Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Editor: Yang1002

Vương Văn Việt tự mình chuẩn bị xe ngựa cùng người đi theo, Thanh Hà Vương thị gia lớn nghiệp đại, hạ nhân và mấy thứ Vương Văn Việt mang theo cũng không ít. Xe ngựa của Vương gia chừng tám chiếc, mặt trên dán dấu hiệu của Vương gia.

Sau khi xe ngựa Vương gia gia nhập vào đoàn xe của Cơ Tùng, Nhan Tích Ninh cảm thấy đội ngũ của bọn họ lớn mạnh hơn không ít.

Mắt thấy đám người Nhan Tích Ninh phải đi, nước mắt thật vất vả mới ngưng lại của Cơ Đàn lại rơi xuống. Cậu lại một lần nữa bổ nhào vào trong lòng Nhan Tích Ninh: "Tam tẩu, ngươi và Tam ca phải sớm trở về, Tiểu Thất chờ các ngươi."

Động tác nhào qua của Cơ Đàn quá lớn, khiến cho thân thể Nhan Tích Ninh phải lùi về phía sau mấy bước, hà bao bên hông cũng rơi trên mặt đất. Hắn vốn không muốn khóc, kết quả bị cảm xúc của Cơ Đàn cuốn theo, hốc mắt cũng đỏ lên: "Được. Tiểu Thất cũng phải đáp ứng ta, chiếu cố chính mình thật tốt."

Cơ Đàn dựa vào ngực Nhan Tích Ninh nghiêm túc gật đầu: "Ân!"

Dừng một chút cậu buông lỏng Nhan Tích Ninh ra nhặt hà bao trên mặt đất lên: "Tam tẩu, hà bao của ngươi rớt. Trong đây cứng cứng, là cái gì nha?"

Hà bao chứa khoá trường mệnh mà Cơ Tùng tặng hắn. Khóa trường mệnh là trang sức cho trẻ con đeo, một người lớn như Nhan Tích Ninh đeo vào cũng không tiện lắm, vì thế hắn liền tìm cái hà bao đựng khóa trường mệnh mang theo bên người.

Nhan Tích Ninh cười giải thích: "Là khóa bình an, Tam ca ngươi tặng."

Cơ Đàn sờ sờ cổ mình, cậu lấy một cái khoá trường mệnh vàng rực rỡ từ trong vạt áo ra hai mắt sáng lấp lánh: "Là khóa trường mệnh như vậy ư? Tiểu Thất cũng có một cái."

Khoá trường mệnh của Cơ Đàn là Nhàn Quý phi sai người tạo ra, mặt trên khắc mấy chục chữ phúc to to nho nhỏ. Cơ Đàn thích nhất chữ phúc to to ở giữa kia, cậu chỉ vào chữ phúc khoe cho Nhan Tích Ninh xem: "Trên khoá trường mệnh mà Tam ca đưa cho Tam tẩu cũng có chữ phúc như vậy sao?"

Cơ Lương đen mặt than một tiếng: "Lại tới nữa......"

Chữ phúc bên trên khóa trường mệnh của Cơ Đàn là Bình Viễn Đế tự tay viết, năm đó khi Cơ Đàn sinh ra, tâm tình của Bình Viễn Đế tốt, ông tự tay viết chữ này xuống. Nhàn Quý phi đã từng nói cho Cơ Đàn biết lúc cậu còn nhỏ, khóa trường mệnh này là khoá trường mệnh độc nhất vô nhị trên thiên hạ, chữ phúc lớn nhất kia chỉ có một mình cậu có. Điều này khiến cho Cơ Đàn chỉ cần nhìn thấy khoá của người khác, sẽ luôn muốn nhìn xem khoá của người khác có giống khóa của mình không.

Nhan Tích Ninh cười lắc đầu: "Không có."

Cơ Đàn chưa từ bỏ ý định, đôi mắt cậu trông mong: "Tam tẩu cho ta xem xem đi ~"

Nhan Tích Ninh không lay chuyển được Cơ Đàn, chỉ có thể đem khóa trường mệnh từ trong vạt áo ra. Cơ Đàn lăn qua lộn lại nhìn vài lần mới an tâm: "Quả thật không giống nhau."

Nhan Tích Ninh câm nón, Cơ Đàn quả nhiên là trẻ con, điểm chấp nhất luôn là chỗ kỳ quái.



Mắt thấy Cơ Đàn còn muốn thao thao bất tuyệt về khóa trường mệnh, Cơ Lương không thể nhịn được nữa, hắn xách Cơ Đàn lên một phen nói với hai người Cơ Tùng: "Thời gian không còn sớm, ta phải chạy nhanh trở về. Tam Hoàng đệ và đệ muội thuận buồm xuôi gió." Dứt lời không để ý phong độ chạy đi như bị ai đuổi theo vậy.

Cơ Đàn vừa giãy giụa vừa gào khóc: "Ô ô ô, ngươi buông, ta còn muốn nói chuyện với Tam tẩu!"

Cơ Lương cúi đầu tiếng uy hiếp truyền đến: "Còn nói, ngươi còn dám nói! Một lát để phụ hoàng bắt được, trở về sẽ phạt ngươi học thuộc lòng. Bài lần trước ngươi còn chưa thuộc, lần này lại bị bắt được, Thái phó sẽ đánh vào lòng bàn tay ngươi."

Cơ Đàn giống như chó nhỏ bị túm gáy, cậu nức nở vài tiếng liền ủ rũ phất tay về phía Nhan Tích Ninh: "Tam tẩu sớm trở về a ~"

Nhan Tích Ninh cũng vẫy tay: "Tạm biệt ~"

Nhìn thấy bóng dáng bọn Cơ Lương đi xa, Cơ Tùng có chút cảm khái: "Không nghĩ tới Cơ Lương sẽ đến tiễn ta."

Nhan Tích Ninh càng cảm khái: "Kỳ thật ta cảm thấy Nhị hoàng huynh không xấu như vậy." Tuy rằng có gương mặt không dễ đối phó, kỳ thật lại thuần khiết dễ lừa ngoài ý muốn.

Cơ Tùng nhìn nhìn sắc trời: "Đi thôi, thời gian không còn sớm, Cơ Lương nói phụ hoàng cùng Thái tử ở phía trước chờ chúng ta."

Đi qua hướng Tây khe núi nửa canh giờ, mã tràng của Dung Vương phủ gần ngay trước mắt. Còn chưa tới gần mã tràng, Nhan Tích Ninh liền cảm thấy hình như không được thích hợp lắm. Suy nghĩ cẩn thận lại, nguyên lai là tiếng ve biến mất.

Đang lúc tháng tám, trong rừng hẳn là một mảnh tiếng ve, mà hiện tại chung quanh im lặng đến ngay cả tiếng kêu của chim cũng không thấy, chỉ có thể nghe được tiếng bánh xe lăn vòng. Nhan Tích Ninh có chút lo lắng: "Tùng Tùng, ta không nghe thấy tiếng ve hay tiếng chim kêu."

Cơ Tùng xem xét núi rừng ven đường: "Hẳn là do cấm quân đang bảo hộ phụ hoàng cùng Thái tử."

Sát khí trên người cấm quân phát ra làm kinh sợ chim thú, sợ tới mức ve sầu cũng không dám mở miệng. Nhan Tích Ninh theo bản năng nhìn về phía dãy núi nhấp nhô liên tiếp, hắn khiếp sợ không thôi: "Này...... bao nhiêu cấm quân a!"

Bất quá này cũng không kỳ quái, xuất hành chính là Bình Viễn Đế cùng Thái tử, nếu hai vị này có gì sơ xuất, cả Sở Liêu đều sẽ rối loạn. Bởi vậy chỉ cần bọn họ ra kinh thành, cấm quân sẽ sớm ở phụ cận bố trí phòng vệ.

Xe ngựa vừa qua núi phụ cận, trên sơn đạo phía trước liền có một đám người giục ngựa mà đến. Chăm chú nhìn lại, đầu lĩnh chính là Thống lĩnh cấm quân Lâm Sấm cùng các bộ hạ của hắn. Lâm Sấm xoay người xuống ngựa trước xe ngựa, hắn hành đại lễ: "Vương gia, bệ hạ cùng Thái tử đang ở phía trước chờ ngài."

Cơ Tùng vén rèm lên chắp tay: "Làm phiền Thống lĩnh dẫn đường."

Sườn núi phía trên mã tràng có một cái đình, đứng ở trong đình có thể thu hơn phân nửa mã tràng vào đáy mắt. Bình thường chỉ có các mã quan lui tới chỗ này nghỉ tạm thả ngựa, hôm nay trong đình lại có quý nhân. Bình Viễn Đế cùng Cơ Nam liền đứng ở trong đình chờ Cơ Tùng, hai bọn họ chờ ở đây cũng đã lâu, thời tiết quá nóng sắc mặt Cơ Nam cũng bắt đầu trắng bệch.

Xe ngựa Cơ Tùng còn chưa tới gần, hai người Bình Viễn Đế liền từ trong đình đi ra. Nhan Tích Ninh đỡ Cơ Tùng từ trên xe ngựa xuống, hai người hành đại lễ với Bình Viễn Đế: "Nhi thần tham kiến phụ hoàng."

Bình Viễn Đế vội vàng nâng Nhan Tích Ninh dậy: "Ai, mau đứng dậy mau đứng dậy."

Nói xong Bình Viễn Đế nhìn nhìn xe ngựa phía sau hai người, mày ông hơi hơi nhăn lại trong mắt đều là đau lòng: "Sao chỉ dẫn theo ít người như vậy?" Trừ bỏ ba mươi mấy thị vệ trong Vương phủ, cũng chỉ thêm mười mấy tên phủ đinh. Làm Vương gia tới đất phong, người lẫn xe ngựa Cơ Tùng mang theo thật sự quá ít.

Cơ Tùng cười nói: "Vậy đã là đủ rồi." Phủ đinh có thể chủ động đuổi kịp bọn họ, đã là chuyện ngoài dự tính. Dung Vương phủ chỉ có nhiêu đây người, y cùng A Ninh cũng không phải người quen sống an nhàn sung sướng, trong mắt Cơ Tùng, mang nhiều người như vậy tới Lương Châu đã là đủ rồi.

Bình Viễn Đế bước nhanh đến xe ngựa đằng sau hai người nhấc mành, chỉ thấy xe ngựa chỉ có chăn mền chất chồng, vì tiết kiệm không gian, hai người ngay cả rương dư ra cũng không mang. Trong lòng Bình Viễn Đế lại càng không thể tiếp thu: "Chút đồ vật này sao có thể đi? Tuy là tới đất phong, cũng không thể tiết kiệm như thế."

Lúc này Cơ Nam đã có chút hoảng hốt đi tới: "Đúng vậy Dung Xuyên, phụ hoàng nói đúng. Nói như thế nào ngươi cũng là Vương gia, không thể ủy khuất chính mình. Vi huynh chuẩn bị một ít đồ vật này nọ cho ngươi, trên đường có thể sử dụng."

Cơ Tùng theo ánh mắt Cơ Lương nhìn lại, chỉ thấy cách đó không xa là hơn mười chiếc xe ngựa. Khoé môi Cơ Tùng và Nhan Tích Ninh không thể khống chế mà co giựt, Cơ Nam thật sự đã tiêu một bút thật lớn a, vừa ra tay đã đưa hơn mười chiếc xe ngựa.

Cơ Nam thổn thức nói: "Lương Châu hẻo lánh, Dung Xuyên vừa đi không biết ngày nào mới có thể trở về, mỗi khi vi huynh nhớ đến, trong lòng cũng nhiều sầu não."



Cơ Tùng từ trước đến nay không thích nói chuyện phiếm với Cơ Nam, lúc Cơ Nam nói chuyện luôn loan loan nhiễu nhiễu một đống đạo lý cùng cảm khái. Vì thế y củng chắp tay cảm kích nói: "Đa tạ hoàng huynh."

Bình Viễn Đế khoát tay với Cơ Nam: "Trẫm nói với Dung Xuyên vài câu, ngươi vào trong đình trước đi."

Nếu không để Cơ Nam tới chỗ râm mát, Cơ Nam liền sẽ ngã xuống. Nghe được lời Bình Viễn Đế nói, Cơ Nam mơ hồ hành lễ: "Vâng"

Thấy Cơ Nam tiến vào đình nghỉ mát liền đặt mông ngã ngồi, Bình Viễn Đế thân một tiếng. Cơ Nam này thân mình cũng quá mảnh mai, mới phơi nắng một lát mà hắn đã bắt đầu choáng váy, cứ thế mãi thì phải làm thế nào đây?

Bất quá trọng điểm hôm nay là đưa tiễn Cơ Tùng, Bình Viễn Đế ôn thanh nói: "Nhân Hòa làm việc cẩn thận, những thứ hắn chuẩn bị trẫm đã giúp các ngươi xem qua, đều là chút rau quả cùng châu báu, trên đường các ngươi có thể sử dụng."

Nhan Tích Ninh nghe phụ tử huynh đệ thiên gia nói chuyện phiếm, hắn đứng ở tại chỗ mắt nhìn mũi mũi nhìn miệng miệng nhìn tim, loại thời điểm này chỉ cần bảo trì tươi cười là tốt rồi. Chuyện phiền toái giao cho Dung Xuyên là được, nhìn theo bóng Cơ Tùng, Nhan Tích Ninh theo bản năng nâng tay sờ sờ cổ tay áo.

Mới vừa rồi hà bao bị Cơ Đàn đụng rớt, Nhan Tích Ninh cảm giác hà bao cột ở bên hông không quá chắc chắn, vì thế hắn liền cất vào trong tay áo. Chính là tay áo quá lớn, nhất thời hắn không đụng đến hà bao.

Sờ kỹ lại một lần, Nhan Tích Ninh biến sắc. Chẳng lẽ hà bao rớt rồi?

Ngay tại lúc Nhan Tích Ninh gấp đến độ sắc mặt đều thay đổi, hắn rốt cuộc cũng đụng đến hà bao, vì thế hắn thả lỏng thở phào nhẹ nhõm.

Không nghĩ tới động tác của Nhan Tích Ninh bị Bình Viễn Đế thu hết vào trong mắt, thấu Nhan Tích Ninh thở phào nhẹ nhõm, Bình Viễn Đế trêu ghẹo nói: "Tích Ninh mới vừa rồi đang sờ cái gì?"

Nhan Tích Ninh ngượng ngùng nói: "Hà bao......"

Bình Viễn Đế đùa nói: "Là hà bao dạng gì mới có thể khiến Tích Ninh để bụng như vậy? Để phụ hoàng nhìn xem xem."

Nhan Tích Ninh nhìn thoáng qua Cơ Tùng, hôm nay làm sao vậy? Sao nhiều người muốn xem khoá bình an của Cơ Tùng như vậy? Tâm ý đế vương không thể ngỗ nghịch, Nhan Tích Ninh chỉ có thể lấy hà bao ra dâng hai tay đưa qua: "Dung Xuyên tặng ta một cái khóa bình an, nhi thần cất nó vào trong hà bao. Hôm nay đã đánh mất một lần, cho nên có chút để ý."

Bình Viễn Đế vui vẻ, ông tiếp nhận hà bao tùy tay mở ra: "Khóa bình an? Sao Dung Xuyên lại tặng thứ này?"

Cơ Tùng giải thích: "Là cái khoá bình an mà mẫu phi lưu lại cho nhi thần."

Khi nói chuyện Bình Viễn Đế đã lấy khóa bình an kia từ trong hà bao trung ra, bởi vì thường xuyên vuốt ve, khóa bình an vẫn ánh vàng rực rỡ giống lúc mới tạo ra vậy. Khoá nhỏ lung linh mặt sau có khắc hoa mai, Bình Viễn Đế nhìn chằm chằm hoa mai này mắt ánh lên hoài niệm: "Là khóa trường mệnh mẫu thân ngươi làm, đúng vậy......"

Cơ Tùng nói: "Mấy năm nay nhi thần mang theo nó chạy Đông chạy Tây, coi nó như bùa hộ mệnh. Hiện giờ đưa cho A Ninh, là hy vọng mẫu phi ở trên trời có linh cũng có thể bảo hộ A Ninh."

Ánh mắt Bình Viễn Đế hoài niệm vuốt nhẹ hình hoa mai này: "Lúc mẫu thân ngươi chết, miệng vẫn luôn gọi tên ngươi, trong tay liền nắm nó...... Đáng tiếc mẫu tử các ngươi cách biệt âm dương, thứ nàng lưu lại cho ngươi chỉ còn một chiếc khoá này."

Ánh mắt Cơ Tùng nhu hòa nhìn khóa trường mệnh, gật gù nói: "Đúng vậy, nó có ý nghĩa trọng đại với nhi thần."

Ngón tay nhăn nheo của Bình Viễn Đế sờ rồi lại sờ khoá bình an, trên mặt có vẻ phiền muộn cùng bi thương lộ ra. Ông thở dài, thổn thức cất khóa bình an vào trong hà bao, ông đưa hà bao cho Nhan Tích Ninh: "Đây chính là bảo bối, phải bảo quản thật tốt."

Bình Viễn Đế không chỉ tới đưa tiễn, ông còn có một phần lễ vật muốn đưa cho Cơ Tùng. Ông lấy ra một quyển sổ con từ trog tay áo đưa cho Cơ Tùng: "Những thứ bên trong, ngươi tới Lương Châu rồi hãy nhìn, có lẽ sẽ hữu dụng với ngươi."

Cơ Tùng vươn hai tay tiếp nhận sổ con cảm kích nói: "Cám ơn phụ hoàng."

Bữa tiệc nào trong thiên hạ mà không tàn, đợi bọn Nghiêm Kha một lần nữa chỉnh đốn đội ngũ xong, bọn Cơ Tùng cũng nên rời đi. Cơ Tùng cùng Nhan Tích Ninh quỳ xuống hành đại lễ với Bình Viễn Đế: "Phụ hoàng, chúng ta xuất phát."

Bình Viễn Đế không khỏi tiến lên từng bước, ông há mồm hốc mắt phiếm hồng: "Con ta......"



Ông tựa hồ muốn nói gì đó, lại cái gì cũng chưa nói. Chỉ nâng tay nhẹ nhàng vuốt lên tóc Cơ Tùng, ôn nhu như vuốt ve Cơ Tùng khi còn bé vậy: "Con ta phải bình an a ——"

Xe ngựa chậm rãi lăn bánh, Cơ Tùng cùng Nhan Tích Ninh vén rèm lên nhìn Bình Viễn Đế. Bình Viễn Đế với mái tóc hoa râm khuôn mặt già nua, tấm lưng cao ngất ban đầu hiện tại cũng bị năm tháng đè cong. Giờ khắc này ông không phải đế vương ngồi tít trên cao, mà là phụ thân vướng bận hài tử phải đi xa. Ông bình tĩnh đứng ở ven đường, trong mắt tràn ngập sự không nỡ.

Nhan Tích Ninh cúi đầu, nước mắt nghẹn từ sáng sớm rơi xoành xoạch. Hắn vẫn nghĩ đến chết chắc chắn là chuyện tàn nhẫn nhất, nhưng hiện giờ Bình Viễn Đế khiến cho hắn thấy được, nguyên lai sinh ly cũng đau như vậy.

Cơ Tùng cũng không nén nổi tâm tình, y hổ thẹn nói: "Phụ hoàng lớn tuổi như vậy, ta còn làm cho lão nhân gia phải bận lòng." Y thật sự rất bất hiếu, hơn nữa vì mưu kế của bản thân, ngay cả chuyện hai chân sắp khôi phục cũng gạt Bình Viễn Đế.

Xe ngựa dần dần đi xa, thân ảnh Bình Viễn Đế ngày một mơ hồ. Nhưng mặc dù cách xa như vậy, bọn họ vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt tràn đầy lo lắng cùng thiết tha của ông như cũ.

Cơ Tùng nặng nề nói: "Kỳ thật phụ hoàng đối với ta thật sự rất tốt, từ nhỏ đến lớn, thứ Thái tử và Cơ Lương có, phụ hoàng cũng sẽ cho ta."

Nhan Tích Ninh khụt khịt: "Đúng vậy, đến bây giờ ông còn nhớ rõ khóa bình an mẫu phi cho ngươi, ông còn nhớ rõ mẫu phi của chúng ta."

Cơ Tùng cảm khái nói: "Đúng vậy...... Ông còn nhớ rõ......"

Bỗng nhiên, Cơ Tùng ngẩn ra, ánh mắt đột nhiên ngưng trệ. Lời Bình Viễn Đế nói không ngừng vang vọng trong đầu y: "Lúc mẫu thân ngươi chết, miệng vẫn luôn gọi tên ngươi, trong tay liền nắm nó......"

Trong tay liền nắm nó!

Một cỗ lãnh ý từ sau lưng Cơ Tùng lan ra, trong nhất thời máu toàn thân y như lạnh đi.

"Vì sao......" Cơ Tùng thì thào, ngón tay run rẩy, "Vì sao ông nói như ông tận mắt nhìn thấy." Mẫu phi chết vì hoả hoạn, chết bất ngờ như vậy, trước đó không hề có dấu hiệu. Vậy vì sao Bình Viễn Đế biết được trước khi mẫu thân y chết đang nói cái gì đang làm cái gì?!

Nhan Tích Ninh giật mình ngừng lại, lập tức tóc gáy dựng thẳng, nổi da gà toàn thân.

_____________________________

Editor cảm thán a~:

86 chương tới tận cuối chương 87 mới nghi ngờ Bình Viễn Đế, trước đây đọc chỉ hơi bất ngờ nhân vật lên được vị trí cao vậy mà còn thương con giản dị vậy luôn. Mấu chốt nó là ở đây đó. 87 chương xây dựng nhân vật là để quay xe vào lúc này 🙂🙂🙂🙂

Từ đầu truyện tới giờ có ai nghi ngờ Bình Viễn Đế chưa nè????!
Nhấn Mở Bình Luận