Tác giả: Lâm Thược
Edit: Bilundethuong
Ví dụ như.
Cho cậu 2 tệ rưỡi, hiện tại cậu lập tức rời khỏi em trai tôi gì đó?
Cảnh Vân Trăn nói nhập vai là nhập vai, ngay tại chỗ bị một "nữ chính phim Quỳnh Dao" nhập vào người, lau lau nước mắt nơi khóe mắt, đáng thương nhỏ yếu lại bất lực lên án.
"Tiểu cá mặn, em thật vô lương tâm!"
Cư nhiên có 2 tệ rưỡi đã bị mua chuộc.
Tình cảm giữa bọn họ chẳng lẽ chỉ có giá hai tệ rưỡi thôi sao?!
Mẹ kiếp, tốt xấu cũng phải nhiều thêm một con số 0 chứ!
Úc Khải: "Anh, không phải như anh nghĩ đâu......"
"Em đừng nói nữa!"
Cảnh đại ảnh đế càng nghĩ càng bi thương, càng nghĩ càng khổ sở, cố chấp quay đầu đi, nặng nề phun ra ba chữ: "Tôi, không, nghe!"
Tôi không nghe tôi không nghe tôi không nghe!
Úc Khải: "......"
Anh mẹ nó làm cái trò gì vậy!
Úc Tiểu Khải bắt lấy cánh tay con hàng này, túm người lại: "Anh! Anh nghe em nói đã."
"Không, em đừng giải thích, tôi hiểu, tôi đều hiểu!"
Anh mẹ nó hiểu cái gì!!!
Úc Khải chỉ có thể đem tấm thẻ mạnh mẽ đặt ở trước mắt hắn: "Anh nhìn cho rõ đi! Đây không phải chi phiếu!"
"Không phải chi phiếu?" Cảnh Vân Trăn ngây người, phát hiện, phát hiện cái kia thật đúng là.....chỉ là một tấm thẻ bình thường.
Cảnh Dật cũng mở miệng giải thích một chút: "Vân Trăn, không phải ba bảo anh tới, anh chỉ thuận tiện đưa Úc Khải ra ngoài mà thôi."
Tấm thẻ bình thường hai tệ rưỡi.
Không phải ba hắn kêu anh hai tới.
Anh hai chỉ thuận tiện đưa Úc Khải ra ngoài mà thôi.
"......"
Hiện trường lúc này vô cùng xấu hổ.
Sau một lúc lâu, Cảnh Vân Trăn nhanh chóng lau nước mắt rơi ra từ khóe mắt, chỉnh chỉnh quần áo, bày ra mặt của tổng tài bá đạo, cao lãnh phun ra một chữ: "À."
Có câu chỉ cần ta không xấu hổ, người xấu hổ sẽ là người khác!
Úc Khải: "......"
Cảnh Dật: "......"
Cho dù Cảnh Dật không nói gì, nhưng giờ phút này, Úc Khải cảm giác được, chỉ sợ nội tâm của anh hai Cảnh đang phun tào.
—— Ha ha, tôi không có đứa em trai sa điêu như vậy, tạm biệt! Hẹn gặp lại! Say goodbye!
Cảnh Vân Trăn: "Vẻ mặt của hai người là sao? Tôi diễn mà, hai người không nhìn ra à?"
Thấy ánh mắt tràn ngập hoài nghi của hai người.
Cảnh Vân Trăn lại bày ra vẻ mặt vô cùng bi thương, nhìn về phía Úc Khải: "Bảo Nhi, không phải ngay cả em cũng không tin anh đấy chứ?"
Trêu đùa như vậy vui vẻ lắm nhỉ?
Anh trai anh còn ở đây đấy!
Úc Khải cả người run lên: "Em tin, em tin!"
Da mặt Cảnh Vân Trăn luôn đủ dày, lúc này giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, bình tĩnh mở cửa xe: "Vậy không còn việc gì nữa, tiểu cá mặn, lên xe đi."
Úc Khải: "Được, chúng ta về nhà?"
"Không, về nhà gì chứ, lúc này mới hơn 9 giờ, cuộc sống về đêm của người trưởng thành vừa mới bắt đầu, đi, anh mang em đi chơi."
Em bé ngoan Úc Khải tỏ vẻ: "Vậy em gọi điện cho chị Hân xin chỉ thị một chút."
Cảnh Vân Trăn: "Không cần, chắc chắn cô ấy sẽ đồng ý."
"Vậy cũng phải nói với cô ấy một tiếng." Úc Khải nhắn một tin cho Đường Hân Nhiên.
Rất nhanh đối phương liền trả lời.
Đúng là lập tức đồng ý.
"Không thành vấn đề, nhưng phải về sớm một chút, ngày mai còn có hoạt động."
Cùng với bộ phim《 Toàn chức nghiệp nam thần 》được phát sóng, điểm nhân khí của Úc Khải tăng vọt một cách chóng mặt, nếu lại thêm mấy cái hoạt động đẩy đẩy, còn có thể tăng nhanh hơn một chút nữa.
"Được."
Cảnh Vân Trăn nhìn Úc Khải ngồi trên ghế phụ, cúi đầu giúp cậu cài đai an toàn, sau đó tạm biệt Cảnh Dật: "Vậy bọn em đi trước, anh hai."
"Khoan đã." Cảnh Dật bắt lấy cửa xe: "Buổi tối rồi các cậu đi chơi ở đâu?"
Cảnh Vân Trăn: "Đi đỉnh Bằng Sơn."
Cảnh Dật:?
Cái quỷ gì vậy? Hắn không hiểu, trời tối mù, đỉnh Bằng Sơn có gì mà đi? Đi ngồi trên đó hứng gió lạnh à?
Cảnh Dật: "Anh đi với hai đứa."
Cảnh Vân Trăn: "Gì? Anh đi theo bọn em làm gì, anh còn không trở về sớm đi? Cẩn thận chị dâu dùng gia pháp hầu hạ."
Cảnh Dật nhún vai: "À, trước khi《 Toàn chức nghiệp nam thần 》chiếu hết, cô ấy sẽ không rảnh để quan tâm tới anh."
Chồng? Còn muốn chồng để làm gì?
Tiểu thịt tươi không thơm sao?
Cảnh Vân Trăn:?
Cảnh Dật nói xong, cực kỳ tự nhiên mở cửa sau xe, nhanh chóng đi lên.
Đừng hỏi, hỏi chính là.
Là anh trai, phải giúp đứa em trai ngốc chưa có kinh nghiệm yêu đương này một phen.
Cảnh Vân Trăn: "......"
Còn không phải tới chia rẽ bọn họ sao! Anh thế nào cũng muốn làm một bóng đèn phát sáng phải không? Có hiểu cái gì là thế giới lãng mạn dành cho hai người hay không?
Biết thế hôm nay liền mẹ nó chỉ đi xe thể thao hai chỗ tới đây, không cho Cảnh Dật có cơ hội này! Để hắn ngồi ở cốp xe đi.
Cảnh Vân Trăn nghiến răng nghiến lợi đóng cửa xe, sau đó một chân đạp ga phóng ra khỏi bãi đỗ xe.
Bọn họ đi rồi, nhưng ba người nhà họ Úc kia vẫn còn đang cãi vã ở bãi đỗ xe.
"Úc Hoằng Nghĩa! Ông muốn làm gì?!" Mẹ Úc che chở Úc Tinh Thần: "Ông muốn nói gì sao không yên ổn mà nói? Sao phải đánh con? Thần Thần đã làm sai chuyện gì?"
"Mẹ.....ba, ba nhất định là bị Úc Khải làm cho tức điên mới có thể như vậy......" Úc Tinh Thần vẻ mặt ủy khuất rúc trong lòng ngực mẹ Úc, còn không quên giả làm bạch liên hoa: "Mẹ, mẹ đừng nói nữa, để ba đánh con đi, chỉ cần có thể để ông ấy nguôi giận, con bị đánh một chút cũng không sao."
"Được!"
Vốn dĩ Úc Tinh Thần chỉ làm bộ làm tịch, không ngờ Úc Hoằng Nghĩa đang trong cơn tức giận thật sự đẩy mẹ Úc ra, nhấc chân đạp cho hai cái!
"A!" Úc Tinh Thần bị đá ngã ra mặt đất, ôm bụng kêu thảm thiết liên tục.
"Ngu xuẩn! Mày còn mặt mũi mà khóc à? Mày câm miệng cho tao!"
"Ông điên rồi à?!" Mẹ Úc khó có thể tin, mau chóng đi đỡ Úc Tinh Thần.
Úc Tinh Thần đau đến cơ hồ không đứng thẳng được, đã bao giờ y bị đánh đau như này?! Đã khi nào chật vật như này?!
Mẹ kiếp, cái lão già Úc Hoằng Nghĩa ngu xuẩn này! Muốn chết! Còn cả Úc Khải! Cái thằng Úc Khải chết tiệt! Y muốn giết cậu! Giết cậu!
Úc Tinh Thần đau không chịu được, nhưng vẫn ra vẻ vô tội đáng thương.
Mẹ Úc cực kỳ đau lòng, bà đứng lên che chở trước mặt Úc Tinh Thần: "Úc Hoằng Nghĩa, tôi nói cho ông! Thần Thần là con trai do tôi nuôi lớn, nó là thịt trong lòng bàn tay tôi! Là đứa con trai tôi yêu nhất, nếu ông muốn đánh nó, được, vậy đánh tôi đi! Đánh chết tôi đi!"
"Được, con đàn bà thối, mày đừng cho rằng ông đây thật sự không dám đánh mày!"
Mắt thấy sự việc muốn nháo lớn, bảo vệ ở bên cạnh ăn dưa sau một lúc lâu mới tới đây, ngăn cản bọn họ.
Chờ Úc Hoằng Nghĩa phẫn nộ một mình lái xe rời đi.
Úc Tinh Thần thậm chí còn chịu đựng đau đớn an ủi mẹ Úc: "Mẹ, mẹ cũng đừng trách ba, ông ấy quá áp lực, hiện tại tình hình nhà của chúng ta......aiz."
Mẹ Úc thở dài xoa xoa đầu Úc Tinh Thần: "Thần Thần hôm nay con chịu khổ rồi.....nếu Hoài Minh bọn nó còn ở, cũng không đến mức......Aiz, các anh của con, cũng không biết hiện tại thế nào."
Lúc trước nhà họ Úc bị điều tra, không chỉ có công ty bị điều tra, mà người nhà họ Úc bọn họ cũng bị tra xét một lần, con trai lớn và con thứ hai nhà họ Úc, đã từng đánh bạc chơi gái đều bị điều tra ra, trực tiếp vào cục cảnh sát.
Nhà họ Úc còn định dùng tiền cứu gã ra, cửa cũng không có đâu.
"Thần Thần, còn may còn có con ở bên cạnh mẹ, nếu không mẹ sẽ rất khổ sở."
Bảo mẫu đi cùng bà tới đây, ở bên cạnh cũng thở dài theo: "Cho nên có câu, trong hoạn nạn mới thấy chân tình, vẫn là Tinh Thần thiếu gia đáng tin, đâu giống như ai kia....."
Úc Tinh Thần nhân cơ hội nói: "Mẹ, kỳ thật con còn có cách có thể cứu các anh ra, nhưng mà.....nhưng mà cần một số tiền lớn."
Mẹ Úc mừng như điên: "Thật sao?! Con có cách gì?"
Úc Tinh Thần: "Con có quen một người...."
Bên kia.
Úc Khải ngồi ở ghế phụ, ăn keo cao su dâu tây Cảnh Vân Trăn đút cho, thổi bong bóng hỏi: "Chúng mình đi chơi cái gì thế?"
Vốn dĩ hắn định mang Úc Khải đi leo núi, lên đỉnh núi, nhìn ngắm sao trăng, uống chút rượu, sau đó dưới ánh trăng lãng mạn giao lưu tình cảm sâu hơn, nhân cơ hội bắt lấy chiếc cá mặn này.
Kết quả hiện tại thêm một cái bóng đèn lớn.
Ngắm sao ngắm trăng chắc chắn là không được.
Cái bóng đèn này còn đề nghị: "Đi xem phim đi."
Cảnh Vân Trăn ngẩng đầu, từ kính chiếu hậu bên trong xe nhìn về phía anh hai.
Hai người tiến hành một phen giao lưu bằng ánh mắt.
Cảnh Vân Trăn:?
Cảnh Dật: Thời đại nào rồi mà còn ngắm trăng ngắm sao, học sinh tiểu học cũng không theo đuổi người khác như vậy.
Cảnh Vân Trăn: Xem phim thì không lỗi thời?
Cảnh Dật: Chú em chờ đấy.
Cảnh Dật mở miệng: "Vừa lúc, gần đây có bộ phim kinh dị danh tiếng không tồi là《 Đêm khuya kinh hoàng 》, chi bằng chúng ta đi xem bộ phim này đi."
Là đàn ông thì phải biểu hiện ra mặt đàn ông nhất của mình!
Rạp chiếu phim ánh sáng tối tăm, bầu không khí khủng bố.
Lúc trước hắn dựa vào việc dẫn bà xã đi xem phim kinh dị, thành công ôm được người đẹp về.
Cảnh Vân Trăn:???
Hắn thiếu chút nữa không một chân đạp phanh xe.
Cảnh Dật nghi hoặc: "Sao thế, Cảnh Vân Trăn, không phải chú sợ đấy chứ?"
Cảnh Vân Trăn nâng lên cái đầu cao quý, cười lạnh một tiếng.
"Ha ha, sao có thể."
Sao hắn có thể sợ chứ?
Trước khi xuống xe, Úc Khải thay một bộ đồ thoải mái, là quần áo của Cảnh Vân Trăn, có hơi rộng một chút, nhưng với sắc đẹp của cậu, cho dù có mặc bao tải cũng vẫn đẹp, ảnh hưởng không lớn!
Hai người lại mang lên trang phục minh tinh ra ngoài, để người có thể lộ mặt duy nhất ở đây là Cảnh Dật đi mua vé.
Cảnh Vân Trăn nhìn thấy trên vé ghi bốn chữ 《 Đêm khuya kinh hoàng 》 to đùng, liền bắt đầu sởn hết gai ốc.
Nhưng trước có Cảnh Dật, sau có Úc Khải, sao hắn có thể nhận mình sợ? Lấy ra kỹ thuật diễn xuất cấp bậc ảnh đế, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi vào rạp chiếu phim, thậm chí vẻ mặt khinh thường: "Phim kinh dị trong nước, có gì hay đâu? Căn bản là không đáng sợ!"
Lại nói, các bạn trẻ tìm kiếm cảm giác mạnh tối nay khá là nhiều, đặc biệt là tình lữ, rất nhiều, hàng ghế giữa và sau đều bị người ngồi đầy, ba người chỉ mua được vè ở hàng trên.
Cảnh Vân Trăn ngồi phía bên phải Úc Khải.
Còn Cảnh Dật nhớ kỹ nhiệm vụ phải bảo vệ Úc Khải, ngồi bên trái Úc Khải.
Đối với phim kinh dị, kỳ thực Úc Khải cũng không có cảm giác gì.
Trước khi xuyên qua cậu không sợ mấy cái này, căn bản không tin trên thế giới này có quỷ, là một chiếc trạch cá, cậu không chỉ thường xuyên ở nhà một mình chơi các loại game kinh dị, thỉnh thoảng còn tham gia các hoạt động như những vụ giết người theo kịch bản kinh dị hay những căn phòng bí mật kinh dị do công ty tổ chức.
Sau khi xuyên qua lại càng không tin.
Dù sao đây cũng không phải một quyển tiểu thuyết thần quái, thế giới này căn bản không có quỷ, hoàn toàn không phải sợ.
Hơn nữa sau khi tham gia quay chụp các loại phim truyền hình, cậu nhìn diễn viên và hoàn cảnh trên màn hình, hoàn toàn có thể tưởng tượng ra cảnh tượng nhân viên đoàn phim hoạt động ở xung quanh.
Không hề có cảm giác thần bí.
Cho nên Úc Khải ôm một bịch bỏng ngô lớn, thảnh thơi dựa vào ghế xem bộ phim kinh dị này, không chỉ không sợ, còn cảm thấy có chút buồn cười.
Người nhiều máu như này, diễn viên quay xong phải tẩy rất phiền toái đây.
Cái lưỡi trong miệng này vừa nhìn là biết đạo cụ, làm cũng giả quá đi.
Ai da, cái thoáng qua kia không phải dây thép sao, lộ liễu quá.
Đúng lúc này, phim chiếu tới một đoạn cao trào đáng sợ, nữ chính bỗng nhiên quay đầu, đối diện là một gương mặt quỷ!
"A a a a a a!!"
Hỉnh ảnh đột nhiên cận cảnh, toàn bộ rạp chiếu phim sợ tới mức vang lên tiếng thét chói tai đầy hoảng sợ.
Úc Khải cũng giật cả mình: "Fuck!"
Bịch bỏng ngô cũng thiếu chút nữa bị rơi.
Nhưng không phải cậu bị bộ phim làm sợ, mà là bị một bàn tay bên cạnh đột nhiên vươn tới đây làm sợ.
Trong bóng đêm Cảnh Vân Trăn một phen cầm lấy cổ tay cậu.
"Anh?" Úc Khải vừa định hỏi Cảnh Vân Trăn làm gì vậy.
Liền phát hiện, Cảnh Vân Trăn không chỉ bắt lấy cổ tay cậu, còn dựa cả nửa người vào mình.
Úc Khải: "......"
Cậu trăm triệu không nghĩ tới, Cảnh Vân Trăn sợ nhà ma thì cũng thôi, cư nhiên ngay cả phim kinh dị cũng sợ!
Đại ảnh đế, tính cách cuồng bá khốc huyễn ngầu lòi của anh càng ngày càng vỡ rồi!
Úc Khải: "......"
Vốn dĩ cậu định rút tay về.
Lại thấy người đàn ông kia cả người căng chặt, sườn mặt đẹp trai gắt gao nhìn chằm chằm màn hình chiếu phim, hai mắt cũng không dám chớp lấy một cái.
Thôi, nắm thì cứ nắm đi.
Úc Tiểu Khải nằm yên.jpg
Chờ đoạn đáng sợ nhất trôi qua, đầu óc biến mất của Cảnh Vân Trăn dần dần trở về.
Lúc này hắn mới phát hiện, mình và Úc Khải dựa thật gần nha.
Bởi vì rạp chiếu phim tối, người khác không nhìn thấy rõ lắm, cho nên hai người đều tháo khẩu trang xuống, bọn họ ngồi ở hàng đầu, cách màn hình khá gần, ánh sáng màn hình phản chiếu lên trên mặt Úc Khải.
Dường như thêm một tầng hiệu ứng ánh sáng cho cậu.
Góc cạnh khuôn mặt có vẻ cực kỳ nhu hòa mộng ảo.
Hơn nữa —— tay của tiểu cá mặn mềm quá, trên người còn có một mùi hương ngọt ngào nữa.
Tay Cảnh Vân Trăn vô thức liền lần theo cổ tay sờ soạng xuống.
Từ cổ tay mảnh khảnh đến lòng bàn tay mềm mại, lại tới ngón tay thon dài.
Nguyên chủ đã từng làm việc nặng, trên tay có vết chai, nhưng đã hơn một năm trôi qua, Úc Khải được quốc gia ba ba nuôi đến trắng trẻo mập mạp, không chỉ không có một vết chai mà làn da còn vừa trắng vừa mịn.
Úc Khải:!
Cậu sửng sốt, hai lần rút tay về, kết quả đều bị người đàn ông nắm chặt, không cho cậu rút về.
Vừa vặn, bộ phim lại chiếu đến hình ảnh khủng bố, rạp chiếu phim tối sầm.
Úc Khải không nhìn thấy vẻ mặt Cảnh Vân Trăn, hơi đề cao âm lượng một chút: "Anh, anh làm gì vậy?!"
Cảnh Dật ở bên trái nghe được tiếng động nhìn qua, kỳ quái hỏi: "Làm sao vậy?"
Úc Khải nhanh chóng nói: "Không, không có gì!"
Úc Khải đột nhiên giấu hai bàn tay đang dây dưa của hai người xuống phía dưới.
Trong ánh mắt lộ vẻ kỳ quái của Cảnh Dật, Úc Khải chột dạ không thôi, sợ bị nhìn ra điều gì, ngồi thẳng sống lưng, tay buông thõng bên hông, không dám lộn xộn.
Cậu nghe thấy hình như Cảnh Vân Trăn ở bên cạnh cậu đang nhẹ nhàng bật cười.
Khác với bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Úc Khải, tay Cảnh Vân Trăn to hơn, lòng bàn tay có vết chai, cảm xúc rất rõ ràng.
Thừa dịp tiểu cá mặn không dám phản kháng, bàn tay to kia đã bắt đầu muốn làm gì thì làm.
Xoa xoa lòng bàn tay mịn màng, bóp bóp đầu ngón tay mềm mại, sờ sờ ngón tay thon dài.
Giống như đang chơi trò gì đó rất thú vị, ngón tay thường thường chen vào kẽ ngón tay một chút, rồi lại rút ra, chen một chút rồi lại rút ra.
Cảnh Vân Trăn chơi với nó đầy thích thú, cuối cùng dùng bàn tay bọc lấy toàn bộ bàn tay của Úc Khải.
Lòng bàn tay chạm nhau, ngón tay thon dài hữu lực nhẹ nhàng cắm vào khe hở ngón tay, cùng cậu mười ngón đan xen.
Úc Khải ngồi thẳng dậy, hai mắt nhìn chằm chằm màn hình chiếu phim, có vẻ xem rất chi là nghiêm túc.
Nhưng trên thực tế chỉ có cậu mới biết, cậu đã hoàn toàn không xem phim nữa rồi, trong đầu rối như tơ vò.
Cố tình cái tên chủ mưu kia còn thì thầm bên tai cậu.
"Tiểu cá mặn, tay em nóng quá."
"Trái tim, cũng đập rất nhanh."