Tác giả: Lâm Thược
Edit: Bilun
Những kẻ vừa rồi điên cuồng tâng bốc Úc Hoằng Nghĩa cũng ngây ngẩn cả người, vừa xấu hổ vừa hối hận.
Vừa rồi bọn họ còn tự mãn như vậy, rốt cục bọn họ lấy tự tin ở đâu ra, cho rằng Úc Khải là một nhân vật nhỏ không nơi nương tựa?!
Cái gì mà giận mà không dám nói gì, rắm cũng không dám đánh một cái? Úc Khải căn bản lười so đo với đám nhân vật nhỏ bé nhàm chán bọn họ có được không!
Khó trách Cảnh Dật lại cười ngặt nghẽo như vậy.
Chỉ sợ là coi bọn họ giống như khỉ đang làm xiếc đúng không?
Buồn cười, thực sự buồn cười.
Vai hề lại là chính mình!
Úc Hoằng Nghĩa quả thực không dám tin những gì đang xảy ra.
Sao Úc Khải lại quen biết bọn họ?!
Không phải cậu chỉ là một tên nhà quê vô văn hóa không năng lực sao? Cậu kết bạn với những ông lớn này từ lúc nào vậy?
Mặt Úc Hoằng Nghĩa lúc xanh lúc đỏ, ông ta muốn nói gì đó, nhưng miệng lại không mở ra được, dây thanh quản giống như mất đi thanh âm, hồi lâu cũng không phát ra được tiếng nào.
Vừa rồi tiếng nói chuyện của mấy người cũng không nhỏ, những người xung quanh cũng có chể nghe thấy.
Lúc này có không ít người biết chuyện cố ý hỏi: "Đúng rồi, các vị vừa rồi nói chuyện gì vậy? Tôi thấy Cảnh tiên sinh cười rát là vui vẻ."
"Không nói gì cả." Cảnh Dật cười cười: "Chỉ là nghe mấy vị tiên sinh này nói muốn giúp đỡ Úc Khải thôi."
"Giúp đỡ?" Chủ tịch Lâm nhìn qua, phát hiện đều là những gương mặt xa lạ, hiển nhiên là mấy người của công ty nhỏ không biết thuộc chi nhánh gia tộc nào, vô cùng khó hiểu nói: "Bọn họ giúp đỡ Úc Khải? Bọn họ có thể giúp cái gì?"
"Ha ha ha......Ha ha......"
Mấy người kia lúc này hận không thể mau chóng chạy đi tìm cái lỗ nẻ nào đó để chui vào, cười gượng giải thích nói: "Không, không, chúng tôi nào có năng lực đó? Đều là nói đùa thôi, chúng tôi.....chúng tôi thấy Úc Khải và vị Cảnh tiên sinh này ngồi ở trong một góc quá nhàm chán, tới tâm sự cùng bọn họ....."
"Vậy sao?" Cảnh Dật cũng cười, nhưng trong mắt lại lộ ra lạnh lùng: "Nói đùa là mọi người đều cảm thấy buồn cười mới gọi là nói đùa, nhưng chúng tôi cũng không cảm thấy buồn cười."
Mấy người đứng đầu gia tộc bọn họ nghe được nhíu mày.
Một đám ngu xuẩn!
"Thực xin lỗi, Cảnh tiên sinh, Úc tiên sinh......" Đám người sắc mặt tái nhợt, liên tục xin lỗi, hận không thể quỳ xuống tạ tội: "Là chúng tôi nói đùa quá đà."
Cảnh Dật: "Còn nữa, vị Úc tiên sinh nói ông ta và Hà tổng vừa mới ký một thỏa thuận hợp tác lâu dài, muốn Úc Khải quỳ xuống nhận sai, đúng không?"
Úc Hoằng Nghĩa:!
"Không có!" Úc Hoằng Nghĩa cũng vội vàng giải thích nói: "Không phải, tôi cũng nói đùa với Úc Khải thôi, chúng tôi là cha con mà!"
Cha con? Bọn họ cư nhiên là cha con? Nếu là như vậy, vậy có lẽ chỉ là nói đùa thật?
"Cha con?" Chủ tịch Lâm cũng có chút hoài nghi: "Úc Khải, đây là cha cậu?"
"Không phải." Úc Khải lạnh nhạt phủ định lời Úc Hoằng Nghĩa nói, mặt không cảm xúc nói: "Chúng tôi đã sớm đoạn tuyệt quan hệ."
"Không, tôi......" Úc Hoằng Nghĩa cuống lên, còn muốn nói gì nữa, nhưng nếu Úc Khải tỏ thái độ, chủ tịch Lâm cũng không muốn để mấy con gián này tới phá hủy yến hội của ông, ông vẫy vẫy tay, gọi bảo vệ tới.
"Được rồi, mời mấy vị trở về đi, tụ hội nho nhỏ này của chúng tôi không chưa được các người."
Sau đó trực tiếp mời đám người này ra ngoài.
"Chủ tịch Lâm!"
"Chủ tịch Lâm, thực xin lỗi, chúng tôi nói đùa thôi!"
"Chủ tịch Lâm! Chủ tịch Lâm!"
Đám người này kể cả Úc Hoằng Nghĩa đều trực tiếp bị đuổi ra ngoài, này thì hay rồi, bàn việc làm ăn không thành, còn đắc tội chủ tịch Lâm và Cảnh Dật, một đám đều hối hận đến xanh ruột!
Sau khi đám khỉ ầm ĩ này bị đuổi đi, cuối cùng Úc Khải có thể an tĩnh tiếp tục quan sát người.
Lại nhìn thêm nửa tiếng, Úc Khải cảm thấy tạm ổn, cậu mệt mỏi ngáp một cái, nhắn tin cho Cảnh Vân Trăn: "Anh, anh đến đâu rồi?"
Cảnh Vân Trăn: "Trên đường có hai chiếc Minibus đụng nhau gây tai nạn, có chút kẹt xe, nhưng anh sắp tới rồi, đại khái tầm 15 phút nữa."
15 phút? Úc Khải tính một chút, cảm thấy bây giờ mình đi ra ngoài bãi đỗ xe thì cũng tầm ấy thời gian.
"Cảnh Dật tiên sinh, tôi chuẩn bị đi về."
Cậu đứng dậy chào tạm biệt với Cảnh Dật.
"Được." Cảnh Dật lại nói: "Đi thôi, tôi đưa cậu ra ngoài."
"Không cần, tôi biết đường, tự mình đi là được."
Cảnh Dật: "Chú tôi nói, phải bảo vệ cậu an toàn."
Nghe Cảnh Dật nói như vậy, Úc Khải cũng không từ chối nữa: "Được, vậy làm phiền Cảnh Dật tiên sinh."
Cảnh Dật dẫn cậu đi theo lối cửa hông ra ngoài, đi thang máy tới bãi đỗ xe ở tậng một.
Bọn họ và ra khỏi thang máy, Úc Khải liền nghe được có người gọi cậu.
"Tiểu Khải!"
Quay đầu nhìn, là Úc Hoằng Nghĩa và Úc Tinh Thần.
Úc Hoằng Nghĩa cười tủm tỉm đi tới, nhiệt tình nói: "Ai da, Cảnh Dật tiên sinh cũng ở đây à, con trai tôi làm phiền anh rồi!"
Cảnh Dật:?
Úc Khải cũng dấu chấm hỏi:?
"Úc Hoằng Nghĩa tiên sinh." Úc Khải lại lần nữa nhấn mạnh: "Chúng ta đã đoạn tuyệt quan hệ, tôi không phải con trai ông."
"Hầy." Úc Hoằng Nghĩa sửa lại thái độ cao cao tại thượng mọi ngày với Úc Khải, bày ra vẻ mặt cha hiền: "Tiểu Khải, thực xin lỗi, lúc trước là ba không đúng, ba là một người thô kệch, ngày thường xem nhẹ cảm xúc của con, con đừng tức giận, đừng so đo với ba! Con tha thứ cho ba nhé?"
Úc Tinh Thần đi theo ông ta tới đây vẻ mặt kinh ngạc.
Trong bữa tiệc đã xảy ra chuyện gì? Cư nhiên khiến thái độ của Úc Hoằng Nghĩa thay đổi lớn như vậy!
Úc Khải nhướng mày, lạnh nhạt nói: "Không tha thứ."
Lúc này, Úc Tinh Thần bỗng nhiên thấy Hà Túc cũng xuống dưới.
Y lập tức nảy ra một kế, đôi mắt đỏ bừng bày ra vẻ đáng thương vô tội: "Tiểu Khải, cậu đây là làm gì? Mặc kệ nói thế nào, ông ấy đều là ba của chúng ta mà, không có công nuôi cũng có công sinh thành, cứ nói đoạn tuyệt là đoạn tuyệt như vậy, không khỏi quá không hiếu thuận rồi đúng không?"
Úc Khải:?
Úc Khải: "Nhưng sao tôi lại nhớ vừa rồi Úc Hoằng Nghĩa tiên sinh chính miệng nói, nói tôi không phải con trai nhà họ Úc các người, tôi chỉ là một nông dân từ nông thôn tới? Không bằng nửa ngón tay của Úc Tinh Thần cậu?"
Thật tiếc, trí nhớ của cá mặn siêu mạnh!
Sắc mặt Úc Hoằng Nghĩa cứng đờ: "Khụ, Tiểu Khải, là con nghe lầm rồi chăng? Sao ta có thể nói những lời như vậy được chứ?"
Úc Tinh Thần trộm nhìn Hà Túc đã dừng bước, cũng phụ họa theo: "Đúng vậy, sao ba có thể nói ra những lời như vậy được? Tiểu Khải, tôi biết cậu có ý kiến với ba, nhưng cũng không thể hắt bát nước bẩn như vậy được? Dù sao ông ấy cũng là cha cậu!"
Nước Thiên Long từ xưa đã lấy chữ hiếu làm đầu, khi xảy ra mâu thuẫn trong gia đình, rất nhiều lúc người ta đều sẽ nói cái gì mà "Dù sao cũng là cha ngươi", "Ngươi không thể đối xử với ông ấy như vậy", "Ngươi phải hiếu thuận ông ấy".
Cho nên Úc Tinh Thần tự cho là chiếm lĩnh đạo đức cao điểm, muốn hung hăng đả kích cậu.
Nhưng mà.
"Vậy sao?"
Thật tiếc, cá mặn không chỉ có trí nhớ siêu mạnh, còn có công nghệ cao đến từ quốc gia ba ba!
Các nhân viên nghiên cứu khoa học sau khi nghiên cứu ra chiếc camera mini 360 độ kia, đã tạo ra một bộ camera mini phi hành, khác với công nghệ cao tự mang hiệu ứng làm đẹp mà hệ thống cấp cho kia.
Loại mới này làm ra để dùng cho lĩnh vực quân sự.
Nó to hơn cái nguyên bản một chút, nhưng toàn bộ cũng chỉ lớn bằng con ong mật, nó không chỉ nhỏ, còn có khả năng bay liên tục siêu mạnh và hệ thống trí năng cực kỳ thông minh.
Sau khi nước Thiên Long nghiên cứu về người máy trí năng, khai phá một bộ hệ thống trí năng càng thêm tiên tiến, đặt nó vào camera mini phi hành.
Điều này có nghĩa là, cho dù nó tiến vào khu vực bị che chắn tín hiệu, không thể điều khiển được, cũng có thể tự mình "nghĩ cách" bay trở về, thậm chí xa hơn nữa, nó sẽ có khả năng hoàn thành nhiệm vụ một cách độc lập.
Có thể nói là một người máy trí năng siêu nhỏ!
Sau khi nhân viên nghiên cứu làm ra, giống như lúc trước, nhờ Úc Khải hỗ trợ thí nghiệm, hôm nay vừa lúc có mang theo.
Úc Khải cầm lấy di động kết nối với camera mini phi hành ở gần mình, lấy ra đoạn ghi hình lúc ấy, ấn mở, giọng nói của Úc Hoằng Nghĩa từ bên trong truyền ra.
"Nó đã sớm không phải con trai nhà họ Úc chúng tôi, một nông dân tới từ nông thôn, còn không bằng nửa ngón tay của Thần Thần do tôi tự mình bồi dưỡng."
"Úc Khải tao nói cho mày biết, mày đừng có không biết điều! Nhìn mày là con trai ruột của tao, mày chỉ cần quỳ xuống xin lỗi cho tao, tao có thể suy xét cho mày quay về nhà họ Úc."
Úc Hoằng Nghĩa không ngờ Úc Khải cư nhiên còn ghi âm, lập tức tái mặt không vội vàng thanh minh: "Tiểu Khải, mấy lời vừa rồi ta nói đều là nói lúc tức giận, con đừng để trong lòng!"
"Lời nói lúc tức giận? Ông coi tôi là ngốc à?" Cá mặn vẫn không nhịn được, cậu phát động kỹ năng phỉ nhổ: "Trước kia ông không coi tôi ra gì, sỉ nhục ghét bỏ các kiểu, còn không phải là chê tôi từ nông thôn tới sao, rất mất thể diện. Ông thích Úc Tinh Thần, đơn giản là cậu ta có thể cho ông thể diện."
"Ba năm qua, ông từ trước tới nay chưa từng coi tôi là con của ông, bây giờ nhìn thấy tôi có chút danh tiếng, liền tới đánh bài tình cảm? Úc Hoằng Nghĩa, ông cũng thật ghê tởm."
Úc Khải phỉ nhổ xong, trong lòng thoải mái, quay đầu liền đi.
"Ta sai rồi, Tiểu Khải, Tiểu Khải, con tha thứ cho ta đi! Ta sai rồi, con đừng đi!"
Úc Hoằng Nghĩa muốn đuổi theo, nhưng một ánh mắt của Cảnh Dật liền khiến ông ta sợ tới mức không dám động, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn Úc Khải đi về phía cửa gara.
Lúc này, Hà Túc cũng lại đây, hiển nhiên hắn cũng nghe thấy những lời vừa rồi, khinh thường nhìn hai cha con nhà này, lạnh lùng nói: "Tôi thật không ngờ, trên thế giới này cư nhiên sẽ có loại cha đối xử với con ruột của mình như vậy! Hổ dữ không ăn thịt con, còn ông, một người đến cả con ruột của mình còn có thể đối xử ác độc như vậy, xin lỗi, tôi không thể tin tưởng ông, thỏa thuận hợp tác của chúng ta hủy bỏ đi."
Thỏa thuận hợp tác hủy bỏ!
?!
Nghe thấy sáu chữ này, Úc Hoằng Nghĩa chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, thiếu chút nữa tê liệt ngã xuống mặt đất.
"Hà tổng, Hà tổng! Ngài đừng đi, ngài suy xét lại một chút!"
"Hà tổng! Dừng bước, nhà xưởng có thể để rẻ hơn cho ngài một chút! Ngài suy xét lại một chút!"
Nhưng mà Hà Túc cũng không quay đầu lại mà đi rồi.
Tuy hắn rất muốn cái xưởng kia của nhà họ Úc, nhưng cũng không đáng vì thế đắc tội nhà họ Cảnh, huống chi hắn thực sự khinh thường loại người như Úc Hoằng Nghĩa.
Hết rồi, lần này hoàn toàn hết rồi!
Chân Úc Hoằng Nghĩa mềm nhũn, quỳ xuống mặt đất trước mặt, vô cùng hối hận.
Nếu sớm biết......sớm biết Úc Khải có tiền đồ như vậy, dù thế nào lúc trước ông ta cũng sẽ không đối xử với Úc Khải như vậy!
Nhưng mà mọi việc đều đã muộn.
Úc Hoằng Nghĩa hối hận đến xanh ruột.
Úc Tinh Thần kinh ngạc: "Tại sao lại......"
Dựa vào tin tức mà y biết được ở kiếp trước, y rất chắc chắn Hà Túc muốn nhà xưởng của y, vốn dĩ y nghĩ sau khi đạt thành hợp tác, y có thể dựa vào cái cớ này bắt lấy Hà Túc.
Mặc kệ là kiếp trước hay là kiếp này, Hà Túc đều là một cổ phiếu có tiềm lực.
Cho dù hắn đã có vợ.
Nhưng Úc Tinh Thần có tự tin thu phục hắn.
Lại không ngờ rằng sự tình sẽ phát triển thành như vậy.
"Úc Tinh Thần! Ai bảo mày mở miệng!" Úc Hoằng Nghĩa đột nhiên quay đầu trừng mắt nhìn, một cái tát tàn nhẫn vung lên: "Mẹ kiếp, mày cái thứ ngu xuẩn!"
Vừa rồi nếu không phải Úc Tinh Thần đột nhiên xen mồm, nói không chừng ông mềm mỏng thêm vài câu, Úc Khải có thể tha thứ cho ông ta.
Bằng nhân mạch Úc Khải đang nắm giữ hiện tại, mười cái Úc Tinh Thần cũng vẫn thua kém cậu!
Úc Tinh Thần thiếu chút nữa bị một cái tát này làm cho ngã lăn ra đất, y ôm mặt, vẻ mặt khiếp sợ: "Ba, ba đánh con? Ba cư nhiên đánh con?!"
Từ nhỏ y đã được coi là niềm kiêu ngạo của nhà họ Úc, cả nhà cưng chiều, cho dù là cha Úc cực kỳ sĩ diện và gia trưởng cũng rất cưng chiều y.
Đừng nói là đánh y, ngay cả mắng một câu cũng không nỡ.
Nhưng hôm nay, lúc này ông ta cứ nhiên vì Úc Khải đánh y!
Úc Hoằng Nghĩa tức đỏ mắt, giơ tay còn muốn đánh y: "Sao tao lại có loại con không có đầu óc như mày chứ!"
Đúng lúc này, mẹ Úc tới đây.
Bà nghe thấy bạn của mình trước kia nói, Úc Hoằng Nghĩa bị người đuổi ra khỏi yến tiệc, chạy nhanh tới đây nhìn xem, vừa lúc thấy một màn này, vội vàng tiến lên bảo vệ Úc Tinh Thần: "Hoằng Nghĩa, ông làm gì vậy! Ông điên rồi sao? Sao ông có thể đánh Thần Thần?"
"Bà lại tới xem náo nhiệt gì! Cái đồ đàn bà ngu xuẩn! Đều tại bà! Nuôi ra loại ngu xuẩn như vậy! Hai kẻ ngu xuẩn!" Úc Hoằng Nghĩa thẹn quá hóa giận, hai mắt đỏ đậm, không màng hình tượng hét lớn: "Cút! Các ngươi đều cút ngay cho ta!"
【 Kích thích ~】
Úc Khải ở cách đó không xa thấy được mọi việc.
Hệ thống cười ngửa mặt lên giời:【 A a a a, ta sướng, ta sướng!Thật đúng là chó cắn chó! 】
Cảnh Dật cũng chậc một tiếng: "Quả nhiên là ở ác gặp ác, cả nhà đều có tâm tư vặn vẹo."
Úc Khải lễ phép nói lời cảm tạ: "Vừa rồi phiền toái Cảnh tiên sinh."
Nếu không phải có Cảnh Dật hỗ trợ, thật đúng là cậu rất lo lắng bị Úc Hoằng Nghĩa dính lấy không dứt.
"Không cần khách khí như vậy." Cảnh Dật cười nói: "Hay là cậu ký tên cho tôi một cái nhé? Vợ tôi là fan của cậu, cô ấy dạo này đang điên cuồng truy bộ《 Toàn chức nghiệp nam thần 》của cậu, ngày nào cũng canh ở trước TV."
《 Toàn chức nghiệp nam thần 》 mới phát sóng 6 tập, cũng đã thành phim truyền hình ăn khách nhất năm nay.
Thể thao điện tử, tình bạn, tình yêu, tuổi trẻ!
Từ người chơi game cho tới cô bé bình thường, đều mê mẩn.
Điểm nhân khí của Úc Khải cũng tăng lên vù vù, chờ phát sóng xong, rất có khả năng trực tiếp đột phá 6 triệu.
"Không thành vấn đề." Úc Khải lập tức đồng ý.
Cảnh Dật tìm một cái bút máy trên xe của mình, nhưng không tìm được giấy để ký tên.
Cũng may Úc Khải lấy ra một tấm thẻ trong túi áo.
Đây vốn chỉ là một tấm thẻ ghi chú bình thường, Đường Hân Nhiên cho cậu, để cậu dùng làm bút ký, nhưng Úc Khải trí nhớ tốt, cho nên không dùng tới.
"Tôi ký vào đây nhé? Cảnh Dật tiên sinh, phu nhân của ngài tên là gì?"
"Ngải Tịch, ngải trong cây ngải, tịch trong hoàng hôn."
"Được!" Úc Khải đang định ký tên lên tấm thẻ.
Nhưng đúng lúc này, ánh đèn ô tô bỗng nhiên chiếu tới, chiếu vào chân họ bắt đầu chớp nháy điên cuồng.
"Đệch!"
Thiếu chút nữa chói mù mắt hai người!
Giây tiếp theo, một giọng nói quen thuộc vang lên, hô to: "Tiểu cá mặn, em không được ký!"
Úc Khải:?
Cậu còn chưa kịp phản ứng, một chiếc xe thể thao đồng bóng màu đỏ liền lao tới trước mặt bọn họ.
Người đàn ông nào đó mặc áo khoác màu đen, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đẩy ra cửa xe, giết xuống dưới.
Cảnh Vân Trăn một tay kéo Úc Khải ra sau lưng mình, phẫn nộ trừng mắt Cảnh Dật.
"Anh hai, là lão ba bảo anh tới à? Ha ha, đừng nghĩ rằng các người dùng tiền là có thể tách chúng tôi ra! Đó là không thể nào, không có cửa đâu!"
Cảnh Dật:???
Úc Khải:???
Cảnh Vân Trăn quay đầu, chỉ vào tấm thẻ trong tay Úc Khải: "Tiểu cá mặn, nói đi, bao nhiêu tiền!? Anh cho em gấp đôi!"
Úc Khải nắm tấm thẻ kia, vẻ mặt ngơ ngác, đúng sự thật trả lời giá cả của tấm thẻ: "......Hai tệ rưỡi?"
"Cái gì?!"
Sau đó —— sau đó liền thấy, Cảnh Vân Trăn vẻ mặt khiếp͙ sợ, trong khiếp͙ sợ còn mang theo vài tia bi thương, giọng nói của hắn run rẩy, bi phẫn: "Thì ra, thì ra tôi chỉ đáng giá 2 tệ rưỡi?"
Úc Khải:???
Có phải hắn đã tưởng tượng ra một cốt truyện não tàn kỳ quái gì đó hay không?