Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Editor: Yang1002

Hai người cách một bức bình phong hàn huyên cả đêm, thẳng đến lúc ánh mặt trời tảng sáng, bọn họ mới chưa hết thích ý mà dừng lại. Thông qua lần nói chuyện phiếm này, Cơ Tùng nhận thức được một Nhan Tích Ninh hoàn toàn mới, cũng thấy được một thế giới hoàn toàn mới.

Trải qua một đêm tâm tình này, Nhan Tích Ninh cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Từ hôm nay trở đi hắn phải bắt đầu một cuộc sống mới, hắn phải học ở chung với Cơ Tùng. Không phải dưới thân phận bằng hữu, mà là lấy thân phận bạn trai cùng ái nhân.

Đương nhiên, trước khi hai bọn họ chính thức bắt đầu, còn có một chuyện quan trọng phải làm. Đó là phải xây một linh đường trong Vương phủ.

Trong linh đường thờ phụng bài vị Mai Quý phi. Mai Quý phi có bài vị ở hoàng lăng, trước khi Cơ Tùng gia nhập Sí Linh, mỗi khi cúng tế đều sẽ đến hoàng lăng tế bái. Nhưng khi đó y quá nhỏ, đối mặt với bài vị lạnh lẽo, y không sinh ra được chân tình thật cảm.

Hiện giờ bên người y có Diệp Lâm Phong, dưới sự miêu tả của Diệp Lâm Phong, y dần dần ghép ra được khuôn mặt của mẫu thân, cũng có thêm một ít hiểu biết về nàng. Mai Quý phi Diệp Hồng Mai là một nữ nhân ôn nhu, so với ở trong hoàng lăng lạnh như băng, nàng nhất định sẽ thích Dung Vương phủ của hiện tại.

Thân là nhi tử, kiếp này Cơ Tùng và mẫu thân vô duyên gặp mặt, chỉ có thể dùng loại phương thức này đến tế điện mẫu thân y.

Bên cạnh bài vị của Mai Quý phi là bài vị của ba mẹ A Ninh. Nhan Kiến Quân cùng Cố Hiểu Hồng ở hiện đại cũng có mộ phần, nhưng A Ninh mất, tự nhiên người dâng hương cho bọn họ cũng sẽ không còn. Nếu người sau khi chết thật sự có thần hồn tồn tại, hai bọn họ cũng sẽ đi theo A Ninh tới Sở Liêu. Tuy A Ninh không thể dâng hương cho bọn họ ở hiện đại, nhưng ở trong này lại có thể thường xuyên hoá vàng mã cho họ.

Bài vị bên cạnh bài vị ba mẹ A Ninh là của Nhan Tức Ninh. Đứa trẻ đáng thương này khi còn sống không được đối xử tử tế, nếu hắn dưới suối vàng có biết, Cơ Tùng cùng A Ninh đều hy vọng sau khi hắn chết có thể được ngủ yên. Đây cũng là chuyện duy nhất bọn họ có thể làm cho hắn.

Tiểu linh đường được xây trong thiên điện Vọng Phong Các, chỉ có Cơ Tùng, Nhan Tích Ninh cùng Diệp Lâm Phong có chìa khoá. Khi ánh nến trong linh đường được điểm sáng, mọi người nhìn ánh nến lay động đỏ hốc mắt. Diệp Lâm Phong lại trịnh trọng thề với bài vị Diệp Hồng Mai: "Muội, huynh trưởng nhất định sẽ tìm ra người hại ngươi trả lại ngươi một cái công đạo."

Cơ Tùng nghe vậy hạ đôi mắt, Diệp Lâm Phong kiên định cho rằng mẫu phi y chết trong tay kẻ xấu, mà Bình Viễn Đế lại nói cho y kia chỉ là một hồi ngoài ý muốn. Bàn về quan hệ thân sơ, Cơ Tùng càng tin tưởng vào cách nói của Bình Viễn Đế hơn, không chỉ là bởi vì Bình Viễn Đế đối tốt với y, càng bởi vì trước đây y cũng đã điều tra qua, nhưng lại không điều tra ra bất cứ thứ gì.

Nhan Tích Ninh nguyên bản cảm thấy thân phận của mình đã bị Bạch Đào cùng đám người Nghiêm Kha biết hết, kết quả Diệp Lâm Phong lại nói với đám Nghiêm Kha, nói chính mình chăm sóc Cơ Tùng lại bị nóng đến hồ đồ mà bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ. Doạ cho Bạch Đào mới sáng sớm liền nâng thùng băng đến, sợ nóng hỏng thiếu gia nhà cậu.

Nhan Tích Ninh cười xong liền cảm thấy kính nể thủ đoạn của Cơ Tùng và Diệp Lâm Phong. Tuy rằng Cơ Tùng và Diệp Lâm Phong đã tiếp nhận thân phận của hắn, nhưng việc này mà truyền ra, khó tránh khỏi việc đưa tới phiền toái không cần thiết.

Hai ngày này thời tiết nóng bức dị thường, rau trong vườn cũng bị phơi nắng đến héo ba ba. Trong thời tiết oi bức như vậg, Nhan Tích Ninh không chỉ không thể nằm ngang ở Văn Chương Uyển, hắn còn phải mặc vào triều phục thật dày tiến cung, bởi vì yến hội sinh thần Thái hậu được tổ chức vào đêm nay.

Trời chập tối kinh thành bị nướng cả một ngày nóng hừng hực, cho dù ngồi trong xe ngựa có chậu băng, Nhan Tích Ninh cũng cảm thấy oi bức dị thường. Nghe tiếng bánh xe cán qua tảng đá, hắn phiền não kéo kéo vạt áo: "Thái hậu lão nhân gia thực biết chọn ngày sinh ra."

Cơ Tùng đang xoay người lấy một cái bình từ trong bồn băng bên cạnh, nghe nói thế y cười nói: "Loại chuyện sinh nở này, cũng không phải Thái hậu có thể quyết định." Có thể quyết định khi nào thì sinh đứa nhỏ ra, chỉ có cha mẹ bọn họ.

Nhan Tích Ninh bất đắc dĩ thở dài một hơi: "Đạo lý ta đều hiểu, nhưng thật sự quá nóng......" Nóng đến muốn tan chảy. Từ khi mùa mưa dầm bắt đầu, hắn đã không được trải qua một ngày tốt nào.

Mùa mưa dầm mùa vừa oi vừa nóng thời tiết giống như lồng hấp, mà hắn chính là tiểu long bao bị chưng đi chưng lại trong lồng hấp. Sau kji giao mùa liền càng không ổn hơn, thời tiết chuyển từ lồng hấp thành lò nướng, hắn như là thịt khô bị lật qua lật lại nướng tới nướng lui, chỉ kém một chút nữa là bốc cháy.

Nghĩ đến bốc cháy, Nhan Tích Ninh lầm bầm hai tiếng: "Muốn ăn tiểu long bao, muốn ăn thịt dê xiên......"

Cơ Tùng mở nắp bình ra, y chọc một khối đào màu hồng phấn đưa tới bên môi Nhan Tích Ninh: "Ăn một miếng đào tía tô xua thời tiết nóng đi, thực sự cho ngươi ăn thịt dê xiên, ngày mai người sẽ nổi nhiệt."

Nhan Tích Ninh hé miệng tiếp được phiến đào kia, đây là đào mà hắn ngâm hai ngày trước. Sau khi ướp lạnh trong thùng băng vị giòn giòn chua ngọt, tía tô cùng mùi gừng nhàn nhạt làm cho quả đào nhiều hơn vài phần phong vị, ăn một lần liền không ngừng được. Đám Bạch Đào cùng Nghiêm Kha chỉ cần đi ngang qua thùng băng sẽ mở nắp lên bốc một hai miếng đào mà ăn, Bạch Đào từ trước đến nay không thích ăn gừng nhưng lần này một miếng gừng cũng không buông tha.

Đây là một chút đào ngâm gừng tía tô cuối cùng trong nhà, ăn hết chỗ này hắn mới có thể làm cái mới.

Hai người ngồi trong xe ngựa chia đào tía tô ra ăn, Nhan Tích Ninh nhớ tới một chuyện trọng yếu: "Đúng rồi, ngươi chuẩn bị lễ vật sinh thần gì cho Thái hậu?"

Cơ Tùng nghĩ nghĩ một lúc rồi nói: "Là bọn Lãnh Tuấn cùng Lý Lập Hằng chuẩn bị, ta còn chưa thấy được." Thái hậu thích thứ hoa lệ, mỗi khi đến ngày sinh thần của nàng, các vương tử hoàng tôn sẽ tìm kỳ trân dị bảo các nơi hiến cho lão nhân gia nàng.

Nhan Tích Ninh vui vẻ: "Chúng ta đi tham gia thọ yến, vậy mà ngay cả lễ vật để tặng cũng không biết là cái gì. Bất quá Lãnh quản gia thật lợi hại a, hắn là tướng soái trong Sí Linh quân hay là người phụ hoàng thưởng cho ngươi?"

Cơ Tùng nói: "Lãnh Tuấn là từ cung nhân hầu hạ ta từ nhỏ, trước khi ta đến quân doanh, hắn một mực hầu hạ ta trong cung."

Nghe vậy Nhan Tích Ninh sửng sốt: "Ngươi nói...... Lãnh quản gia hắn là......"

Các thái giám trong cung có làn da trắng nõn nói chuyện cũng the thé, mà Lãnh Tuấn lớn lên giống như một con khỉ vậy. Nói hắn là tướng sĩ Nhan Tích Ninh tin, nói hắn là công công, đánh chết Nhan Tích Ninh cũng không thể tin được.

Cơ Tùng hơi hơi gật gù: "Phải"

Bất quá đúng là bởi vì những lời này của Cơ Tùng, Nhan Tích Ninh cảm thấy Lãnh quản gia càng tin cậy hơn, hắn chẳng những là người từ trong cung đi ra, lại còn nhìn thấy Cơ Tùng lớn lên. Có hắn ở, lễ vật hiến cho Thái hậu nhất định sẽ không có lỗi.

Nhai đào chua ngọt mát lạnh, Nhan Tích Ninh nhớ tới một sự kiện: "Đúng rồi Tùng Tùng, sinh nhật của ngươi là ngày nào?"

Tuy rằng hắn chưa từng yêu đương, nhưng hắn nhìn thấy người khác yêu đương nha. Hồi đại học đám bạn cùng phòng của hắn sẽ ghi chép sinh nhật bạn gái vào di động, sau đó mua quà trước cho bạn gái. Hắn cảm thấy đến lúc đó hắn có thể làm bánh sinh nhật cho Cơ Tùng, đương nhiên, hắn nói chính là bánh sinh nhật giản dị nguyên bản.

Nhưng mà sau khi hắn hỏi ra vấn đề này lại không nghe được câu trả lời của Cơ Tùng, ngẩng đầu lên, chỉ thấy sắc mặt Cơ Tùng phức tạp muốn nói lại thôi. Nhan Tích Ninh sửng sốt một chút: "Làm sao vậy? Ta nói sai cái gì sao?"

Cơ Tùng lắc đầu: "Ta sinh ra vào ngày mười lăm tháng bảy."

Sở Liêu có âm lịch và dương lịch, điểm này lại giống như trong nhận thức của Nhan Tích Ninh. Ngày mười lăm tháng bảy mà Cơ Tùng nói là âm lịch, mà ngày đó đúng là lễ quỷ dân gian. Cơ Tùng cũng cảm thấy là bởi vì nguyên nhân này, Thái hậu mới không thích y.

Nhan Tích Ninh lại không nghĩ nhiều, hắn cười nói: "Ta nhớ kỹ."

Trong lòng Cơ Tùng ấm áp: "A Ninh đâu? Sinh nhật vào ngày nào?"

Nhan Tích Ninh nói: "Sinh nhật của ta vừa khéo, ta sinh vào ngày mười tháng mười dương lịch. Vừa lúc là mùa thu, có rất nhiều trái cây có thể ăn."

Cơ Tùng vui vẻ: "Ta cũng nhớ kỹ." Ngày mười tháng mười năm nay, y phải chuẩn bị thật nhiều trái cây cho A Ninh.

Trong lúc nói chuyện, xe ngựa đã tới cửa Thần Võ Môn. Vừa ra xe ngựa, sóng nhiệt đập vào mặt, hô hấp Nhan Tích Ninh cứng lại, cảm giác chính mình lại bị đặt vào lò nướng. Nhìn thấy vẻ mặt của hắn, Cơ Tùng an ủi nói: "Yến hội hôm nay tổ chức ở Hiệt Phương Điện, bên kia sẽ có thùng băng."

Đang lúc Nhan Tích Ninh muốn nói cái gì, chợt nghe bên cạnh truyền đến tiếng kêu gọi: "Nhan Tích Ninh! Nhan Tích Ninh!"

Nhan Tích Ninh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Ô Chu đang ôm sách thuật tính rất nhanh liền chạy tới. Da đầu Nhan Tích Ninh tê rần: "Không phải chứ, hôm nay còn muốn để ta làm thuật tính sao?"

Ô Chu lau lau mồ hôi trên mặt, hắn giơ sách trong tay cho Nhan Tích Ninh xem: "Không phải, nhiều ngày nay ta đem thuật tính mà chúng ta làm xong sửa sang lại trong tập, chốc lát sẽ giao cho Thái phó Phó Diễn Chi. Ngày mai chúng ta sẽ rời Sở Liêu, thừa dịp hôm nay đến thọ yến của Thái hậu Sở Liêu, ta mang theo chúng lại đây."

Nhan Tích Ninh sửng sốt một chút, khó trách đã nhiều ngày nay Ô Chu không xuất hiện ở Dung Vương phủ, nguyên lai hắn đi sửa sang tập sách. Giờ khắc này Nhan Tích Ninh cảm giác chính mình phi thường xin lỗi Ô Chu, Ô Chu say mê thuật tính, lý tưởng lớn nhất của hắn chính là gieo mầm móng thuật tính vào từng mảnh đất hắn đi qua. Vì lý tưởng này, Ô Chu có thể mất ăn mất ngủ thức cả ngày dài đến đêm thâu, mà hắn lại bởi vì giải đề rất phiền toái mà nhiều lần có lệ Ô Chu.

Ô Chu hưng phấn cầm tập sách trong tay đưa cho Nhan Tích Ninh: "Ngươi xem xem, ta sửa sang lại thế nào? Có chỗ nào có sơ hở? Có mấy đề ta tìm không ra bản nháp của ngươi, rất sợ ta nhớ lầm."

Nhan Tích Ninh nhận lấy, lật đến đề mục mà Ô Chu nói xong, hắn dựng ngón cái: "Được, không thành vấn đề."

Ô Chu cười đến đặc biệt vui vẻ: " Vậy ta đây an tâm. Phó Diễn Chi Thái phó đã đáp ứng ta, sau khi ông xem xong quyển sách này sẽ in ấn nó ra chia cho càng nhiều học sinh xem. Đúng rồi, chờ sau khi ta rời Sở Liêu, ngươi nhớ để ý bồ câu một chút, ta sẽ để bồ câu đưa tin của ta truyền đề cho ngươi."

Nhan Tích Ninh chắp tay, trong lòng ngũ vị tạp trần: "Được, ta nhất định sẽ giải đề thật tốt."

Ô Chu còn muốn nói gì, chợt nghe phía sau truyền đến giọng nói âm trầm của Đốn Ba: "Dung Vương điện hạ, đã lâu không gặp."

Sắc mặt Ô Chu trầm xuống, hắn hạ giọng nói: "Nhan Tích Ninh, Dung Vương, trong khoảng thời gian này Đốn Ba âm tình bất định tính tình thay đổi thất thường, nhị vị cẩn thận chút."

Nhan Tích Ninh cảm kích nhìn Ô Chu một cái: "Đa tạ nhắc nhở."

Sắc mặt Đốn Ba đỏ lên không biết là do nóng hay là phiền, đi theo phía sau hắn là ba gã dũng sĩ cao lớn vạm vỡ. Hắn vừa đi vừa khiêu khích nói: "Trước đó muốn tới quý phủ luận bàn với điện hạ, nhưng nghe nói điện hạ ngã bệnh, thân thể khoẻ hơn nhiều rồi sao?"

Cơ Tùng bình tĩnh nhìn thẳng Đốn Ba: "Tốt hơn nhiều. Nghe nói mấy ngày nay Đốn Ba điện hạ đang tìm kiếm danh y, quý phủ ta có một y giả nổi tiếng, nếu điện hạ tin được, có thể để cho hắn chẩn bệnh cho điện hạ."

Đang lúc lúc này, vài quan viên đi ngang qua không biết vì sao nở nụ cười. Đốn Ba cảm thấy tiếng cười của bọn họ đâm thẳng vào tim hắn, cả khuôn mặt vặn vẹo lên. Mấy ngày nay hắn đã rất giày vò, rõ ràng đã xử tử vũ cơ, nhưng vì sao hắn vẫn không được?

Điểm chết người chính là, việc hắn không lên được này chẳng lẽ đã rơi vào tai Cơ Dung Xuyên sao?

Vẻ mặt Đốn Ba dữ tợn: "Ai nói ta không được!" Hán tử Liêu Hạ sao có thể không được?!

Cơ Tùng kinh ngạc: "Vì sao Đốn Ba điện hạ nói ra lời ấy? Bổn vương chưa bao giờ nói qua điện hạ không được." Y ý vị thâm trường nhìn thoáng qua nửa người dưới của Đốn Ba, Đốn Ba như chuột bị dẫm vào đuôi, vốn là gương mặt xấu xí nay càng thêm vặn vẹo.

Có lẽ là bị Cơ Tùng nói trúng chỗ đau, Đốn Ba hung tợn trừng mắt một cái liền phất tay áo vào Thần Võ Môn. Ô Chu nhìn chằm chằm bóng lưng Đốn Ba có chút buồn rầu nói: "Ai, quá phiền toái."

Ô Chu mặc dù nổi danh ở các quốc gia lân cận, nhưng hắn là người Liêu Hạ. Thân phận địa vị của Đốn Ba cao hơn hắn, trận tỷ thí lúc trước hắn bại bởi Nhan Tích Ninh xonng, thái độ của Đốn Ba đối với hắn rất không tốt. Tưởng tượng đến hắn còn phải chịu đựng Đốn Ba cả một đường, Ô Chu chỉ có thể thở dài một hơi: "Hy vọng ta có thể thuận lợi quay về Liêu Hạ đi."

Dừng một chút Ô Chu cười nói: "Ta phải đuổi kịp bọn họ, đi trước a Nhan Tích Ninh, một lát gặp lại ở yến hội."

Nhìn thấy thân ảnh đơn bạc của Ô Chu đi theo phía sau đám người Đốn Ba, đột nhiên trong lòng hắn thấy chua xót: "Thuật tính không có biên giới, nhưng người muốn làm thuật tính đã có tổ quốc. Ngươi nói tương lai nếu Sở Liêu cùng Liêu Hạ khai chiến, người thường như Ô Chu, sẽ ra sao?"

Cơ Tùng không trả lời vấn đề này, y chỉ giương ánh mắt bình tĩnh nhìn Nhan Tích Ninh liếc mắt một cái. Chỉ liếc mắt một cái, Nhan Tích Ninh liền hiểu được ý tứ của y. Hai nước giao chiến sinh tử tồn vong, nếu quốc không còn, gia cũng sẽ không còn, dân chúng bình thường tự nhiên là nô lệ vong quốc. Không chỉ là Ô Chu như thế, nếu một ngày nào đó Sở Liêu bị đánh bại, thiết kỵ của Liêu Hạ sẽ tiến quân thần tốc, đến lúc đó hắn cũng là nô lệ vong quốc.

Trên đường từ Thần Võ Môn đến Hiệt Phương Điện, Nhan Tích Ninh cảm giác hắn như một xiên thịt dê nướng biết đi, rải một chút bột ớt lên là hắn có thể lên dĩa. Nhan Tích Ninh lầm bầm: "Thịt dê xiên......"

Cơ Tùng dở khóc dở cười: "Chấp niệm với thịt dê xiên sâu như vậy? Quay về lại nói bên thôn trang đưa một con dê đến đây đi."

Ánh mắt Nhan Tích Ninh u oán: "Không, ý của ta là, ta là một xiên thịt dê trên bếp than, sắp nướng chín."

Cơ Tùng cố nén cười: "Không hoảng, rất nhanh sẽ tới Hiệt Phương Điện. Đến lúc đó ngươi có thể mát mẻ hơn một ít."

Cơ Tùng nói đúng, không bao lâu Nhan Tích Ninh liền thấy được đại điện của Hiệt Phương Điện. So với Kim Loan Điện rộng lớn và Lân Đức Điện trang trọng, chung quanh Hiệt Phương Điện trồng cây cỏ dày đặc, chưa tới gần đại điện, từng trận mát mẻ liền truyền tới.

Bởi vì hôm nay là vì chúc mừng sinh thần của Thái hậu, trong Hiệt Phương Điện có rất nhiều phi tần hậu cung và mệnh phụ triều đình. Tiến vào đại điện, Nhan Tích Ninh đã bị hương son phấn xông đến hắt xì. Mới vừa hắt xì xong, hắn liền cảm giác có người đang đánh giá hắn.

Nhan Tích Ninh thuận thế nhìn lại, chỉ thấy dưới đại điện có một cô nương trẻ tuổi đứng một mình, nhưng xem từ phục sức của cô nương này, vị phần của nàng hẳn là rất cao. Chờ sau khi Nhan Tích Ninh nhập toạ, hắn nghe thấy các mệnh phụ ở phía sau khe khẽ nói nhỏ: "Vị kia chính là Thanh Hà nữ quan đi?" "Đúng vậy, nàng chính là con gái nuôi của Dịch ma ma. Sau khi vào hạ thân thể Dịch ma ma không khoẻ, Thanh Hà nữ quan phụng dưỡng bên cạnh Thái hậu."

Nhan Tích Ninh nhíu mày, thân thể Dịch ma ma không khoẻ? Mấy tháng trước hắn mới thấy qua Dịch ma ma, lúc ấy cảm thấy thân thể Dịch ma ma rất tốt. Bất quá chuyện này cũng không kỳ quái, người ăn ngũ cốc hoa màu chung quy cũng sẽ có lúc sinh bệnh, thân thể Dịch ma ma không khoẻ đến cùng cũng không phải chuyện lớn gì. Nhưng để cho con gái nuôi tiếp nhận vị trí của mình tới chiếu cố Thái hậu...... Cái này có chút không đơn giản.

Chờ Nhan Tích Ninh lại nhìn về hướng Thanh Hà, lại phát hiện nàng đã không thấy nữa. Nhan Tích Ninh có chút buồn bực, mới vừa rồi ánh mắt kia của Thanh Hà khiến cho hắn có chút để ý. Hắn chưa từng gặp qua người dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu tò mò hơn nữa là rối rắm nhìn chằm chằm mình, nhất thời hắn nhìn chằm chằm cột trong đại điện hai mắt trống rỗng bắt đầu phát ngốc.

Đột nhiên hắn bị chọc nhẹ một chút, quay đầu, chỉ thấy Cơ Tùng đang quan tâm nhìn về phía hắn: "Làm sao vậy?"

Nhan Tích Ninh cười nói: "Không có gì." Dừng một lúc sau hắn cười nói: "Lại nói tiếp ta còn chưa từng thấy qua Thái hậu là cái dạng gì."

Hắn chỉ biết là Thái hậu không thích Cơ Tùng, liên đới cũng sẽ không thích hắn. Lần đầu tiên hắn tiến cung gặp phi tần các cung, ngay cả mặt của Thái hậu cùng Thái phi cũng chưa thấy. Bất quá không quan hệ, trong chốc lát hắn có thể nhìn thấy các nàng.

Theo hoàng hôn buông xuống, tiệc tối chính thức bắt đầu rồi, bọn thái giám tha dài thanh âm xướng lên: "Hoàng Thượng giá lâm —— Thái hậu giá lâm —— Hoàng hậu giá lâm ——" mọi người đều đứng lên hành lễ về phía cửa điện.

Nhan Tích Ninh rất nhanh liếc mắt một cái về phía cửa lớn, chỉ thấy Bình Viễn Đế cùng Hoàng hậu một tả một hữu nâng một vị lão nhân đầu bạc dáng người cao gầy vào trong điện, nói vậy vị này chính là Thái hậu.

Bởi vì bảo dưỡng thích đáng, trên mặt Thái hậu cũng không có nhiều nếp nhăn. Nhìn nàng cũng không giống một vị lão nhân hơn bảy mươi tuổi, nàng cùng Hoàng hậu bên cạnh nhìn tựa như tỷ muội. Ánh mắt Thái hậu sắc bén khóe môi hơi hơi hạ xuống, tướng mạo nàng cũng không quá hiền lành. Tương phản Lão Thái phi phía sau nàng lại có dáng người mượt mà, là một lão thái thái vui vẻ đầy mặt tươi cười.

Đoàn người chậm rãi hướng về phía long ỷ trên Hiệt Phương Điện, Thái hậu ngồi ở chính giữa bên dưới là Hoàng đế cùng Hoàng hậu vây quanh. Hôm nay là sinh thần của nàng, xem ra tâm tình không tồi: "Đều bình thân, ban ngồi."

Sau khi Thái hậu nhập toạ, nhóm hoàng tử vương tôn liền bắt đầu biểu diễn chính mình. Lên đài đầu tiên chính là Bình Viễn Đế cùng Hoàng hậu, bọn họ dâng hạ lễ cũng nói vài câu chúc thọ. Theo sau là các huynh đệ của Bình Viễn Đế, Nhan Tích Ninh tính toán qua, vậy mà Cơ Tùng lại có tám bác cùng hai thúc thúc.

Hắn nhịn không được líu lưỡi: "Dung Xuyên, ngươi có thiệt nhiều bác."

Cơ Tùng hạ giọng: "Nguyên bản ta có mười vị thúc bá, hiện tại chỉ còn một ít."

Nhan Tích Ninh:......

Xem ra vương thất Sở Liêu khắc hoàng tử.

Sau khi thế hệ trên chấm dứt sẽ đến phiên thế hệ của bọn Cơ Tùng, lên sân khấu trước chính là phu thê Thái tử. Hai bọn họ dâng cho Thái hậu một cây san hô cao hơn người màu lửa đỏ, vừa thấy liền biết vô giá. Phu thê Cơ Nam vui sướng đồng thanh nói: "Tôn nhi chúc Thái hậu phúc thọ miên trường thọ bỉ nam sơn."

Thái hậu thần tình từ ái: "Hảo hài tử, hảo hài tử!"

Lên sân sau Cơ Nam chính là Cơ Lương, phu thê Cơ Lương dâng cho Thái hậu một đấu trân châu Nam Hải, mỗi một viên trân châu đều to hơn quả long nhãn. Lúc mở rương ra, cả đại điện đều bị ánh sáng bao phủ. Thái hậu tươi cười đầy mặt: "Hảo hài tử!"

Nhan Tích Ninh chọt chọt Cơ Tùng: "Rốt cuộc chúng ta tặng gì?" Hắn mới không tin sau khi Lãnh Tuấn chuẩn bị đồ vật xong sẽ không nói với Cơ Tùng một câu, Cơ Tùng nhất định đang thừa nước đục thả câu.

Trong mắt Cơ Tùng xuất hiện ý cười: "Ngươi lập tức liền biết."

Đang nói bọn thái giám nâng một con rùa trắng bự hơn cả mặt bồn vào cửa, rùa vừa được nhấc vào điện, tiếng thán phục trong điện liên tiếp vang lên: "Ai nha, thần quy a!" "Bút tích này của Dung Vương điện hạ thật lớn!"

Từ xưa đến nay rùa chính là tượng trưng cho trường thọ, nhất là rùa màu trắng lại càng hiếm thấy. Rùa lớn mà Cơ Tùng tặng có thể nói là điềm lành, mặc dù Thái hậu chướng mắt Cơ Tùng đến đâu, nhìn thấy phần lễ vật này, nàng cũng lộ ra ý cười.

Cơ Tùng nhắc nhở Nhan Tích Ninh: "Đi, nên đến chúng ta."

Nhan Tích Ninh:......

Rùa thật lớn! Ngoại trừ rùa lớn nhập từ ngoại quốc mà trước đây hắn thấy ở vườn bách thú, còn chưa từng nhìn thấy một con rùa lớn như vậy trong hiện thực. Con rùa này, một nồi chứa không được đi? ( ủa có gì kỳ quá trà trộn🙂🙂)

Chờ Nhan Tích Ninh nhanh chân đến trước đại điện, hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện, hắn đã quên khớp ám hiệu với Cơ Tùng. Phu thê Cơ Nam cùng Cơ Lương hô khẩu hiệu chỉnh tề như vậy, hai bọn họ còn chưa bàn bạc qua!

Lúc này thanh âm Cơ Tùng truyền đến: "Nhật nguyệt đồng huy xuân thu bất lão."

Nhan Tích Ninh muốn cười, này không phải nói bậy bạ sao? Xuân thu bất lão không phải yêu quái sao?

Nhưng mà mặt mũi vẫn phải làm, vì thế hai người đồng thanh nói: "Tôn nhi chúc Thái hậu nhật nguyệt đồng huy, xuân thu bất lão."

Thái hậu hơi hơi gật đầu: "Dung Vương dụng tâm." Lời này dừng ở trong tai người có tâm phải phân biệt tỉ mỉ, Cơ Nam Cơ Lương bọn họ ở trong miệng Thái hậu chính là hảo hài tử, mà tới chỗ Cơ Tùng này liền thành "Dung Vương" khô khan, Thái hậu thật sự là không che giấu sự bất công của nàng chút nào.

Nhưng mà Cơ Tùng không cần, dâng lễ vật nói lời chúc xong, y liền cùng Nhan Tích Ninh về lại vị trí. Nhan Tích Ninh có chút buồn bực: "Ngươi từ nơi nào tìm được rùa trắng lớn như vậy? Chuẩn bị cũng thật lâu rồi đi?"

Cơ Tùng ngẩng đầu nhìn Bình Viễn Đế một cái: "Hai ngày trước bắt được trong thôn trang, vẫn luôn nuôi trong thôn trang, chạng vạng hôm nay mới sai người chuyển đến."

Lời này chỉ có thể lừa dối một mình Nhan Tích Ninh, lúc bắt được rùa trắng Cơ Tùng liền hiểu được là Bình Viễn Đế đang giúp y. Bằng không thôn trang mà Bình Viễn Đế ban thưởng cho y sao sớm không thấy muônn không thấy, cố tình ở trước sinh thần của Thái hậu liền bắt được con rùa này?

Bình Viễn Đế nâng chén rượu gật đầu cười với Cơ Tùng, Cơ Tùng lấy tay ở trên bàn khấu đầu.

Quả nhiên cách nói của Cơ Tùng đã lừa gạt được Nhan Tích Ninh, Nhan Tích Ninh vui vẻ tột cùng: "Thật tốt nha, con rùa này xuất hiện thực đúng lúc." Dừng một chút hắn nhớ tới vấn đề khác: "Ngươi nói, rùa lớn như vậy, ăn ngon không?"

Cơ Tùng buồn rầu suy nghĩ một lát: "Hẳn là có thể đi, bất quá hiện tại không ăn được." Nếu không ngoài dự tính, con rùa này sẽ bị đưa đến trong hồ Ngự Hoa Viên nuôi dưỡng, sau đó làm điềm lành vui vẻ bơi lội trong hồ.

Sau khi Cơ Tùng dâng tặng lễ vật chính là Cơ Du, so với tâm ý và sự hào phóng của ba vị ca ca phía trước, lễ vật của Cơ Du liền có vẻ phá lệ khó coi. Hắn dâng lên một đôi ngọc như ý, cũng may Thái hậu cũng không để trong lòng, gật gật đầu xong liền cho hắn nhập toạ.

Các hoàng tử lớn tuổi có thực lực có thể tặng lễ, các hoàng tử cùng công chúa nhỏ tuổi cũng chỉ có thể bằng đáng bằng tâm ý, bọn họ có ngâm thơ vẽ tranh có ca hát khiêu vũ. Bất chợt trong nháy mắt, Nhan Tích Ninh cảm giác chính mình đang xem hội diễn văn nghệ của nhóm bạn nhỏ trong nhà trẻ.

Không biết có phải do uống nhiều nước hay không, xem một hồi Nhan Tích Ninh đột nhiên cảm giác có chút muốn đi xả nước. Đang lúc hắn không biết có thể rời đi hay không, vừa lúc nhìn thấy Nhị hoàng phi yên lặng rời khỏi bàn đi ra phía sau mành.

Trong lòng Nhan Tích Ninh kiên định, xem ra dạ yến vẫn là rất nhân đạo, có thể đi WC. Vì thế hắn nói khẽ với Cơ Tùng: "Dung Xuyên, ta đi tịnh phòng một chút." Sở Liêu không có cách nói "WC" này, chúng có một cái tên văn nhã là "Tịnh phòng".

Cơ Tùng ôn thanh nói: "Có cần ta đi cùng ngươi?"

Nhan Tích Ninh cười nói: "Không cần, một mình ta đi mục tiêu sẽ nhỏ hơn một chút, nếu ngươi vừa động, Thái hậu chắc chắn sẽ phiền ngươi."

Cơ Tùng mỉm cười: "Được, ngươi đi đi."

Nhan Tích Ninh học theo dáng vẻ Nhị hoàng phi rời ghế, dưới sự chỉ dẫn của bọn thị vệ, hắn thuận lợi tìm được tịnh phòng. Vị trí tịnh phòng có hơi bí mật, giấu ở trong rừng cây rậm rạp ngoài Hiệt Phương Điện, đường nhỏ thông tới tịnh phòng sâu thẳm yên tĩnh, không cầm theo đèn lồng thật sự rất khó tìm được đường.

Khi hắn mang theo đèn lồng rời khỏi tịnh phòng, mới phát hiện nến trong đèn lồng sắp tắt. Ánh nến lay lắt một chút rồi "Tốc" một cái tắt ngúm, bốn phía nháy mắt tối đen, cũng may ánh đèn của Hiệt Phương Điện ngay tại cách đó không xa, liếc mắt một cái có thể nhìn đến.

Nhưng mà đi không bao lâu, Nhan Tích Ninh vẫn gặp một chút khó khăn, hắn tựa hồ rẽ nhầm hướng.

Lúc này hắn nghe được giọng nữ nhân mang theo tiếng khóc nức nở truyền đến: "Sao bây giờ ngươi mới đến?" Nhan Tích Ninh vểnh tai, thanh âm này có chút quen tai a.

Giọng nói vang lên sau đó làm cho hắn đổ một thân mồ hôi lạnh, trong bóng đêm có tiếng nam nhân thấp giọng truyền đến: "Không khóc, ngươi vừa khóc, lòng ta cũng rối loạn."

Nhan Tích Ninh yên lặng ngồi xổm xuống giấu mình vào lùm cây phía sau, nếu hắn không có nghe lầm, hai người này một người là Nhị hoàng phi Văn Nhân Diệu, một người là..... Ngũ hoàng tử Cơ Du.

__________________________________

Tác giả có chuyện nói:

A Ninh: Ta hẳn nên mang một lọ nước hoa theo.
Nhấn Mở Bình Luận