Editor: Yang1002
Nhan Tích Ninh ngay từ đầu liền quỳ trên mặt đất, Bình Viễn Đế mắng Thái tử xong vừa quay đầu lại phát hiện hắn đang quỳ.
Vì thế ông xoay người nâng Nhan Tích Ninh từ trên mặt đất dậy: "Dương Thuận Bình, lấy ghế dựa cho Dung Vương phi."
Nhan Tích Ninh thụ sủng nhược kinh: "Phụ hoàng, nhi thần quỳ là được." Khi nói chuyện, Dương công công đã sai tiểu thái giám đặt ghế dựa ở phía sau Nhan Tích Ninh.
Bình Viễn Đế nâng hắn lên trên ghế, vẻ mặt ôn hoà: "Ngươi và Dung Xuyên ngoan ngoãn ngồi."
Nhan Tích Ninh còn có thể nói gì, hắn chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi xuống.
Ngồi vào chỗ của mình rồi đột nhiên hắn cảm giác mu bàn tay truyền đến một trận mát lạnh, cúi đầu xuống, tay Cơ Tùng lạnh như băng.
Hai tay hắn ủ lấy tay Cơ Tùng chà xát, sau đó hạ giọng: "Sao lại lạnh như vậy?"
Mặc dù Cơ Tùng không tự mình ra trận, nhưng dầm mưa lâu như vậy, thân thể cũng rất khó bảo trì ấm áp.
Cảm giác được độ ấm trong lòng bàn tay, Cơ Tùng mỉm cười nói: "Vất vả ngươi."
Nhan Tích Ninh cười lắc đầu: "Ta có cái gì vất vả, ngươi mới vất vả." Nhìn thấy xe lăn đen thui cũng y phục bùn đất lầy lội trong Ngự thư phòng, làm sao Nhan Tích Ninh không biết đã nhiều ngày nay Cơ Tùng vượt qua như thế nào.
Bình Viễn Đế bắt đầu mắng từ Thái tử, mắng Thái tử xong mắng Nhị hoàng tử, mắng Hoàng tử xong lại mắng triều thần.
Nhan Tích Ninh trợn mắt há hốc mồm, lần đầu tiên hắn nhìn thấy Bình Viễn Đế nổi cơn tức lớn như vậy, khó trách lúc cấm quân dẫn hắn vào cung, sắc mặt một đám xanh mét.
Bình Viễn Đế mắng thật sự có trình độ, một câu mắng chửi người cũng không lặp lại.
Điều này làm cho Nhan Tích Ninh không biết mắng người sùng bái tới cực điểm, nếu hắn có trình độ như Bình Viễn Đế thì thật tốt a.
Bình Viễn Đế trung khí mười phần mắng chừng hai chén trà, mắng đến đám Ngự Sử mặt đỏ tai hồng, mắng đến các Hoàng tử ủ rũ.
Nghe được Nhan Tích Ninh vạn phần hả giận, đáng, người cầm bổng lộc không làm việc xứng đáng ăn mắng.
Chờ Bình Viễn Đế hết giận, ông chuyển hướng sang Cơ Tùng: "Dung Xuyên, còn chưa hỏi ngươi, tình hình đê Mẫn Giang như thế nào?"
Cơ Tùng cảm thấy khuôn mặt Bình Viễn Đế có chút mơ hồ, y quơ quơ đầu: "Hồi bẩm phụ hoàng, đê đập đã tu sửa xong, nhưng......"
Nói còn chưa dứt lời, trước mắt Cơ Tùng tối sầm, nửa người trên mềm nhũn ngã về phía Nhan Tích Ninh.
Nhan Tích Ninh chỉ cảm thấy tay Cơ Tùng nặng nề trầm xuống, hắn biết vậy không ổn.
Thân thể hắn còn nhanh hơn ý thức, chờ hắn phục hồi tinh thần, hắn đã ôm chặt lấy Cơ Tùng: "Tùng, Tùng Tùng?"
Hai mắt Cơ Tùng nhắm nghiền, hoàn toàn không có ý thức, mặc cho Nhan Tích Ninh gọi ra sao, y đều không hề hay biết.
Trong Ngự thư phòng gà bay chó sủa, thanh âm Bình Viễn Đế truyền đến: "Người tới a, người tới a! Ngự y!"
Chờ khi Cơ Tùng tỉnh lại, đã là ba ngày sau.
Y mơ mơ màng màng mở hai mắt ra, ngoài phòng truyền đến tiếng Thương Phong và Tiểu Tùng đùa giỡn.
Gió mát thổi từ ngoài cửa sổ vào trong phòng, mưa tựa hồ ngừng, ý thức được điểm ấy cả người Cơ Tùng đều thả lỏng xuống.
Nhan Tích Ninh bưng một chén thuốc Đông y lớn vào cửa: "Tùng Tùng, ngươi tỉnh rồi? Diệp thần y thật lợi hại, ông nói ngươi tỉnh khi nào, ngươi thật sự liền tỉnh khi đó."
Nói xong Nhan Tích Ninh bước nhanh đến bên giường, hắn đỡ Cơ Tùng ngồi dậy: "Đây, uống dược."
Cơ Tùng còn có chút vựng hồ: "Ta làm sao vậy?"
Nhan Tích Ninh cười nói: "Ngươi ngất đi thôi." Cơ Tùng ở Ngự thư phòng hôn mê bất tỉnh, làm Bình Viễn Đế sợ hãi.
Sau khi được ngự y bắt mạch, Cơ Tùng là làm lụng vất vả quá độ hơn nữa thời gian dài ngâm trong mưa nên nhiễm phong hàn, lúc này thể lực chống đỡ hết nổi mới ngã xuống.
Này kỳ thật không phải chuyện xấu gì, Bình Viễn Đế vừa sốt ruột vừa hổ thẹn, ông truyền khẩu dụ để cho Cơ Tùng dưỡng thân thể thật tốt.
Khi nào thân thể dưỡng tốt lên, thì lại đi Công bộ nhậm chức.
Cơ Tùng nhận chén thuốc Đông ùng ục ùng ục uống hết, Nhan Tích Ninh ngồi ở bên giường không nhanh không chậm nói với y những chuyện phát sinh trong đoạn thời gian này: "Sau khi ngươi té xỉu, Thái tử và Nhị điện hạ đều mở thôn trang của mình thu lưu nạn dân, dưới sự dẫn dắt của bọn họ, hiện tại rất nhiều đại thần trong triều đình có tiền góp tiền có đất góp đất, nạn dân đã được an bài thích đáng rồi."
Nhân mạch và quyền thế của Thái tử cùng Cơ Lương có được còn vượt xa Nhan Tích Ninh tưởng tượng, hai bọn họ quyết định noi theo hành vi của Cơ Tùng xong, không tớ nửa ngày, nạn dân trong ngoài đô thành đều biến mất không thấy.
Trước đây Nhan Tích Ninh khổ vì không có tiền tài cùng lương thực, sợ người trong thôn trang bữa được bữa mất, vấn đề này rất nhanh cũng đã được giải quyết thích đáng.
Từ chỗ mấy kho lương gần đô thành mở ra, mỗi người đều lĩnh được đầy đủ lương thực.
May mắn lúc phát sinh lũ lụt phụ cận đô thành vừa mới thu hoạch lúa mạch xong, các nạn dân có thể dựa vào lương thực trong kho lương để chống đỡ tới vụ thu hoạch mùa thu.
Đương nhiên lương thực này cũng không phải miễn phí cấp cho nạn dân, Sở Liêu có một cơ chế cứu tế thiên tai đầy đủ, người lĩnh lương thực có thể trả công lại.
Chờ sau khi nước rút, bọn họ sẽ ở dưới sự chỉ đạo của quan viên khơi thông đường nước trùng kiến gia viên.
Trong cung cũng đưa tới tưởng thưởng thật dày, trước đó ban thưởng cho hai người bọn họ đánh bại sứ thần Liêu Hạ còn chưa phát, đơn giản liền gộp lại cùng lần ban thưởng cho việc cứu tế thiên tai này phát luôn một lần.
Nhan Tích Ninh kinh ngạc phát hiện, bạc mà bọn họ bỏ ra để cứu nạn thiên tai đã trở lại.
Chính như Bình Viễn Đế nói vậy, Dung Vương phủ có bao nhiêu của cải, ông còn biết rõ hơn cả phu phu Cơ Tùng.
Ngay từ đầu Nhan Tích Ninh còn chưa nghĩ thông suốt, nhưng khi hắn nhìn đến Lý Lập Hằng hắn liền hiểu được.
Cơ Tùng đã nói qua, Lý Lập Hằng là người của Nội vụ phủ, cũng là một trong những người Bình Viễn Đế thưởng cho y.
Có một cơ sở ngầm lớn như Lý Lập Hằng ở, Bình Viễn Đế không phải là biết rõ ràng rành mạch Vương phủ sao? Bất quá đây là chuyện tốt, Bình Viễn Đế hiểu càng rõ ràng, lại càng yên tâm về Cơ Tùng.
Uống xong một chén dược lớn, cả thể xác và tinh thần Cơ Tùng đều đắng.
Nhan Tích Ninh thuần thục từ trong bình bên cạnh lấy ra một quả mơ giòn nhét vào trong miệng Cơ Tùng: "Vài ngày trước mới làm mơ giòn, ngươi nếm thử hương vị xem?"
Cơ Tùng liền ngậm mơ trên tay Nhan Tích Ninh vào trong miệng, đầu lưỡi y nhẹ nhàng đảo qua đầu ngón tay Nhan Tích Ninh: "Ngọt."
Nhan Tích Ninh như bị điện giật thu ngón tay lại, da đầu hắn có chút tê, sao Cơ Tùng ăn lại giống hệt như Tiểu Tùng, còn thích liếm vậy?
Chờ Cơ Tùng ăn xong một quả mơ giòn, Nhan Tích Ninh hỏi: "Ngươi đã đói bụng chưa? Có muốn ăn cái gì không?"
Cơ Tùng nghĩ nghĩ rồi nói: "Ta muốn ăn mì dầu nấm ngươi làm." Mấy ngày nay tu sửa đê đập, thần kinh y buộc chặt nên không thấy đói bụng.
Ngẫu nhiên nhàn hạ một lúc, thứ y nhớ nhất chính là mì dầu nấm mà Nhan Tích Ninh nấu.
Dầu nấm màu trắng mộc mạc bên trên còn có trứng gà được chiên đến vàng óng ánh, phối với mì sợi dai dai mềm mềm, ăn một chén cả người đều thư thái hơn.
Nhan Tích Ninh cười nói: "Được, ngươi nằm trước đi." Trong nhà còn dầu nấm, làm mì dầu nấm cũng không khó.
Cơ Tùng nằm mấy ngày, lại để y nằm tiếp, toàn thân cũng không thoải mái.
Vì thế y thuần thục phủ thêm quần áo ngồi lên xe lăn, chờ y khống chế xe lăn đến dưới mái hiên, đồng tử y co rút lại.
Cừ thật, nước trong hồ Lãm Nguyệt lan tràn tới trên bờ, cẩm lí đều có thể bơi lội trong đất trồng rau.
Hành lang ở góc Tây đã bị nước bao phủ, may mắn vị trí cầu mới xây khá cao, còn có thể qua lại bình thường.
Mặt nước hồ Lãm Nguyệt rộng hơn vài vòng so với bình thường, liếc mắt nhìn lại đầy mắt đều là nước.
Nhưng trời hôm nay đầy mây không thấy mặt trời, nếu lúc này có ánh mặt trời, nhất định có thể nhìn thấy mặt hồ ánh lên lấp lánh.
Trong ống khói toát ra chút khói nhẹ, phòng bếp truyền ra tiếng Nhan Tích Ninh cùng Bạch Đào nhỏ giọng nói chuyện.
Cơ Tùng thả lỏng thân hình tựa vào ghế, đang lúc y thích ý hít thở không khí quen thuộc, y nhìn thấy Diệp Lâm Phong từ Phẩm Mai Viên đi ra.
Trên lưng Diệp Lâm Phong có một cái ba lô lớn, sắc mặt âm trầm, nhìn liền biết tâm tình không tốt lắm.
Cơ Tùng không nghĩ chuyện xui, vì thế y thản nhiên chào một tiếng: "Diệp thần y."
Diệp Lâm Phong đặt ba lô xuống dưới mái hiên, sau đó không nói hai lời chế trụ mạch môn của Cơ Tùng.
Một bên bắt mạch, một bên dùng ánh mắt dao nhỏ trừng Cơ Tùng, Cơ Tùng bị ông trừng đến mạc danh kỳ diệu: "Thần y sao lại nhìn ta như thế?"
Diệp Lâm Phong ngoài cười nhưng trong không cười: "Lần sau ngươi lại thể hiện thử xem? Ngươi lợi hại a, đường đường là Sở Liêu nhiều quan viên như vậy, ít một Cơ Dung Xuyên ngươi triều đình liền ngã sao? Ngươi có biết tình trạng thân thể của ngươi hay không? Liền cái thân thể rách của ngươi liền dám chạy tới đê Mẫn Giang? Một khi vỡ đê, người khác còn có thể chạy hai bước, ngươi cũng chỉ có thể cùng với xe lăn của ngươi đi cho cá ăn!"
Cơ Tùng tự hỏi một lát xong nghiêm trang: "Xe lăn của ta là từ gỗ thiết chế thành, hẳn là cá không ăn được."
Diệp Lâm Phong nắm quyền nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng cũng không nhịn được, ông đánh một cái vào đầu Cơ Tùng: "Không ăn được? Là cá không ăn được bộ xương cứng này của ngươi đi?! Thằng nhãi con, sớm biết ngươi không bớt lo như vậy, năm đó lúc ngươi sinh ra, lão phu không nên lưu tình với ngươi!"
Cơ Tùng sửng sốt: "Sinh ra?" Hay là Diệp thần y cùng mẫu thân của y có giao tình gì?
Diệp Lâm Phong tự biết nói lỡ, ông thanh thanh giọng: "Không gì."
Nói xong ông cầm ba lô ngồi xuống phía bên kia hành lang, ông cúi đầu đem đồ trong ba lô đổ ra.
Ba lô đựng nửa sọt nấm màu đen, mỗi một cái nấm đều có tán nấm no đủ, trên tán nấm màu đen có rất nhiều đốm trắng, nhìn đẹp đến kì quái.
Cơ Tùng chưa từng thấy nấm kỳ lạ như vậy, y thao tác xe lăn tới bên cạnh nấm.
Y vừa định giơ tay cầm một cái lên chợt nghe Diệp Lâm Phong nói: "Đừng nhúc nhích, ngoạn ý này là nấm độc, kiến huyết phong hầu.
Ngươi buông ra cho lão phu."
Cơ Tùng lùi tay về, y còn chưa quên mục đích mình tới: "Có phải Diệp thần y nhận thức mẫu thân của ta không?"
Diệp Lâm Phong không phủ nhận: "Hỏi cái này để làm chi? Đều là chuyện quá khứ."
Cơ Tùng chắp tay: "Nếu tiền bối nhận thức mẫu thân của ta, ta muốn hỏi một câu có quan hệ đến chuyện của mẫu thân." Về mọi chuyện của mẫu thân, y đều nghe được từ chỗ Bình Viễn Đế.
Bình Viễn Đế nói, mẫu thân t ôn nhu hiền thục đoan trang hào phóng, là nữ nhân ôn nhu nhất trên thế giới.
Đáng tiếc y duyên mỏng, chưa từng gặp được mẫu thân cũng liền thôi, trong cung ngay cả một bức hoạ của mẫu thân cũng không có.
Diệp Lâm Phong cúi đầu xử lý nấm: "Chờ thời điểm chín mùi ta sẽ nói cho ngươi.
Ngươi cách ta xa một ít, đều nói với ngươi, cái nấm này có độc, một lát bị độc hôn mê, ngươi chỉ có thể tự mình chống a."
Cơ Tùng nghe vậy lui về phía sau hai bước, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Diệp Lâm Phong.
Từ sau khi y chuyện mẫu thân của mình, Diệp Lâm Phong vẫn không ngẩng đầu.
Tính tình Diệp Lâm Phong cực kỳ quái đản, ngay cả Bình Viễn Đế ông cũng không để vào mắt.
Nếu ông thật sự nhận thức mẫu thân mình, vì sao chuyện của mẫu thân lại ngậm miệng không nói?
Đang lúc Cơ Tùng nghĩ muốn tiến thêm một bước truy vấn cho ra, Nhan Tích Ninh bưng một chén mì lớn ra: "Mì dầu nấm xong rồi đây.
Ta còn dùng mỡ bò rán tùng nhung, mau tới nếm thử."
Diệp Lâm Phong bỏ lại nấm độc trong tay: "Ôi, ta thích mì này!" Ông lanh tay lẹ mắt bưng chén mì trong tay Nhan Tích Ninh đi: "Ai hắc, còn có hai cái trứng chần nước sôi? Tích Ninh ngươi đối xử với lão phu thật tốt quá đi, không uổng phí lão phu trèo đèo lội suối hái nấm cho nam nhân của ngươi."
Diệp Lâm Phong cầm đũa há to mồm ăn sạch mì sợi: "Ừ, ăn ngon ăn ngon."
Nhan Tích Ninh:......
Quên đi, hắn vẫn nên nấu thêm một chén mì đi..