quốc tế, mà bọn họ chỉ có thể lấy một đống thủy đế thủy hậu thôi chú?】
Đúng vậy.
Sau đó Úc Khải thần kỳ phát hiện, á à, cậu cư nhiên có thể nhìn ra mỗi một diễn viên diễn chỗ nào không tốt.
Là một cư dân mạng lướt web thuần túy, trước kia cậu chỉ có hai trực quan về diễn xuất, tốt và không tốt, nhưng cụ thể tốt ở đâu không tốt ở đâu cậu lại không thể nói ra được.
Nhưng hiện tại lại sẽ không tự chủ được mà nghĩ, nếu là Cảnh Vân Trăn, chỗ này hắn sẽ diễn thế nào, xử lý thế nào?
Khi Cảnh Vân Trăn biểu diễn sẽ càng tinh tế và sinh động hơn, cho dù chỉ là một ánh mắt nho nhỏ, một ngón tay, đều rất hấp dẫn.
Tiểu hệ thống:【 Ký chủ, cậu bây giờ một ngày không nghĩ tới Cảnh Vân Trăn mấy lần sẽ không chịu được sao?】
Úc Khải: "? Không phải ngươi không được phép đọc suy nghĩ sao?"
Tiểu hệ thống:【Khụ......】
Nó có cần nói cho Úc Khải, khi cậu nghĩ tới Cảnh Vân Trăn, cảm xúc rõ ràng không giống với bình thường được không?
Kỳ thực lúc trước đoàn phim《 Bạch Châu Lục 》cũng muốn mời Cảnh Vân Trăn diễn nam chính, dựa vào danh tiếng, giá trị sắc đẹp và kỹ thuật diễn của hắn tuyệt đối là lựa chọn tốt nhất trong giới giải trí, nhưng suy xét tới bộ phim này có không ít cảnh thân mật, có lẽ sẽ bị từ chối, cho nên mới thôi, cho nên mới mời Trang Văn Tinh.
Rất nhanh, nam nữ chính đã quay xong cảnh này, đạo diễn vừa gọi Úc Khải qua thử ánh sáng và đi vị, vừa hỏi trợ lý: "Ngụy Trạch đâu? Cậu ta lại chạy đi đâu?"
Trợ lý bất đắc dĩ nói: "Không biết nữa, vừa rồi rõ ràng còn ở phòng hóa trang, tôi lại đi tìm xem."
Ngụy Trạch đi đâu vậy? Đương nhiên là đình công.
Ngày thường Ngụy Trạch ở đoàn phim ngang ngược, tất cả mọi người đều nhường nhịn gã, đừng nói là một phòng hóa trang nho nhỏ, gã muốn cái gì mà không có?
Lúc trước khi quay phim trên núi, gã đột nhiên muốn ăn bò bít tết, nói ăn mới có sức lực đóng phim. Không còn cách nào, nhân viên công tác của đoàn phim đành phải chạy xuống núi đi mua, bởi vì ở nơi khá xa xôi, lái xe mất hơn 2 tiếng mới vào thành phố, lại mất thêm thời gian tìm quán cơm Tây mà gã muốn ăn, kết quả mua về Ngụy Trạch lại chê cứng, mùi vị không tốt, không ngon, mắng nhân viên công tác hơn một tiếng mới cố mà bắt đầu quay.
Nhưng hôm nay ngay cả một người mới nho nhỏ cũng dám đạp lên đầu gã giương oai? Mặt mũi của gã phải ném đi đâu?
Ở cốt truyện nguyên tác, Ngụy Trạch cũng thường xuyên bất mãn với diễn viên đối diễn, nói chuyện không chút khách khí, các loại kén cá chọn canh, cả ngày huênh hoang kiêu ngạo, bởi vì một chút việc nhỏ liền phát giận với nhân viên công tác, các loại thái độ.
Đạo diễn cũng không làm gì được gã.
Chỉ có Úc Tinh Thần nói là gã sẽ nghe.
Chỉ cần Úc Tinh Thần dịu dàng nói gã đừng như vậy, phải lễ phép với nhân viên công tác một chút, đừng tùy tiện chậm trễ mọi người quay chụp, gã sẽ ngoan ngoãn nghe theo.
Hệ thống:【Thế nào? Anh chàng đẹp trai kiêu căng ngạo mạn bị dỗ thành trung khuyển, chỉ cưng chiều duy nhất một người.】
Úc Khải rùng mình:?
"Loại cưng chiều thần kinh như này cho ngươi ngươi có muốn không?"
Sau đó cậu lại lần nữa bày tỏ nghi ngờ: "Cho nên anh ta thật sự chưa từng suy xét tới khả năng máy tính của mình bị người hack, bị Úc Tinh Thần copy sao?"
Tuy từ góc độ của cậu và hệ thống mà nhìn, biết Úc Tinh Thần là nam chính vạn người mê, y và Ngụy Trạch là định mệnh sắp đặt, cho nên có độ phù hợp tam quan cao, thậm chí có thể sáng tác ra ca khúc cực kỳ tương tự, nhưng Ngụy Trạch lại không biết nhiều như vậy.
Hệ thống:【Bởi vì khi cậu ta nói chuyện phiếm với Úc Tinh Thần, Úc Tinh Thần lấy ra chứng cứ sáng tác sớm hơn cậu ta, ca khúc này là tác phẩm Úc Tinh Thần sáng tác hồi học cấp 3.】
Úc Khải: "Vậy ngược lại Úc Tinh Thần cũng không nghi ngờ cậu ta đạo của mình sao?"
Hệ thống:【Cái này thì thật đúng là không có.】
Úc Khải nghe vậy sờ sờ cằm, ừmmm, vậy phản ứng này của Úc Tinh Thần......hình như có hơi bất thường.
Hệ thống tiếp tục nói:【Tóm loại hoàn toàn dựa vào sự trấn an của Úc Tinh Thần nên quả bom hẹn giờ Ngụy Trạch này mới ổn định lại, thuận lợi hoàn thành quay chụp.】
Vì thế mọi người đều vô cùng biết ơn y, đặc biệt là nhân viên công tác của đoàn phim, ưu đãi đủ kiểu với y, toàn bộ đều quay xung quanh y, mở mồm là gọi anh Thần Thần, ngay cả đạo diễn cũng nhìn y bằng con mắt khác, bỏ thêm không ít đất diễn cho y.
Úc Tinh Thần trực tiếp trở thành cục cưng của toàn bộ đoàn phim.
Trong lúc này còn xảy ra một vài diễn viên nhỏ ghen tị với y, muốn hại y, nhưng đều bị Ngụy Trạch khí phách "bảo vệ vợ" ngăn lại.
Khi quá trình quay phim kết thúc, y và Ngụy Trạch lại thả ra một ít video và ảnh hậu trường, xào một đợt CP, hút không ít fan CP, nhân khí bay lên vùn vụt.
Cho nên hiện tại không có Úc Tinh Thần ở đây, không ai trị được Ngụy Trạch phải không?
Mơ đi.
Không biết Đường Hân Nhiên gọi một cuộc điện thoại cho ai.
Mười phút sau, Ngụy Trạch liền tới đây, sắc mặt của gã khó coi tới điểm, ngay cả phấn nền cũng sắp không che được khuôn mặt đen xì của gã.
Vừa rồi mẹ gã gọi điện tới, nói gã đừng gây chuyện, Vương tổng gọi điện thoại tới, quay cho nhanh rồi cút trở về, đừng ở bên ngoài làm mất mặt.
Dù sao cũng bị cha mẹ nắm giữ mạch máu tài chính, cho dù có bị thóa mạ một trận Ngụy Trạch cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chịu đựng, có không muốn cũng phải tới phim trường.
Sau đó vừa nhìn thấy Úc Khải ngồi ở chỗ đó thảnh thơi liền tức giận, nhớ tới vừa rồi bị vả mặt bôm bốp, sắc mặt càng khó coi.
Được, cứ chờ xem.
Thấy vị đại gia này cuối cùng cũng chịu tới, tổ ekip lập tức nở nụ cười chào đón: "Ngụy lão sư, ngài mau tới, đều đã chuẩn bị xong rồi, đi thử một lần là có thể trực tiếp ghi hình.
Ngụy Trạch cũng không thèm nhìn hắn một cái, thuận thế ngồi xuống, hất hất cằm, gọi diễn viên thế thân tới: "Cũng không quay cận cảnh, đoạn này cậu diễn đi."
Vì thế Úc Khải liền đóng chung với diễn viên đóng thế.
Diễn viên đóng thế này của Ngụy Trạch có hình dáng vô cùng tương tự với Ngụy Trạch, nhưng trên thực tế mặt cũng không giống, ngũ quan chỉ giống khoảng ba bốn phần.
Rất dễ dàng khiến người diễn không có cảm xúc.
Nhưng cũng may một đoạn này là diễn cảnh tiểu sư đệ và đại sư huynh đuổi theo một kẻ xấu ở trấn nhỏ, cơ bản đều là bóng lưng.
Cho nên không đối mặt cũng không sao.
Vốn đạo diễn cảm thấy Úc Khải là một diễn viên được một nhà tư bản nhét vào, cho dù kỹ thuật diễn cũng tạm, nhưng là một diễn viên mới chỉ sợ sẽ mắc lỗi, cần người dẫn đường, kết quả Úc Khải biểu hiện có chút ngoài dự đoán của mọi người.
Vừa rồi đạo diễn giảng giải đi vị và những việc cần chú ý, cậu lắng nghe rất nghiêm túc, cộng thêm trí nhớ của cậu đủ tốt, cho nên không sai chút nào, bước chân nào trước cậu đều nhớ rõ, đi diễn một lần liền xong, chờ tới khi chính thức quay, mấy cái máy quay ở vị trí khác nhau cũng cơ bản một lần là đã vượt qua.
Căn bản không cần thư ký trường quay nhắc nhở.
Là một người mới mà có biểu hiện như vậy có thể nói là khá tốt.
Hơn nữa so với cách đọc lời thoại uyển chuyển lúc thử vai lần trước, lần này Úc Khải mở miệng không chỉ rõ ràng rành mạch, mà cảm xúc và nhịp điệu cũng thể hiện đúng chỗ.
Tiến bộ nhanh chóng, vừa thấy là biết đã tốn không ít công sức.
Không nói tới những điều khác, chỉ với thái độ này đã khiến Ngải đạo diễn cực kỳ vừa lòng về cậu.
"Cut! Không tồi, trạng thái Úc Khải rất tốt, tiếp tục giữ vững!"
Mới vừa rồi còn chê diễn viên chính, hiện tại lại khen một người mới nam số 3 đến ba hoa chích chòe? Xem ra cái tên Cảnh Vân Trăn kia đã đập cho cậu ta không ít tiền, ngay cả Ngải đạo diễn cũng nghe lời cậu ta.
Ngụy Trạch càng bất mãn.
Vì thế phân đoạn thứ hai, cần gã và Úc Khải đáp diễn đối thoại, không chỉ bản thân không lên, cư nhiên còn thu luôn cả diễn viên đóng thế về.
Để Úc Khải diễn với không khí.
Rõ ràng phần này cùng một cảnh, cũng không cần hiệu ứng đặc biệt, căn bản không cần phải tách ra quay, đây còn không phải cố tình gây khó dễ cho người ta sao?
Nhân viên công tác khuyên gã.
Ngụy Trạch còn vênh váo tự đắc nói: "Tôi không thích diễn với cậu ta, có vấn đề gì sao? Là cậu ta không diễn được, hay là đoàn phim các người không biết cắt?"
"Đây là kỹ năng cơ bản của diễn viên, nếu cậu ta không diễn được, đó là vấn đề của cậu ta, trực tiếp thay đổi người."
Diễn với không khí không thành vấn đề, nhưng muốn diễn cực kỳ tốt thì cần có kinh nghiệm nhất định.
Đối với kiểu người mới lần đầu tiên đóng phim như Úc Khải mà nói, muốn cậu tự tưởng tượng ra nhân vật, nói chuyện làm động tác với không khí, vẫn luôn giữ được cảm xúc, chỉ sợ có chút khó khăn.
Đường Hân Nhiên cau mày, đang định lấy di động ra gọi, Úc Khải ngăn cản cô: "Không sao đâu, chị Hân, chắc em có thể làm được."
Dù sao cậu cũng không muốn đối diễn với Ngụy Trạch cho lắm, nhìn gương mặt thối hoắc kia của gã sẽ ảnh hưởng tâm tình.
Đường Hân Nhiên: "Được, nếu cậu thật sự không muốn diễn với cậu ta, có thể nói đạo diễn trực tiếp thay đổi người."
Lúc trước không ngờ tới Ngụy Trạch cư nhiên lại hống hách tới mức độ này, tuy gã có thể mang đến nhiệt độ, nhưng cũng không phải không có gã thì không thể.
Úc Khải: "Ngải đạo diễn, vậy tôi thử xem."
Ngụy Trạch nghe vậy cười lạnh một tiếng, cái loại mày, còn đòi thử?
Gã huênh hoang ngồi trên ghế, hất mặt bắt chéo chân, dáng vẻ chờ xem cậu xấu mặt.
"Xin cho tôi ba phút."
Úc Khải hít vào một hơi thật sâu, tìm kiếm trạng thái.
Một tháng trôi qua, Cảnh Vân Trăn đã đối diễn với cậu tất cả các cảnh, còn không chỉ một lần, cho nên mặc dù hiện tại không có diễn viên đối diễn, cậu cũng có thể nhớ lại, tưởng tượng không khí trước mặt là hình ảnh Cảnh Vân Trăn đang đứng đối diễn với cậu.
Tiếng 1, 2, 3 bắt đầu vang lên.
Úc Khải đi vào trạng thái, nhập diễn.
Phân đoạn này là cảnh tiểu sư đệ nhìn thấy sư huynh chuẩn bị từ sau núi của môn phái trốn ra ngoài, vì thế chạy tới ngăn cản hắn.
"Phong sư huynh, huynh đi đâu đấy?"
Phong Lâm Hỏa mặt lạnh lùng: "Ta có chút việc cần xuống núi đi làm."
Tiểu sư đệ cao hứng nói: "Ta đi cùng huynh!"
"Không được, ngươi đừng thêm phiền, mau trở về."
"Phong sư huynh, huynh mang theo ta được không, ta cũng muốn xuống núi chơi."
"Đừng hồ nháo, ta không rảnh mang ngươi chơi." Phong Lâm Hỏa cau mày, nói xong muốn rời đi.
"Khoan đã!" Sư đệ vội vàng gọi hắn lại: "Phong sư huynh, ta biết huynh đi làm gì đấy."
Phong Lâm Hỏa:?
"Ngươi là muốn tìm người của Hắc Nguyệt Giáo, có đúng không?"
Phong Lâm Hỏa kinh ngạc: "Làm sao mà ngươi biết được?"
"Huynh thường xuyên xem sách có liên quan tới Hắc Nguyệt Giáo, còn hỏi thăm người khác về tin tức của bọn họ, hơn nữa ngày đó ta nghe thấy huynh cãi nhau với sư phụ, sư phụ không cho huynh xuống núi, cho nên huynh...." Tiểu sư đệ tinh quái đảo đảo mắt: "Hoặc là huynh mang ta cùng đi lang bạt giang hồ, hoặc là hiện tại ta sẽ gọi người, để sư phụ bắt huynh lại."
Nói xong liền ra vẻ chuẩn bị hô to gọi người tới.
"Ngươi! Đừng kêu!" Phong Lâm Hỏa tức giận trợn mắt, nhưng lại không làm gì được cậu, cuối cùng chỉ có thể không nói một lời quay đầu liền đi, tính toán tìm một cơ hội cắt đuôi cậu.
"Hà hà ~" tiểu sư đệ thì cực kỳ vui vẻ, không quan tâm nhiều như vậy, ôm lấy kiếm của mình tung tăng đi theo.
Cuối cùng cậu cũng có thể lang bạt giang hồ!
Úc Khải một thân bạch y, tóc đen buộc cao dựng thẳng lên, đôi mắt kia sáng lấp lánh, thần thái xán lạn.
Cái gọi là "Phiên phiên thiếu niên sơ trưởng thành, tiên y nộ mã chính phương hoa" chính là miêu tả dáng vẻ này của cậu.
Không ngờ một mình Úc Khải cũng có thể diễn được sống động như vậy, thậm chí còn tốt hơn cả lúc diễn với diễn viên đóng thế vừa rồi, tất cả mọi người đều sững sờ, một vài tiểu diễn viên bên ngoài phim trường còn nhỏ giọng thảo luận.
"Úc Khải này có chút lợi hại, lúc trước thấy trên mạng nói kỹ thuật diễn của cậu ta tốt, tôi còn không tin lắm."
"Năm ngoái quay web drama, tôi và cậu ta ở cùng một đoàn phim, khi đó kỹ thuật diễn thực sự rất tệ, diễn cái gì cũng chỉ có một biểu tình, bị đạo diễn chửi sấp mặt, hiện tại thật đúng là tiến bộ thần tốc."
"Còn không phải sao, diễn với không khí còn có thể diễn sinh động như vậy, giống như thật sự nhìn thấy đại sư huynh vậy, cậu ta diễn nhân vật này như thật, vừa thông minh vừa đáng yêu, quá khiến người thích, chắc chắn tôi không diễn tốt được như vậy."
Tưởng Hoa nghe thấy, không phục nói: "Xí, cậu ta có là gì? Ngụy Trạch lão sư nói đúng, diễn với không khí không phải là kiến thức cơ bản của diễn viên sao? Có gì mà tâng bốc."
"Cậu có thể diễn tốt được như vậy không?"
"Đương nhiên, tôi đã từng được huấn luyện chuyên môn, hơn nữa đã làm diễn viên được 4 năm, diễn qua ít nhất 20 nhân vật《 mèo trắng nhân yêu 》,《 Nụ cười của em 》, còn có《 trò chơi hư vinh》năm nay rất nổi, nghe nói qua chưa? Tất cả đều là tác phẩm tiêu biểu của tôi."
"Thôi đi, nếu cậu trâu bò như vậy còn có thể giống như bọn tôi chỉ làm một cái vai phụ chưa tới hai câu thoại sao? Đừng bốc phét, ha ha."
"Cậu thì biết cái gì." Tưởng Hoa ghen tị nói: "Đó là tôi chưa có cơ hội thôi, nếu có thể cho tôi cơ hội này, chắc chắn tôi sẽ diễn tốt hơn cậu ta mấy chục lần."
Còn không phải vì Cảnh Vân Trăn dám đập tiền sao, nếu không cậu ta là cái thá gì!
Rõ ràng năm ngoài bọn họ đều là người vô danh giống nhau cùng ngồi xổm trên mặt đất ăn cơm hộp, kết quả Úc Khải này lập tức chim sẻ biến thành phượng hoàng, hiện tại không chỉ diễn nam số 3, còn có hai ba trợ lý đi theo, người trong đoàn phim đều tươi cười chào đón cậu.
Hơn nữa thằng nhóc này từ sau khi phất lên rất nhanh liền hoàn toàn quên đi người anh em tốt như y, bảo y tìm cho mình chút tài nguyên, giới thiệu mấy vị đạo diễn, trực tiếp không thèm trả lời tin nhắn của y.
Y oán hận sờ sờ gương mặt mình.
Mặt mũi y cũng không kém mà! Thậm chí, y còn cảm thấy khuôn mặt đã được chỉnh sửa tỉ mỉ này, mặc kệ là tỉ lệ hay là ngũ quan đều đẹp hơn Úc Khải nhiều.
Là y chưa gặp được đại gia có tiền, nếu không còn đến lượt Úc Khải sao?
Không may mắn thôi.
Nghe người xung quanh nhỏ giọng thảo luận, sắc mặt Ngụy Trạch cũng trở nên khó coi.
Vốn dĩ gã muốn làm Úc Khải mất mặt, kết quả không ngờ người này không chỉ không thất bại, mà còn dùng thực lực đạt được mọi người tán thành.
Cứ như vậy, Úc Khải lúc thì diễn với không khí, lúc thì diễn với diễn viên quần chúng hỗ trợ, đã quay xong hai cảnh, mỗi lần đều cơ bản một lần là xong.
Đạo diễn vô cùng hài lòng hô cut.
Còn khen cậu vài câu.
Chờ đến lúc trời tối, phải quay cảnh "Sư đệ đi theo sư huynh xuống núi, trên đường tình cờ gặp phải người xấu, vô tình cứu được hai mẹ con yếu đuối, hai người đưa các nàng về nhà, kết quả uống phải cháo bị hạ thuốc, ngủ dậy một giấc phát hiện không thấy hai mẹ con kia đâu, toàn bộ gia sản bao gồm cả kiếm của bọn họ cũng không còn nữa".
Sư huynh cảm thấy là do sư đệ xen vào việc người khác, vốn dĩ hắn nói đem hai mẹ con này đưa về thôn là được, là sư đệ một hai muốn đưa về nhà.
Sư đệ nào biết này hai mẹ con nhìn có vẻ đáng thương này lại là người xấu chứ? Hơn nữa sư huynh không phải cũng uống cháo sao? Cho nên việc này cũng không thể trách cậu.
Hai người đều trốn tránh trách nhiệm của mình, còn cãi nhau nữa.
Phân đoạn này rất quan trọng, quyết định hình thức sống chung của đôi huynh đệ oan gia này lúc đầu.
Người đại diện khuyên nhủ: "Ngụy Trạch, cậu đừng xằng bậy, cẩn thận mọi người lại nói cậu bắt nạt người mới, truyền ra ngoài thì không hay."
Tốt xấu cũng là một tiền bối xuất đạo 20 năm, bắt nạt một người mới vừa mới đóng phim như vậy, có hơi quá đáng.
"Muốn nói thì cứ nói." Ngụy Trạch sẽ quan tâm những việc này? "Tôi tới cho bọn họ nhìn xem cái gì gọi là kỹ thuật diễn thực sự, tránh cho đám người không kiến thức này có thể khen loại người như này có kỹ thuật diễn tốt."
"Hả?" Người đại diện hơi giật mình, có một suy đoán không hay: "Ngụy Trạch, không phải cậu muốn cố ý áp diễn đấy chứ?"
Cái gọi là áp diễn là chỉ 'Có vài diễn viên cũ có kinh nghiệm phong phú cố tình dùng kỹ thuật diễn và khí tràng mạnh mẽ của mình áp chế với diễn viên đối diễn, để khiến đối phương quên mất lời thoại, có đôi khi thậm chí sẽ tạo thành ảnh hưởng về tinh thần và tâm lý của đối phương.'
Không sai, Ngụy Trạch chuẩn bị áp diễn, khiến Úc Khải mất mặt, cũng để những người này nhìn xem, cái gì mới gọi là kỹ thuật diễn thực sự.
Đúng là cái đám chưa hiểu việc đời!
Nhưng mà trấn áp Úc Khải? Ngụy Trạch nghĩ nhiều rồi.
Nếu là một tháng trước, có lẽ Úc Khải thật sự sẽ bị gã đánh cho không kịp trở tay, nhưng đã qua hơn một tháng người bồi luyện với Úc Khải chính là Cảnh Vân Trăn.
Khi đối diễn với Úc Khải, Cảnh Vân Trăn sẽ cố tình kiềm chế bản thân, nhưng có đôi khi cũng sẽ không cẩn thận bộc lộ ra, ép Úc Khải tới mức không thể theo kịp, ngây người ngay tại chỗ.
Nhưng qua nhiều lần, Úc Khải cũng dần quen.
Cho nên Ngụy Trạch có xuất ra toàn lực, cũng không thể chèn ép được Úc Khải, ngược lại càng khiến cho mọi người cảm thấy Úc Khải rất lợi hại.
"Tuyệt, một người mới như Úc Khải khi đối diễn với diễn viên lâu năm không hề bị rơi xuống hạ phong, quá lợi hại."
"Ngụy Trạch lão sư đã xuất đạo được 20 năm rồi nhỉ? Thế mà Úc Khải vẫn có thể theo kịp diễn xuất của cậu ấy."
"Đúng vậy, trước kia chỉ cảm thấy cậu ấy diễn khá tốt, hiện tại có so sánh mới phát hiện là thật sự lợi hại."
Mắt thấy mọi người càng ngày càng đánh giá cao úc Khải, tâm trạng Ngụy Trạch càng thêm bực bội.
Trong cảnh quay cuối cùng của tối nay, khi bọn họ chỉ trích lẫn nhau, Ngụy Trạch đột nhiên sửng cồ, giận dữ hét lên: "Bạch Dịch Thần, ngươi cái đồ ngu xuẩn chỉ biết thêm phiền phức, cút đi cho ta!!"
Úc Khải:???
Đạo diễn: "Cut!" Ông vừa mới hô xong, Ngụy Trạch liền rống lên: "Úc Khải, cậu thất thần cái gì thế? Muốn phát ngốc thì về nhà mà phát! Đừng ở chỗ này chậm trễ thời gian của tôi."
Hả?
Mặt Úc Khải đầy khó hiểu: "Kịch bản không có câu này."
Đạo diễn cũng nhìn bằng ánh mắt nghi vấn.
Ngụy Trạch khoanh tay, vênh váo tự đắc nói: "Tôi cho rằng thể hiện như vậy càng tốt hơn, vốn dĩ Phong Lâm Hỏa là một người nóng tính, hơn nữa cây kiếm mà hắn yêu nhất cũng bị mất, hắn không cần phải nói nhảm nhiều lời với một tên ngốc Bạch Dịch Thần như vậy, trực tiếp mắng cậu ta cút đi là nhanh nhất."
Nói xong hắn hỏi những người đứng ở phía sau: "Vừa rồi cảnh kia chẳng lẽ không biểu hiện tốt hơn cả kịch bản sao?"
"Đúng vậy, như vậy có vẻ xung đột lớn hơn."
"Đúng vậy, như vậy cảm xúc càng kịch liệt."
"Đúng đúng đúng, Ngụy Trạch lão sư vừa sửa như vậy, nhân vật có vẻ càng hoàn hảo hơn, toàn bộ đều thể hiện ra, sửa rất hay, là Úc Khải không biết tiếp diễn." Tưởng Hoa nhân cơ hội phát biểu 'cao kiến' của mình, điên cuồng nịnh bợ Ngụy Trạch, còn muốn thể hiện mình không giống người thường, để đạo diễn chú ý tới.
Úc Khải:?
Cạn lời, cậu lại hết chỗ nói rồi.
Úc Khải: "Thứ nhất, tuy tính tình Phong Lâm Hỏa không tốt, nhưng hắn sinh ra ở danh môn chính phái, từ nhỏ đã được giáo dục tốt đẹp, tu dưỡng cực cao, ngày thường ngay cả lời nói tục cũng sẽ không nói, không thể dễ dàng mắng chửi sư đệ của mình ngu xuẩn còn bảo cậu ta cút đi được."
"Thứ hai, tuy kiếm của hắn bị mất, nhưng cũng không phải không có cơ hội tìm lại, Phong Lâm Hỏa không phải là một người dễ dàng từ bỏ, so với oán giận và trách cứ, hắn sẽ càng trực tiếp hành động đi tìm. Nếu không hắn sẽ không thể chấp nhất tận mười mấy năm, chỉ để tìm được huynh đệ tốt của mình."
"Thứ ba, Bạch Dịch Thần cũng tuyệt đối không ngốc, cậu ta chỉ là mới vừa vào giang hồ còn chưa biết lòng người hiểm ác mà thôi."
Úc Khải lần lượt nói ra ý kiến bác bỏ của mình.
Ngữ điệu mạnh mẽ, logic rõ ràng.
Lời vừa nói ra, quần chúng vây xem cũng sôi nổi nhận ra.
Đúng vậy! Tuy Ngụy Trạch vừa rồi biểu hiện thật sự đủ kịch liệt, nhưng cẩn thận nghĩ lại, liền sẽ cảm thấy gã như vậy căn bản chính là quá lố.
"Oa, cậu ấy nói rất có lý."
"Đúng vậy, ngay cả với người của Ma giáo, đại sư huynh cũng chưa từng nói lời thô tục, sao có thể có bộ dáng mắng chửi sư đệ của mình như vậy chứ?"
"Không sai, Úc Khải nói đúng......"
Màn biểu diễn này của Ngụy Trạch rõ ràng dùng quá nhiều lực.
Ngụy Trạch đột nhiên quay đầu trừng mắt nhìn mấy người quần chúng ăn dưa không biết tốt xấu kia, khiến bọn họ sợ hãi câm miệng, mới áp chế lửa giận cắn răng nói: "Úc Khải, cậu đang thuyết giáo cho tôi sao? Làm sao, cậu cảm thấy cậu diễn tốt hơn tôi, có kinh nghiệm hơn tôi sao? Có bản lĩnh thì cậu diễn đi, cậu diễn thử một đoạn này, nếu cậu xử lý tốt hơn tôi, tôi sẽ thừa nhận."
Gã tự nhận kỹ thuật diễn của mình thuộc hàng đầu trong lớp diễn viên cùng cấp bậc, một người mới nho nhỏ cũng xứng đấu với gã?
Úc Khải càng mê mang.
"Nhưng đây là nhân vật của anh, vì sao lại muốn tôi xử lý tốt? Chẳng lẽ xử lý không tốt không phải vấn đề của anh sao?"
Úc Khải nhìn về phía đạo diễn, mượn một câu vừa rồi Ngụy Trạch nói qua nói: "Đây là kiến thức cơ bản của diễn viên, nếu anh ta không biết diễn, đó là vấn đề của anh ta, trực tiếp thay người."
?!
Toàn trường khiếp sợ.
Ngụy Trạch càng là bị tức đến bật cười: "Mày cư nhiên dám nói tao diễn không tốt?!"
Úc Khải ăn ngay nói thật: "Đúng là anh không được."
Kém quá nhiều so với Cảnh Vân Trăn.
Cậu nhìn về phía Đường Hân Nhiên.
Đường Hân Nhiên hiểu ý, lấy ra cái hộp nhỏ đựng máy chiếu thực tế ảo kia.