Editor: Yang1002
Cửa hàng mà bọn Cơ Tùng muốn đi có tên là "Nhất Điểm Mặc", là một cửa hàng chuyên môn bán văn phòng tứ bảo.
Trong thành có rất nhiều cửa hàng bán văn phòng tứ bảo, nhưng "Nhất Điểm Mặc" lại bằng vào vị trí địa lý ưu việt, trở thành một trong những cửa hàng nổi bật nhất.
Không sai, gian cửa hàng này liền mở bên cạnh Quốc Tử Giám, chỉ cần nhóm sĩ tử vừa bước ra cửa lớn Quốc Tử Giám, có thể nhìn thấy bảng hiệu thật to.
Nhan Tích Ninh thổn thức không thôi: "Nguyên lai Nhất Điểm Mặc là sản nghiệp của Nhan gia."
Nguyên chủ từng mua qua vài thứ văn phòng tứ bảo ở đây, thế nhưng trên người hắn chỉ có một số tiền được lãnh hàng tháng ít đến đáng thương, chỉ có thể mua được giấy và bút mực rẻ nhất trong cửa hàng.
Có một lần nguyên chủ nhìn trúng một cái nghiên mực, hắn tân tân khổ khổ tiết kiệm tiền ba tháng, nhưng mà chờ đến lúc hắn đi mua, nghiên mực lại bị đồng học của Nhan Tử Việt ác ý mua đi.
Sở dĩ nói là ác ý, bởi vì dựa vào đãi ngộ và gia cảnh của vị đồng bạn Nhan Tử Việt này, y căn bản khinh thường nghiên mực mà nguyên chủ nhìn trúng.
Dù vậy, y vẫn đoạt nghiên mực từ trong tay nguyên chủ cũng cười nhạo tứ phương về chữ viết xấu như chó gặm của nguyên chủ.
Nguyên chủ bị chọc tức đến đỏ mặt, thoáng cãi cọ vài câu, ngày hôm sau thanh danh của hắn ở Quốc Tử Giám liền càng khó nghe.
Quốc Tử Giám được coi thành thánh điện của người đọc sách trong thiên hạ, nhưng trong lòng nguyên chủ lại không khác đầm rồng hang hổ là bao.
Nhan Tích Ninh sờ sờ ngực, từ khi biết được bọn họ muốn đi "Nhất Điểm Mặc" thu cửa hàng, tim hắn đập nhanh hơn vài phần, có một loại cảm xúc khó khiến cho hắn cảm thấy tâm tình phức tạp.
Thấy Nhan Tích Ninh đứng ngồi không yên, Cơ Tùng cười nói: "Làm sao vậy? Khẩn trương sao?"
Nhan Tích Ninh ngượng ngùng: "Ta không nghĩ tới có một ngày ta một cửa hàng mà ta có thể sở hữu, lại là cửa hàng từng đi qua." Nếu nguyên chủ dưới suối vàng biết được chính mình trở thành chủ nhân của "Nhất Điểm Mặc", không biết hắn sẽ có tâm tình gì.
Lông mi Cơ Tùng hơi hơi nhướng lên: "Sản nghiệp Vương phủ không chỉ có một gian cửa hàng, nếu ngươi nguyện ý, ngày mai ta sai người đem sản nghiệp trong tay hắn giao cho ngươi."
Nhan Tích Ninh vừa nghe liền lắc đầu thành trống bỏi: "Không cần không cần, ta cảm thấy như vậy đã rất tốt rồi."
Sản nghiệp của một Vương phủ nhất định không ít, đổi thành người có dã tâm, nhất định sẽ rất vui sướng mà tiếp nhận phần công việc này.
Nhưng Nhan Tích Ninh rất hiểu biết chính mình có bao nhiêu cân lượng, loại thu tiền thuê của một gian cửa hàng này thì hắn làm được, để cho hắn đầu tư quản sổ sách, không quá ba ngày hắn sẽ nằm úp trên giường làm tổ.
Quốc Tử Giám là học đường của Sở Liêu, giống với trường học ở hiện đại, Quốc Tử Giám cũng có ngày nghỉ.
Cách mỗi mười ngày, Quốc Tử Giám sẽ cho nghỉ một ngày, loại nghỉ một ngày này gọi là "Tuần giả".
Có thể cho nhóm sĩ tử có thời gian thở dốc, có thể đi ra ngoài mua nhu yếu phẩm hằng ngày.
Tháng sáu hàng năm, Quốc Tử Giám sẽ cho phép "Điền giả".
Học sinh trong Quốc Tử Giám đến từ các nơi khắp cả nước, học sinh trong nhà có đất vườn có thể về nhà hỗ trợ thu gặt hoa mầu.
Tháng mười sẽ có "Thụ y giả", khi đó thời tiết chuyển lạnh, học sinh có thể về nhà lấy quần áo.
Thời gian của Điền giả và Thụ y giả sẽ dài hơn, ngoại trừ thời gian đi đường, các học sinh có thể ngốc ở nhà một tháng.
Nhan Tích Ninh cảm thấy hai kỳ nghỉ này tương đương với nghỉ đông và nghỉ hè ở Sở Liêu.
Lúc này đã sắp đến ngày Quốc Tử Giám cho nghỉ Điền giả, trước kỳ nghỉ các trợ giáo sẽ khảo hạch tình huống học tập của các sĩ tử.
Mà khảo hạch liền có ý nghĩa rằng các học sinh đều sẽ đọc sách bù đầu, tiêu hao văn phòng tứ bảo cũng nhanh hơn bình thường.
Lúc đám người Nhan Tích Ninh đến cửa hàng, qua lại phía trước cửa hàng đều là nhóm học sinh mặc áo xanh.
Nhan Tích Ninh nhanh chóng rụt đầu về: "Cừ thật."
Cơ Tùng buồn bực nói: "Làm sao vậy?"
Nhan Tích Ninh giật giật khóe miệng: "Bên ngoài có thiệt nhiều người." (Làm tui liên tưởng tới cái meme của Châu Tấn ghê ????????????)
Cơ Tùng ôn nhu an ủi: "Quốc Tử Giám là chỗ mà tâm người đọc sách trong thiên hạ đều hướng tới, nơi này hội tụ mọi sĩ tử tinh anh của Sở Liêu, nhân số tự nhiên không ít." Hàng năm đến lúc Quốc Tử Giám nhận người, đội ngũ có thể xếp dài đến ngoài học đường.
Nếu Quốc Tử Giám vắng người, vậy học đường ở những địa phương khác càng không có người hơn.
Xe ngựa Dung Vương phủ mới vừa đỗ liền thu hút sự chú ý của đám học sinh, bọn họ khe khẽ thảo luận: "Mau nhìn, đó không phải là xe ngựa của Dung Vương phủ sao?"
"Sao Dung Vương lại đến Quốc Tử Giám?"
"Chưa chắc là Dung Vương bản nhân, có thể là người nhà của Dung Vương đâu? Nghe nói Dung Vương phi cũng là từ Quốc Tử Giám đi ra."
Đến khi Nhan Tích Ninh giúp Cơ Tùng xuống dưới xe ngựa, tiếng nghị luận của bọn họ còn lớn hơn nữa.
Nhan Tích Ninh cảm thấy không được tự nhiên lắm, mày hắn hơi hơi nhăn lại.
Không biết có phải do oán niệm của nguyên chủ đối với Quốc Tử Giám quá sâu, nhìn thấy cảnh tượng này, cả người hắn cũng không thấy thoải mái.
Cơ Tùng trấn an vỗ vỗ mu bàn tay Nhan Tích Ninh: "Yên tâm."
Quản sự của cửa hàng nhanh chân bước ra từ trong cửa hàng để đón tiếp: "Không biết Dung Vương điện hạ đại giá quang lâm, tiểu điếm bồng tất sinh huy(*)."
(*)bồng tất sinh huy: nhà tranh rực rỡ/phát sáng, là lời nói khách sáo, thường dùng khi khách quý đến thăm hoặc tặng một vật trang hoàng nhà cửa.
Nhan Tích Ninh giương mắt quan sát vị quản sự nuôi râu dê, người này vẫn là bộ dạng giống như trong trí nhớ của nguyên chủ.
Vì thế hắn nhẹ giọng nói: "Ngươi còn nhận ra ta không?"
Quản sự mặt mày mỉm cười: "Sao có thể không biết? Tiểu nhân bái kiến Dung Vương phi."
Tiếng nói vừa dứt, tiếng nghị luận chung quanh lại lớn hơn nữa: "Vậy phải là Dung Vương phi Nhan Tức Ninh a."
"Nghe nói khi hắn còn ở Quốc Tử Giám đọc sách, đã trượt hai phần ba việc học."
"Hư, ngươi nhỏ thanh âm một chút, hiện tại người ta là Dung Vương phi, quyền lớn thế lớn."
"Dung Vương phi thì làm sao? Chẳng lẽ lời ta nói không phải sự thật sao? Sĩ tử trong thiên hạ nếu đều nhát gan sợ phiền phức như ngươi vậy, Sở Liêu liền xong rồi."
Nhan Tích Ninh mím môi, mặc kệ khi nào thì văn nhân và sĩ từ cũng là người dám nói nhất cũng là dám làm nhất.
Tuy bọn họ nói chính là sự thật, nhưng hắn vẫn cảm thấy nghẹn khuất.
Cơ Tùng thu cảm xúc của Nhan Tích Ninh vào đáy mắt: "Đi, vào trong rồi nói sau."
Quản sự vội vàng đón đám Cơ Tùng vào cửa hàng, bày biện trong cửa hàng vẫn là dáng vẻ mà nguyên chủ nhớ.
Ba gian bên trái cửa hàng đặt các loại văn phòng phẩm, treo trên giá để thuận tiện, thứ quý trọng thì dùng rương tinh mỹ đựng vào rồi đặt trong ngăn tủ.
Ba giang bên phải xếp vô số bộ sách, có kinh, sử, tử, tập, cũng có những bức tranh phong tục tươi đẹp.
Trên vách tường bốn phía treo đầy thư pháp đẹp mắt, đây đều là do nhóm học sinh lưu lại.
Thân là đề tử của Quốc Tử Giám, đa số người sau khi rời khỏi đây đều có thể tiến vào triều đình.
Quản sự của Nhất Điểm Mặc rất có tầm nhìn, các học sinh đến cửa hàng hắn mua văn phòng phẩm có thể lưu lại lời tựa.
Tương lai nếu những người này phát tài, lời tựa của bọn họ chính là chiêu bài sống của cửa hàng.
Rất nhiều người vào cửa hàng liếc mắt một cái đã bị thư pháp đầy tường hấp dẫn tới tinh tế thưởng thức, nhưng ánh mắt đầu tiên của Nhan Tích Ninh lại lạc ở thứ bày trên giá dựa vào tường tại khu văn chương khu dựa vào tường, trên giá bày rất nhiều văn phòng tứ bảo rẻ hoặc đã bị va chạm.
Khoảng thời gian mà nguyên chủ đọc sách ở Quốc Tử Giám, hắn chỉ có thể tới nơi đó để tìm bút giấy thích hợp với mình.
Cơ Tùng nhìn theo tầm mắt Nhan Tích Ninh, hắn ánh mắt y ảm đạm xuống.
Từ sau khi ở bãi săn quyết định quan tâm tới Nhan Tích Ninh, y đã phái bọn Nghiêm Kha điều tra quá khứ của Nhan Tích Ninh.
Không điều tra không biết, nhưng tra rồi y mới biết được Vương phi của y trước khi được gả cho y đã phải chịu rất nhiều ủy khuất.
Đều là con nối dòng của Nhan Bá Dung, nhưng đãi ngộ của Nhan Tử Việt và Nhan Tích Ninh giống như một trời một vực.
Nhan Tử Việt mở tiệc chiêu đãi đồng học một bữa cơm có thể ăn đến mấy trăm lượng bạc, mà Nhan Tích Ninh chỉ có thể dựa vào năm quan tiền(*) nhận được hàng tháng mà sinh hoạt.
(*) năm quan = một nghìn đồng tiền xâu thành chuỗi.
Nếu Nhan Tức Ninh là đứa nhỏ thuộc gia đình bình thường, năm quan tiền ở chỗ Quốc Tử Giám này hàng hoá giá cao cũng chỉ có thể duy trì ấm no hằng ngày.
Nhưng cố tình hắn lại sinh ra ở nhà Hộ bộ Thượng thư, đồng học chung quanh đều là con cái thế gia, tiêu dùng một tháng của Nhan Tức Ninh thậm chí không đủ một bữa trà của bọn họ.
Từ nhỏ sinh trưởng trong thôn trang không ai dạy hắn, tự nhiên việc học của Nhan Tức Ninh sẽ kém hơn nhóm đồng học của hắn.
Một người ở lúc không có tiền sẽ không dám lớn gan, hơn nữa còn không có năng lực, trong lúc Nhan Tức Ninh ở Quốc Tử Giám đã hứng chịu đủ mọi loại đối xử lạnh nhạt.
Cơ Tùng ngửa đầu nhìn Nhan Tích Ninh, hôm nay y cố ý chọn "Nhất Điểm Mặc" làm cửa hàng thu tiền đầu tiên, cũng là vì để cho Nhan Tích Ninh có thể tiêu sái cáo biệt quá khứ.
Nhan Tích Ninh đang nhớ lại quá khứ bi thảm của nguyên chủ, đột nhiên mu bàn tay hắn cảm thấy ấm áp.
Cúi đầu nhìn thử, chỉ thấy trên mu bàn tay mình nhiều ra một bàn tay ấm áp.
Ánh mắt Cơ Tùng kiên định thanh âm ôn nhu: "Đều qua rồi."
Nhan Tích Ninh nở nụ cười: "Ân." Hắn không thèm để ý những chuyện này, tự nhiên sẽ nhìn về phía trước.
Nhưng hắn là vì nguyên chủ mà bất bình, vừa tiến vào trong cửa hàng này, trước mắt hắn sẽ hiện ra thân ảnh co rúm lại khiếp đảm bất lực đáng thương của nguyên chủ.
Giờ khắc này, hắn vô cùng đau lòng Nhan Tức Ninh.
Tuy rằng hắn không tự mình trải qua những chuyện này, nhưng chiếm thân thể của nguyên chủ, hắn cũng bị cảm động lây.
Quản sự nghênh đón bọn Cơ Tùng vào nhã gian, Cơ Tùng cũng không khách sáo với hắn: "Ngươi có biết mục đích hôm nay ta tới đây không?"
Ánh mắt quản sự né tránh, hắn vừa muốn nói gì, Cơ Tùng liền lấy khế đất trong lòng bàn tay ra nhẹ nhàng đặt lên trên bàn: "Nhất Điểm Mặc từ sau khi Dung Vương phi tiến vào Vương phủ đã là sản nghiệp của Vương phủ.
Ngươi làm quản sự của cửa hàng, vì sao không đi Vương phủ hội báo tình hình thu chi của cửa hàng?"
Quản sự kích động lau mồ hôi: "Này......!Tiểu nhân chỉ là một quản sự, tiểu nhân cũng không hiểu rõ sự tình a!"
Cơ Tùng gật nhẹ đầu: "Vậy ngươi đi tìm người hiểu rõ đến đây.
Bổn vương cho ngươi thời gian một nén nhang."
Sắc mặt quản sự trắng bệch, trên trán chảy ra mồ hôi.
Kỳ thật chuyện cửa hàng trở thành của hồi môn của Dung Vương phi hắn đã biết rõ, nhưng chủ mẫu nói ngày nào Dung Vương phủ không đến thu cửa hàng, bọn họ liền tiếp tục mở tiệm.
Cho dù người Vương phủ đến thu cửa hàng, bọn họ chỉ cần nói không biết tình huống đùn đẩy qua lại là được.
Một Vương phủ còn có thể vì mấy gian cửa hàng mà xé rách mặt với phủ Thượng thư sao? Huống chi Dung Vương phi là người gả đi từ Nhan gia, hắn không sợ sau khi xé mặt rồi sẽ không nhà để về sao?
Nhưng nhìn tình hình trước mặt này, hiển nhiên chiêu số của chủ mẫu không dùng được.
Dung Vương tự mình đến đòi cửa hàng, đừng nói chủ mẫu đến đây, cho dù Nhan Thượng thư tự mình tới, hôm nay cửa hàng này cũng chỉ có thể ngoan ngoãn giao ra.
Quản sự hối hận, trăm triệu không nghĩ tới người đến không chỉ là Nhan Tích Ninh.
Cơ Tùng cũng không phải ngồi không, y giết địch trên chiến trường hàng năm, đao từng nhiễm máu.
Hắn có thể qua loa có lệ với một Nhan Tích Ninh yếu ớt, lại không cách nào tuỳ tiện cho qua với Dung Vương cường hãn.
Nhìn thấy đám thị vệ hung thần ác sát, hai chân quản sự như nhũn ra: "Vâng, vâng, tiểu nhân liền đi mời người tới ngay." Tuy lời nói thể hiện sự chấp thuận, nhưng quản sự lại chậm chạp không chịu bước được nửa bước.
Nghiêm Kha lớn tiếng kêu lên: "Còn không mau đi!"
Nghe nói thị vệ trong Dung Vương phủ là đi theo y trở về từ chiến trường, người từng lên chiến trường ánh mắt liền tràn đầy sát khí.
Quản sự bị ánh mắt sắc bén của Nghiêm Kha nhìn chằm chằm, thân thể hận không thể ngất xỉu trên mặt đất.
Nhưng mà hắn không dám ngã xuống, chỉ có thể kéo thân thể cứng ngắc rời khỏi nhã gian: "Tiểu nhân đi ngay, đi ngay."
Nhìn thấy chiếc xe ngựa nhỏ nhanh chóng rời đi từ cửa sau của cửa hàng, tâm tình Nhan Tích Ninh phức tạp.
Quản sự hạ nhân của Nhan phủ rất biết xem sắc mặt, lấy tên quản sự vừa mới rời đi làm ví dụ, hắn biết rõ nguyên chủ là con nối dòng của Nhan gia, nhưng khi nguyên chủ đến mua đồ vật này nọ, ngay cả một tờ giấy hắn cũng không nguyện ý đưa cho nguyên chủ.
Nhan Tích Ninh thở dài một tiếng: "Thế giới thượng đội hạ đạp này a."
Cửa sổ ở lầu hai của cửa hàng đối diện với sân của Quốc Tử Giám, nhìn thấy đám học sinh qua lại, Nhan Tích Ninh thả lỏng thân thể tà tà tựa vào bên cửa sổ: "Thời học sinh thật tốt a."
Cơ Tùng thao tác xe lăn tới bên cạnh cửa sổ: "Nếu ngươi có hứng thú, một lát chúng ta có thể tới Quốc Tử Giám xem.
Tham quan các tiên sinh đã từng dạy ngươi."
Sắc mặt Nhan Tích Ninh vi diệu: "Ngươi xác định bọn họ nguyện ý gặp ta?"
Có thể dạy học ở Quốc Tử Giám đa phần đều là người có tài mà giới văn học Sở Liêu có thể nêu tên, đám lão tiên sinh đều tự có môn sinh mà mình đắc ý.
Trong các môn sinh của bọn họ có trí tuệ, có lanh lợi, có khéo đưa đẩy......!Duy độc chỉ không có loại trượt hết hai phần ba như Nhan Tích Ninh.
Nhan Tích Ninh tưởng tượng ra cảnh xấu, nếu nhóm phu tử của nguyên chủ nhìn thấy hắn hiện tại, nhất định sẽ tức giận đến thổi râu trừng mắt: Tên đầu gỗ này lại chạy về Quốc Tử Giám để chọc tức lão tử!
Nhan Tích Ninh ở lầu hai nhìn một lát cũng cảm giác được không có gì để tán gẫu, hắn nhìn ngắm dưới lầu: "Tùng Tùng, ta xuống phía dưới nhìn xem, ngươi muốn đi xuống cùng không?" Thay vì đợi chờ nhàm chán, hắn càng nguyện ý đi dưới lầu nhìn xem có thứ thích hợp gì hay không.
Cơ Tùng hành động bất tiện, y cũng không muốn đối mặt với đám người thích xem náo nhiệt kia, cho nên y lắc đầu: "Không đi."
Vì thế Nhan Tích Ninh liền từ lầu hai đi xuống lầu một, hắn đi dạo vô định trong cửa hàng.
Bức thư pháp từng cao không thể với ở trong mắt nguyên chủ hiện giờ đã không mấy ngạc nhiên, hắn cảm thấy đám bút lông sói đựng trong rương này, còn kém hơn bút mà bình thường Cơ Tùng dùng để viết công văn.
Cũng có vài sĩ tử lá gan lớn ở chung quanh tò mò quan sát Nhan Tích Ninh, Nhan Tích Ninh cười gật đầu với bọn họ.
Đang lúc có hai học sinh lá gan lớn muốn tiến lên chào hỏi với Nhan Tích Ninh, ngoài cửa hàng truyền đến giọng của một nữ nhân: " A Ninh thật sự đến đây? A Ninh! A Ninh ngươi ở nơi nào? Mẫu thân rất nhớ ngươi a!"
Nhan Tích Ninh nheo mắt trong lòng căng thẳng, nghe thấy giọng nói này, thân hình hắn buộc chặt, cả người đều cứng còng.
Người tới là thê tử của Nhan Bá Dung - Nhan Trương thị, nói đến cũng khéo, nàng đang ở trong quán ăn phụ cận đánh bài cùng mấy lão tỷ muội.
Nghe thấy hạ nhân nói xe ngựa Dung Vương phủ đến cửa của Nhất Điểm Mặc, Nhan Trương thị cũng chưa nghe xong liền chạy về hướng cửa hàng.
Sau khi vào cửa hàng, ánh mắt Nhan Trương thị đảo qua, nàng chỉ nhìn thấy Nhan Tích Ninh và mấy thị vệ.
Không thấy bóng dáng Dung Vương, trong lòng nàng bình tĩnh lại.
Nàng mặc kệ Nhan Tích Ninh có phải Dung Vương phi gì hay không, cửa hàng này hôm nay hắn đừng nghĩ lấy đi từ trong tay mình.
Đoạn đường tốt như vậy, cửa hàng có tiền lời tốt như vậy, nàng còn muốn giữ lại cho nữ nhi mình làm đồ cưới, sao có thể để cho một đứa con riêng lấy đi?
Lần trước Hoàng hậu nương nương tổ chức ngắm hoa yến, người khác đều nói phu phu Dung Vương ân ái, nhưng nàng lại nhìn thấy rành mạch: Lúc Dung Vương túm Nhan Tích Ninh từ trong nước lên mặt y đen đến lợi hại, vừa thấy đã biết không vui vẻ.
Cũng đúng, Nhan Tích Ninh cứu Thất Hoàng tử, chỉ có Nhàn Quý phi và Hoàng đế vui vẻ, mấy vị Hoàng tử khác chỉ ước gì ít một đi đối thủ cạnh tranh.
Nhan Tích Ninh làm như vậy nhất định phạm vào kiêng kị của Dung Vương, hiện giờ không thấy được thân ảnh Dung Vương đã nói lên hết thảy.
Nhan Trương thị đảo mắt một cái liền khóc lên: "A Ninh a, ngươi thật tàn nhẫn a.
Từ khi ngươi vào Vương phủ, chưa từng về nhà bao giờ.
Phụ thân ngươi nhớ nhung ngươi không lo trà nước, huynh đệ tỷ muội ngươi thường xuyên hỏi ta: Mẫu thân mẫu thân, khi nào thì Tức Ninh trở về, chúng ta nhớ hắn a.
Ngươi thật độc ác a, sao không trở lại thăm nhà một lần?"
Toàn bộ tóc gáy Nhan Tích Ninh dựng thẳng lên, hắn rốt cuộc cũng hiểu được vì sao nguyên chủ lại chán ghét Nhan Trương thị như vậy.
Thủ đoạn đổi trắng thay đen cùng mặt mũi vậy, để hắn xem đủ rồi.
Khóe môi y căng thành đường thẳng ánh mắt không kiên nhẫn, nhưng cũng chưa nói gì.
Nhan Trương thị thấy Nhan Tích Ninh còn hiền lành giống như trước, nàng càng la lớn hơn nữa: "Nhan phủ cách cửa hàng gần như vậy, ngươi thà đến cửa hàng cũng không chịu về nhà.
Ngươi thật sự không cần chúng ta sao?"
Nhan Trương thị khóc đến thê thảm, khiến người nghe thấy cũng thương tâm rơi lệ.
Mấy phu nhân theo nàng tới ánh mắt xoay chuyển nhìn như đang nói thầm, nhưng thanh âm bén nhọn đã muốn truyền khắp cả cửa hàng: "Thật sự là kẻ bất hiếu, vịn vào được cành cao Vương phủ, ngay cả cha mẹ cũng không cần.
Tấm tắc ~"
"Đúng nga đúng nga, ngày lại mặt Nhan Thượng thư và phu nhân bày tiệc rươu đợi cả một ngày, cũng không thấy hắn trở về nga ~"
Tiếng nói vừa dứt, ánh mắt sĩ tử chung quanh nhìn Nhan Tích Ninh đều thay đổi, trong nhất thời tiếng nói khe khẽ liên tiếp vang lên.
"Nhìn người còn khá ôn hoà, vậy mà ngay cả cha mẹ cũng không cần.
Loại người bất trung bất hiếu này còn có thể lên làm Vương phi!"
"Lúc ấy hắn ở Quốc Tử Giám nổi tiếng thối nát.
Việc học rách nát, nhân phẩm cũng thối rữa.
Hiện giờ Quản phu tử nhắc tới tên hắn cũng thở dài, nói ông trời bất công."
Nhan Tích Ninh đều sắp bị chọc tức đến nở nụ cười: "Nhan phu nhân, ngươi luôn miệng nói là mẫu thân của.
Ta chỉ hỏi ngươi, ngươi có dám nói với mọi người ngươi đã đối đãi ta ra sao hay không?"
Nhan Trương thị nức nở nghẹn ngào: "A Ninh ngươi đang nói cái gì vậy? Ngươi là hài tử của ta, ta đối đãi ngươi đương nhiên giống nhau như đúc đãi ngộ của những hài tử khác."
Nhan Tích Ninh chỉ cảm thấy châm chọc: "Hay cho một cái giống nhau như đúc.
Ngươi đã không tự nguyện nói, vậy ta nói.
Nhan Tử Việt ở trong biệt viện đẹp đẽ, phòng ta ở gió lùa tứ phía; tiền Nhan Tử Việt tiêu hết rồi có thể tùy ý tới phủ lấy thêm, mà ta một tháng chỉ có năm quan tiền......!Mọi việc như thế nhiều đến vô kể, ngươi còn muốn ta nói tiếp sao?"
Nhan Trương thị dối trá khóc than: "Là mẫu thân sợ ngươi học cái xấu a, cũng không phải nặng bên này nhẹ bên kia."
Ở Sở Liêu có một điểm không tốt, chỉ cần đối phương chiếm được chữ "hiếu", vô luận hắn làm chuyện gì quá phận, liền đè trên đầu người còn lại.
Nguyên chủ cũng là vì nguyên nhân này, vô số lần ngậm bồ hòn làm ngọt.
Nhưng Nhan Tích Ninh không phải nguyên chủ, hắn cũng không để ý việc xấu trong nhà có thể nói ra ngoài hay không.
Thực sự chọc đến hắn, hắn ngay cả tro cốt đều hất ra ngoài cho đối phương, mặt hắn không chút thay đổi: "Không phải nặng bên này nhẹ bên kia? Nhan phu nhân trí nhớ ngươi không tốt, chẳng lẽ ngươi quên ngươi đã nói gì với ta sao? Ngươi nói ta là con của kỹ nữ, trời sinh tiện loại, không xứng gọi ngươi một tiếng mẫu thân, không xứng gọi Nhan Thượng thư một tiếng phụ thân."
Tiếng nói vừa dứt, Nhan Tích Ninh cảm giác trong ngực như có cái gì bạo phát.
Đây không phải là cảm xúc của hắn, đây là cảm xúc của nguyên chủ.
Thân phận của mẫu thân nguyên chủ vẫn luôn là nỗi đay của hắn, có một mẫu thân xuất thân thanh lâu, nguyên chủ luôn cảm thấy chính mình không thể ngóc đầu lên nổi.
Hắn không rõ, vì cái gì đều là hài tử của phụ thân, chỉ có hắn bị đối đãi khác biệt.
Hắn đè nén cảm xúc của bản thân, cố gắng thu nhỏ cảm giác tồn tại lại, thầm nghĩ hèn mọn sống sót ở Nhan phủ.
Nhưng mà chỉ một giấc mộng nhỏ bé như vậy, hắn vẫn không thể thực hiện được.
Nhan Tích Ninh lộ ra nụ cười sầu thảm, giờ phút này hắn rốt cuộc cũng đem suy nghĩ ở tận đáy lòng nguyên chủ nói ra: "Nếu thời gian có thể quay ngược, ta nguyện ý dùng mạng của mình khuyên Nhan Thượng thư không cần dạo thanh lâu.
Ta nguyện ý dùng hết thảy đại giới, ngăn cản mẫu thân của ta sinh ta ra, nhưng mà ta không thể, cha mẹ có quyền lợi lựa chọn hài tử, mà hài tử lại không có biện pháp quyết định xuất thân của mình."
"Nhan phu nhân, thỉnh ngươi nói cho ta biết.
Ta làm sai cái gì? Đều là hài tử của Nhan thượng thư, huynh đệ tỷ muội khác có thể được người che chở trong Thượng thư phủ, mà ta lại bị nuôi dưỡng ở thôn trang không được gặp người nhiều năm như vậy.
Ngươi nói cho ta biết, vì cái gì sau khi ta vào Nhan phủ, Nhan Thượng thư không cho phép ta gọi hắn một tiếng phụ thân, ngươi cũng đối xử khắc nghiệt với ta như thế?"
"Các ngươi một người là phụ thân của ta, một cái là đích mẫu trên danh nghĩa của ta.
Ta không cầu mong các ngươi đối xử với ta giống như Nhan Tử Việt, nhưng có thể đối đãi ta có một chút công bình và công chính hay không? Ta rõ ràng là một con người, không phải quân cờ mà các ngươi có thể tuỳ tiện vứt bỏ, cũng không phải vật thay thế của Nhan Tử Việt."
Ở Sở Liêu, hài tử lên án cha mẹ là tội lớn.
Nhan Tích Ninh nói những lời này xòn, có lẽ ở đây sẽ có người cảm thấy hắn đáng thương, nhưng đại đa số sẽ dùng câu "Dù sao bọn họ cũng là cha mẹ của ngươi" đến mở màn cùng tổng kết.
Thậm chí có chút người cực kỳ coi trọng hiếu đạo sẽ cảm thấy Nhan Tích Ninh đại nghịch bất đạo, dám nói ra loại lời nói ngỗ nghịch cha mẹ này, phải bắt hắn lại trị tội.
Hắn biết lên tiếng vì nguyên chủ sẽ không được những người khác trợ giúp, thậm chí người khác sẽ dùng ánh mắt khác thường mà đánh giá hắn.
Nhưng hắn không cần, một hơi này đã nghẹn trong lòng nguyên chủ từ rất lâu rồi, vấn đề mà đến tận lúc chết nguyên chủ cũng muốn hỏi ra, hắn cảm thấy hắn nên vì nguyên chủ mà hỏi ra.
Thứ hai, hắn hiện tại là Dung Vương phi, tên đã được vào ngọc điệp hoàng thất, cho dù Nhan Bá Dung nhìn thấy hắn cũng phải hành lễ.
Coi như hắn cáo mượn oai hùm chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, hiện giờ hắn đã không phải là Nhan Tức Ninh chó vẩy đuôi mừng chủ, hắn đường đường chính chính là Dung Vương phi.
Ai đến trước mặt hắn ghê tởm hắn, cũng đừng trách hắn không cho đối phương mặt mũi.
Nhan Tích Ninh nhìn thẳng vào Nhan Trương thị: "Thượng từ hạ hiếu mới là chính đạo, phụ không từ tử bất hiếu cũng rất bình thường.
Đừng ở trước mắt ta làm bộ làm tịch, giống như Nhan phu nhân ngươi từng chỉa vào mũi ta nói vậy, ta được xem là cái thá gì, sao xứng bước vào gia môn Nhan phủ của ngươi.
Chúng ta buông tha lẫn nhau, ta không hề truy cứu những thứ cay nghiệt trước kia, ngươi cũng đừng tự dát vàng lên mặt mình được hay không?"
Nhan Trương thị nghẹn họng trân trối, không hổ là người đã vào Vương phủ, mấy tháng ngắn ngủi cái gì cũng dám nói a.
Trong nhất thời Nhan Trương thị có chút chột dạ, đối phương hiện tại là Dung Vương phi, sau lưng dựa vào Dung Vương, thực sự chọc hắn nóng nảy có thể sẽ bất lợi với Nhan phủ.
Nhan Trương thị không dám mở miệng, không có nghĩa là những người khác không dám nói.
Nghe nói mẹ đẻ của Nhan Tức Ninh là một nữ tử thanh lâu, có chút vài học sinh lộ ra vẻ mặt hèn mọn: "Nguyên lai là con của kỹ nữ, khó trách phẩm tính không được đoan chính."
"Khó trách Dung Vương cực kỳ thích hắn, nguyên lai là nhìn trúng loại "người" này."
"Ai nha ~ con của kỹ nữ xứng với người bị liệt còn khá môn đăng hổ đối."
"Ngươi nói cái gì!" Nhan Tích Ninh quát lớn một tiếng vang vọng cả cửa hàng, sau đó hắn vọt tới trước mặt tên học sinh nói Cơ Tùng là người bị liệt xách cổ áo hắn: "Ngươi lặp lại lần nữa thử xem?!"
Một tiếng quát lớn của Nhan Tích Ninh nháy mắt khiến cho hắn trợn tròn cả hai mắt, không chỉ hắn, hai thị vệ đi theo Nhan Tích Ninh xuống lầu cũng mở to hai mắt.
Mới vừa rồi bọn họ đứng cách sau Nhan Tích Ninh tận vài bước, không nghe được tên học sinh kia nói câi gì.
Nhìn thấy Nhan Tích Ninh kích động như vậy, tay bọn thị vệ đặt lên chuôi đao.
Tên sĩ tử kia bị dọa đến sắc mặt trắng bệch liên tục lui về phía sau: "Ngươi làm gì, ngươi đừng lại đây!"
Hắn ỷ vào việc đứng ở cửa cách Nhan Tích Ninh xa, tiếng nói chuyện cũng không phải quá lớn mới dám miệng tiện một lần.
Nào biết lại vừa vặn bị Nhan Tích Ninh nghe thấy, nhất thời tay chân luống cuống sắc mặt trắng bệch: "Đánh người rồi! Dung Vương phi đánh người rồi!"
Ai cũng chưa nghĩ tới Nhan Tích Ninh sẽ động thủ với học sinh, trong nhất thời người vây xem tản ra bao vây Nhan Tích Ninh vào trong.
Máu nóng của Nhan Tích Ninh dâng lên, giận không thể át xách áo người nọ lên buộc hắn đứng thẳng: "Đứng lên! Ai cho ngươi lá gan nhục nhã Dung Vương?"
Hắn hận thấu loại thái độ có việc liền tâng bốc không việc liền chê bai này, lúc Cơ Tùng còn hữu dụng, người Sở Liêu khen y là chiến thần, là người thủ vệ biên cương.
Hiện tại y mất đi hai chân tạm thời không thể đứng lên được, vậy mà có người dám đứng trước mặt hắn mắng Cơ Tùng là người bị liệt?
Nhan Tích Ninh ửng đỏ hốc mắt: "Ngươi từng cầm đao ư? Vác thương ư? Giết người ư? Lên chiến trường ư? Nhìn thấy thảm trạng thi thể la liệt chó gặm xác người ư? Thấy cảnh đồng bào bị địch nhân dẫm nát ư?"
"Ngươi lớn như vậy ngay cả một con gà cũng chưa từng giết đi? Ngươi ở trong này khua môi múa mép nói chuyện thật thoải mái a, ai cho ngươi dũng khí ở trong này nói ẩu nói tả? Ngươi cho rằng hiện tại ngươi có thể đứng nói chuyện không đau lưng là bởi vì cái gì?! Là bởi vì mệnh ngươi tốt?"
"So về mệnh, mệnh Cơ Tùng không tốt hơn ngươi chắc? Y là dòng dõi hậu duệ của Hoàng thất, vừa sinh ra đã là Hoàng tử tôn quý.
Y hoàn toàn có thể sống an nhàn sung sướng cao cao tại thượng cả đời, nhưng là vì Sở Liêu, vì quốc gia an bình, y ra biên cương bảo hộ non sông."
"Có y cùng với Sí Linh quân của y tử thủ biên cương, mới đổi lấy núi sông an bình.
Ta nằm mơ cũng chưa nghĩ đến, ngươi thế nhưng dám làm trò ở trước mặt ta nhục nhã y? Chân của y là vì cái gì mà phế? Y là vì dân chúng Sở Liêu chúng ta mà tàn phế! Là vì những người như ngươi mà tàn!"
"Ngươi hiện tại sống những ngày tháng thật tốt, là y cùng tướng sĩ biên cương phục tùng quên mình đổi lấy!"
"Xuất thân ta không tốt, là con của kỹ nữ, người nhà chán ghét mà vứt bỏ, tộc nhân không mừng.
Các ngươi có thể ghét bỏ ta, nhưng các ngươi không thể vũ nhục Dung Vương! Y cùng Sí Linh quân của y là anh hùng chân chính, ta không cho phép bất luận kẻ nào nói bậy về y một câu nào! Ngươi nghe hiểu không?!"
Trong lòng Nhan Tích Ninh như có một ngọn lửa đang bốc cháy mãnh liệt, giờ khắc này hắn thật muốn một đấm tên học sinh kia một cái bay vào trong bụi rậm.
Nhưng sau khi cố gắng khắc chế, hắn vẫn buông lỏng tay ra.
Sắc mặt hắn bình tĩnh nhưng đáy mắt lại mang theo bi thương nồng đậm: "Ban đầu ta tưởng rằng đến Quốc Tử Giám mọi người đều là nhân tài nổi bật trong người đọc sách, có thể phân rõ sai trái, không luận xuất thân mà đối người, không lấy vui buồn cá nhân luận chuyện.
Các ngươi hưởng thụ hoàn cảnh tốt nhất để đọc sách thánh hiền, luôn miệng nói chính mình là quân tử, hãy nhìn lại chuyện các ngươi đang làm.
Các ngươi thuận theo chiều gió bắt nạt kẻ yếu, các ngươi cao cao tại thượng chẳng phân biệt được hiền ngu.
Các ngươi không cầu chân lý cùng chính đạo, chỉ nguyện ý mặc thủ lề thói cũ.
Các ngươi tự cho là chính nghĩa, kì thực bưng tai bịt mắt không hề có chủ kiến.
Theo ta thấy sách thánh hiền mà các ngươi đọc đều là lãng phí."
Nhan Tích Ninh tràn ngập thê lương: "Ta vì các ngươi cảm thấy bi ai, ta vì Sở Liêu mà cảm thấy bi ai, ta cũng vì các tướng sĩ mất đi tánh mạng bảo vệ quốc gia cảm thấy thật bi ai."
Đám học sinh sửng sốt, sắc mặt ai nấy đều đỏ lên mãnh liệt..