Sắc mặt Tiêu Linh trắng bệch hạ thấp đầu không rên một tiếng, y giống một con chó chết tựa trong chính điện Vương phủ.
Sắc mặt bọn thị vệ canh giữ ở một bên rất phức tạp, những tưởng rằng người này chỉ là một tên trộm nhỏ bắt Thương Phong, không nghĩ tới vạch mũ của y ra mới phát hiện, y cư nhiên là Hữu tướng tiền nhiệm của tiên phong doanh Tiêu Linh!
Gặp lại Tiêu Linh, trong lòng bọn thị vệ giống như đánh đổ bình ngũ vị.
Nhìn phản ứng Tiêu Linh, bọn họ liền biết rằng suy đoán lúc trước của bọn họ là chính xác: Tiêu Linh phản bội chủ tử.
Nhưng là vì cái gì? Rõ ràng Tiêu Linh là người sùng bái chủ tử nhất trong bọn hắn, ở trên chiến trường y mấy lần là chắn phía trước chủ tử ngăn trở đao kiếm.
Y trung hậu ngay thẳng ghét ác như cừu, người như vậy vì sao lại phản bội?
Trên đường đưa Tiêu Linh về Vương phủ, bọn họ đã vô số lần muốn hỏi Tiêu Linh vì sao.
Nhưng mà Tiêu Linh chỉ cúi đầu không rên một tiếng, điều này làm cho bọn thị vệ càng khó chịu hơn.
Nếu không phải có Vương phi ở đây, bọn họ đã sớm bắt Tiêu Linh lại đánh y một trận thống khoái.
Nhưng mà Tiêu Linh bị thương, bên cạnh còn có Vương phi, bọn họ chỉ có thể đè nặng cảm xúc của chính mình.
Cố nén khổ sở, hốc mắt bọn thị vệ đều nghẹn đỏ.
Diệp Lâm Phong ngồi xổm bên cạnh cáng của Tiêu Linh, ông nâng cằm xem xét mũi tên chỉ lộ ra một cái đuôi trầm mặc không nói, qua một hồi lâu ông mới ngẩng đầu lên: "Tích Ninh a, ngươi là nghĩ như thế nào mà nhắm vào bộ vị này?"
Vị trí đâm vào rất xảo diệu, hướng lên trên một chút có thể sẽ lấy mạng Tiêu Linh, đi xuống một chút Tiêu Linh liền bỏ chạy.
Diệp Lâm Phong liên tục khen hắn: "Xem ra bình thường chăm học khổ luyện vẫn là hữu hiệu."
Nhan Tích Ninh ngượng ngùng gãi gaiz hai má: "Kỳ thật......!là trùng hợp." Hắn vốn nghĩ muốn nhắm mông ngựa làm cho Tiêu Linh không thể cưỡi ngựa chạy trốn, kết quả lý luận và thực tiễn vẫn là có điểm bất đồng, thân cao, góc độ, thực tế......!Rất nhiều nhân tố chồng lên nhau, ám tiễn của hắn liền bắn trật.
Bắn trúng mông Tiêu Linh là chuyện ngoài ý liệu, không nghĩ tới lại đạt được hiệu quả kinh người.
Nhan Tích Ninh lúng túng nói: "Thần y, người xem muốn có muốn rút ám tiễn ra hay không? Ta thấy y đổ không ít máu."
Phần áo choàng ngay mông Tiêu Linh bị máu tươi thấm ướt nhẹp, y phục ướt sũng dán lên trên mông, khiến cho hình dạng cái mông đặc biệt rõ ràng.
Diệp Lâm Phong tùy tay vỗ mạnh lên mông trái Tiêu Linh, cái mông nháy mắt căng thẳng phát ra thanh âm rắn chắc thanh thúy.
Tiêu Linh kêu lên một tiếng đau đớn thân thể căng chặt, trên đầu chảy ra mồ hôi lớn bằng hạt đậu.
Diệp Lâm Phong bắt chéo tay vui vẻ nói: "Mông tốt, rất thích hợp để ghim kim." (Khi bạn muốn làm diễn viên hài nhưng ba má bắt làm thần y )
Nhan Tích Ninh:???
Ý thức được tự mình nói sai, Diệp Lâm Phong nhanh chóng sửa miệng: "Ý lão phu muốn nói, không chết được, cứ để vậy trước đi.
Các ngươi có cái gì thì hỏi trước." Vạn nhất rút ra máu chảy đầy đất, người thuận thế ngất xỉu, vậy còn hỏi được hay không đây?
Nhan Tích Ninh:......
Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng xe lăn, mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Nghiêm Kha đẩy Cơ Tùng nhanh chóng vào đại điện.
Tiến vào đại điện, ánh mắt Cơ Tùng liền dừng ở trên người Tiêu Linh, ánh mắt y dạo qua một vòng ở trên mông Tiêu Linh, sau đó biểu tình hơi hơi vặn vẹo.
Đang lúc mọi người nghĩ đến Cơ Tùng còn muốn hỏi Tiêu Linh, đã thấy y rất nhanh liền thu hồi ánh mắt, người cũng đã tới bên cạnh Nhan Tích Ninh.
Cơ Tùng nhìn Nhan Tích Ninh từ trên xuống dưới: "Không có việc gì đi?"
Nghe nói Nhan Tích Ninh chế trụ Tiêu Linh, y bị doạ sợ tới mức không nhẹ, trên đường trở về phía sau lưng đổ một tầng mồ hôi lạnh.
Tiêu Linh đã từng là bộ hạ của y, thực lực của hắn tới đâu chính mình nhất thanh nhị sở, công phu mèo quào kia của A Ninh không chịu nổi một chiêu của hắn.
Tuy rằng Nghiêm Kha luôn mãi tỏ vẻ Vương phi không có việc gì, nhưng y vẫn không thể tin được.
Thẳng đến tận mắt nhìn thấy Nhan Tích Ninh hoàn hảo không tổn hao gì, tim y mới trở về đúng chỗ.
Nhan Tích Ninh cười nói: "Không có việc gì.
Đúng rồi, ngươi mau tới nhận thử, hắn là Tiêu Linh ư?"
Ánh mắt Cơ Tùng phức tạp, y hơi hơi gật đầu.
Tiêu Linh đi theo y nhiều năm, thân hình của hắn chính mình rất rõ, chỉ cần liếc mắt một cái, y liền xác nhận thân phận Tiêu Linh.
Nghe được tiếng xe lăn, đầu Tiêu Linh cúi xuống càng thấp.
Làm tướng quân tiên phong doanh, hắn vậy mà lại bị Vương phi tay trói gà không chặt bắt giữ, nói ra thật làm cho người ta cười đến rụng răng.
Đương nhiên bị Vương phi bắt được cũng không sao cả, quan trọng là..., hắn không nghĩ tới sẽ lấy loại tư thái này nhìn thấy Cơ Tùng một lần nữa.
Cho tới nay trong lòng Cơ Tùng có một nút thắt, chuyện bị phục kích ở Thạch Tử Hà hại y tàn chân kẹt ở trong lòng y, khiến y nhớ tới liền thống khổ.
Nút thắt này chưa giải, tâm bệnh trong lòng Cơ Tùng không thể tốt lên.
Hiện giờ Tiêu Linh đã bị bắt lại, sự thật ngày đó cũng nên sáng tỏ.
Nhan Tích Ninh rất muốn lưu lại, nhưng hắn biết, có hắn ở hiện trường các huynh đệ Sí Linh quân nhiều ít cũng có chút không thể bộc lộ cảm xúc.
Vì thế hắn đè thấp giọng nói: "Ta đi ra ngoài xem Thương Phong trước."
Cơ Tùng nhìn sâu Nhan Tích Ninh một cái gật gật đầu: "Được."
Diệp Lâm Phong cũng đi theo Nhan Tích Ninh ra cửa: "Lão phu cũng đi ra ngoài trước, cần ta thì gọi một tiếng là được."
Cửa đại điện chậm rãi đóng lại, ánh sáng sau lưng Tiêu Linh càng ngày càng hẹp, cho đến cuối cùng biến mất không thấy.
Không biết là Tiêu Linh mất máu quá nhiều, hay gạch trong đại điện quả thật lạnh, Tiêu Linh cảm giác từng trận cảm giác lạnh lẽo từ ngực lan tràn, hai tay hắn không tự chủ được mà run rẩy lên.
Điều này làm cho hắn nhớ tới mùa đông lúc cừa tới Sí Linh quân, tuyết trắng ngập trời che kín cả sàn vật.
Khi đó hắn với dáng người gầy yếu, lui ở bên cạnh đống lửa bị đông lạnh đến run người, vô luận hắn cách đống lửa gần đến bao nhiêu, thân thể đều là lạnh.
Ngay tại khi đó trước mặt hắn xuất hiện một cái trường côn, đầu côn bên kia là một cái thiếu niên không lớn hơn hắn được bao nhiêu.
Thiếu niên nhấc nhấc cằm với: "Đến, luyện luyện với ta."
Sau này hắn mới biết được, người đưa trường côn cho hắn chính là Tam Hoàng tử Cơ Tùng.
Từ lúc hắn tiếp nhận trường côn mà Cơ Tùng đưa, hắn ở trong quân chưa từng ăn đói mặc rách.
Cảm giác nằm úp sấp rất khổ sở, thân thể Tiêu Linh cường tráng, hắn có chút không thở nổi.
Lúc này hắn nghe được thanh âm xe lăn chuyển động, tiếng xe lăn từ xa lại gần, cuối cùng dừng ở bên cạnh đầu hắn, chỉ cần hắn nâng hai mắt lên, có thể nhìn đến một đôi chân vô lực trên xe lăn.
Hai chân này xuất hiện ở trong mộng của Tiêu Linh không chỉ mấy lần, chỉ cần nhắm mắt lại, hắn sẽ mơ thấy bộ dạng chủ soái ngã vào vũng máu.
Là hắn làm hại chủ soái thành như vậy, là hắn khiến cho chiến thần của Sí Linh quân trở thành phế nhân cần ngồi trên xe lăn.
Tiêu Linh thống khổ chôn đầu vào trong khuỷu tay, hắn không dám nhìn, cũng không thể nhìn nữa.
Cơ Tùng từ trên cao nhìn xuống huynh đệ mà y từng có thể giao phó tánh mạng, thất vọng cùng phẫn nộ trong mắt dần dần bị lạnh như băng thay thế.
Trước ngày hôm nay, chỉ cần Tiêu Linh đi đến trước mặt y nói một tiếng thực xin lỗi, trái tim y cũng sẽ không thất vọng và băng giá như thế.
Nhìn thấy Tiêu Linh giấu mặt mình lại, Cơ Tùng lạnh lùng nói: "Ngẩng đầu lên, nhìn ta."
Thân thể Tiêu Linh mạnh mẽ chấn động, một lát sau đầu hắn từ trong khuỷu tay chậm rãi nâng lên, trên gương mặt hàm hậu đã treo đầy nước mắt.
Cơ Tùng vốn có rất nhiều lời muốn nói cũng như muốn hỏi hắn, nhưng nhìn đến Tiêu Linh, y lại cái gì cũng không muốn nói.
Y rất hiểu Tiêu Linh, Tiêu Linh là người chí tình chí nghĩa, nếu không có đủ lý do, hắn tuyệt không phản bội Sí Linh quân phản bội Sở Liêu.
Thấy Tiêu Linh khóc rất thảm, Cơ Tùng lấy khăn tay từ tròn tay áo ra, hắn đặt khăn tay ở trước mặt Tiêu Linh: "Lau đi."
Nhìn đến tấm khăn tay này, Tiêu Linh trực tiếp khóc ra tiếng.
Nghiêm Kha phiền não không thôi: "Đừng khóc! Đại lão gia có cái gì hay mà khóc! Họ Tiêu, ngươi cho các huynh đệ một câu nói thật, chuyện phục kích ở Thạch Tử Hà có phải ngươi làm hay không?!"
Tiêu Linh nắm chặt lấy khăn trong tay, nửa người trên của hắn nhích lại nhích.
Nghiêm Kha vừa thấy cơn tức lại lớn hơn nữa: "Thao con mẹ ngươi, đừng khóc sướt mướt như đàn bà nữa!"
Nói xong hắn móc trường đao ra sải bước về phía trước: "Lão tử hôm nay không phế ngươi liền cùng họ với ngươi!" Hàn Tiến Vương Xuân Phát vội vàng chặn Nghiêm Kha: "Lão Đại, ngươi bình tĩnh!" Tiêu Linh còn chưa để lộ ra người làm chủ phía sau màn, bọn họ tạm thời chưa thể làm gì hắn.
Tiêu Linh vẫn cái gì cũng chưa nói, hắn chỉ nâng hai cánh tay lên che mặt.
Xem tư thế này, Cơ Tùng làm sao còn không hiểu được, Tiêu Linh không muốn nói, hắn đang trốn tránh sự thật.
Giờ phút này cho dù đánh chết hắn, hắn cũng sẽ không lộ ra một chữ.
Thất vọng nơi đáy mắt Cơ Tùng càng ngày càng sâu: "Vương Thiết Ngưu, Hàn Kế Quân......" Y đọc liên tiếp ba mươi mấy tên, mỗi một cái tên, thân thể Tiêu Linh liền thống khổ mà run lên một chút.
Cơ Tùng nói từng chữ một: "Bọn họ là các huynh đệ ngày đó đi theo ta tới Thạch Tử Hà tiếp ứng ngươi, trừ bỏ ta ra, bọn họ không một người còn sống.
Trong bọn họ có rất nhiều người xưng huynh gọi đệ cùng ngươi, ra sống vào chết cùng ngươi.
Ngươi còn nhớ rõ bọn họ không?"
Tiêu Linh thống khổ cuộn mình lại, hắn nức nở, nhưng vẫn như cũ một chữ cũng không chịu nói.
Cơ Tùng thở dài một tiếng, nhìn thấy Tiêu Linh cuộn thành một đoàn: "Tiêu Linh, ngươi là kẻ nhu nhược dám làm không dám nhận."
Lập tức y mệt mỏi quét mắt bọn Nghiêm Kha một cái: "Dẫn hắn đi xuống băng bó cho thật tốt, một lúc sau chúng ta xuất phát."
Nghiêm Kha phẫn nộ đến thiếu chút nữa hôn mê, nghe xong lời Cơ Tùng nói, hắn như gặp kỳ tích mà bình tĩnh hơn: "Chủ tử, chúng ta đi đâu?"
Giọng Cơ Tùng như kết băng: "Đi Thạch Tử Hà." Y phải cho các huynh đệ an nghỉ ở Thạch Tử Hà một cái công đạo.
Nhan Tích Ninh kỳ thật không đi xa, hắn an vị ở hành lang bên cạnh đại điện bên cạnh.
Không biết có phải Thương Phong đã bị kinh hách, nó có chút héo rũ.
Tiêu Linh vì mang nó đi, thế nhưng lại đeo bịt mắt cho nó còn nhét nó vào trong lồng sắt.
Lúc này Thương Phong rụt cổ lông chim hỗn độn, ngay cả ăn thịt cũng không dậy nổi hưng trí.
Thấy Cơ Tùng đi ra, Nhan Tích Ninh có chút kinh ngạc: "Sao nhanh như vậy liền ra đây? Hắn đều nói hết sao?"
Cơ Tùng mệt mỏi nhu nhu mi tâm: "Hắn cái gì cũng chưa nói."
Nhan Tích Ninh hiểu rõ gật gật đầu: "Không sao, nhốt hắn một đoạn thời gian trước, nói không chừng hắn có thể nói." Trong Vương phủ có nhiều huynh đệ Sí Linh quân như vậy, mỗi ngày phái một hai người tới trước mặt Tiêu Linh lấy tình cảm ra mà nói, còn phải sợ hắn không nhận tội ư?
Cơ Tùng lắc đầu: "Chiêu này đối với hắn vô dụng.
A Ninh, buổi chiều ta phải đi ra ngoài một chuyến, ngươi đi cùng ta đi."
Nhan Tích Ninh sửng sốt một chút: "A? Đi nơi nào?" Gần nhất đanh là kỳ thu hoạch vụ thu, chẳng lẽ Cơ Tùng muốn đi tới quận huyện nào thị sát sao?
Cơ Tùng không nghĩ giấu diếm Nhan Tích Ninh: "Ta muốn dẫn Tiêu Linh đi Thạch Tử Hà, sau đó lại tới Sí Linh quân một chuyến, có một số việc ta yêu cầu một cái kết thúc."
Nhan Tích Ninh mím môi, một lát sau hắn rất nhanh liền nói: "Được, ta đi thu một chút đồ vật này nọ."
*
Lương Châu địa thế hẹp dài, từ cực Đông đến cực Tây, chừng hơn một ngàn km.
Các tướng sĩ Sí Linh quân lên đường trong đêm tối, cũng phải đổi ba đợt ngựa chạy hai ngày một đêm.
Bọn Nhan Tích Ninh ngồi xe ngựa, đuổi tới phụ cận Thạch Tử Hà cũng phải tốn sáu bảy ngày.
Nhan Tích Ninh không sợ ngồi xe ngựa, nhưng hắn lại sợ hãi cảm xúc nặng nề của mọi người.
Trong đoàn xe nhiều ra một Tiêu Linh, mọi người ngay cả nói cũng không nói.
Từ khi Nhan Tích Ninh nhận thức bọn thị vệ, cho dù trời có sập xuống bọn họ đều lạc quan tích cực.
Nhưng hiện tại ngoại trừ tiếng bánh xe cùng tiếng vó ngựa, hoàn toàn không nghe được tiếng mọi người hoan hô cười nói.
Càng đi về phía Tây đồng ruộng càng ít, đi về phía Tây ngày thứ tư, xốc màn xe lên trước mắt đều là núi hoang trụi lủi.
Dãy núi nhấp nhô khô vàng vô biên vô hạn, ngập mắt đều là bụi vàng khô bại, đi hơn mười dặm cũng không thấy được một người sống.
Nhìn đến cảnh tượng như vậy, cả người Nhan Tích Ninh đều uể oải.
Hắn uể oải lui trên tháp thấp, liền ngay cả trái cây trên tháp cũng không có biện pháp chữa khỏi hắn.
Bắt đầu từ ngày hôm qua, Nhan Tích Ninh liền lâm vào trạng thái tỉnh ngủ ngủ lại tỉnh, hắn cảm thấy thời gian trôi qua e rằng quá dài, mỗi một ngày đều là dày vò.
Khi hắn hỗn loạn tỉnh lại, phát hiện bên người hắn chỉ còn lại xe lăn, Cơ Tùng không biết đi nơi nào.
Nhan Tích Ninh trở mình lấy ra một quả quýt, bóc vỏ quýt, mùi quýt chua ngọt tràn ngập cả thùng xe.
Không đợi hắn ném múi quýt vào trong miệng, màmh cửa xe đột nhiên bị xốc lên.
Mặt Cơ Tùng xuất hiện ở ngoài cửa xe: "A Ninh, muốn xuống dưới cưỡi ngựa chứ?"
Nhan Tích Ninh sửng sốt một chút, lập tức ánh sáng trong mắt hắn sáng lên từng chút: "Muốn!"
Xuống xe nhìn thử, chỉ thấy Cơ Tùng thân mặc kỵ trang ngồi trên tuấn mã tối đen.
Y đứng ngược sáng, ánh mặt trời kéo bóng y dài ra.
Y đường hoàng tự tin, như trường đao được bộc lộ tài năng, đây mới là bộ dạng vốn có của chiến thần Sở Liêu!
Nhan Tích Ninh chưa từng gặp qua Cơ Tùng như vậy, nhưng Cơ Tùng lúc này và bộ dạng hắn tưởng tượng giống nhau như đúc.
Hai chân Cơ Tùng đặt trên bàn đạp, thấy Nhan Tích Ninh ngây ngốc nhìn y, y vươn tay: "Đến, lên đây."
Tay Nhan Tích Ninh mới vừa vươn ra, một cỗ lực lượng thật lớn liền nhấc hắn lên.
Hắn cảm thấy hoa mắt, chờ khi phản ứng lại, hắn đã vững vàng ngồi lên yên ngựa phía trước Cơ Tùng.
Cơ Tùng một tay ôm A Ninh, một tay nắm chặt dây cương.
Lúc này chỉ nghe một tiếng giơ roi, tuấn mã dưới thân bốn vó phát lực hướng về phía trước mà lao.
Nhan Tích Ninh trọng tâm không vững, hắn không khỏi nắm chặt yên ngựa trước người trong miệng không ngừng cầu xin: "Chậm một chút, chậm một chút."
Cơ Tùng nheo ánh mắt, sao có thể chậm? Y chờ giờ khắc này từ lâu lắm rồi.
Cát vàng cùng cuồng phong ập vào mặt, đánh vào trên mặt đến sinh đau.
Qua một lúc, Nhan Tích Ninh đã thích ứng với cảm giác ở trên lưng ngựa.
Hắn híp mắt nhìn về con đường phía trước, nghe tiếng con ngựa hô hấp cùng tiếng bước chân, tâm tình của hắn cũng nhảy nhót theo.
Cảm giác cưỡi ngựa lớn cùng cưỡi Chân ngắn nhỏ hoàn toàn bất đồng, khi nhìn từ trên cao xuống phóng ngựa mà đi, cảm xúc dũng cảm trong lòng này không thể tiêu tan.
Chờ chạy một lúc sau, Cơ Tùng giao dây cương vào trong tay A Ninh: "Đến, đổi ngươi tới thử xem."
Nhan Tích Ninh dùng hai tay tiếp nhận dây cương, hắn học theo dáng vẻ Cơ Tùng hô một tiếng: "Giá ——"
Hắc tuấn mã bốn vó phát lực, chạy nhanh hơn.
Hai chân Nhan Tích Ninh dẫm nát bàn đạp, hắn vui vẻ đến sắp nhảy dựng lên: "Chạy chạy!"
Quan đạo gập ghềnh, mới vừa hét xong lời này, con ngựa lao về phía trước, sợ tới mức Nhan Tích Ninh ngao một tiếng ghé vào trên lưng ngựa.
Cơ Tùng cười đến ngửa tới ngửa lui: "Đừng lo lắng, tính tình Truy Phong tốt lắm."
Dưới sự trợ giúp của Cơ Tùng, Nhan Tích Ninh nhanh chóng học xong phương pháp cưỡi ngựa.
Kỳ thật phương pháp cưỡi ngựa lớn cùng cưỡi Chân ngắn nhỏ không sai biệt lắm, chính là cảm giác không giống nhau mấy.
Chờ Nhan Tích Ninh học được cách thuận lợi ghìm ngựa, đoàn xe đã bị hai người quăng xa xa ở sau người.
Nhan Tích Ninh nhìn nhìn quan đạo phía sau: "Làm sao bây giờ? Chúng ta phải đi về tìm bọn họ sao?"
Cơ Tùng cầm dây cương, y ruổi ngựa hướng về đỉnh núi bên cạnh: "Không cần, chờ bọn hắn đuổi theo là được."
Đỉnh núi mọc một gốc cây hồng, năm nay mưa ít, cây hồng kết không nhiều trái lắm.
Tới mùa này, mỗi một quả hồng đều giống một cái đèn lồng nhỏ màu vàng chanh, chúng nó nặng trịch ở trên cành, nhìn phi thường bắt mắt.
Cơ Tùng cột ngựa ở dưới tàng cây, sau đó tháo thảm trên yên ngựa xuống trải ở dưới tàng cây: "Ngồi chờ bọn họ chốc lát đi."
Nhan Tích Ninh mới vừa ngồi xuống, Cơ Tùng liền tháo siêu nước từ trên yên ngựa xuống mở ra rồi đưa cho hắn: "Uống nước.
Mấy ngày nay có phải rất khó chịu hay không?"
Hai tay Nhan Tích Ninh đang cầm siêu, trầm ngâm một lát hắn gật gật đầu: "Ân, cực kỳ áp lực, bọn Nghiêm thị vệ cũng không thích cười nữa." Bất quá này cũng là nhân chi thường tình, Tiêu Linh trong thùng xe không chỉ là người phản bội, hắn đã từng là huynh đệ bọn họ tin tưởng.
Tiêu Linh thành thật cung khai cũng liền thôi, cố tình hắn vịt chết mạnh miệng, một chữ cũng không chịu nói, Nghiêm Kha bọn họ không phát hỏa mới là lạ.
Cơ Tùng thuận thế ngồi xuống bên người Nhan Tích Ninh: "Ta hiểu Tiêu Linh, hắn không phải người dễ bị thu mua.
Ta rất hiếu kì người phía sau màn rốt cuộc dùng thủ đoạn gì có thể làm cho Tiêu Linh bán mạng vì hắn." Mặc dù tới tình trạng này, Tiêu Linh vẫn như cũ không lộ ra nửa chữ.
Nhan Tích Ninh uống mấy ngụm nước rồi trả siêu lại cho Cơ Tùng: "Đúng vậy."
Hắn cũng rất tò mò, ở hắn xem ra, thu mua một người đơn giản chính là dùng tiền hoặc dùng ích lợi dụ hoặc.
Nếu Tiêu Linh thật sự vì quyền lợi hoặc là tiền tài bán đứng Cơ Tùng, vậy hắn vì sao lại sống thảm như vậy, lẻ loi một mình tới Lương Châu, còn ngầm muốn mang Thương Phong đi.
Nhan Tích Ninh suy nghĩ nói: "Nghiêm thị vệ bọn họ nói, Tiêu Linh là người trọng tình trọng nghĩa.
Kỳ thật ta cũng cho rằng như vậy, hắn ngay cả một con chim cũng không muốn bỏ, huống chi là người? Trong khoảng thời gian này ta một mực nghĩ, trong này có thể có hiểu lầm gì hay không."
Ánh mắt Cơ Tùng ảm đạm hơn: "Hẳn là không có hiểu lầm, ta hiểu hắn, nếu thật sự oan uổng hắn, hắn nhất định sẽ cố sức thuyết phục trong sạch."
Nhan Tích Ninh than một tiếng, hắn vỗ nhẹ lên mu bàn tay Cơ Tùng: "Không có việc gì, ta tin tưởng hắn sớm hay muộn cũng sẽ mở miệng."
Cơ Tùng thả lỏng thân thể dựa vào phía sau, hai tay y gối lên sau đầu: "Đúng vậy, hắn có thể mạnh miệng ở trước mặt chúng ta, không biết hắn có thể cây ngay không sợ chết đứng ở trước các huynh đệ đã chêt."
Đột nhiên Nhan Tích Ninh nhớ tới một chuyện quan trọng: "Đúng rồi, chân ngươi thế nào?" Nói xong hắn giơ tay xoa xoa đùi Cơ Tùng: "Diệp thần y nói ngươi bây giờ còn chưa thể quá mệt nhọc, nếu cảm giác đau nhức, phải nghỉ ngơi đúng lúc."
Trên đùi truyền đến cảm giác tê dại quen thuộc, hô hấp Cơ Tùng dần dần rối loạn.
Y cầm lấy tay A Ninh hướng lên trên: "Có phải A Ninh tốt của lo lắng cho ta hay không?"
Cảm nhận được Tiểu Tùng tinh thần gấp trăm lần, Nhan Tích Ninh kinh ngạc mở to hai mắt: "Đừng náo loạn." Ngồi trên đất lộ thiên, nếu trên đường đột nhiên có người tới, còn để cho hắn sống không đây?
Hai tay Cơ Tùng sờ lên thắt lưng A Ninh: "Mấy ngày nay ta cũng bị đè nén đến khó chịu, để chúng ta cùng nhau sung sướng một chút? Yên tâm, bọn họ sẽ không phát hiện."
Nhan Tích Ninh muốn chạy trốn, kết quả không chạy thoát.
Chỉ hận đoàn xe tới chậm, chờ khi trên quan đạo xuất hiện bóng dáng đoàn xe, hắn đã mệt đến không thể động đậy.
Nhìn thấy Vương phi tựa trên lưng ngựa với tư thế vặn vẹo, bọn Nghiêm Kha rất có kinh nghiệm, bọn họ an ủi nói: "Vương phi có phải đùi bị yên ngựa làm trầy không? Lần đầu tiên cưỡi ngựa đều là như vậy, luyện tập nhiều thì tốt rồi."
Nhan Tích Ninh:......
Không, sắp tới trong vòng một tuần hắn không muốn luyện.
Đi về phía Tây ngày thứ bảy, Thạch Tử Hà gần ngay trước mắt.
Thạch Tử Hà nằm giữa hai ngọn núi, đang lúc mùa thu, lòng sông còn có dòng suối nhợt nhạt, bờ sông cũng mọc cỏ xanh biếc.
Cơ Tùng chỉ chỉ hai ngọn núi phía trước: "Đây là Giáp Thạch Cốc của Thạch Tử Hà, ngày đó ta chính là bị mai phục ở phía trước."
Lòng sông tràn đầy đá cuội lớn nhỏ không đồng nhất, đến bên này xe ngựa sẽ không thể tiếp tục đi về phía trước.
Cơ Tùng cùng Nhan Tích Ninh lại một lần nữa cưỡi Truy Phong, bọn họ đi dọc theo Thạch Tử Hà hướng về phía Giáp Thạch Cốc, đám Nghiêm Kha mang theo Tiêu Linh đi theo sau bọn họ.
Thạch Tử Hà ba mùa xuân hạ thu kỳ thật rất mỹ lệ, nhưng tới mùa đông, nơi này sẽ biến thành một mảnh đất cằn sỏi đá.
Càng đi về phía Giáp Thạch Cốc, mọi người lại càng trầm mặc, ở trong mắt mọi người Giáp Thạch Cốc giống như vực sâu đang hé cái miệng khổng lồ, cắn nuốt rất nhiều huynh đệ của bọn họ.
Tiêu Linh trong khoảng thời gian này một mình ở trong một chiếc xe, tuy rằng bọn họ không có cắt ăn uống của hắn, nhưng một đoạn thời gian qua, hắn trở nên tiều tuỵ rõ rệt.
Khi mọi người tới trước cửa Giáp Thạch Cốc, Cơ Tùng ngừng lại quay đầu nhìn Nghiêm Kha liếc mắt một cái.
Nghiêm Kha ngầm hiểu gật gật đầu, lập tức xoay người xuống ngựa kéo Tiêu Linh từ trên một con ngựa khác xuống dưới, sau đó nắm vạt áo hắn kéo về phía trước.
Đi được vài bước, hai người đi tới bên cạnh một tảng đá lớn.
Đang lúc Tiêu Linh không rõ là gì, Nghiêm Kha chỉ vào tảng đá nói: "Vương Thiết Ngưu chết ở nơi này, trên người hắn trúng tám mũi tên."
"Vương Thiết Ngưu ngươi còn nhớ rõ không? Hắn là người Ích Châu vóc dáng không cao, mở miệng ra chính là mẹ nó.
Hắn mắng trời mắng đất chửi mẹ nó nhưng cho tới bây giờ chưa từng mắng ngươi một câu không tốt, nghe nói ngươi bị bao vây, hắn chủ động xin chủ soái đi giết giặc muốn tới cứu ngươi.
Chỉ là hắn lại chết ở trong này, từ trên chiến mã ngã xuống tảng đá lớn này, thẳng đến lúc chết hai mắt hắn cũng không khép lại."
Màu sắc tảng đá loang lổ, tựa hồ còn lưu lại vết máu màu nâu tối.
Thân thể Tiêu Linh run mạnh, miệng hắn mấp máy, hốc mắt đỏ lên.
Nghiêm Kha cũng không tính buông tha hắn, hắn túm Tiêu Linh đi về phía.
Nhưng mà Tiêu Linh vô cùng kháng cự, đi về phía trước vài bước hắn dừng cước bộ không chịu đi tiếp.
Nghiêm Kha cười lạnh một tiếng, Hàn Tiến cùng Vương Xuân Phát tiến lên xốc hắn lên tha về phía trước.
Lúc này bọn họ đứng trên một mảnh đá vụn: "Nơi này là nơi Hàn Kế Quân nằm lại.
Ngươi còn nhớ rõ hắn ư? Lão Hàn từng thay ngươi chắn một đao, vì cứu ngươi, ngực hắn để lại một vết sẹo dài một thước.
Ngươi còn nhớ rõ dây tua đỏ trên cây thương hắn không? Ngươi tới nhìn xem, nơi này chính là nói thương có buộc dây tua đỏ bị bẻ gãy.
Đầu của Lão Hàn chính là ở trong này bị súc sinh Liêu Hạ chém đứt!"
Hai tay Tiêu Linh bịt lỗ tai, hắn thống khổ kêu thảm: "Đừng nói nữa, đừng nói nữa......"
Mắt Nghiêm Kha rưng rưng, hắn nâng tay lau đi nước mắt chưa kịp rơi xuống: "Không, ta phải nói! Ở nơi này mất đi hai người, các huynh đệ vẫn không dừng bước, bọn họ vẫn như cũ hướng về bên trong.
Bọn họ sợ ngươi bị địch nhân bao vây, sợ chậm một bước, ngươi sẽ bị thương.
Bọn họ vì ngươi mà mặc kệ sinh tử, nhưng ngươi thì sao? Ngươi bán đứng bọn họ! Ngươi để người Liêu Hạ mai phục tại nơi này, ngươi xem địch nhân của ngươi giết hại huynh đệ của ngươi!"
Hốc mắt Nhan Tích Ninh hồng hồng nhìn về phía Giáp Thạch Cốc, hắn giống như nghe được tiếng chém giết, trước mắt xuất hiện cảnh các tướng sĩ Sí Linh quân phải chịu khổ bị giết hại.
Cơ Tùng nâng tay vỗ vỗ bả vai Nhan Tích Ninh, y xoay người nói với bọn Nghiêm Kha: "Dẫn hắn vào cốc, nói cho hắn biết các huynh đệ còn lại là chết như thế nào."
Khi bọn Hàn Tiến kéo Tiêu Linh hướng về phía sơn cốc từng bước tới gần, Tiêu Linh rốt cuộc cũng nhịn không được, giọng hắn khàn khàn lệ rơi đầy mặt: "Hắn đáp ứng ta sẽ không tổn thương tính mạng các huynh đệ, hắn nói chỉ cần cho ngươi thua một trận chịu chút thương nhỏ, thế cục trong triều sẽ thay đổi.
Hắn lừa ta, hắn lừa ta!".