Tác giả: Lâm Thược
Edit: Bilun
Chắc chắn là tiêu đề trang nhất!
Giờ phút này, phóng viên ở đây đều phát điên, tre già măng mọc xông lên.
"Hoắc tiên sinh, xin hỏi những lời bà ấy nói là thật sao?!"
"Hoắc tiên sinh, Hoắc Tinh Thần rốt cục có phải con trai của ngài không?"
"Ngài thật sự bị cắm sừng sao?"
"Hoắc tiên sinh, xin ngài trả lời mấy câu hỏi của tôi!"
"Hoắc tiên sinh, Hoắc tiên sinh!"
Những phóng viên này cũng là kẻ tàn nhẫn, đều giẫm lên nỗi đau của Hoắc Hãn Giang.
Vệ sĩ và nhân viên công tác có đẩy cũng không đẩy ra được.
Tiếng chụp ảnh và đèn flash cơ hồ sắp đập vào mặt bọn họ.
Thư ký và trợ lý bên cạnh Hoắc Hãn Giang mau chóng cầm tập tài liệu che mặt ông chủ, che chở cho ông ta rời khỏi nơi này.
Cố tình lúc này Trần Chỉ Mẫn lại xông tới ôm lấy eo ông ta, gào khóc: "Hãn Giang, Hãn Giang! Đừng đi, xin anh hãy tin em, tin tưởng chúng em! Em yêu anh! Vì anh chuyện gì em cũng làm! Anh không thể đối xử với em như vậy được, anh không thể!"
Úc Tinh Thần cũng kéo Hoắc Hãn Giang: "Ba, ba nghe bọn con giải thích, sự việc không phải như bọn họ nói đâu! Con là con ruột của ba! Sao ngài có thể tin lời hai người ngoài nói được?"
Đây là cơ hội cuối cùng của y, vô luận thế nào y cũng không thể để Hoắc Hãn Giang rời đi như vậy được.
Y cần phải khiến Hoắc Hãn Giang tin tưởng bọn họ!
Lúc này Hoắc Hãn Giang mất hết thể diện, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, bị Trần Chỉ Mẫn và Úc Tinh Thần năm lần bảy lượt ngăn cản, cuối cùng hoàn toàn phát hỏa, hung hăng đẩy bọn họ ra, giận dữ hét lên: "Cút! Các người đều cút hết cho ta!"
Trần Chỉ Mẫn thét chói tai té lăn quay ra mặt đất.
Tốt rồi, cú ngã này, chân đi giày cao gót bị trẹo, đầu gội đập mạnh vào sàn nhà, đau tê người.
"Ba!" Nhìn bóng lưng Hoắc Hãn Giang, Úc Tinh Thần sắc mặt trắng bệch, y không để ý mẹ mình đang kêu đau, mạnh mẽ đỡ người lên, đẩy phóng viên xung quanh ra, kéo bà ta đuổi theo.
"Ba! Ba!"
Lúc này giữa sân đã hoàn toàn hỗn loạn, phía cửa chính đã bị phóng viên phá hỏng, Hoắc Hãn Giang không thể không trốn vào phòng họp giữa sảnh, chuẩn bị chờ nhân viên công tác bên ngoài duy trì trật tự xong rồi mới ra ngoài.
Úc Tinh Thần đỡ Trần Chỉ Mẫn bị thương đi theo tới đây, dù sao cũng là việc nhà người ta, nhân viên công tác cũng không tiện mạnh mẽ ngăn cản, bọn họ cũng chen đi vào.
Hoắc Hãn Giang quay đầu thấy bọn họ, sắc mặt xanh mét: "Không phải ta đã nói các người cút đi rồi sao?!"
Úc Tinh Thần mau chóng nói: "Không, ba, ba nghe chúng con giải thích, sự tình thật sự không phải như bọn họ nói đâu, những điều này đều là vu oan hãm hại, ba, ba bình tĩnh một chút...."
Hoắc Hãn Giang tức đến bật cười, chỉ vào Trần Chỉ Mẫn: "Vừa rồi mẹ ngươi tự miệng thừa nhận!"
"Em không có....." Trần Chỉ Mẫn cũng vội vàng chữa cháy: "Vừa rồi là em bị anh làm cho tức giận, Hãn Giang sao anh có thể không tin tưởng em như vậy? Bọn họ nói gì anh cũng tin sao? Chẳng lẽ tình cảm của chúng ta không chịu được thử thách như vậy sao?"
Úc Tinh Thần: "Đúng vậy, ba, ngài nghĩ kỹ lại xem, trợ lý của Hoắc phu nhân là người của bà ấy! Sao ông ta có thể giúp chúng con được? Những tư liệu đó đều là giả, là bọn họ liên thủ chỉnh chúng ta, là muốn hủy hoại thanh danh nhà họ Hoắc chúng ta! Nếu ngài không tin, chúng ta lại đi xét nghiệm ADN lần nữa...."
Không sao, vẫn còn cơ hội, vẫn còn cơ hội.
Chỉ cần có thể ổn định Hoắc Hãn Giang, thì vẫn còn cơ hội.
Y có thể nghĩ cách mua chuộc người của cơ quan giám định làm giả giấy tờ hoặc là tìm cách thay đổi mẫu xét nghiệm, chỉ cần có thể để Hoắc Hãn Giang tin tưởng, thì vẫn còn cơ hội.
Đáng tiếc —— hôm nay y chú định không có cơ hội này.
Cửa phòng họp bị mở ra.
Người tiến vào là Úc Khải, Cảnh Vân Trăn và vị trợ lý đặc biệt của Hoắc phu nhân vốn định xoay người chạy trốn kết quả bị vệ sĩ bắt lại.
Trước khi xảy ra hỗn loạn, Úc Khải đã được Cảnh Vân Trăn và vệ sĩ của cậu che chở lui ra ngoài, tìm một chỗ hơi xa đứng hóng.
Không ngờ Hoắc phu nhân tới tìm bọn họ, mang theo bọn họ cùng nhau tiến vào phòng họp, chuẩn bị chính diện đối chất.
Vừa nhìn thấy vị trợ lý này, sắc mặt của Trần Chỉ Mẫn và Úc Tinh Thần trở nên vô cùng khó coi.
Quả nhiên, khi Hoắc phu nhân ép hỏi.
Trợ lý liền khai tuốt tuồn tuột.
Đúng như lời Úc Khải và Cảnh Vân Trăn, mấy tháng trước, Trần Chỉ Mẫn và Úc Tinh Thần tới tìm gã, dưới sự cám dỗ của mỹ nhân kế và lợi ích.
Gã nghe theo lời bọn họ, không chỉ hỗ trợ giấu giếm một vài tin tức khi Hoắc phu nhân điều tra, còn thay đổi mẫu xét nghiệm khi xét nghiệm ADN.
Còn lấy ra lịch sử trò chuyện cùng Úc Tinh Thần.
Úc Tinh Thần đương nhiên không chịu nhận, nói đây đều là vu oan bôi nhọ.
Vì thế Hoắc phu nhân gọi nhân viên trung tâm xét nghiệm ADN tới, ngay tại chỗ lấy máu của Úc Tinh Thần và trợ lý mang đi giám định, toàn bộ quá trình phát sóng trực tiếp.
Cuối cùng kết quả đã có.
Thực hiển nhiên —— trợ lý đặc biệt chính là cha ruột của Úc Tinh Thần!
Hoàn toàn cắt đứt cơ hội còn muốn thao tác hộp tối để xoay chuyển tình huống của Úc Tinh Thần.
Vốn dĩ Hoắc Hãn Giang vẫn còn một chút hi vọng đối với người đã từng yêu, đương nhiên, ông ta cũng không muốn thừa nhận mình bị chơi xỏ.
Nhưng hôm nay tất cả chứng cứ đều bày ra trước mặt, nghĩ tới ngày mai chuyện này sẽ lan truyền khắp nơi.
Hoắc Hãn Giang tức đến run tay, quát: "Úc Tinh Thần, Trần Chỉ Mẫn, các ngươi cút cho ta! Ngày mai cút ngay đi! Cút khỏi nhà của ta! Còn nữa, công ty và tiền mà ta đưa cho các người, trong vòng ba ngày, trả lại hết toàn bộ! Nếu không chúng ta gặp lại ở tòa án!"
Kỳ thực hai ba căn hộ, một công ty, mấy chục triệu tiền tiêu vặt, những thứ này đối với nhà giàu số một mà nói không tính là gì, nhưng ông ta bị làm cho tức giận đến mức thề sẽ khiến Úc Tinh Thần phải nhả ra toàn bộ.
Xong rồi, hoàn toàn xong rồi!
Nghe thấy mấy lời này, Trần Chỉ Mẫn khóc rống lên, té ngã lộn nhào muốn giữ lại Hoắc Hãn Giang, nhưng người đàn ông này cũng không thèm nhìn bà ta một cái, một chân đá bay tay bà ta ra.
"Đừng có chạm vào tôi!"
Trần Chỉ Mẫn lần thứ hai té lăn ra đất, lúc này răng đập vỡ môi, chảy đầy máu, bà ta hoảng sợ cầm lấy di động lên soi, môi đều rách ra rồi.
Vẻ đẹp mà bà ta lấy làm tự hào bị hủy hoại, ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt ghét bỏ của Hoắc Hãn Giang, cũng hoàn toàn phát điên, rít gào nói: "Hoắc Hãn Giang! Cái tên vương bát đản! Cái đồ đàn ông cặn bã thất tín, là lúc trước anh nói phải chờ tôi! Kết quả thì sao?! Anh xoay người liền kết hôn với người khác! Anh lấy đâu ra mặt mũi chê tôi dơ bẩn?"
"Tôi nói cho anh biết, tôi ngủ với Vĩnh Thụy đấy! Tôi không chỉ ngủ với Vĩnh Thụy, mà còn ngủ với mấy người anh em tốt của anh nữa, Tưởng Côn Hùng, Hạ Lương Tuấn, Tô Sâm Vinh, kỹ thuật của bọn họ đều tốt hơn anh! Nói thật với anh, với cái cây 2cm kia của anh căn bản không thỏa mãn được tôi!"
"Cô!!!" Hoắc Hãn Giang vốn có bệnh cao huyết áp, hôm nay lại chịu không ít kích thích, hiện tại bị mấy lời bà ta nói làm cho tức giận huyết áp tăng lên vù vù, đầu choáng váng, trực tiếp ngã ngửa ra sau.
"Hoắc tổng!" Thư ký của ông ta bị dọa sợ, vội vàng gọi 120 cấp cứu.
Đúng là một trò hề lớn.
Úc Tinh Thần biết Hoắc Hãn Giang sẽ không thể tin tưởng bọn họ nữa, cả người suy sụp ngã ngồi ra đất.
Vị đại thiếu gia này chỉ làm con trai nhà giàu số một được hai tháng đã bị đá bay trở về nguyên dạng.
Hiện tại còn một đống nợ trên lưng.
Vì sao, tại sao lại như vậy?! Vì sao kiếp này lại như vậy?! Vì sao!
Vốn dĩ y đã quay về nhà họ Hoắc, vốn dĩ bọn họ đã lấy được sự tin tưởng của Hoắc Hãn Giang, cái tên Úc Khải đáng chết kia, vì sao luôn tới làm hỏng chuyện của y?!
Đều do bọn họ! Đều do bọn họ!
Úc Khải! Cảnh Vân Trăn!
Úc Tinh Thần ngẩng đầu hung hăng nhìn bóng dáng rời đi của Úc Khải và Cảnh Vân Trăn, hai mắt đỏ ngầu tới mức sắp rỉ máu.
Giết bọn họ, giết bọn họ! Y muốn giết bọn họ!
Khi rời khỏi hội trường, Úc Khải nhắc nhở Hoắc phu nhân một câu: "Phu nhân, nếu ngài có rảnh, tốt nhất nên đi tới bệnh viện kiểm tra thân thể một chút."
Loại bệnh như ung thư này rất có thể ban đầu cũng không trí mạng, càng để lâu mới không chữa được.
Hoắc phu nhân: "Cảm ơn cậu đã quan tâm, cứ nửa năm tôi đều đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe một lần."
Hả? Úc Khải hơi sửng sốt.
Một khi đã vậy, vì sao Hoắc phu nhân lại đột nhiên phát hiện ra ung thư? Chẳng lẽ là——
Úc Khải đột nhiên có ý nghĩ càng nghĩ càng thấy sợ, có phải bà ấy căn bản không phải bị ung thư chết? Bà ấy chết là do người làm? Chẳng lẽ tên trợ lý kia vì để con trai mình nhanh chóng thượng vị mà hạ độc thủ?
Dù sao Hoắc phu nhân vẫn luôn tin tưởng trợ lý đặc biệt của mình, thật sự bị hại cũng không biết.
Nếu thật là như vậy.......vậy Úc Tinh Thần đúng là quá độc ác.
Nhưng còn may, trải qua sự việc lần này, Hoắc phu nhân chắc chắn sẽ không giữ lại tên trợ lý kia.
Không chỉ không giữ lại tên trợ lý, hiện tại trên tay Hoắc phu nhân đã có chứng cứ Hoắc Hãn Giang ngoại tình, chờ con trai bà ấy hoàn toàn nắm giữ gia tộc tập đoàn, bà ấy liền có thể đá Hoắc Hãn Giang ra khỏi cuộc chơi.
Lúc trước khi gả cho Hoắc Hãn Giang, bà thật sự không có chút tình cảm nào với Hoắc Hãn Giang sao?
Không, có chứ.
Hoắc Hãn Giang đẹp trai lại có tiền, thiếu nữ trẻ tuổi sao có thể không động lòng? Ban đầu bà cũng không biết trong lòng Hoắc Hãn Giang có một bạch nguyệt quang, nên còn chờ đợi trông ngóng.
Tận đến khi những tình cảm đó biến mất gần như không còn trong suốt 20 năm thủ tiết.
Mất không hơn 20 năm thanh xuân, ông ta nợ bà, một ngày nào đó phải trả lại toàn bộ.
Nói chuyện với Hoắc phu nhân xong, Úc Khải và Cảnh Vân Trăn liền đi tới bãi đỗ xe.
Úc Tiểu Khải chậc chậc cảm thán: "Aiz, cũng không biết Hoắc Hãn Giang bị mù con mắt nào, cư nhiên không thích Hoắc phu nhân mà lại đi thích một bình hoa miệng toàn lời dối trá."
Chỉ nhìn tướng mạo, đúng là Hoắc phu nhân không được coi là xinh đẹp, nhưng bảo dưỡng rất tốt, thoạt nhìn cùng lắm chỉ 35 tuổi, hơn nữa cực kỳ khí chất, khác hoàn toàn với loại mặt ngoài xinh đẹp của Trần Chỉ Mẫn, Hoắc phu nhân cho người ta một loại cảm giác đẹp có nội hàm có chiều sâu.
Tràn ngập quyến rũ.
A, đàn ông!
Cảnh Vân Trăn đắc ý hất cằm lên, ôm Úc Khải, kênh kiệu nói: "Em cho rằng có người giống như anh sao? Vừa đẹp lại vừa có nội hàm."
Úc Khải:?
Nội hàm? Nội hàm gì, nội hàm sa điêu à?
Hai người đi tới cạnh xe, đang định đi lên, phía sau truyền tới một giọng nói.
"Tiểu Khải!"
Úc Khải quay đầu lại nhìn, là một người phụ nữ trung niên mặt quần áo tối màu cầm theo túi xách.
Ánh nhìn đầu tiên cậu xuýt chút nữa không nhận ra.
Người phụ nữ mặt mũi tiều tụy này cư nhiên là mẹ Úc!
Nửa năm không gặp, lúc này mẹ Úc như hoàn toàn thay đổi thành một người khác, gầy gò mất đi dung mạo, da dẻ tái nhợt.
"Tiểu Khải, đã lâu không gặp." Mẹ Úc lại gọi một tiếng, chậm rãi đi tới.
Úc Khải hỏi: "Úc phu nhân, bà có chuyện gì sao?"
Nghe được ba chữ "Úc phu nhân" không có bất cứ cảm xúc nào, mẹ Úc run rẩy cả người, nước mắt giàn giụa rơi xuống, thấp giọng cầu xin: "Tiểu Khải, con có thể....con có thể nói chuyện với mẹ được không? Làm ơn."
Úc Khải: "......"
Mẹ Úc: "Xin con, mẹ thật sự sẽ không chiếm nhiều thời gian của con đâu....mẹ chỉ muốn nói chuyện với con......"
Dù sao cũng là mẹ của nguyên chủ, ăn nói cầu xin khép nép như vậy, Úc Khải nhiều ít có chút không đành lòng, chỉ có thể quay đầu nói với Cảnh Vân Trăn nói: "Anh, anh đi lên xe trước đi, bọn em nói chuyện riêng một lát."
Cảnh Vân Trăn nhíu mày: "Không có chuyện gì chứ?"
"Không có chuyện gì, anh yên tâm."
"Được." Vì thế Cảnh Vân Trăn xoa xoa đầu cậu, lên xe trước.
Úc Khải cùng mẹ Úc đi tới bên cạnh, Úc Khải hỏi: "Có chuyện gì vậy? Xảy ra chuyện gì sao?"
Mẹ Úc nhìn Úc Khải, muốn kéo tay cậu, sau khi bị né tránh, mất mát cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Tiểu Khải, lúc trước hai anh con bởi vì đánh bạc chơi gái bị bắt, Úc Tinh Thần......Úc Tinh Thần nói với mẹ nó có cách cứu bọn họ ra, nhưng cần một số tiền lớn."
"Lúc ấy mẹ chắp vá vay mượn lung tung không ít mới gom đủ, đưa hết số tiền đó cho Úc Tinh Thần, kết quả nó cầm số tiền kia chạy mất....."
Kỳ thật những việc này, Úc Khải đại khái cũng có thể đoán được.
Lúc ấy nhà họ Úc cơ hồ đã phá sản, cha Úc và mẹ Úc nợ nần một đống, mà Úc Tinh Thần ngày thường ăn xài phung phí tiêu tiền thành thói quen, cũng không có tiền tiết kiệm gì.
Để có tiền tìm lại mẹ đẻ, liền lừa mẹ Úc.
Ngay lúc đó mẹ Úc làm sao ngờ được, đứa con mà mình tự tay nuôi lớn nâng trong lòng bàn tay yêu thương cưng chiều lại phản bội mình?
Không chỉ lấy hết tiền tiết kiệm ra, mà còn bán cả của hồi môn, chắp vá lung tung đưa cho y.
Ai ngờ Úc Tinh Thần lấy được số tiền kia liền trực tiếp biến mất khỏi nhân gian!
Tận đến khi y quay về nhà họ Hoắc, mẹ Úc mới biết mình bị lừa! Y căn bản không định cứu con trai bà!
Cha Úc giận tím mặt, tới cửa tìm Úc Tinh Thần tính sổ, nào biết Úc Tinh Thần đã tính toán sắn thời gian, để Hoắc Hãn Giang nhìn thấy cảnh y bị đánh đập.
Vì thế Hoắc Hãn Giang liền cho rằng nhà họ Úc đối xử không tốt với Úc Tinh Thần, cố ý ngược đãi bắt nạt y.
Càng thêm thương sót con trai và người tình của mình.
Còn cha Úc? Lúc ấy bị Hoắc Hãn Giang báo công an bắt đi.
Cũng coi như là ác nhân đều có trời trừng trị.
Úc Khải thở dài: "Cái này tôi không giúp được bà."
Mặc kệ là hai đứa con trai nhà họ Úc hay là cha Úc, bọn họ đều bị trừng phạt đúng tội, chuộc xong tội ở trong tù, tự nhiên sẽ được thả ra.
Mẹ Úc: "Mẹ biết, Tiểu Khải, kỳ thực hôm nay mẹ tới tìm con, cũng không phải muốn con hỗ trợ, mẹ chỉ là.....muốn nói với con....."
Bà còn chưa nói xong, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng va chạm kịch liệt.
Úc Khải bỗng nhiên quay đầu, thình lình thấy.
Chiếc xe bảo mẫu cậu thường ngồi kia bị một chiếc xe thể thao màu đen đâm bắn ra ngoài hai ba mét, hung hăng đâm vào vách tường!