Tác giả: Lâm Thược
Edit: Bilun
Mừng tuổi các đồng răm một chương, chúc các đồng răm năm mới phát tài phát lộc mạnh khỏe an khang thi cử đỗ đạt thăng quan tiến chức 😚😚😚😚😚😚
🌺🌺✋🐇🌺🌺🐰☔🌸
Là nam chính của truyện, vị thiếu gia giả vạn nhân mê Úc Tinh Thần kia.
Úc Khải nhớ rõ lần trước khi nhìn thấy y vẫn là ở bãi đỗ xe tầng dưới của bữa yến, y và cha Úc chó cắn chó, xé rách ra mặt, đánh thành một đoàn, đầy chật vật.
Không ngờ lần này gặp lại, Úc Tinh Thần lại giống như đổi thành một người khác, y mặc một bộ thời trang cao cấp đắt tiền, bước vào, mặt mang mỉm cười, động tác ưu nhã, khí chất thản nhiên tao nhã.
Bên người còn có ba trợ lý đi theo, vừa thấy y tiến vào, nhân viên đoàn phim đã sôi nổi chào hỏi với y.
"Hoắc thiếu gia? Sao ngài lại tới?"
"Hoan nghênh hoan nghênh!"
Úc Tinh Thần cười nhạt: "Kim tổng, chào ngài, đây là Cố Khải nghệ sĩ mới của công ty chúng tôi, tôi dẫn cậu ta tới thử vai."
"À ~" người phụ trách là người tinh mắt, lập tức hiểu ra, lớn tiếng nói: "Vậy mọi người nghỉ ngơi trước một lát nhé? Nửa tiếng sau lại tiếp tục!"
Sau đó mang theo nghệ sĩ kia cùng một trợ lý của Úc Tinh Thần đi vào phòng họp nhỏ bên cạnh nói chuyện.
Úc Khải ngồi ở giữa xem thử vài kỳ quái nói: "Hoắc thiếu gia?" Sao lại gọi y là Hoắc thiếu gia?
Hệ thống ai da một tiếng.
Úc Khải: "?"
Hệ thống: 【Cậu có nhớ y còn có một người cha ruột nhà giàu số một cả nước không? Tên là Hoắc Hãn Giang."
"À" Úc Khải hiểu ra: "Cho nên cuối cùng y vẫn nhận nhau với người cha ruột giàu có của mình?"
Hệ thống: 【 Hơn nửa là vậy. 】
Phải nói gì đây, không hổ là nam chính sao?
Lúc trước đã lạnh thành như vậy còn có thể câu được người cha ruột nhà giàu số một, kéo lại cốt truyện, quả nhiên là hào quang nhân vật chính.
Nhưng Úc Khải cũng không quan tâm.
Đúng lúc này, Úc Tinh Thần đã tiếp thu xong lời nịnh bợ của mọi người, thong thả ung dung xoay người lại, giống như mới nhìn thấy cậu, cười với cậu: "Ai da, là Úc Khải à, cậu cũng ở đây sao? Thật trùng hợp nha, tôi cũng vừa lúc mang diễn viên của công ty tôi tới đây thử vai."
Nói xong còn lấy ra một tờ danh thiếp đưa cho cậu.
Úc Tinh Thần thuận lợi nhận lại Hoắc Hãn Giang, dựa vào ký ức kiếp trước, làm bộ làm tịch làm đứa con trai ngoan trong hai tháng, sau khi dựng lại nhân thiết, đưa ra ý nghĩ bản thân muốn gây dựng sự nghiệp, muốn mở một công ty giải trí.
Mối tình đầu và đứa con trai khó khăn lắm mới tìm lại được, chút yêu cầu này đối với Hoắc Hãn Giang có là gì? Nhà giàu số một không thiếu nhất chính là tiền, lập tức đồng ý.
Vung tay lên, trực tiếp đập tiền thu mua công ty giải trí số một số hai trong nước —— Giải trí Sang Huy, đưa cho con trai.
Úc Tinh Thần hàng không làm CEO, còn tuyên truyền một phen, hiện tại cơ bản toàn bộ giới giải trí đều biết thân phận mới của y.
"Úc Tinh Thần kia cư nhiên là con trai ruột của Hoắc Hãn Giang!"
"Trời ơi, số của y đúng là tốt quá nhỉ?"
"Đầu tiên là bị ôm nhầm tới nhà họ Úc giàu có, cư nhiên còn là con trai ruột của Hoắc Hãn Giang!"
Những người chế nhạo y lúc trước, hiện tại lập tức thay đổi sắc mặt.
"Ai da, Hoắc thiếu gia, lại gặp mặt! Ngài không nhớ tôi sao? Tôi là Quý Húc!"
"Quả nhiên hổ phụ vô khuyển tử, con trai của Hoắc tổng cũng là xuất sắc như vậy!"
Úc Tinh Thần mặt ngoài vẫn là hình tượng công tử nhẹ nhàng, đáy lòng lại quyết định muốn thu thập đám người ngu xuẩn có mắt không tròng này.
Y muốn báo thù! Khiến những người này phải trả giá đắt!
Nực cười cái tên Úc Khải này còn đang phải phấn đấu vì một bộ phim.
Lại không biết y đã thành ông chủ của giải trí Sang Huy.
Có nhà họ Cảnh chống lưng thì sao chứ? Hiện tại y chính là con trai của nhà giàu số một!
Y tùy tiện tiến vào giới nào, người khác đều phải nâng y, khách khí lịch sự với y.
Còn Úc Khải thì sao? Cái gì mà thiếu niên thiên tài, làm vẻ vang cho đất nước, Úc Tinh Thần suy đoán cùng lắm là dựa vào ký ức kiếp trước, ăn tiền lãi vì biết trước tương lai mà thôi.
Đều là tấm màn đen.
Cậu có nổi tiếng thế nào cũng chỉ là một diễn viên.
Mà những thứ y có được hiện tại, là thứ mà cả đời Úc Khải cũng không có được!
Đối phó với cậu quả thực là chuyện nhỏ.
Úc Khải lấy cái gì đấu với y?
Y đã gấp không chờ nổi muốn nhìn thấy vẻ mặt tuyệt vọng nhận thua của Úc Khải.
Nhưng không cần phải vội, y muốn nghiền nát Úc Khải từng chút một, hoàn toàn giẫm lún vào bùn đất, khiến cậu không thể xoay người.
Nhà quê chính là nhà quê, cho dù sống lại một kiếp, cậu cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của y!
Nhưng mà, trên thực tế Úc Khải mặt vô biểu tình, chỉ quét qua danh thiếp trên tay y một cái, mặt lãnh đạm à một tiếng.
Thấy cậu không nhận danh thiếp, Úc Tinh Thần thầm cười nhạo.
Ha ha, giả vờ khá giống đấy.
Không chừng trong lòng đang chua lét.
Có đánh chết y cũng không thể ngờ rằng, Úc Khải không phải đang giả vờ lãnh đạm, cậu căn bản không biết cái gì mà Sang Huy hay sang hèn.
Hai tháng trước, Úc Khải cũng đã tách ra riêng, tự lập một phòng làm việc, lúc trước còn phải đi tới công ty cho có lệ, hiện tại thì hoàn toàn không cần, muốn làm gì thì làm.
Mọi việc vặt vãnh đều do đoàn đội của cậu phụ trách.
Ngày thường không cần suy xét gì hết, mỗi ngày ăn uống rèn luyện thân thể, nói chuyện yêu đương với Cảnh Vân Trăn, rồi xem xét kịch bản.
Những thứ khác không cần quan tâm.
Lúc này Úc Tinh Thân nở nụ cười ôn hòa, nhưng lời nói ra lại tràn ngập cao cao tại thượng: "Mặc kệ thế nào, Tiểu Khải à, trước kia chúng ta cũng là anh em, hiện tại nếu cậu muốn đến công ty tôi thì....."
"Không." Úc Khải vẫn như cũ vẻ mặt lạnh nhạt, ngắt lời y: "Tôi không muốn."
Trợ lý của Úc Tinh Thần ai nha một tiếng: "Cái cậu này sao lại mù quáng như vậy? Hoắc thiếu gia của chúng tôi tự mình chọn cậu đó là để mắt tới cậu."
Đã lâu không thấy! Hào quang nhân vật chính của Úc Tinh Thần xuất hiện!
Úc Khải nghi hoặc ngẩng đầu, tinh chuẩn phun tào: "Là đầu óc các anh có vấn đề, hay là cảm thấy đầu óc tôi có vấn đề?"
Không nói cái khác, ở trong tình huống bình thường, ai lại từ bỏ phòng làm việc thoải mái dễ chịu của mình chạy tới công ty người khác để làm công chứ? Tự mình làm chủ chẳng lẽ không sướng à? Là thích bị ngược sao?
Có thể làm chủ ai lại đi muốn làm công nhân?
Bất cứ một người bình thường nào cũng sẽ không có loại suy nghĩ như này nhỉ?
"Mày!"
Cư nhiên dám nói y đầu óc có vấn đề.
Thiếu chút nữa Úc Tinh Thần không nhịn được, âm thầm cắn răng.
Được lắm, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!
Y ngồi xuống trước mặt Úc Khải, nhìn giống như đang nói chuyện phiếm, kỳ thực hạ thấp giọng, dùng ngón trở nhẹ nhàng gõ mặt bàn: "Úc Khải, có lẽ mày còn chưa biết? Cha ruột của tao là Hoắc Hãn Giang, bây giờ tao là ông chủ của giải trí Sang Huy."
Úc Khải: "À."
"Hôm nay tao tới đây, là muốn mang diễn viên của tao tới thử vai nhân vật chính Lâm Hạo."
Úc Khải: "......?"
Hệ thống:【Được lắm cái tên này, muốn cướp nam chính với cậu? Ha ha ha ha ha! 】
Thực xin lỗi, nó đã bắt đầu cười.
Úc Khải: "Có lẽ cậu cũng không biết."
Úc Tinh Thần: "?"
Úc Khải: "Bộ phim này là vì tôi mà quay."
Úc Tinh Thần nói: "Vì mày mà quay?"
Y cười.
Trợ lý của y cũng cười theo, chế giễu: "Ha ha ha, Úc Khải, còn không phải là biên kịch viết một kịch bản có nhân vật giống với tính cách của cậu sau đó mời cậu diễn nam chính sao? Cư nhiên nói thành vì cậu mà quay, cậu thật đúng là nói ra mồm được!"
Thể diện cậu lớn thế nào chứ, có thể khiến đạo diễn và biên kịch hàng đầu trong nước viết kịch bản cho cậu?
"Người của Hoắc thiếu gia lúc này đang nói chuyện với người phụ trách, vừa rồi cho cậu cơ hội cậu không biết quý trọng, chờ lát nữa tự mình thu dọn đồ đạc chạy lấy người đi."
Trợ lý vừa dứt lời, diễn viên trẻ kia và người Úc Tinh Thần phái đi vào liền đi ra.
Gã đi về phía Úc Tinh Thần, diễn viên này đời trước cũng là cá của Úc Tinh Thần.
Úc Tinh Thần biết người này là một cổ phiếu tiềm lực, cho nên trước tiên đã thu nạp gã về dưới trướng, chuẩn bị đập tài nguyên bồi dưỡng gã.
Lúc này sắc mặt Cố Khải có chút ngượng ngùng, đỏ mặt nhỏ giọng nói: "Hoắc tổng, bọn họ không đồng ý, nói cho bao nhiêu đầu tư cũng không đổi nam chính.....có thể là thấy mặt mũi của tôi còn là người mới, chưa có sức thuyết phục, hay là ngài tự mình đi nói với đạo diễn?"
"Cái gì?" Úc Tinh Thần thực kinh ngạc, đang muốn qua đi, liền thấy người phụ trách tự mình đi ra.
"Hoắc thiếu gia." Người phụ trách lịch sự chào hỏi, nhưng lời nói ra lại không hề lịch sự: "Ngại quá, nam chính bộ phim này đã quyết định là Úc Khải, cái này sẽ không sửa đổi, vị người mới mà ngài mang tới đúng là rất ưu tú, kịch bản có mấy vai phụ rất thích hợp với cậu ta, hay là ngài xem thử?"
Úc Tinh Thần tức đến bật cười.
Trợ lý của y lập tức lên tiếng: "Vai phụ? Hoắc thiếu đầu tư mấy trăm triệu cho các ông, ông liền cho ngài ấy cái vai phụ? Kim tổng, ông cảm thấy nhà họ Hoắc chúng tôi là ngu ngốc lắm tiền à?"
Kỳ thật Úc Khải cảm thấy rất giống.
Lấy một trăm triệu đập cho một diễn viên mới vừa mới tốt nghiệp? Đây không phải ngu ngốc lắm tiền thì là gì?
Người phụ trách cũng rất bất đắc dĩ, ông ta đã không thể đắc tội Úc Khải, cũng không muốn đắc tội nhà họ Hoắc.
Ông ta nhìn xung quanh, thấy có người chú ý bên này, liền kéo Úc Tinh Thần sang bên cạnh, hạ giọng: "Nói với ngài thế này vậy, kịch bản này, đoàn phim này là được lập ra vì Úc Khải, cho nên đổi ai cũng được, nhưng đổi Úc Khải thì chắc chắn không được."
Úc Tinh Thần ngây ngẩn cả người, kích động nói: "Ông nói biên kịch Trần Khả và đạo diễn Vương Sơn tự mình viết kịch bản cho cậu ta?! Cho cậu ta?"
Mặc kệ là biên kịch Trần Khả hay là đạo diễn Vương Sơn, bọn họ đều là tồn tại đứng đầu trong nước, có cả thực lực và danh tiếng, căn bản không thiếu tiền.
Lúc trước Úc Tinh Thần cũng muốn mời bọn họ viết kịch bản cho mình, nhưng hai lần đều lấy lý do rất bận để từ chối.
Hóa ra là đang bận rộn viết kịch bản cho Úc Khải.
Úc Khải này, cậu ta dựa vào đâu?!
Dựa vào đâu có thể khiến hai vị lão đại kia viết kịch bản cho cậu ta.
Y quay đầu oán hận nhìn về phía Úc Khải.
Úc Tiểu Khải đã tiến vào hành trình ăn dưa nhún vai.
Aiz, đã nói rồi, các người cũng không tin ~
Cá mặn bất đắc dĩ.jpg
Con trai nhà giàu số một thì sao chứ?
Có thể là đối thủ của quốc gia ba ba sao?
Hệ thống: 【Ha ha ha ha ha ha ha!!! Ta biết ngay mà! Cười chết ta!!! 】
Đi theo Úc Tiểu Khải, mỗi ngày đều có sảng văn xem!
Úc Tinh Thần không cam lòng, lại lôi kéo Cố Khải đi tìm đạo diễn và biên kịch, kết quả đương nhiên không có bất cứ thay đổi nào.
Không chỉ không cướp được nhân vật của Úc Khải, còn bởi vì trợ lý não tàn nói vài câu đắc tội đạo diễn, vị đạo diễn này là một người nóng tính.
"Các người dây dưa xong chưa? Nói không tiếp là không tiếp, nghe không hiểu tiếng người à?"
"Cậu nói tôi viết cho cậu ta? Cậu coi tôi là ai chứ? Cậu là ai? Cậu ta xứng sao?!"
"Đừng có đưa mấy đồng tiền bẩn thỉu của các người tới trước mặt tôi lắc lư! Đừng quấy rầy chúng tôi thử kính, đi ra ngoài!"
Đạo diễn Vương Sơn mà nóng tính lên thì chẳng thèm quan tâm mẹ ngươi là ai, đừng nói là con trai nhà giàu số một, cho dù là ông cha nhà giàu số một của y tới cũng vô dụng.
Trước mắt bao người bị đuổi ra ngoài, Úc Tinh Thần có thể nói là mất hết mặt mũi, mau chóng bắt trợ lý của mình xin lỗi, lại bày ra vẻ mặt bạch liên hoa, ý đồ vớt vát chút đồng tình.
Nhưng đạo diễn Vương Sơn đã lăn lộn trong giới hơn 30 năm, còn có thể không nhìn ra y là bạch thật hay bạch giả sao? Nhất quyết yêu cầu bọn họ mau ra ngoài, đừng quấy rầy bọn họ thử kính.
Úc Khải nhìn theo Úc Tinh Thần một bên bạch liên hoa xin lỗi một bên xám xịt rời đi, cảm thấy mỹ mãn nấc một cái.
A ~ vui thật, ăn dưa đủ no.
Úc Tinh Thần, cảm ơn bạn, bởi vì có bạn mà bốn mùa đều ấm áp ~
Úc Khải đang ngâm nga vui vẻ, bỗng nhiên trước mắt tối sầm, hai mắt bị hay tay bịt kín.
Cũng không cần quay đầu cũng biết là ai.
"Anh, lại dùng chiêu này, anh có thấy trẻ con không?"
Cảnh Vân Trăn chậc một tiếng, thuận thế ngồi xuống cạnh cậu: "Chỗ các em còn chưa xong à?"
"Đúng vậy, buổi chiều anh không có việc gì à?"
"Không, chụp xong anh liền chạy tới đây, cảm động không? Anh chọn người với các em."
Cảnh Vân Trăn đoan đoan chính chính ngồi xuống, bày ra dáng vẻ giám khảo đầy chuyên nghiệp, vẻ mặt đứng đắn, còn thỉnh thoảng nhận xét vài câu.
Các diễn viên mới được lợi không ít, liên tục khom lưng cảm ơn.
"Cảm ơn Cảnh lão sư!"
"Tôi hiểu rồi, rất cảm ơn!"
Lại không biết vị Cảnh lão sư thoại nhìn nghiêm túc này đang tùy ý đùa bỡn tay của bạn trai nhỏ bên dưới.
Lúc thì dùng ngón tay cái vuốt ve mu bàn tay một chút, lúc thì xoa bóp đầu ngón tay, lúc thì sờ ngón tay từ dưới lên trên, lúc thì đem ngón tay với vào chen một chút.
Sờ tới mức Úc Khải mặt đỏ tai hồng, mất tự nhiên thu tay lại, kết quả Cảnh Vân Trăn không buông tay, cậu có thể nhỏ giọng oán giận nói: "Cảnh lão sư!"
"Làm sao vậy?" Cảnh Vân Trăn sát tới gần, làm bộ thảo luận về diễn viên thử vai với cậu.
Úc Khải trừng hắn.
Cảnh lão sư lại cười đến thực xán lạn: "Học sinh ngoan ngoãn, hay là, chúng ta đi làm chút chuyện không trẻ con nhỉ?"