Editor: Yang1002
Trang viên ngoài kinh của Dung Vương rất lớn, mười mấy đỉnh núi gần đó còn có trăm mẫu đất ở vùng trũng tất cả đều thuộc về trang viên, muốn trong một ngày đi được hết cơ hồ là không có khả năng.
Tòa nhà trong trang viên được Nội Vụ phủ giám chế, tuy rằng kém xa hoa hơn cung điện, nhưng mỗi một gian phòng ở đều rộng rãi thoải mái.
Biết được bọn Nhan Tích Ninh muốn tới, Lãnh Tuấn đã sớm phái người hầu chuẩn bị phòng cho hai người ngủ lại.
Ngoài biệt viện trồng lương thực và rau xanh, bên trong còn có mấy gian phòng gieo trồng các loại nấm, nấm mà Nhan Tích Ninh ăn trước đây chính là từ mấy gian phòng này trồng ra.
Mọi thứ mà trang viên nuôi trồng được, trừ cung cấp hằng ngày cho Vương phủ, còn có thể bán đi đổi tiền bạc.
Nhan Tích Ninh đẩy Cơ Tùng dạo qua một vòng ở trong viện tử, lòng hắn tràn đầy vui mừng: "Chỗ này thật đúng là một nơi đất lành a."
Cơ Tùng tùy ý nói: "Trước mắt mọi khoản trong thôn trang đều do Lãnh Tuấn quản lý, qua một đoạn thời gian ta sẽ bảo hắn đưa cho ngươi."
Nhan Tích Ninh tùy ý hỏi: "Khoản gì?"
Cơ Tùng nói: "Tình huống thu chi hàng năm của trang viên Hoàng gia, sản lượng thu hoạch bốn mùa cùng chủng loại, chung quy ngươi phải dự kiến trước."
Nhan Tích Ninh kiên định cự tuyệt: "Ta không biết xem sổ sách a, để cho ta quản lý sổ sách ta khẳng định sẽ quản lý không tốt.".
Đọc ????????????yệ???? hay ????ại [ ????R???????? ????RUYE????.???????? ]
Cơ Tùng ngẩng đầu nhìn hắn một cái muốn nói lại thôi, Nhan Tích Ninh chân thành đề nghị: "Ngươi vẫn là tìm một tiên sinh đáng tin để quản lý sổ sách sẽ tốt hơn."
Cơ Tùng hơi nhíu mày: "Đây cũng là một trong những chức trách của Vương phi."
Lời Cơ Tùng nói chính là sự thật, đại đa số thời điểm chuyện quan trong nhất của thê thiếp các phủ đó là quản lý chi tiêu cai quản hậu trạch.
Nữ nhân mà nhà giàu nhà cao cửa rộng nuôi dưỡng ra có thể không biết ngâm thơ viết phú, nhưng nhất định phải biết xem sổ sách.
Mặt Nhan Tích Ninh liền nhăn lại, hắn còn muốn cự tuyệt, chợt nghe Cơ Tùng nghiêm túc nói: "Hiện tại không biết cũng không sao, chậm rãi học.
Chờ sau khi trở về ta sẽ chậm rãi chỉ ngươi."
Nhan Tích Ninh cười khổ lên tiếng: "Được thôi."
Cơ Tùng ôn thanh nói: "Ngươi rất có thiên phú cũng rất chăm chỉ, ta tin tưởng ngươi."
Đã nhiều ngày nay, mỗi ngày Cơ Tùng đều sẽ nhìn thấy Nhan Tích Ninh ở trong viện đứng tấn, mỗi một ngày y đều có thể nhận ra tiến bộ từng chút của hắn.
Hắn cũng thấy qua chữ viết của Nhan Tích Ninh, tuy rằng chữ khó xem, nhưng thiên phú tính toán của hắn rất kinh người.
Nếu hắn nguyện ý đem phần chăm chỉ khi tập võ dời lên việc nhìn sổ sách, không bao lâu hắn sẽ trở thành cao thủ quản lý thu chi.
Nhan Tích Ninh hận không thể trợn mắt xem thường, hắn không muốn cùng Cơ Tùng thảo luận chuyện sổ sách này nữa.
Vì thế hắn nói sang chuyện khác: "Chúng ta đi ra ngoài ngắm cảnh đi?"
Cơ Tùng vui vẻ gật đầu: "Đi thôi." Thôn trang này y cũng là lần đầu tiên đến, quả thực phong cảnh cũng rất đẹp.
Chung quanh tòa nhà là từng mảnh ruộng đất phì nhiêu, tiếp qua hơn tháng nữa lúa mạch đã có thể thu gặt, lúc này bông lúa đang chín theo gió nhẹ lắc lư, vừa ra khỏi cửa đã có thể ngửi được mùi lúa mạch thơm ngát.
Tiểu Tùng là lần đầu tiên từ sau khi sinh ra nhìn thấy đồng ruộng lớn như vậy, nó vui muốn điên rồi, lúc này đang phóng trên bờ ruộng với mấy con chó trong thôn trang.
Tiếng gà gáy chó sủa không dứt bên tai, nghe vào khiến lòng người sung sướng.
Xe lăn của Cơ Tùng không có biện pháp đi trên bờ đê của đồng ruộng, Nhan Tích Ninh đẩy y trên đường lớn chậm rãi tản bộ.
Nói là đường lớn, kỳ thật chỉ rộng cỡ một trượng, đường trải bằng cát đá nên đi nhanh sẽ có tro bụi bốc lên.
Cũng may ven đường còn có một ít rãnh nước do người tạo ra, tuy nói là trồng lúa mạch trong ruộng, nhưng rãnh nước mùa này vẫn có dòng nước nhợt nhạt.
Đột nhiên trong lúc đó có thứ gì đó chuyển động trong rãnh nước, Nhan Tích Ninh chăm chú nhìn lại, hắn kinh ngạc nói: "A? Tôm hùm đất!"
Nói xong hắn bảo Cơ Tùng nhìn vào trong rãnh nước: "Tùng Tùng mau nhìn, bên trong rãnh có tôm hùm đất!"
Trong rãnh nước cạn có ba bốn con tôm hùm đất màu xanh đen lớn cỡ bàn tay, loại tôm này cùng tôm hùm đất mà Nhan Tích Ninh nhìn thấy ở hiện đại hơi không giống nhau.
Trong ấn tượng của Nhan Tích Ninh, tôm hiện đại có màu sắc đỏ sậm, trên người có gai bén nhọn, chúng có càng to, sống trong mương rãnh hoặc nước bùn.
Mà con tôm trước mắt thân hình bóng loáng, cái càng ngắn nhỏ, đầu có chút tròn không có màu đỏ khí phách như tôm hiện đại.
Nhìn thấy tôm hùm đất Nhan Tích Ninh phấn khởi: "Thiệt nhiều tôm, chúng nó nhìn rất ngon miệng a."
Lúc này thanh âm của Lãnh Tuấn từ đằng sau hai người truyền tới: "Vương phi, đây không phải tôm, đây là một loại ngao trùng, không thể ăn."
Nhan Tích Ninh thất vọng không thôi: "A?"
Lãnh Tuấn giảng giải: "Loại sâu này sẽ đào động, mỗi khi tới mùa cấy mạ số lượng đặc biệt nhiều.
Chúng nó sẽ phá hư bờ ruộng, còn có thể ăn mạ.
Đây là một loại côn trùng có hại, hàng năm chúng ta đều sẽ tổ chức nhân lực vật lực diệt ngao trùng, nhưng tốc độ sinh sôi nảy nở của chúng quá nhanh, diệt cũng diệt không dứt."
Gần hoa màu mà nhìn thấy ngao trùng sẽ căm thù đến tận xương tuỷ, chỉ cần thấy chúng, sẽ đá chúng nó một cái.
Tới mùa cấy mạ, đầy bờ ruộng đều là ngao trùng bị dẫm đạp và phần não vàng vỡ ra của chúng nó, biến không khí thành một mùi hôi tanh.
Nghe Lãnh Tuấn nói như vậy, Nhan Tích Ninh lưu loát bắt lấy một con ngao trùng cầm trong tay nghiên cứu tường tận.
Dựa vào trực giác của hắn, ngoạn ý này nhìn thế nào cũng là tôm hùm đất, ngay cả hương vị ngửi vào cũng giống tôm hùm đất.
Chẳng lẽ hắn phán đoán sai sao? Nhìn tôm đang diễu võ dương oai trong tay, Nhan Tích Ninh nhịn không được xốc lên đỉnh đầu nó lên.
Mới vừa nhìn vào trong đầu nó, Nhan Tích Ninh liền xác định một chuyện —— đây là tôm hùm đất.
Con tôm mà hắn bắt khá lớn, sau khi xốc đầu lên, hắn thấy được vây quanh mang trắng là một lớp gạch vàng.
Tuy rằng có thể không cùng loại với tôm ở hiện đại, nhưng chúng nó đều có cấu tạo giống nhau.
Nhan Tích Ninh hỏi: "Lãnh quản gia, các ngươi chưa từng ăn nó thử sao?"
Lãnh Tuấn lắc đầu: "Vương phi, đây chính là côn trùng có hại, sao có thể ăn thứ này? Huống hồ thứ này có một vỏ rất cứng, vừa tanh vừa thối thịt bên trong lại ít, cho dù ăn một đống cũng không chắc bụng."
Nhan Tích Ninh cười nói: "Cũng chính là có người nấu qua thứ này, nhưng cảm thấy nó không thể ăn, cho nên lựa chọn không ăn đi? Cái này dễ làm, thứ này có thể ăn, lát nữa ta làm cho mọi người nếm thử."
Trong mắt Cơ Tùng toát ra không đành lòng: "Trước kia ngươi từng ăn thứ này?"
Nhan Tích Ninh gật gật đầu: "Ân, hương vị thật sự rất không tệ.
Ngươi tin ta, một lát ta nấu xong ngươi ăn sẽ biết."
Thấy dáng vẻ hưng trí bừng bừng của Nhan Tích Ninh, Cơ Tùng không đành lòng làm hắn mất hứng: "Được, ta sai bọn họ bắt một ít ngao trùng."
Nhan Tích Ninh vội vàng xua tay: "Không không, bắt tôm hùm đất rất thú vị, dù sao hiện tại cũng không có việc gì, tự ta bắt."
Không lâu sau bọn Nghiêm Kha liền dựa theo yêu cầu của Nhan Tích cho hai người đưa tới một cái cần câu móc thêm ruột gà, một cái lưới vớt còn có một cái chậu gỗ, nghe Nhan Tích Ninh nói muốn bắt ngao trùng, bọn họ cũng gia nhập vào.
Tuy Lãnh Tuấn nói ngao trùng không thể ăn, nhưng bọn họ tin tưởng Nhan Tích Ninh.
Bọn họ hết lòng tin rằng: Chẳng sợ Vương phi nấu một tảng đá, tảng đá kia cũng ăn ngon.
Dưới sự chỉ điểm của Lãnh Tuấn, hai người rất nhanh liền đi tới một cái ao nhỏ ven đường.
Nhan Tích Ninh dùng dây cột chặt ruột gà, chỉ thấy hắn đem đầu dây cột ruột gà quăng vào sâu trong nước.
Chờ một lát sau lại nhẹ nhàng nhấc dây lên, trên ruột gà liền nhiều thêm ba bốn con tôm hùm đất to to nhỏ nhỏ.
Tôm hùm đất ở Sở Liêu vừa nhiều vừa lớn, chúng nó ngốc nghếch không sợ người, chỉ cần đem vợt cẩn thận đến chỗ ruột gà lắc một chút, tôm hùm đất liền rơi xuống lưới.
Trong chốc lát Nhan Tích Ninh liền câu tới hơn mười con tôm lớn, mỗi một con đều nặng trịch lớn hơn cả bàn tay, cảm giác thành tựu và thỏa mãn của Nhan Tích Ninh cọ cọ bay lên, tươi cười đầy mặt tâm tình vô cùng tốt.
Đang lúc hắn câu đến hứng khởi, đột nhiên nhấc đầu chỉ thấy Cơ Tùng ngồi ngay ngắn trên xe lăn.
Ánh chiều tà chiếu vào trên người y, Cơ Tùng hình như đang nhìn bọn họ, lại không thấy rõ biểu tình lắm, hình như là đang cười, nhưng giờ khắc này, Nhan Tích Ninh lại cảm thấy Cơ Tùng vô cùng tịch mịch.
Vì thế Nhan Tích Ninh đem cần câu móc ruột gà đưa cho Cơ Tùng: "Tùng Tùng, muốn thử câu tôm không, rất thú vị nga.
Ngươi phụ trách phóng và kéo lên, ta phụ trách vớt tôm, hai người phối hợp làm việc không mệt mỏi."
Cơ Tùng vươn tay tiếp nhận cần câu, trên cần câu còn lưu lại nhiệt độ cơ thể Nhan Tích Ninh, y theo bản năng nắm chặt trong tay: "Được.".